Nàng thực nôn nóng, nàng muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, miệng to sẽ uống nhiều nước hơn, sau đó mở miệng nói.
"Mọi người đi đâu cả rồi?"
"Cái gì đi đâu?"
Trọng Nhĩ một mặt hồ nghi nhìn nàng.
"Tộc Xích địch đều chết hết, những người khác đã đều rời đi."
Nói xong, hắn biểu tình biến thành ảm đạm.
"Rời đi?"
Nàng đối với hắn thêm kỳ quái.
Trọng Nhĩ tựa hồ lười tiếp tục cùng nàng nói chuyện, chỉ lo nướng cá.
Quý Ngỗi thấy đồ trang sức trên người mình phức tạp, muốn động thủ đem chúng từng cái bỏ đi, bỏ đi đồ trang sức trên cánh tay có một ít máu đen, toại hướng tới bờ sông đi tẩy rửa.
Trọng Nhĩ nhìn nàng một cái, vốn định giữ nàng lại, nhưng lại thôi.
"Ahhh _ _ _ _ _ _"
Một hồi thét lên đem Trọng Nhĩ đang nướng cá dọa càng thêm hoảng sợ.
"Mọi người chết cả rồi, còn hô hoán cái gì? Có thù báo thù, có oán báo oán."
"Trọng Nhĩ, gương mặt này không phải ta."
Nàng chạy về phía hắn, nói không ngọn ngành "
"Cô điên rồi sao?"
"Không phải, ta là Văn Khương a"
Nàng gắt gao kéo trụ cánh tay hắn, khí lực lớn kinh người.
"Cô nói bậy bạ gì đó?"
Trọng Nhĩ một cái bỏ qua nàng.
"Thực sự... "
Nàng nhanh chóng dậm chân.
"Ta và ngươi lần đầu tiên gặp mặt là bởi vì ta không cẩn thận bị té, ngươi còn cứu được Tam ca của ta."
Lần này đến phiên Trọng Nhĩ giật mình, hắn kinh ngạc nhìn nàng, rõ ràng là thân thể Quý Ngỗi, nhưng thần sắc ánh mắt lại không giống, hơn nửa hắn vừa rồi nói với nàng về chuyện tộc nhân bị tiêu diệt, nàng một chút động tâm cũng không có.
"Thật sự là ta"
Nước mắt nàng chảy xuống, mang theo biểu tình quen thuộc nhìn hắn.
"Là... ta biết. Chỉ là, bộ dáng của cô khiên ta có một chút..."
Hắn nhất thời còn khó mà tiếp nhận sự thật không tưởng, tận lực cùng nàng giữ vững khoảng cách. Sau hai ngày thấy nàng dốc lòng chăm sóc Tang Du cùng Tiểu Đào, lại cùng nàng thất thường xác nhận chuyện lúc trước.
Mấy ngày sau, Tiểu Đào cùng Tang Du dần dần thức tỉnh, chỉ là Tiểu Đào cùng Tang Du đột nhiên lại trở nên mạch phát, không thế nào nói chuyện. Đương nhiên, bọn hắn kinh hãi nhất chính là người trước mặt bọn họ rõ ràng là Quý Ngỗi cư nhiên lại là Văn Khương, chuyện này mọi người nhất thời đều khó tiếp nhận, mấy người thương nghị nửa ngày, quyết định về trước.
****
Tính trước tính sau, mấy người kia đã đi được hơn nửa tháng, trong thôn tộc trưởng trước sau phái vài nhóm người đi tìm cũng không tìm được bọn họ. Công tử tiểu Bạch thấy Trọng Nhĩ cùng Tang Du lại không thấy Văn Khương, dưới sự giận dữ rút kiếm mặt đối mặt, Quý Ngỗi không nguyện đem việc mình là Văn Khương nói cùng tiểu Bạch, một là sợ hắn lo lắng, hai là sợ hắn không để ý hậu quả xông vào Lỗ Quốc, sở dĩ mấy người sớm liền thương nghị tốt, tuyệt không hướng tiểu Bạch lộ ra nửa điểm, chỉ một mực chắc chắn là Cơ Duẫn mang nàng đi.
Mấy người sớm đã thông đồng lí do thoái thác, tiểu Bạch cũng không có lý gì hoài nghi Cơ Duẫn,chân tướng nửa thật nửa giả lại làm hắn thống khổ vạn phần, mượn dùng Quý Ngỗi thay thế Văn Khương ở một bên nhìn nhưng cái gì đều không thể làm, trong lòng cũng là nôn nóng.
Tiểu Bạch cùng Tang Du ít ngày nữa liền lên đường trở về Cử Quốc, Văn Khương thấy Tiểu Đào đối với Tang Du ý tình không bỏ, đành phải xin nhờ Trọng Nhĩ khuyên tiểu Bạch mang Tiểu Đào lên.
Tuy rằng Quý Ngỗi cũng là mỹ nữ, nhưng tiểu Bạch đối với dung mạo nàng ít khi nhìn rõ, cư nhiên sẽ không cùng nàng tạm biệt.
***"
Vương cung Lỗ Quốc, Cơ Duẫn triệu tập mấy vị y giả khám cho Văn Khương, tất cả mọi người nói không có vấn đề, nhưng bọn hắn đã liên tục sống với nhau đã một thời gian dài.
Mà nàng nếu không có dấu hiệu manh thai, ngược lại là Chiêu Tn sau khi được hắn sủng hạnh vài lần liền có hỷ.
Thân là thê tử người ta lại không có năng lực, lu ngôn phỉ ngữ rất nhanh liền trong Lỗ Quốc cảnh nội truyền ra.
Chiêu Thư trong hoa viên thấy Văn Khương mấy lần, chỉ thấy nàng nùng trang diễm mạt, trên cổ tay mang theo rất nhiều đồ trang sức, mặc dù nhìn rất ổn nhưng trên gương mặt xinh đẹp lại có lệ khí không nói được.
Văn Khương đối với Cơ Duẫn trăm theo trăm thuận, ngay cả khi Chiêu Thư lâm bồn khi rãnh cũng sẽ đến thăm hỏi, chiếu cố, Cơ Duẫn nhìn thấy trong mắt tất nhiên là một phen thưởng thức.
Mắt thấy Chiêu Thư liền muốn chuyển dạ, Văn Khương vi nàng cầu phúc, lại triệu mấy bà bụ có tiếng đến hầu hạ.
Tuy rằng bản thân nàng không có con nối dõi, nhưng mà đối với đứa con đầu tiên của Cơ Duẫn lại rất để tâm, có khi đợi thân thể nàng khó chịu, nàng cũng sẽ khuyến khích Cơ Duẫn đi đến chỗ phu tử khác, như thế một thời gian lần lượt có mấy vị Lương nhân cũng có thai, sự bất mãn của tiền triều đối với nàng cũng dần dần lắng xuống. Hiền huệ, chẳng lẽ không phải một thanh danh tốt cho phu nhân sao?!
Chỉ là, nàng một mực vẫn không hoài thai.