Lâm Ngộ khoảng bảy, tám năm trước đã sang định cư ở nước ngoài, công việc chính là sản xuất các mặt hàng thời trang. Vài năm qua cũng đã tự lập được nhãn hiệu riêng của mình, trên thương trường quốc tế cũng có chút danh tiếng. Thông qua những mối quan hệ của Lan Thư, Văn Hòa Vũ trong tay cũng nắm một vài sản nghiệp thuộc ngành giải trí. Tuy nhiên chúng không thuộc công ty chính nên giao luôn cho các cấp dưới quản lý. Lâm Ngộ muốn nhờ vả tài nguyên của Văn gia tài trợ để làm một số quần áo đặt riêng, mở rộng thị trường kinh doanh, đôi bên cùng có lợi. Thật ra, việc này Văn Hòa Vũ cũng không cần phải tự mình đứng ra đàm phán, người phụ trách công ty con cũng có thể toàn quyền giải quyết rồi. Tuy nhiên hôm đó Văn Hòa Vũ đi viếng thăm công ty con, trùng hợp lại gặp mặt. Thành ra mới trò chuyện một lúc, phát hiện ra Lâm Ngộ cũng là người đến từ thành phố Thụy Hải. Ở nơi đất lạ quê người lại gặp được đồng hương, âu cũng coi như có duyên phận. Hơn nữa Lâm Ngộ ngoài việc muốn xin tài trợ, còn có nhiều ý tưởng lý thú khác nữa. Cô tư duy thấu đáo, cách làm việc lại táo bạo, là một đối tác làm ăn rất hiếm thấy. Thương nhân đến cùng vẫn là phải đặt lợi ích lên làm đầu, thành ra mới hẹn gặp mặt ngày hôm nay, để cùng nhau tỉ mỉ đàm luận thêm. Văn Dã đứng bên cạnh Văn Hòa Vũ, càng nhìn càng cảm thấy người phụ nữ ngồi đối diện bàn ăn nhìn cực kỳ quen mắt, khuôn mặt ánh mắt tinh xảo này thật giống…
Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một hình ảnh, mới lục lọi ký ức tỉ mỉ tìm xem, không khỏi nhíu nhíu mày. Người lớn đang bàn chuyện chính sự, hắn liền không thể nói leo. Vừa lúc Văn Hòa Vũ phải ra ngoài nhận một cuộc gọi, trong thư phòng chỉ còn lại hai người, Văn Dã mới hỏi:
“Cô cũng là người ở thành phố Thụy Hải ạ?”
Lâm Ngộ chải chải mái tóc ngắn chững chạc, cười đáp: “Đúng vậy, đã nhiều năm ra đi chưa trở về thăm.”
Văn Dã còn chưa kịp mở miệng hỏi tiếp, người phụ nữ dường như nhận ra được điều gì khác thường, bèn ngăn Văn Dã nói trước: “Bất quá nơi đó đối với tôi mà nói cũng không có nhiều hồi ức tốt đẹp, vậy nên rất ít khi hồi tưởng về nó.”
Quả nhiên… Văn Dã thức thời gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
Mấy vị lão niên dùng xong bữa sáng liền cùng Lan Thư đi ra ngoài. Vân Nhạc ngồi một mình trên ghế sofa, tay nắm thành đấm thật chặt. Người phụ nữ mới xuất hiện vừa nãy chính là Đoạn Phỉ. Dù cho đã mười năm không gặp, nhưng vừa nhìn thấy cậu liền nhận ra đó là mẹ mình. Cậu cứ như bị người ta đánh một gậy phủ đầu, trong bộ óc chỉ còn một mảng trống không, cả mấy tiếng cũng chưa thể tỉnh táo lại được.
Cậu không biết đối mặt với Đoạn Phỉ như thế nào. Cậu đã chời đợi tận mười năm, từ những chờ mong lúc ban đầu, đến lo lắng, rồi sợ hãi, lại đến oán hận, đến lẫn lộn mơ hồ, và rồi tất bỏ tất cả mọi hy vọng. Những mối tình cảm phức tạp này đều mỗi một ngày làm đau nhói trái tim cậu. Một khắc nhìn thấy Đoạn Phỉ lúc nãy, cậu trong nháy mắt còn cảm thấy vui cho mẹ mình. Mẹ đã thoát được khỏi Vân Cẩm Bằng, trải qua một cuộc sống tốt đẹp, chứng tỏ rằng lựa chọn năm đó của bà là hoàn toàn đúng đắn.
