Trọng Nhĩ liếc nhìn Quý Ngỗi nằm trên mặt đất, trên mặt nàng ta còn mang theo huyết sắc, hoàn toàn không có bất kỳ tử khí xanh trắng, hắn cực kì muốn đem nàng ném vào đống lửa, nhưg ngón tay kia trong tích tắc lại cử động, làn da Quý Ngỗi là ấm áp, ngay cả mạch đập đều ồ ồ hữu lực..chết đi sống lại, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

***

Văn Khương một đường mê man tùy ý Cơ Duẫn mang trở lại Lỗ Quốc.

Ngày thứ hai mấy tì thiếp khác của Cơ Duẫn mấy vị đến bái kiến, nàng đều nhất nhất cự tuyệt.

Về Lỗ quốc mấy ngày, nàng dần dần khôi phục thể lực, ăn một ít cháo, một đôi mắt sáng dần dần có hào quang.

Cơ Duẫn tới thăm nàng mấy lần, nàng cũng một bộ dáng y như là chim non nép vào người bộ, khác hoàn toàn với đêm xích địch bị diệt tộc

Cơ Duẫn trong lòng cao hứng, mỗi đêm đều đến bồi nàng dùng bữa.

Văn Khương cũng ôn nhu như nước, mấy ngày trước đây còn chưa hoàn toàn khôi phục, đều không dính son phấn, hiện hai ngày này lại dần dần ưa thích chưng diện, vẽ lông mày, họa môi, càng kinh diễm động lòng người.

"Phu nhân mấy ngày gần đây thân thể khôi phục như thế nào?"

Hắn cầm lấy bút vẽ lông mày, cười cười nâng lên gương mặt Văn Khương.

"Thiếp rất tốt." - Văn Khương cũng cười.

"Ngự y đến xem mạch nói trong cơ thể nàng có cổ độc, có giải pháp nào chữa trị không?"

"Đại vương chớ có nghe người khác nói bậy, họ đều thuần lương sao có thể hạ độc với thiếp? "

"Thật vậy sao?"

"Đó là đương nhiên, bất quá là bọn họ nghĩ ra 1 lý do để lừa người mà thôi"

"Ahh"

"Lẽ nào người không tin thiếp sao?" Văn Khương thuận thế dựa sát vào trong ngực hắn, đem miệng nhỏ gần sát bờ môi kiện mỹ. Cơ Duẫn rất ít nhìn thấy Văn Khương chủ động, một cái chiếm trụ môi ngọt ngào, lưỡi nàng mềm nhuyễn nhanh chóng bị nam nhân bá đạo câu trụ, hai đầu lưỡi nhiệt tình mà triền miên, Văn Khương cảm thấy dưới bụng dâng lên một cỗ nhiệt lưu, thân thể một phen mềm xuống.

Thấy nàng biệt hồng một khuôn mặt, Cơ Duẫn vừa buồn cười lại là đau lòng.

"Đồ ngốc, lại không phải lần đầu tiên, như thế nào vẫn không quen?"

Hắn uy nhất khẩu khí nhìn nàng, Văn Khương giương miệng nhỏ nỗ lực hít vào, bên môi kìm không được bật ra từng đợt thở gấp, nam nhân trước mặt nàng cuối cùng thoả mãn mà buông tha miệng nhỏ, một sợi chỉ bạc dâm mĩ vươn ra từ hai bờ môi mà chảy xuống, Cơ Duẫn nhìn đến hô hấp càng dồn dập, hắn không kịp đợi nghĩ muốn có được nàng, giờ phút này nhu quần cùng sâu y đều trở thành chướng ngại, hắn thô bạo động tác hạ từng cái xé thành mảnh vụng.

van-khuong-cong-chua-93-0

Trong đêm tối, chỉ nghe thấy tiếng cởi y phục, mặt Văn Khương cũng càng ngày càng hồng, cuối cùng thân thể lõa lồ xuất hiện ở trước mặt Cơ Duẫn, một thân trắng ngần không chút tỳ vết,..

"Thật đẹp "

Bàn tay Cơ Duẫn phất qua bả vai mảnh khảnh, cho đến cánh tay, da thịt Văn Khương mềm mại làm hắn yêu thích không buông.

"Không nên nhìn thiếp như vậy."

Văn Khương thanh âm bởi vì hổ thẹn tới cực điểm mà nhỏ giọng kháng nghị, người nam nhân trước mặt nàng trong ánh mắt tràn ngập lửa nóng làm nàng có một ít không chịu nổi.

"Đồ ngốc, trên người nàng có chỗ nào chưa bị quả nhân xem qua? Hửm?" Cơ Duẫn lần nữa bám vào người Văn Khương, hôn trụ miệng nhỏ, sau đó đem nàng chậm rãi thả trên giường, nụ hôn nồng nhiệt kèm theo hai tay trên thân thể nàng du tẩu.

"Không... Không cần"

Văn Khương cảm thấy toàn thân như lửa cháy, cổ nhiệt lưu dưới bụng cũng một mực không hề gián đoạn.

"A _ _"

Khi môi nam nhân đi tới bộ ngực sữa, nàng hét lên. Khoải cảm quá mức tê dại nàng chưa bao giờ thể nghiệm qua. đầu v* bị Cơ Duẫn liếm hôn hơi hơi phát trướng, trong bàn tay hắn ấn đè xuống càng sưng trướng, nam nhân liên tục dùng đầu lưỡi đâm vào đỉnh anh đào nhô ra, bàn tay nắm lấy vú trắng noãn, phối hợp chính mình liếm láp.

"Không, không cần"

Văn Khương có một ít kháng cự, trong cơ thể xa lạ tình triều làm nàng càng ngày càng khát vọng được nam nhân vuốt ve.

van-khuong-cong-chua-93-1

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện