Bởi vì địa vị của Châu Mục quá mức cao quý, cho nên năm đó Thái tổ cho Ngụy Vương Gia An Đế trấn thủ U Châu, đảm nhận chức Châu Mục U Châu.

Từ khi Gia An Đế đăng vị, chức Châu Mục chưa hề được thiết lập.

Cho nên trong suy nghĩ của văn võ bá quan Đại Đường, có một quy định bất thành văn, đều cho rằng chức Châu Mục U Châu này, có lẽ lúc Hoàng đế muốn định ra Thái tử, sẽ để Thái tử đảm nhiệm chức vụ này.

Thôi quý phi muốn nhi tử cưới cô nương Trụ quốc công phủ, chính là toan tính ở U Châu.

Tạ thị nghe thấy Phó Minh Hoa nhắc đến lời này, đôi mắt liền híp lại.

Nước mưa rơi trên mặt bà, theo gương mặt trắng nõn chảy xuống, bà cắn răng nói: "Sao con biết?"

Những chuyện này bà chưa từng nói với Phó Minh Hoa, một nữ nhi được nuôi trong khuê phòng, làm thế nào biết được tính toán của Thôi quý phi và Dung phi.

"Chẳng lẽ câu nói ngày đó phu nhân nói, con ghi tạc ở trong lòng?"

Lúc đó Bạch thị trong lúc vô tình nói để lộ ra, Tạ thị trở về cẩn thận suy nghĩ mới cảm thấy bất thường.

Nhưng Phó Minh Hoa làm sao biết được? Chẳng lẽ vì một câu của Bạch thị mà Phó Minh Hoa suy nghĩ được nhiều như vậy? "Tiết thượng tị, Ngụy Mẫn Châu của phủ Trụ Quốc công ghen ghét với con, con đã chắc chắn." Ánh mắt Phó Minh Hoa ôn hòa nhìn qua Tạ thị: "Cho nên mẫu thân muốn giải quyết khó khăn cho Quý phi nương nương, muốn thành toàn cho nương nương mà bỏ rơi con."

Nàng nói lời này không chút tức giận, nhưng lại làm Tạ thị hoảng hốt bối rối không nói được lời nào.

"Muốn bỏ rơi con, để Dung phi không nhìn trúng con nữa, thì chỉ có cách là mẫu thân chết đi." Tạ thị vừa chết, nhất là dùng phương thức như vậy chết đi, nhất định Phó gia sẽ bị người thượng tấu.

Cho dù nhân duyên của Phó Hầu gia rất tốt, nhưng chắc chắn sẽ có Thôi quý phi và người của Tạ gia nhúng tay vào chuyện này.

Chắc chắn Phó gia sẽ bị Hoàng đế chán ghét, chắc chắn Phó Hầu gia sẽ giận lây sang Phó Minh Hoa.

Đợi cho sau này kế thê của Phó Kỳ Huyền vào cửa, cũng sẽ theo Phó gia chán ghét Phó Minh Hoa, còn có Tạ gia Giang Châu chẳng quan tâm, đích trưởng nữ như Phó Minh Hoa còn có giá trị gì?

"Không..." Tạ thị liều mạng lắc đầu, Giang ma ma nghe Phó Minh Hoa nói vậy, dù trong tay nhất thời cầm không chặt, rơi trên đất làm nước bùn văng tung tóe.

Mưa như trút nước hắt lên trên đầu trên mặt Tạ thị, bà lại giống như không cảm thấy được: "Quý Phi nương nương nói sẽ bảo vệ..."

Bà nói còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy Phó Minh Hoa cúi thấp đầu, cầm khăn che khóe miệng đang cong lên.

Dưới ánh đèn, mí mắt nàng rủ xuống, hai hàng lông mi đổ bóng xuống dưới mí mắt, thậm chí Tạ thị có thể nhìn thấy từ trong cái bóng này, nhìn vành mắt khi nàng cười rộ lên lộ ra ý cười nhạt nhẽo, tư nghi động lòng người.

"Trong lòng mẫu thân cũng biết rõ, Quý phi nương nương có thể bảo vệ con hay không." Nếu Thôi quý phi bảo vệ nàng, chẳng phải sẽ phải bảo vệ thân phận địa vị của nàng sao.

Vậy Tạ thị có chết hay không, thì có liên quan gì?

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ chuyện này, đã đến lúc này mà Tạ thị còn muốn lừa mình dối người.

"Vậy," Tạ thị khó khăn mở miệng: "Vậy vì sao con còn nghĩ cách cứu ta đi ra?"

Chuyện như vậy đối với Phó Minh Hoa mà nói, cũng không đơn giản, nàng phải bất chấp bao nhiêu mạo hiểm?

Huống chi nàng vừa nói An ma ma đã chết theo chủ.

Có thể được gọi là chủ tử của An ma ma cũng chỉ có bà thôi.

Nói cách khác, trong Phó phủ nhất định đã có một "Tạ Chỉ Nguyên" khác chết, An ma ma mới có thể chết theo chủ.

Về phần người đã chết kia, ánh mắt Tạ thị dừng lại trên người Giang ma ma.

