Tạ thị tâm loạn như ma, phất tay ra hiệu cho nha hoàn lui xuống.
Một đêm này không chỉ có bà không ngủ, mà ngay cả An ma ma cũng không ngủ được.
Tạ Lợi Trinh sắp đến, tin tức y mang tới là tốt hay xấu, không ai biết được.
Bên này Thôi quý phi lại thúc giục Tạ thị tiến cung, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại vội vã như vậy, biết rõ hai người gặp nhau thường xuyên có thể khiến Gia An Đế không thích, nhưng bà ta vẫn phái người đến.
Thật ra một đêm này cảnh trong mơ của Phó Minh Hoa không ngừng tiếp diễn, nhưng ngày hôm sau sắc mặt lại tốt hơn Tạ thị một chút.
Nghỉ ngơi một ngày, biết Tạ thị muốn mang nàng vào cung, nàng chỉ dẫn theo hai nha hoàn Bích Lam, Bích La đi theo Tạ thị xuất môn, vẫn là ở cửa Vọng Tiên Môn lần trước, Tĩnh cô cô mang sắc mặt bình tĩnh che giấu sự lo lắng, trong cung Thôi quý phi vẫn là dáng vẻ rạng rỡ đó, chỉ là trong mắt chứa đầy bão táp.
Phó Minh Hoa bị Thôi quý phi đuổi ra ngoài, Thôi quý phi kéo tay Tạ thị, nước mắt từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống: "A Nguyên giúp ta."
"Nương nương..." Tạ thị giật mình, đây là lần đầu bà nhìn thấy dáng vẻ Thôi quý phi thất thố như vậy.
"Hôm trước Hoàng Thượng tế thiên, đã nắm tay nhi tử của tiện nhân Dung thị kia."
Vào một ngày quan trọng như vậy, lẽ ra Đế Hậu đều phải có mặt, nhưng hậu vị của Gia An Đế trống không, mấy hoàng tử có đến dự, nhưng khi đó Gia An Đế lại nắm tay của Tứ Hoàng tử Yến Tín, để hắn nhận triều bái của bách quan trong triều. Tình cảnh như vậy đối với Thôi quý phi mà nói, liền tương đương với việc Gia An Đế An Đế đã biểu thị thái độ, còn đối với bách quan, coi như là đã rõ tâm ý của Đế Vương rồi.
Trong khoảnh khắc nghe được tin tức đó, Thôi quý phi giống như cảm thấy trời sắp sập rồi.
Bà ta và Dung phi như nước với lửa, hai người đấu với nhau nhiều năm, sao bà ta cam tâm thua ở đây được?
Ý tứ của Gia An Đế hết sức rõ ràng, ông ta sủng ái Dung phi, nên yêu ai yêu cả đường đi, coi Tứ Hoàng tử Yến Tín như người thừa kế, không xem những hoàng tử khác vào mắt.
Tiện nhân Dung phi kia lại giỏi mưu tính, thái độ hoàng đế lại rõ ràng, bà ta liền chiếm được thiên thời, nếu để cho bà ta và Phó hầu gia hợp tác, bà ta liền có địa lợi.
"Nếu Yến Tín được..." Thôi quý phi nói đến chỗ này, gần như không nói nên lời.
Nhưng trong lòng Tạ thị rất rõ ràng lời bà ta không nói ra miệng là có ý gì, nếu Yến Tín được lập làm Thái Tử, ngày nào đó Gia An Đế băng hà, chính là ngày mẹ con Thôi quý phi gặp nạn.
Tạ thị cắn môi một cái: "Nương nương muốn thần phụ giúp thế nào?"
Ánh mắt bà và ánh mắt Thôi quý phi chạm vào nhau, trên thực tế Thôi quý phi muốn bà giúp thế nào, trong lòng bà đã hiểu rõ, nhưng thật chẳng lẽ phải làm như vậy?
Để giải quyết vấn đề cấp bách của Thôi quý phi, trước mắt điều quan trọng nhất chính là phá vỡ âm mưu giữa Dung phi và Phó hầu gia.
Từ ngày gả vào Phó phủ, bản thân bà sống không bằng chết, sớm giải thoát cũng là chuyện tốt, nhưng vậy thì, nữ nhi của bà...
Thân thể Tạ thị có chút run rẩy, Thôi quý phi nắm tay bà, ánh mắt kiên định cam đoan: "Ta sẽ đối xử thật tốt với Nguyên Nương, sau này sẽ tìm cho nó một vị hôn phu có phẩm hạnh xuất chúng."
Tình cảnh trong Bồng Lai điện, Phó Minh Hoa không cần nghe cũng biết.
Hoa sen băng lần trước đã nhìn thấy còn chưa tan đi, óng ánh trong suốt.
Tĩnh cô cô thỉnh nàng đến thiên điện ngồi một chút, nàng lắc đầu từ chối.
Không bao lâu liền nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, lại nghe giọng thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng vang lên:
"Phu nhân thế tử Trường Nhạc Hầu đã tới?"
Một nội thị nhẹ giọng đáp trả, Phó Minh Hoa quay đầu, liền nhìn thấy ở nơi khúc quanh cung điện, một thiếu niên khoác áo lông chồn màu đen, trên đầu vương chút tuyết đọng đứng ở bên kia hành lang, đang quay mặt nói chuyện.
Giống như chú ý tới ánh mắt của Phó Minh Hoa, hắn nghiêng đầu, đôi mắt dài nhỏ kia nhìn chằm chằm Phó Minh Hoa, một áp lực vô hình đánh úp về phía nàng. Nàng đứng dậy quy củ quỳ trên mặt đất, đám người Tĩnh cô cô đã sớm cung kính nằm sấp xuống.
Tiếng bước chân cách nàng càng gần, một tay làm động tác bảo nàng đứng lên:
"Đứng lên đi."
Tay kia cũng không chạm vào nàng, nhưng ở khoảng cách vài tấc, hơi lạnh như kim châm châm chích làm mặt nàng đau nhói.
Phó Minh Hoa nói tạ ơn, từ dưới đất đứng dậy.
Tam hoàng tử Yến Truy ngồi trên ghế dài trước mặt nàng, quay đầu nhìn Thái Dịch Trì phía trước đã kết băng, trên hồ khắc nhiều đóa hoa sen trông rất sống động.
Trong cung, dựa vào những chi tiết này có thể thấy được quyền thế địa vị của các chủ tử, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm nữ hài đã đứng dậy kia, hắn vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ nàng ngoảnh đầu lại lần trước.
Thật ra nàng và Tạ thị có chút giống nhau.
Hắn mỉm cười, "Quy củ dạy rất khá."
Tạ thị dạy nữ nhi này quy củ không tệ, nhưng khó tránh khỏi có chút quá mức không thú vị, băng tuyết trong mắt hắn không thấy tan ra, trong lòng hắn đối với nguyên nhân Thôi quý phi gọi Tạ thị mang nữ nhi tiến cung vô cùng rõ ràng.
Vài ngày trước hắn đã gặp qua Ngụy thị của phủ Trụ Quốc Công, so với Phó Minh Hoa, tính tình Ngụy thị hoạt bát hơn nhiều.
Một bông hoa tuyết bị gió thổi bay lên trên áo khoác của hắn, hắn thờ ơ đưa tay phủi nhẹ:
"Đọc qua sách gì chưa?"
Tuổi của hắn không lớn lắm, nhưng khi nói chuyện lại mang theo cảm giác trịch thượng.
Hài tử trong cung trưởng thành từ rất sớm, Phó Minh Hoa quy củ đọc vài cuốn sách, hắn khẽ gật đầu.
Yến Truy ngồi trên ghế, khí thế to lớn, Phó Minh Hoa đứng nên cao hơn hắn ngồi chút ít, nhưng thần thái của hắn làm Phó Minh Hoa giống như quỳ gối trước mặt hắn.
"Cũng không tệ." Hắn nói xong, giống như muốn đứng dậy đi.
Tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng chuyện mỗi ngày hắn cần làm cũng không ít, có thể ngồi xuống trò chuyện với Phó Minh Hoa vài câu, đã vô cùng nể mặt rồi.
"Đọc được những thứ này, vậy biết làm thơ không?"
Hắn tùy ý hỏi một câu, nhưng trong lòng giống như đã đoán được, chỉ sợ thiếu nữ có tài nhưng ngoài miệng sẽ khiêm tốn từ chối, để thấy được tính tình khiêm tốn nhu thuận.
Quả nhiên như hắn dự đoán, Phó Minh Hoa lắc đầu: "Đa tạ Tam Điện hạ khen ngợi, nhưng học nghệ không tinh."
Khóe miệng Yến Truy mang ý cười, đứng dậy khẽ vỗ vỗ cằm: "Khiêm tốn hữu lễ, ngoan ngoãn trinh đức."
Phó Minh Hoa mím môi, cũng không vì hắn khích lệ mà mừng rỡ, cũng không khẩn trương.
Điểm này ngược lại là hiếm thấy.
Hắn không có dự định dây dưa nhiều với thiếu nữ khuê các này: "Có thể ngâm thơ về sen không?"
Yến Truy chỉ tay về phía hồ nước cách đó không xa, Phó Minh Hoa nhướng mi, cười nhìn vị thiên chi kiêu tử này:
"Không biết ngâm thơ về sen, nhưng nếu điện hạ muốn nghe, ngược lại có mấy bài thơ ngắn."
Yến Truy không quay đầu nhìn nàng, chỉ khẽ vuốt cằm: "Đọc."
Tĩnh cô cô ở một bên vã mồ hôi lạnh, nhìn thiếu nữ này từ lúc tiến cung đến nay vẫn luôn biểu hiện rất tốt, rất sợ nàng nói sai câu nào chọc giận Yến Truy, dù sao suy tính của Thôi quý phi, trong lòng bà rất rõ ràng.
"Đại thỏ bệnh, nhị thỏ trông, tam thỏ mua thuốc, tứ thỏ sao, ngũ thỏ tử, lục thỏ nâng, thất thỏ đào hầm, bát thỏ chôn. [1]"
[1] Giải thích: Con thỏ thứ nhất bệnh, con thỏ thứ hai trông bệnh, con thỏ thứ ba mua thuốc, con thỏ thứ tư sắc thuốc, con thỏ thứ năm chết, con thỏ thứ sáu khiêng, con thỏ thứ bảy đào hố, con thỏ thứ tám chôn."
Giọng của Phó Minh Hoa dịu dàng, ngữ khí không nhanh không chậm, nên đọc một bài thơ ngắn này rất là thú vị.
Tĩnh cô cô cũng biết chữ, tuy rằng không biết làm thơ, nhưng cũng nghe ra được bài thơ này của Phó Minh Hoa không giống những bài thơ tứ tuyệt đương thời.
Một đêm này không chỉ có bà không ngủ, mà ngay cả An ma ma cũng không ngủ được.
Tạ Lợi Trinh sắp đến, tin tức y mang tới là tốt hay xấu, không ai biết được.
Bên này Thôi quý phi lại thúc giục Tạ thị tiến cung, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại vội vã như vậy, biết rõ hai người gặp nhau thường xuyên có thể khiến Gia An Đế không thích, nhưng bà ta vẫn phái người đến.
Thật ra một đêm này cảnh trong mơ của Phó Minh Hoa không ngừng tiếp diễn, nhưng ngày hôm sau sắc mặt lại tốt hơn Tạ thị một chút.
Nghỉ ngơi một ngày, biết Tạ thị muốn mang nàng vào cung, nàng chỉ dẫn theo hai nha hoàn Bích Lam, Bích La đi theo Tạ thị xuất môn, vẫn là ở cửa Vọng Tiên Môn lần trước, Tĩnh cô cô mang sắc mặt bình tĩnh che giấu sự lo lắng, trong cung Thôi quý phi vẫn là dáng vẻ rạng rỡ đó, chỉ là trong mắt chứa đầy bão táp.
Phó Minh Hoa bị Thôi quý phi đuổi ra ngoài, Thôi quý phi kéo tay Tạ thị, nước mắt từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống: "A Nguyên giúp ta."
"Nương nương..." Tạ thị giật mình, đây là lần đầu bà nhìn thấy dáng vẻ Thôi quý phi thất thố như vậy.
"Hôm trước Hoàng Thượng tế thiên, đã nắm tay nhi tử của tiện nhân Dung thị kia."
Vào một ngày quan trọng như vậy, lẽ ra Đế Hậu đều phải có mặt, nhưng hậu vị của Gia An Đế trống không, mấy hoàng tử có đến dự, nhưng khi đó Gia An Đế lại nắm tay của Tứ Hoàng tử Yến Tín, để hắn nhận triều bái của bách quan trong triều. Tình cảnh như vậy đối với Thôi quý phi mà nói, liền tương đương với việc Gia An Đế An Đế đã biểu thị thái độ, còn đối với bách quan, coi như là đã rõ tâm ý của Đế Vương rồi.
Trong khoảnh khắc nghe được tin tức đó, Thôi quý phi giống như cảm thấy trời sắp sập rồi.
Bà ta và Dung phi như nước với lửa, hai người đấu với nhau nhiều năm, sao bà ta cam tâm thua ở đây được?
Ý tứ của Gia An Đế hết sức rõ ràng, ông ta sủng ái Dung phi, nên yêu ai yêu cả đường đi, coi Tứ Hoàng tử Yến Tín như người thừa kế, không xem những hoàng tử khác vào mắt.
Tiện nhân Dung phi kia lại giỏi mưu tính, thái độ hoàng đế lại rõ ràng, bà ta liền chiếm được thiên thời, nếu để cho bà ta và Phó hầu gia hợp tác, bà ta liền có địa lợi.
"Nếu Yến Tín được..." Thôi quý phi nói đến chỗ này, gần như không nói nên lời.
Nhưng trong lòng Tạ thị rất rõ ràng lời bà ta không nói ra miệng là có ý gì, nếu Yến Tín được lập làm Thái Tử, ngày nào đó Gia An Đế băng hà, chính là ngày mẹ con Thôi quý phi gặp nạn.
Tạ thị cắn môi một cái: "Nương nương muốn thần phụ giúp thế nào?"
Ánh mắt bà và ánh mắt Thôi quý phi chạm vào nhau, trên thực tế Thôi quý phi muốn bà giúp thế nào, trong lòng bà đã hiểu rõ, nhưng thật chẳng lẽ phải làm như vậy?
Để giải quyết vấn đề cấp bách của Thôi quý phi, trước mắt điều quan trọng nhất chính là phá vỡ âm mưu giữa Dung phi và Phó hầu gia.
Từ ngày gả vào Phó phủ, bản thân bà sống không bằng chết, sớm giải thoát cũng là chuyện tốt, nhưng vậy thì, nữ nhi của bà...
Thân thể Tạ thị có chút run rẩy, Thôi quý phi nắm tay bà, ánh mắt kiên định cam đoan: "Ta sẽ đối xử thật tốt với Nguyên Nương, sau này sẽ tìm cho nó một vị hôn phu có phẩm hạnh xuất chúng."
Tình cảnh trong Bồng Lai điện, Phó Minh Hoa không cần nghe cũng biết.
Hoa sen băng lần trước đã nhìn thấy còn chưa tan đi, óng ánh trong suốt.
Tĩnh cô cô thỉnh nàng đến thiên điện ngồi một chút, nàng lắc đầu từ chối.
Không bao lâu liền nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, lại nghe giọng thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng vang lên:
"Phu nhân thế tử Trường Nhạc Hầu đã tới?"
Một nội thị nhẹ giọng đáp trả, Phó Minh Hoa quay đầu, liền nhìn thấy ở nơi khúc quanh cung điện, một thiếu niên khoác áo lông chồn màu đen, trên đầu vương chút tuyết đọng đứng ở bên kia hành lang, đang quay mặt nói chuyện.
Giống như chú ý tới ánh mắt của Phó Minh Hoa, hắn nghiêng đầu, đôi mắt dài nhỏ kia nhìn chằm chằm Phó Minh Hoa, một áp lực vô hình đánh úp về phía nàng. Nàng đứng dậy quy củ quỳ trên mặt đất, đám người Tĩnh cô cô đã sớm cung kính nằm sấp xuống.
Tiếng bước chân cách nàng càng gần, một tay làm động tác bảo nàng đứng lên:
"Đứng lên đi."
Tay kia cũng không chạm vào nàng, nhưng ở khoảng cách vài tấc, hơi lạnh như kim châm châm chích làm mặt nàng đau nhói.
Phó Minh Hoa nói tạ ơn, từ dưới đất đứng dậy.
Tam hoàng tử Yến Truy ngồi trên ghế dài trước mặt nàng, quay đầu nhìn Thái Dịch Trì phía trước đã kết băng, trên hồ khắc nhiều đóa hoa sen trông rất sống động.
Trong cung, dựa vào những chi tiết này có thể thấy được quyền thế địa vị của các chủ tử, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm nữ hài đã đứng dậy kia, hắn vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ nàng ngoảnh đầu lại lần trước.
Thật ra nàng và Tạ thị có chút giống nhau.
Hắn mỉm cười, "Quy củ dạy rất khá."
Tạ thị dạy nữ nhi này quy củ không tệ, nhưng khó tránh khỏi có chút quá mức không thú vị, băng tuyết trong mắt hắn không thấy tan ra, trong lòng hắn đối với nguyên nhân Thôi quý phi gọi Tạ thị mang nữ nhi tiến cung vô cùng rõ ràng.
Vài ngày trước hắn đã gặp qua Ngụy thị của phủ Trụ Quốc Công, so với Phó Minh Hoa, tính tình Ngụy thị hoạt bát hơn nhiều.
Một bông hoa tuyết bị gió thổi bay lên trên áo khoác của hắn, hắn thờ ơ đưa tay phủi nhẹ:
"Đọc qua sách gì chưa?"
Tuổi của hắn không lớn lắm, nhưng khi nói chuyện lại mang theo cảm giác trịch thượng.
Hài tử trong cung trưởng thành từ rất sớm, Phó Minh Hoa quy củ đọc vài cuốn sách, hắn khẽ gật đầu.
Yến Truy ngồi trên ghế, khí thế to lớn, Phó Minh Hoa đứng nên cao hơn hắn ngồi chút ít, nhưng thần thái của hắn làm Phó Minh Hoa giống như quỳ gối trước mặt hắn.
"Cũng không tệ." Hắn nói xong, giống như muốn đứng dậy đi.
Tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng chuyện mỗi ngày hắn cần làm cũng không ít, có thể ngồi xuống trò chuyện với Phó Minh Hoa vài câu, đã vô cùng nể mặt rồi.
"Đọc được những thứ này, vậy biết làm thơ không?"
Hắn tùy ý hỏi một câu, nhưng trong lòng giống như đã đoán được, chỉ sợ thiếu nữ có tài nhưng ngoài miệng sẽ khiêm tốn từ chối, để thấy được tính tình khiêm tốn nhu thuận.
Quả nhiên như hắn dự đoán, Phó Minh Hoa lắc đầu: "Đa tạ Tam Điện hạ khen ngợi, nhưng học nghệ không tinh."
Khóe miệng Yến Truy mang ý cười, đứng dậy khẽ vỗ vỗ cằm: "Khiêm tốn hữu lễ, ngoan ngoãn trinh đức."
Phó Minh Hoa mím môi, cũng không vì hắn khích lệ mà mừng rỡ, cũng không khẩn trương.
Điểm này ngược lại là hiếm thấy.
Hắn không có dự định dây dưa nhiều với thiếu nữ khuê các này: "Có thể ngâm thơ về sen không?"
Yến Truy chỉ tay về phía hồ nước cách đó không xa, Phó Minh Hoa nhướng mi, cười nhìn vị thiên chi kiêu tử này:
"Không biết ngâm thơ về sen, nhưng nếu điện hạ muốn nghe, ngược lại có mấy bài thơ ngắn."
Yến Truy không quay đầu nhìn nàng, chỉ khẽ vuốt cằm: "Đọc."
Tĩnh cô cô ở một bên vã mồ hôi lạnh, nhìn thiếu nữ này từ lúc tiến cung đến nay vẫn luôn biểu hiện rất tốt, rất sợ nàng nói sai câu nào chọc giận Yến Truy, dù sao suy tính của Thôi quý phi, trong lòng bà rất rõ ràng.
"Đại thỏ bệnh, nhị thỏ trông, tam thỏ mua thuốc, tứ thỏ sao, ngũ thỏ tử, lục thỏ nâng, thất thỏ đào hầm, bát thỏ chôn. [1]"
[1] Giải thích: Con thỏ thứ nhất bệnh, con thỏ thứ hai trông bệnh, con thỏ thứ ba mua thuốc, con thỏ thứ tư sắc thuốc, con thỏ thứ năm chết, con thỏ thứ sáu khiêng, con thỏ thứ bảy đào hố, con thỏ thứ tám chôn."
Giọng của Phó Minh Hoa dịu dàng, ngữ khí không nhanh không chậm, nên đọc một bài thơ ngắn này rất là thú vị.
Tĩnh cô cô cũng biết chữ, tuy rằng không biết làm thơ, nhưng cũng nghe ra được bài thơ này của Phó Minh Hoa không giống những bài thơ tứ tuyệt đương thời.
Danh sách chương