Nhưng còn cậu thì sao chứ? Cậu đã bị lãng quên hoàn toàn trên con phố đó khi trời đất tràn ngập băng tuyết. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, Đoạn Phỉ có chút nào nhớ tới cậu hay không? Lâu lâu lại có một vài lần, Vân Nhạc sẽ tưởng tượng mình được nhìn thấy thân ảnh của Đoạn Phỉ. Lúc còn nhỏ, dù rằng Đoạn Phỉ không gần bên ôm cậu hôn cậu, nhưng khi nào Vân Cẩm Bằng nổi giận muốn đánh đập thì cũng sẽ bảo vệ cho cậu, che chở đem cậu giấu ở phía sau. Tuy rằng rất ít khi, hoặc thậm chí chưa lần nào thật sự ôm lấy cậu, nhưng mỗi lúc cậu muốn được gần bên mẹ, đến cạnh bên muốn nói chuyện với mẹ, bà cũng sẽ cố nén chán ghét, chịu đựng đối đáp với cậu một đôi lời. Vân Nhạc nhận ra được, mẹ không thương yêu mình, nên cậu luôn cố gắng thật nhiều, để mẹ cảm thấy được có lẽ cậu cũng không quá đáng ghét.
Cho đến tận mười mấy tuổi, cậu vẫn nghĩ rằng nếu như Đoạn Phỉ có quay trở về, cậu vẫn sẽ nghe lời mà gọi bà một tiếng mẹ. Vẫn sẽ dành dụm tiền để mua thịt kho tàu cho mẹ ăn thật ngon miệng, cũng sẽ không trách bà đã để cho mình đợi chờ lâu đến như vậy. Chỉ cần mẹ trở về, cậu sẽ mỗi ngày đi đến con phố ngóng trông, vậy nhưng Đoạn Phỉ vẫn cứ không bao giờ xuất hiện.
Sau này cậu trưởng thành hơn nữa, vì không muốn những người đối xử tốt với cậu bị liên lụy, nên hoàn toàn che đậy con người thật của bản thân. Nhưng cậu vẫn còn nhớ về Đoạn Phỉ, chỉ là bắt đầu biết oán trách bà. Trách mẹ tại sao lại không mang mình theo, trách bà tại sao lại bỏ mình bơ vơ một thân một mình? Vậy nên khi ấy cậu nghĩ rằng, nếu như Đoạn Phỉ thật sự trở về, cậu sẽ cuồng loạn mà gào khóc với mẹ, đem oan ức mình phải chịu đựng nhiều năm như vậy kể hết cho bà nghe, lên án bà không có trách nhiệm, trách cứ mẹ không quan tâm đến mình. Nhưng cậu vẫn sẽ gọi Đoạn Phỉ một tiếng mẹ, cậu vẫn nhớ mẹ mình rất rất nhiều.
Tuy nhiên Đoạn Phỉ rốt cuộc cũng chưa bao giờ trở về. Mọi kế hoạch tính toán suy nghĩ của cậu toàn bộ đều thất bại. Cậu cứ thế chậm rãi mơ hồ, một khoảng thời gian thật dài cậu không hiểu mình đang làm điều gì và chờ đợi vì sao. Có thể là do sự tồn tại bảy năm đó của Đoạn Phỉ, đối với cậu khi ấy, chính là niềm hạnh phúc tột cùng sâu sắc nhất của cậu. Cậu chẳng có lựa chọn nào khác ngoài nỗi nhớ khoắc khoải phức tạp đó. Nếu như không phải vì Vân Cẩm Bằng điên loạn lên muốn đuổi giết cậu, có lẽ cậu vẫn còn chờ đợi. Nhưng cũng từ lâu lắm rồi, cậu không còn diễn tập tình huống bà ấy sẽ quay về nữa, nên không biết được việc gặp lại Đoạn Phỉ sẽ là loại trạng thái gì.
Cửa thư phòng mở ra, Lâm Ngộ cùng Văn Hòa Vũ bắt tay chào tạm biệt nhau. Văn Dã theo ngay phía sau, cùng bọn họ đi xuống lầu. Hắn lập tức nhìn thấy Vân Nhạc vừa đứng lên, khóe miệng cậu không ngừng run rẩy, liền muốn nhanh chóng bước tới mà ôm cậu vào lòng.
“Không nghĩ tới, công tử của Văn gia tuổi còn trẻ lại có chính kiến riêng đến vậy. Hy vọng chúng ta có thể cùng nhau hợp tác vui vẻ.” Lâm Ngộ đi tới phòng khách, cùng Văn Dã trò chuyện, liền liếc thấy Vân Nhạc đang chăm chú nhìn mình, nhàn nhạt cười cười, lên tiếng nói: “Gặp lại sau.”
Ánh mắt Vân Nhạc đuổi theo bóng lưng của người phụ nữ ấy, nhìn bà ta mở cửa, nhìn bà ta biến mất. Cậu phảng phất không cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình, như có người bóp nghẹt mũi miệng cậu, khiến cậu không thể thở nổi, Đoạn Phỉ, không nhận ra cậu…
Mẹ của cậu, không nhận ra cậu…
Âm thanh cành cạch của giày cao gót càng đi xa dần, sau đó truyền đến tiếng khởi động xe. Vân Nhạc trì ngốc mà nhìn về phía Văn Dã: “Bà ấy… Là mẹ em…” Câu nói ngắn gọn chỉ vài chữ, âm điệu cũng đã thay đổi. Cậu đột nhiên nâng bước chân, nhanh chóng phóng ra ngoài, cố gắng đuổi theo để nhìn thêm một chút. Nhưng có lẽ Lâm Ngộ cũng không muốn cho cậu cơ hội này, xe đã sớm biến mất không hình không ảnh. Vân Nhạc cảm xúc quá kích động, lảo đảo bước xuống vài bậc thang suýt nữa thì ngã sấp xuống. Văn Dã vội vàng đem cậu kéo vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng mà hôn lên trán cậu trấn an. Vân Nhạc phục hồi lại được một chút tinh thần, thất vọng dựa vào trong lồng ngực của hắn, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía xa, “Bà đã quên mất em sao?” “Bà ấy thật sự đã không còn cần em sao?” “Nhưng mẹ đã bảo em phải chờ bà về, còn nói muốn dắt em đi học. Em đã chờ mẹ lâu như vậy, rốt cuộc… Mẹ cũng không nhận ra em là ai nữa…”
Mỗi mội câu đều mang theo luống cuống cùng run rẩy. Cậu ôm lấy Văn Dã, không ngừng rúc sâu vào trong lồng ngực của hắn mà trốn, như thể nơi này chính là nơi trú ẩn tránh phong sương duy nhất còn lại của cậu. Văn Dã nhẹ nhàng vỗ về sau gáy của cậu, cau mày rũ mắt xuống, không biết nghĩ làm sao.
Ở ngoại quốc không có kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, mùng hai ngày hôm sau lại phải trở lại làm việc.
Ngày hôm qua Vân Nhạc cảm xúc có chút kích động, nhưng qua một đêm, lại giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh, nghiêm túc chỉ dạy Lan Thư nấu ăn. Cậu tiếp nhận kết quả kia như một chuyện hiển nhiên, nếu như đã bị Đoạn Phỉ quên lãng, thế thì cứ quên đi thôi.
“Nhạc Nhạc, con lấy giùm dì củ hành tây bên kia được không, Nhạc Nhạc?” Dì Lan Thư gọi cậu tận hai tiếng, mới thấy cậu phản ứng lại, “Làm sao rồi? Có phải tối qua ngủ không ngon không?”
Vân Nhạc lấy hành tây đưa qua cho dì, ngượng ngùng đáp: “Chẳng biết sao tối qua con nằm mơ rất nhiều.”
“A, mơ thấy điều gì? Ha ha, dì chưa bao giờ nằm mơ mộng gì hết, cứ vậy mà ngủ luôn.”
Vân Nhạc nghĩ ngợi một chút, rồi lắc đầu nói: “Con nhớ không rõ.”
Văn Dã đứng ở cửa nhà bếp theo dõi một chút, sau đó lấy điện thoại di động bước ra sân gọi điện. Hắn biết Vân Nhạc hôm qua mơ thấy chuyện gì. Trong mộng, cậu ấy gào khóc tìm mẹ, nước mắt ướt đẫm gối, la hét đến cổ họng khản đặc cả. Văn Dã biết rõ ràng, cậu ấy đối với Đoạn Phỉ tình cảm vô cùng phức tạp. Dù sao cũng đã đợi tận mười năm, không phải cứ nói buông bỏ là buông bỏ ngay được, “A lô, anh Mẫn Xuyên ạ. Anh giúp em điều tra một người… Vâng, không cần cho ba em biết.”
LLY là một nhãn hàng mới phát triển, có một tòa nhà văn phòng biệt lập. Văn Dã ngày hôm qua lấy được địa chỉ liền đón xe taxi đi đến. Hắn đứng trước cánh cửa sổ kiểu Pháp tại phòng tiếp khách đợi mấy phút, Lâm Ngộ liền cầm văn kiện đi đến nói: “Thật ngại quá, đã để Văn công tử đợi lâu.”
Cô ta tự mình rót trà cho Văn Dã, đưa tận tay. Văn Dã lễ phép nói cảm ơn, “Không biết tại sao Văn công tử lại đến đây ngày hôm nay, là tổng giám đốc Văn có gì cần bàn giao sao?”
Văn Dã đáp lời: “Không có, là một vài chuyện riêng, muốn cùng giám đốc Lâm làm rõ một vài việc.”
Lâm Ngộ đem văn kiện đặt lên bàn, rót cho bản thân một ly nước: “Chuyện riêng của tôi?”
“Đúng vậy.” Văn Dã đáp: “Trước đó, tôi cũng đã có tìm hiểu qua bối cảnh của ngài một chút.”
Lâm Ngộ nói: “Cái này cũng lẽ đúng đắn. Dù sao cũng là mối quan hệ hợp tác lâu dài, cũng đều nên biết gốc biết rễ cẩn trọng.” Người phụ nữ này rất ngưỡng mộ Văn Dã, dù chỉ mới là một học sinh trung học, nhưng vô luận là thần thái hay cử chỉ lời ăn tiếng nói, đều không lộ chút non nớt nào.
Văn Dã nói: “Ngài ra nước ngoài phát triển sự nghiệp vào khoảng tám năm về trước. Trước đó ngài chỉ hợp tác với mỗi Chu Bình của Hoa Vinh. Tôi được nghe nói rằng, Chu Bình cũng chính là người yêu của ngài, ở trong nước có một xưởng quần áo gia truyền quy mô không nhỏ.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng ngài và ông ta cũng không hề kết hôn. Hơn nữa năm năm về trước đã lựa chọn chia tay trong hữu nghị, mối quan hệ hiện tại cũng chỉ là thuần túy hợp tác cùng nhau.”
Lâm Ngộ uống một hớp nước, trả lời: “Đúng vậy.”
“Trước khi hẹn hò với Chu Bình, ngài đã từng có một cuộc hôn nhân. Thậm chí đến tận bây giờ, cuộc hôn nhân kia trên mặt pháp lý vẫn còn có hiệu lực.” Văn Dã nói tiếp: “Và trong cuộc hôn nhân đó, ngài đã có một đứa con.”
Lâm Ngộ chưa có dấu hiệu thoái thác, cũng không hề có vẻ gì là bị xâm phạm, gật đầu thừa nhận: “Thực sự có.”
“Vậy ngài còn nhớ đứa con đó không?” Văn Dã nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, nhưng cũng không tìm ra bất cứ nét kỳ lạ nào trên mặt bà ta. Lâm Ngộ đáp: “Đương nhiên là nhớ. Dù sao cũng là cốt nhục từ thân thể tôi rơi ra, dù đã mười năm không gặp mặt, ngay lần đầu tiên nhìn thấy tôi liền nhận ra nó.”
“Vậy ngài…”
Lâm Ngộ đối diện với ánh mắt sắc lẹm của hắn, cười nói: “Công tử Văn thật sự rất lợi hại, thời gian ngắn như vậy liền có thể điều tra chân tướng của tôi đến tận đáy. Tôi không biết cậu cùng với thằng bé kia hiện tại mối quan hệ là như thế nào, cũng như mối quan hệ của nó với Văn gia ra sao. Năm đó tôi lựa chọn vứt bỏ nó, nó và tôi liền cứ vậy mà không còn liên quan đến nhau nữa. Vô luận hiện tại cuộc sống của tôi là tốt hay xấu, hoặc là cuộc sống của nó là sướng hay khổ, tôi cũng sẽ không quay trở lại cạnh bên nó nữa. Thứ nhất, tôi cảm thấy mình không có mặt mũi nào mà quay trở về. Thứ hai, giữa hai chúng tôi cũng không có nhiều tình cảm sâu đậm, mười năm trước không có, mười năm sau cũng sẽ không có. Hiện tại cả hai chúng tôi cũng đều đã có cuộc sống riêng, cũng không cần phải quấy rối làm phiền cuộc sống của nhau nữa. Như vậy cũng tốt.”
Người phụ nữ này quá mức lý trí, lý trí đến gần như lạnh lùng sắt đá. Văn Dã trầm mặc rất lâu, mới nói thêm: “Mạo muội hỏi thêm một câu, tại sao ngài lại không cùng Chu tiên sinh tiếp tục phát triển cùng nhau nữa?”
Lâm Ngộ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm. Trên mặt bà ta thoáng hiện lên một tia buông lỏng, tự giễu nói: “Ông ấy muốn có con.”
“Mà tôi, không xứng đáng làm một người mẹ.”
~ Hoàn Chương 41 ~
Trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một hình ảnh, mới lục lọi ký ức tỉ mỉ tìm xem, không khỏi nhíu nhíu mày. Người lớn đang bàn chuyện chính sự, hắn liền không thể nói leo. Vừa lúc Văn Hòa Vũ phải ra ngoài nhận một cuộc gọi, trong thư phòng chỉ còn lại hai người, Văn Dã mới hỏi:
“Cô cũng là người ở thành phố Thụy Hải ạ?”
Lâm Ngộ chải chải mái tóc ngắn chững chạc, cười đáp: “Đúng vậy, đã nhiều năm ra đi chưa trở về thăm.”
Văn Dã còn chưa kịp mở miệng hỏi tiếp, người phụ nữ dường như nhận ra được điều gì khác thường, bèn ngăn Văn Dã nói trước: “Bất quá nơi đó đối với tôi mà nói cũng không có nhiều hồi ức tốt đẹp, vậy nên rất ít khi hồi tưởng về nó.”
Quả nhiên… Văn Dã thức thời gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
Mấy vị lão niên dùng xong bữa sáng liền cùng Lan Thư đi ra ngoài. Vân Nhạc ngồi một mình trên ghế sofa, tay nắm thành đấm thật chặt. Người phụ nữ mới xuất hiện vừa nãy chính là Đoạn Phỉ. Dù cho đã mười năm không gặp, nhưng vừa nhìn thấy cậu liền nhận ra đó là mẹ mình. Cậu cứ như bị người ta đánh một gậy phủ đầu, trong bộ óc chỉ còn một mảng trống không, cả mấy tiếng cũng chưa thể tỉnh táo lại được.
Cậu không biết đối mặt với Đoạn Phỉ như thế nào. Cậu đã chời đợi tận mười năm, từ những chờ mong lúc ban đầu, đến lo lắng, rồi sợ hãi, lại đến oán hận, đến lẫn lộn mơ hồ, và rồi tất bỏ tất cả mọi hy vọng. Những mối tình cảm phức tạp này đều mỗi một ngày làm đau nhói trái tim cậu. Một khắc nhìn thấy Đoạn Phỉ lúc nãy, cậu trong nháy mắt còn cảm thấy vui cho mẹ mình. Mẹ đã thoát được khỏi Vân Cẩm Bằng, trải qua một cuộc sống tốt đẹp, chứng tỏ rằng lựa chọn năm đó của bà là hoàn toàn đúng đắn.
Nhưng còn cậu thì sao chứ? Cậu đã bị lãng quên hoàn toàn trên con phố đó khi trời đất tràn ngập băng tuyết. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, Đoạn Phỉ có chút nào nhớ tới cậu hay không? Lâu lâu lại có một vài lần, Vân Nhạc sẽ tưởng tượng mình được nhìn thấy thân ảnh của Đoạn Phỉ. Lúc còn nhỏ, dù rằng Đoạn Phỉ không gần bên ôm cậu hôn cậu, nhưng khi nào Vân Cẩm Bằng nổi giận muốn đánh đập thì cũng sẽ bảo vệ cho cậu, che chở đem cậu giấu ở phía sau. Tuy rằng rất ít khi, hoặc thậm chí chưa lần nào thật sự ôm lấy cậu, nhưng mỗi lúc cậu muốn được gần bên mẹ, đến cạnh bên muốn nói chuyện với mẹ, bà cũng sẽ cố nén chán ghét, chịu đựng đối đáp với cậu một đôi lời. Vân Nhạc nhận ra được, mẹ không thương yêu mình, nên cậu luôn cố gắng thật nhiều, để mẹ cảm thấy được có lẽ cậu cũng không quá đáng ghét.
Cho đến tận mười mấy tuổi, cậu vẫn nghĩ rằng nếu như Đoạn Phỉ có quay trở về, cậu vẫn sẽ nghe lời mà gọi bà một tiếng mẹ. Vẫn sẽ dành dụm tiền để mua thịt kho tàu cho mẹ ăn thật ngon miệng, cũng sẽ không trách bà đã để cho mình đợi chờ lâu đến như vậy. Chỉ cần mẹ trở về, cậu sẽ mỗi ngày đi đến con phố ngóng trông, vậy nhưng Đoạn Phỉ vẫn cứ không bao giờ xuất hiện.
Sau này cậu trưởng thành hơn nữa, vì không muốn những người đối xử tốt với cậu bị liên lụy, nên hoàn toàn che đậy con người thật của bản thân. Nhưng cậu vẫn còn nhớ về Đoạn Phỉ, chỉ là bắt đầu biết oán trách bà. Trách mẹ tại sao lại không mang mình theo, trách bà tại sao lại bỏ mình bơ vơ một thân một mình? Vậy nên khi ấy cậu nghĩ rằng, nếu như Đoạn Phỉ thật sự trở về, cậu sẽ cuồng loạn mà gào khóc với mẹ, đem oan ức mình phải chịu đựng nhiều năm như vậy kể hết cho bà nghe, lên án bà không có trách nhiệm, trách cứ mẹ không quan tâm đến mình. Nhưng cậu vẫn sẽ gọi Đoạn Phỉ một tiếng mẹ, cậu vẫn nhớ mẹ mình rất rất nhiều.
Tuy nhiên Đoạn Phỉ rốt cuộc cũng chưa bao giờ trở về. Mọi kế hoạch tính toán suy nghĩ của cậu toàn bộ đều thất bại. Cậu cứ thế chậm rãi mơ hồ, một khoảng thời gian thật dài cậu không hiểu mình đang làm điều gì và chờ đợi vì sao. Có thể là do sự tồn tại bảy năm đó của Đoạn Phỉ, đối với cậu khi ấy, chính là niềm hạnh phúc tột cùng sâu sắc nhất của cậu. Cậu chẳng có lựa chọn nào khác ngoài nỗi nhớ khoắc khoải phức tạp đó. Nếu như không phải vì Vân Cẩm Bằng điên loạn lên muốn đuổi giết cậu, có lẽ cậu vẫn còn chờ đợi. Nhưng cũng từ lâu lắm rồi, cậu không còn diễn tập tình huống bà ấy sẽ quay về nữa, nên không biết được việc gặp lại Đoạn Phỉ sẽ là loại trạng thái gì.
Cửa thư phòng mở ra, Lâm Ngộ cùng Văn Hòa Vũ bắt tay chào tạm biệt nhau. Văn Dã theo ngay phía sau, cùng bọn họ đi xuống lầu. Hắn lập tức nhìn thấy Vân Nhạc vừa đứng lên, khóe miệng cậu không ngừng run rẩy, liền muốn nhanh chóng bước tới mà ôm cậu vào lòng.
“Không nghĩ tới, công tử của Văn gia tuổi còn trẻ lại có chính kiến riêng đến vậy. Hy vọng chúng ta có thể cùng nhau hợp tác vui vẻ.” Lâm Ngộ đi tới phòng khách, cùng Văn Dã trò chuyện, liền liếc thấy Vân Nhạc đang chăm chú nhìn mình, nhàn nhạt cười cười, lên tiếng nói: “Gặp lại sau.”
Ánh mắt Vân Nhạc đuổi theo bóng lưng của người phụ nữ ấy, nhìn bà ta mở cửa, nhìn bà ta biến mất. Cậu phảng phất không cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình, như có người bóp nghẹt mũi miệng cậu, khiến cậu không thể thở nổi, Đoạn Phỉ, không nhận ra cậu…
Mẹ của cậu, không nhận ra cậu…
Âm thanh cành cạch của giày cao gót càng đi xa dần, sau đó truyền đến tiếng khởi động xe. Vân Nhạc trì ngốc mà nhìn về phía Văn Dã: “Bà ấy… Là mẹ em…” Câu nói ngắn gọn chỉ vài chữ, âm điệu cũng đã thay đổi. Cậu đột nhiên nâng bước chân, nhanh chóng phóng ra ngoài, cố gắng đuổi theo để nhìn thêm một chút. Nhưng có lẽ Lâm Ngộ cũng không muốn cho cậu cơ hội này, xe đã sớm biến mất không hình không ảnh. Vân Nhạc cảm xúc quá kích động, lảo đảo bước xuống vài bậc thang suýt nữa thì ngã sấp xuống. Văn Dã vội vàng đem cậu kéo vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng mà hôn lên trán cậu trấn an. Vân Nhạc phục hồi lại được một chút tinh thần, thất vọng dựa vào trong lồng ngực của hắn, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía xa, “Bà đã quên mất em sao?” “Bà ấy thật sự đã không còn cần em sao?” “Nhưng mẹ đã bảo em phải chờ bà về, còn nói muốn dắt em đi học. Em đã chờ mẹ lâu như vậy, rốt cuộc… Mẹ cũng không nhận ra em là ai nữa…”
Mỗi mội câu đều mang theo luống cuống cùng run rẩy. Cậu ôm lấy Văn Dã, không ngừng rúc sâu vào trong lồng ngực của hắn mà trốn, như thể nơi này chính là nơi trú ẩn tránh phong sương duy nhất còn lại của cậu. Văn Dã nhẹ nhàng vỗ về sau gáy của cậu, cau mày rũ mắt xuống, không biết nghĩ làm sao.
Ở ngoại quốc không có kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, mùng hai ngày hôm sau lại phải trở lại làm việc.
Ngày hôm qua Vân Nhạc cảm xúc có chút kích động, nhưng qua một đêm, lại giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh, nghiêm túc chỉ dạy Lan Thư nấu ăn. Cậu tiếp nhận kết quả kia như một chuyện hiển nhiên, nếu như đã bị Đoạn Phỉ quên lãng, thế thì cứ quên đi thôi.
“Nhạc Nhạc, con lấy giùm dì củ hành tây bên kia được không, Nhạc Nhạc?” Dì Lan Thư gọi cậu tận hai tiếng, mới thấy cậu phản ứng lại, “Làm sao rồi? Có phải tối qua ngủ không ngon không?”
Vân Nhạc lấy hành tây đưa qua cho dì, ngượng ngùng đáp: “Chẳng biết sao tối qua con nằm mơ rất nhiều.”
“A, mơ thấy điều gì? Ha ha, dì chưa bao giờ nằm mơ mộng gì hết, cứ vậy mà ngủ luôn.”
Vân Nhạc nghĩ ngợi một chút, rồi lắc đầu nói: “Con nhớ không rõ.”
Văn Dã đứng ở cửa nhà bếp theo dõi một chút, sau đó lấy điện thoại di động bước ra sân gọi điện. Hắn biết Vân Nhạc hôm qua mơ thấy chuyện gì. Trong mộng, cậu ấy gào khóc tìm mẹ, nước mắt ướt đẫm gối, la hét đến cổ họng khản đặc cả. Văn Dã biết rõ ràng, cậu ấy đối với Đoạn Phỉ tình cảm vô cùng phức tạp. Dù sao cũng đã đợi tận mười năm, không phải cứ nói buông bỏ là buông bỏ ngay được, “A lô, anh Mẫn Xuyên ạ. Anh giúp em điều tra một người… Vâng, không cần cho ba em biết.”
LLY là một nhãn hàng mới phát triển, có một tòa nhà văn phòng biệt lập. Văn Dã ngày hôm qua lấy được địa chỉ liền đón xe taxi đi đến. Hắn đứng trước cánh cửa sổ kiểu Pháp tại phòng tiếp khách đợi mấy phút, Lâm Ngộ liền cầm văn kiện đi đến nói: “Thật ngại quá, đã để Văn công tử đợi lâu.”
Cô ta tự mình rót trà cho Văn Dã, đưa tận tay. Văn Dã lễ phép nói cảm ơn, “Không biết tại sao Văn công tử lại đến đây ngày hôm nay, là tổng giám đốc Văn có gì cần bàn giao sao?”
Văn Dã đáp lời: “Không có, là một vài chuyện riêng, muốn cùng giám đốc Lâm làm rõ một vài việc.”
Lâm Ngộ đem văn kiện đặt lên bàn, rót cho bản thân một ly nước: “Chuyện riêng của tôi?”
“Đúng vậy.” Văn Dã đáp: “Trước đó, tôi cũng đã có tìm hiểu qua bối cảnh của ngài một chút.”
Lâm Ngộ nói: “Cái này cũng lẽ đúng đắn. Dù sao cũng là mối quan hệ hợp tác lâu dài, cũng đều nên biết gốc biết rễ cẩn trọng.” Người phụ nữ này rất ngưỡng mộ Văn Dã, dù chỉ mới là một học sinh trung học, nhưng vô luận là thần thái hay cử chỉ lời ăn tiếng nói, đều không lộ chút non nớt nào.
Văn Dã nói: “Ngài ra nước ngoài phát triển sự nghiệp vào khoảng tám năm về trước. Trước đó ngài chỉ hợp tác với mỗi Chu Bình của Hoa Vinh. Tôi được nghe nói rằng, Chu Bình cũng chính là người yêu của ngài, ở trong nước có một xưởng quần áo gia truyền quy mô không nhỏ.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng ngài và ông ta cũng không hề kết hôn. Hơn nữa năm năm về trước đã lựa chọn chia tay trong hữu nghị, mối quan hệ hiện tại cũng chỉ là thuần túy hợp tác cùng nhau.”
Lâm Ngộ uống một hớp nước, trả lời: “Đúng vậy.”
“Trước khi hẹn hò với Chu Bình, ngài đã từng có một cuộc hôn nhân. Thậm chí đến tận bây giờ, cuộc hôn nhân kia trên mặt pháp lý vẫn còn có hiệu lực.” Văn Dã nói tiếp: “Và trong cuộc hôn nhân đó, ngài đã có một đứa con.”
Lâm Ngộ chưa có dấu hiệu thoái thác, cũng không hề có vẻ gì là bị xâm phạm, gật đầu thừa nhận: “Thực sự có.”
“Vậy ngài còn nhớ đứa con đó không?” Văn Dã nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, nhưng cũng không tìm ra bất cứ nét kỳ lạ nào trên mặt bà ta. Lâm Ngộ đáp: “Đương nhiên là nhớ. Dù sao cũng là cốt nhục từ thân thể tôi rơi ra, dù đã mười năm không gặp mặt, ngay lần đầu tiên nhìn thấy tôi liền nhận ra nó.”
“Vậy ngài…”
Lâm Ngộ đối diện với ánh mắt sắc lẹm của hắn, cười nói: “Công tử Văn thật sự rất lợi hại, thời gian ngắn như vậy liền có thể điều tra chân tướng của tôi đến tận đáy. Tôi không biết cậu cùng với thằng bé kia hiện tại mối quan hệ là như thế nào, cũng như mối quan hệ của nó với Văn gia ra sao. Năm đó tôi lựa chọn vứt bỏ nó, nó và tôi liền cứ vậy mà không còn liên quan đến nhau nữa. Vô luận hiện tại cuộc sống của tôi là tốt hay xấu, hoặc là cuộc sống của nó là sướng hay khổ, tôi cũng sẽ không quay trở lại cạnh bên nó nữa. Thứ nhất, tôi cảm thấy mình không có mặt mũi nào mà quay trở về. Thứ hai, giữa hai chúng tôi cũng không có nhiều tình cảm sâu đậm, mười năm trước không có, mười năm sau cũng sẽ không có. Hiện tại cả hai chúng tôi cũng đều đã có cuộc sống riêng, cũng không cần phải quấy rối làm phiền cuộc sống của nhau nữa. Như vậy cũng tốt.”
Người phụ nữ này quá mức lý trí, lý trí đến gần như lạnh lùng sắt đá. Văn Dã trầm mặc rất lâu, mới nói thêm: “Mạo muội hỏi thêm một câu, tại sao ngài lại không cùng Chu tiên sinh tiếp tục phát triển cùng nhau nữa?”
Lâm Ngộ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm. Trên mặt bà ta thoáng hiện lên một tia buông lỏng, tự giễu nói: “Ông ấy muốn có con.”
“Mà tôi, không xứng đáng làm một người mẹ.”
~ Hoàn Chương 41 ~
Danh sách chương