Trước đầu năm, Giang ma ma có trở về Giang Châu. Khi đó nói là nhà bà có một số việc mà chậm trễ, lúc này Tạ thị mới nghĩ đến, chỉ sợ Phó Minh Hoa đã sớm hoài nghi mình, nên đã bố trí hết thảy.

Nhưng "Tạ Chỉ Nguyên" trong phủ đã chết, đối với Phó Minh Hoa vẫn bất lợi, nàng làm những điều này, đối với nàng có lợi gì?

Lẽ ra nên để mình sống sót, vậy mới tốt cho nàng chứ?

Phó Minh Hoa dường như nhìn thấy rõ ẩn ý trong giọng nói có phần nặng nề của Tạ thị,

Nàng nhìn thấy người sau này sẽ hầu hạ Tạ thị, hộ tống bà về Giang Châu đã đến, nhưng nhìn thấy mẹ con hai người nói chuyện nên đứng xa xa.

Sắc trời không còn sớm, nàng phải chạy về Trường Nhạc Hầu phủ rồi.

Phó Minh Hoa ra hiệu cho đám người Giang ma ma lên xe ngựa, màn xe buông xuống, xuyên qua rèm cửa thật mỏng, nàng vẫn có thể cảm nhận ánh mắt Tạ thị nhìn vào trong xe.

"Không tại sao cả." Nàng chậm rãi mở miệng, Tạ thị sững sờ một chút, chắc là nàng nhớ tình mẹ con, không đành lòng nhìn mình chết đi mới hao tâm tốn sức an bài tất cả.

Trừ điều đó ra, Tạ thị thực sự không nghĩ ra tại sao Phó Minh Hoa phải làm như thế. Thậm chí nàng còn mạo hiểm đưa mình ra khỏi Trường Nhạc Hầu phủ!

"Chỉ là bởi vì, con muốn người nhìn cho kỹ, cho dù không có người, con vẫn sẽ sống thật tốt." Giọng nói Phó Minh Hoa mang ý cười từ trong xe ngựa phát ra.

Thân thể Tạ thị trở nên cứng ngắc, nhìn thấy phu xe đã điều khiển dây cương, con ngựa bắt đầu kéo xe chậm rãi đi về phía trước.

Bóng dáng Phó Minh Hoa đang ngồi thẳng lưng phản chiếu từ màn cửa sổ mỏng.

Thậm chí nàng cũng không quay đầu lại nhìn bà một lần.

"Chỉ là muốn người còn sống, dùng quãng đời còn lại của người để sám hối, nhìn cho thật kỹ, gia tộc người cố gắng duy trì sụp đổ thế nào!" Giọng nói của nàng dịu dàng, nhưng nghe vào trong tai Tạ thị làm cả người bà run lập cập.

Lời này thay vì nói là oán hận, không bằng nói là nguyền rủa!

Cái cảm giác ớn lạnh thấu xương đó làmTạ thị vô cùng rối loạn.

Bà giống như là bị bao bọc trong hàn băng, lạnh buốt từ dưới chân lên đến tứ chi. Đầu bà choáng váng nhìn thấy bóng dáng Phó Minh Hoa ngồi thẳng tắp dần dần chuyển động khi xe ngựa di chuyển trước mặt mình, cho đến khi buồng xe phía sau dần dần mất hẳn, Tạ thị chỉ thấy lời nói của Phó Minh Hoa giống như quấn vào trong lòng mình.

Vào giờ khắc này khi móng ngựa nhấc lên bước qua nước bùn, tốc độ thật chậm này giống như ngừng lại trong đầu Tạ thị.

Bà chỉ nghe tiếng vó ngựa và thùng xe lay động, cũng không nghe được gì khác, thân thể bà mềm nhũn, từ từ ngã xuống.

Xe dần dần chạy nhanh hơn, Bích Lam ghé vào cửa sổ quay đầu nhìn xem, la lớn: "Thiếu phu nhân té xỉu."

Phó Minh Hoa ngay cả ý muốn quay đầu lại xem cũng không có!

Từ nay về sau không ai thiếu nợ ai nữa. Tạ thị sinh nàng, cho nàng một mạng, nàng cứu Tạ thị, cũng trả lại cho bà một mạng, hai người không còn liên quan.

"Cô nương..." Giang ma ma vốn muốn hỏi Phó Minh Hoa vì sao lại phải tốn công đưa Tạ thị ra khỏi thành, nhưng vừa mới mở miệng lại nuốt những lời muốn nói vào, cầm áo khoác lên người nàng: "Trở về phải tốn chút thời gian, cô nương ngủ một lát đi?"

Phó Minh Hoa lắc đầu.

"An ma ma, quả thật là..." Giang ma ma thấy nàng không ngủ, lại không muốn nàng vì Tạ thị mà đau khổ, liền chuyển chủ đề.

Phó Minh Hoa nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng: "Bà ấy chết theo chủ, tổ phụ mới tin bà ấy thật sự thương tâm đến cùng cực, không muốn sống nữa."

Đồng thời An ma ma cũng hi vọng có thể làm Phó gia ầm ĩ một trận, cho các nàng tranh thủ thời gian, để cho Tạ thị có thể thuận lợi rời Phó phủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện