Lực đạo khảy đàn không nhỏ, chỉ nghe một tiếng "Ô...ô...n...g" nặng nề vang lên, dây đàn bị Phó Minh Hoa dùng sức gảy mạnh, tay Tề thị đang để trên đàn không phản ứng kịp, dây đàn được nhuộm đỏ bị kéo căng, sau khi gặp tác động mạnh, "phựt" một tiếng liền đứt dây.

Tề thị kêu thảm một tiếng, mấy ngón tay bị dây đàn đứt quất trúng, theo bản năng giơ tay lên, từ ngón trỏ đến đầu ngón út hằn một vết đỏ mảnh, chỉ giây lát sau, máu từ vết đỏ chảy xuống, đau đến mức sắc mặt bà ta cũng thay đổi.

Tay đứt ruột xót, Tề thị theo bản năng đưa tay ngậm vào trong miệng, cả người run rẩy thậm chí ngay cả kêu cũng không kêu ra tiếng.

Phó Minh Hoa nhìn bà ta một cái, cúi thấp đầu xuống: "Di nương không sao chứ?"

Ngoại trừ ngón cái không rách da chỉ đau bên ngoài, mấy đầu ngón tay còn lại đều bị dây đàn cắt đứt, dưới tình huống như vậy sao có thể không có chuyện được?

Trong lòng Tề thị nén giận, muốn lớn tiếng phát cáu với nàng, rồi lại cắn răng cố nén. Bà ta quay đầu lại thì nhìn thấy Phó Minh Hoa cúi thấp đầu, còn vui vẻ nhìn mình chằm chằm, rõ ràng làm mình bị thương, lúc này lại làm như không có chuyện gì, lửa giận trong lòng bà ta bùng nổ:

"Sao có thể không sao? Đại cô nương tới bị xem có đau hay không."

Giọng nói của bà ta tất cả đều là oán giận và thịnh nộ, nụ cười của Phó Minh Hoa nhạt đi, không nghĩ đến bà ta lại ngu như vậy:

"Di nương là đang trách ta sao?"

"Không trách ngươi thì trách ai?"

Nếu sau khi làm mình bị thương, Phó Minh Hoa hơi tỏ ra lo lắng thì cũng thôi đi, đằng này nàng còn tỏ ra chuyện này không liên quan gì đến nàng nữa chứ.

Dù gì bà ta cũng là sủng thiếp của Phó Kỳ Huyền, da thịt được dưỡng như cành vàng lá ngọc, chút vết thương này thật sự đau chết đi được, cho nên lúc nói chuyện cũng không tránh được mang thêm vài phần tức giận, Phó Minh Hoa nhìn bà ta cười nói:

"Lời này di nương nói không đúng. Ta đang yên ổn luyện cầm, di nương lại muốn đặt tay lên đàn." Nàng nhặt sợi dây đàn bị đứt lên, hành động này làm Tề thị vừa mới bị dây đàn cắt tay sợ tới mức thân thể theo bản năng ngửa ra sau, Phó Minh Hoa mím mím môi: "Sợi tơ vừa mỏng vừa bén, nếu không cẩn thận sẽ cắt đứt tay, ta luyện đàn, di nương không cẩn thận bị đứt tay, sao lại trách ta?"

Ý tứ trong lời nói của nàng giống như là trách bà ta tự làm tự chịu? Tề thị cắn môi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

"Hôm nay dây đàn của ta bị đứt, ta cũng không bảo di nương đưa bạc cho ta sửa đàn." Nàng không nhanh không chậm nói hết, lại lệnh cho Bích Lam gọi nha hoàn ôm đàn đi xuống, lúc này mới ngồi lại trên ghế:

"Di nương vừa nói với ta đến đâu rồi?"

"À." Nàng làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Nói đến thi khoa cử, chẳng lẽ năm nay Ngọc ca nhi chuẩn bị đi thi?"

Tề thị ngồi nói cả buổi, cũng không biết nàng là thực sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu, lúc này ngón tay mình đều bị cắt đứt, dây đàn kia lại mảnh ơi là mảnh, cắt cũng không kém dao là mấy, bà ta vừa đau vừa hận, thực sự tức mà không có chỗ trút.

Nghe được Phó Minh Hoa nói lời này, hận đến cắn răng, lại cũng chỉ phải cố cười nói:

"Đại cô nương nói gì vậy? Ngọc ca nhi sao có thể so với biểu thiếu gia..."

"Cũng không thể nói như vậy." Phó Minh Hoa cắt đứt lời của Tề thị, ấm giọng nói: "Hai người bọn họ tuổi tác khác nhau, tất nhiên là không thể so sánh." Nàng hơi nhíu mày, giống như là có chút bất ngờ nhìn chằm chằm Tề thị:

"Hôm nay di nương sao thế nhỉ, lại so sánh biểu ca với Ngọc ca nhi, biểu ca tuy tốt nhưng chỉ là người khác họ, Ngọc ca nhi mới họ Phó đấy."

Tề thị quả thực khổ mà không nói được, đương nhiên bà ta không muốn chà đạp nhi tử của mình, cho dù Phó Lâm Ngọc kém cỏi, cũng là tâm can ruột thịt của bà ta.

Nhưng bà ta nói như vậy, hoàn toàn là để phô bày sự xuất chúng của Đinh Mạnh Phi, cũng không biết Phó Minh Hoa là ngốc thật hay là giả ngốc, lực chú ý của nàng một chút cũng không đặt trên người Đinh Mạnh Phi.

Bà ta bị Phó Minh Hoa xoay cho một vòng, buổi chiều tới đây bị rót cho một bụng nước trà không nói, còn bị thương, hôm nay còn phải nghe nàng giáo huấn, không có hoàn thành được việc nào hết.

Cũng không biết Phó Minh Hoa có xem qua quyển thoại bản lần trước mình đưa đến kia chưa, lúc này lại làm ra dáng vẻ ngây thơ ngu ngốc.

Tề thị chịu đựng nỗi lo lắng trong lòng, lên tiếng dò hỏi:

"Đại cô nương đọc nhiều sách, quả nhiên là hiểu đạo lý." Bà ta nói xong liền dừng một chút, tiếp đó lại hỏi: "Nói đến đây, tỳ thiếp nhớ lần trước có tặng thoại bản cho đại cô nương, không biết người có thích không? Nếu thích tỳ thiếp liền tìm người đưa thêm."

Trước kia tuy rằng Tề thị cũng có cho nữ nhi mình là Phó Minh Châu đến lấy lòng Phó Minh Hoa, nhưng bà ta lại chưa từng tha thiết như bây giờ.

Phó Minh Hoa rũ mí mắt xuống, che đi vẻ lạnh lẽo trong mắt:

"Di nương không nhắc tới ta cũng quên mất." Nàng ngửa đầu nhìn Bích Lam: "Thoại bản kia để ở đâu rồi? Di nương muốn lấy cho tam muội muội sao?"

"Không, không, không." Tề thị lắc đầu, ánh mắt lập loè: "Tiểu nha đầu kia không biết gì về sách vở đâu, hiển nhiên không giống như đại cô nương..."

"Tuy nói phụ thân sủng ái ngươi, nhưng Tề di nương cũng đừng quên thân phận của mình." Phó Minh Hoa thu lại nụ cười, Tề thị sửng sốt một chút, lại nghe nàng nói: "Tam muội muội là Tam cô nương trong phủ, di nương không thể gọi muội ấy là tiểu nha đầu."

Tề thị bị giáo huấn suýt nữa thì thổ huyết.

Theo đạo lý mà nói, tuy bà ta là sủng thiếp nhưng cũng chỉ là thiếp, thì địa vị thấp hơn lang quân, cô nương trong phủ nhiều.

Nhưng Tề thị là mẹ đẻ của Phó Minh Châu và Phó Lâm Ngọc, bà ta lại được sủng ái, cho nên cũng không hề xem mình thấm kém như những tỳ thiếp khác, lúc này nghe Phó Minh Hoa nói, mặt Tề thị lập tức liền đỏ bừng.

Bà ta đã ngồi một hồi, rốt cuộc đứng ngồi không yên, mặt mày âm trầm đứng dậy, Phó Minh Hoa bưng chén trà: "Tiễn khách."

Tề thị cắn răng dẫn nha hoàn nổi giận rời đi.

Bích Lam tới lau bàn bà ta ngồi qua, lại nhặt chén trà trên bàn bà ta đã uống qua nói:

"Chén tốt như vậy lại để cho bà ta dùng, thật sự là lãng phí."

Những cái chén này đều do Giang Tây Ngự Giáo làm ra, hàng năm số lượng làm ra cũng không nhiều, mỗi lần Tề thị tới ngồi một hồi lại ném đi một cái chén, cho dù sau lưng Phó Minh Hoa có Tạ gia, Bích Lam cũng có chút đau lòng: "Lần tới lại đến, không cần dùng chén này cho bà ta uống nữa."

Phó Minh Hoa không lên tiếng, hiển nhiên là ngầm đồng ý với lời của Bích Lam.

Hôm nay chuyện Tề thị hỏi đến thoại bản, xem ra cũng không phải là vô ý gây nên.

Mấy ngày nay bà ta đến trong khoảng thời gian nàng rảnh rỗi, hôm nay thì mượn trạng nguyên Đỗ Tiệm Đức kéo tới trên người Đinh Mạnh Phi, ý đồ đã rất rõ ràng rồi.

Chắc là bà ta được Phó Nghi Cầm hứa cho chỗ tốt, làm việc cho Phó Nghi Cầm, muốn biến dự định của Phó Nghi Cầm thành hiện thực.

Về phần Tề thị có chỗ tốt gì, trong lòng Phó Minh Hoa cũng biết rất rõ ràng, Phó Nghi Cầm vì nhi tử mà hợp mưu với Tề thị, Tề thị vì cái gì cũng quá rõ ràng.

Có thể lúc trước trước khi bị Phó Nghi Cầm đánh thì Tề thị là cam tâm tình nguyện làm việc cho Phó Nghi Cầm, nhưng sau này biết sẽ có thể khiến Phó hầu gia và Bạch thị tức giận mà vẫn còn dám mạo hiểm, thì ngoại trừ Phó Lâm Ngọc, cũng không có gì đáng để Tề thị bán mạng như vậy.

Phó Minh Hoa nhấp một ngụm nhỏ từ chén trà trong tay, nước trà vốn đã hơi lạnh, mất đi hương vị lại có chút đắng.

Nàng đặt chén trà lên bàn, ngón tay vuốt xuôi theo mép chén, ánh mắt dần dần lạnh như băng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện