Xem phim xong cũng đã hơn năm giờ chiều, bọn họ theo chân dòng người đi ra ngoài. Rạp chiếu phim chỉ cách căn hộ của Văn Dã khoảng mười mấy phút. Còn lại một chút thời gian, Vân Nhạc muốn quay về nhà nấu cơm chiều. Chưa kịp mở miệng nói đã bị Văn Dã kéo đi một nhà hàng cơm Tây ở lầu một khu trung tâm thương mại.

Chọn đại vài món đơn giản, Văn Dã khép thực đơn lại, tay bưng ly nước chanh trên bàn lên. Vân Nhạc đang ngồi đối diện hắn, mắt cậu nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Bên cạnh nhà hàng có một khu trò chơi nho nhỏ, một vòng xoay ngựa gỗ, nhà hơi, lại còn có một gian hàng tô màu bé xíu nữa. Trong quầy bày bán những bức tượng thạch cao trắng dùng để tô màu lên. Vào thời điểm này cũng không có khách khứa gì nhiều. Trời lạnh lẽo tuyết đóng, không đứa con nít nào có thể chịu nổi.

Vân Nhạc chỉ nhìn một chút liền thu hồi ánh mắt lại, lặng lẽ cúi đầu.

Văn Dã không diễn tả được biểu tình lén lút liếc nhìn của cậu. Cậu thật giống như một đứa trẻ biết nghe lời, rõ ràng là rất muốn được chơi, nhưng lại sợ làm phiền người lớn, chỉ dám len lén nhìn trộm. Nếu như bị phát hiện, cũng sẽ lấp liếm mà nói là không thích, lo lắng rằng sẽ tốn nhiều tiền, lại tăng thêm gánh nặng cho ba mẹ.

“Xíu nữa chúng ta đi tô màu heo đất thạch cao kia không? Cậu đã bao giờ thử chưa?”

Vân Nhạc ngẩng đầu lên. Văn Dã ra vẻ tò mò nhìn ra bên ngoài, hỏi cậu: “Là dùng màu nước trực tiếp tô lên trên tượng hay sao ta?”

“Ừm.” Vân Nhạc nhìn vào mắt hắn rồi lại nhìn ra bên ngoài lần nữa, nghiêm túc giảng giải khoa học: “Tôi chưa từng thử qua, nhưng cũng có nhìn thấy người ta tô rồi. Dùng màu nước để tô, có thể dựa theo hình mẫu hoặc cũng có thể tô theo ý thích nữa.”

“Ồ? Còn có thể tự ý tô luôn sao?” Văn Dã quay đầu sang nhìn cậu: “Vậy bây giờ chúng ta nhìn qua cửa sổ chọn một tượng luôn đi? Ăn cơm xong liền chạy qua đó tô, chắc cũng không làm trễ giờ làm của cậu đâu.”

Vân Nhạc rất thích đi chơi cùng hắn, nên thấy như vậy cũng rất vui, liền gật gật đầu.

Tượng thạch cao được xếp thành từng hàng, hầu hết đều là các nhân vật phim hoạt hình nội địa. Hai người nằm nhoài trước cửa sổ nhìn lần lượt từng cái. Tuy rằng Vân Nhạc không rành về điện ảnh, nhưng ngược lại với những thứ này thì cậu có vẻ rành rọt hơn Văn Dã nhiều. “Cái kia và nhân vật nào vậy? Thứ ba ở hàng thứ hai đó?” Văn Dã chỉ vào hỏi.

Vân Nhạc trả lời: “Là Cừu Paddi lười biếng.” (1)

Văn Dã chớp mắt kinh ngạc: “Không phải là Cừu Weslie vui vẻ sao?” (2)

Vân Nhạc giải thích với vẻ mặt nghiêm túc: “Có đến bốn chú cừu trong phim lận.”

“Ồ?” Văn Dã không nhịn được cười hỏi tiếp: “Còn cái kia thì sao? Thứ sáu ở hàng thứ ba?”

Vân Nhạc đáp ngay: “Là Gấu em Bramble.” (3)

“Gấu em?” Hắn đó giờ không phân biệt được hai anh em gấu trong bộ phim hoạt hình này, liền nghiêm túc học hỏi: “Gấu anh với gấu em khác nhau ở điểm nào?”

Vân Nhạc trả lời cấp tốc: “Gấu anh Briar (4) có màu lông đậm, còn gấu em Bramble thì màu nhạt hơn.”

“Hả?” Văn Dã nhìn bức tượng thêm một chút liền nói: “Cậu cho rằng tôi chưa từng xem nên tính gạt tôi sao?”

Vân Nhạc lắc đầu: “Tôi không gạt cậu.”

Văn Dã lập tức nói: “Nhưng cái này là tượng thạch cao đựng tiền, đều là màu trắng hết mà. Làm sao cậu có thể dựa vào màu sắc mà đoán chứ?”

Vân Nhạc mặt không đổi sắc chớp mắt mấy cái, nhẹ nhàng “Ồ” lên một tiếng, cúi thấp đầu trả lời: “Tôi cảm giác đó là Gấu em.”

Văn Dã nheo mắt lại, vừa cười “Haha” vừa nói: “Thì ra Nhạc Nhạc cũng biết lừa người khác nữa cơ? Cho rằng tôi là con cháu ngoại quốc hồi hương không xem qua phim hoạt hình nội địa sao?”

Vân Nhạc cụp mắt xuống, như một cậu thiếu niên mười bảy tuổi thường tình, cố gắng trước mặt người mình thích thể hiện bản thân không gì là không biết. Kết quả lại bị lộ tẩy, bị bắt ngay tại trận.

Sau khi dùng bữa tối xong, hai người họ đi đến ngay trước quầy hàng nhỏ xíu. Vào bên trong mới phát hiện ra ngoài các tượng thạch cao đựng tiền ra, còn có một vài tượng hình học rất nhỏ, có lẽ là cho mấy đứa trẻ chơi đùa. Chủ quầy đứng ngẩn ra cả buổi, cuối cùng mới đến trước mặt hai người khách chào hỏi họ. Trước mặt hai người là một vài cái bàn nhỏ thấp, phía trên có đặt đèn bàn, vài cái quạt sưởi ấm (5), đồng thời còn có màu nước với đủ thứ màu sắc và nhiều cây cọ vẽ độ dày mỏng khác nhau. Hai người họ việc đầu tiên là muốn hỏi chủ quầy về danh tính của con gấu kia. Chủ quầy tìm được tờ giấy hướng dẫn, liền đằng hắng giọng mà nói: “Đây chính là Gấu em Bramble.”

Vân Nhạc ngay lập tức hướng mắt sang nhìn Văn Dã. Tuy rằng trên mặt vẫn không có chút biểu tình, trong đôi mắt lại mang theo vẻ đắc thắng kiêu ngạo, như thể muốn nói: Cậu thấy chưa, rõ ràng chính là con Gấu em, tôi không lừa gạt cậu.

Văn Dã giơ tay lên, định xoa xoa đầu Vân Nhạc khen ngợi cậu. Nhưng không biết vì lý do gì, hắn lại một lần nữa rút tay về. Gần đây hắn cảm thấy mình rất kỳ lạ. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Vân Nhạc trong lòng hắn đã không còn như trước nữa. Lúc trước hắn đối với cậu giống như nựng nịu một con chó, con mèo nhỏ, muốn quan tâm chăm sóc chúng. Nhưng giờ khi hắn đối xử với Vân Nhạc như cũ, trong lòng lại cảm thấy có chút vướng mắc. Nguyên nhân cụ thể là gì… Có thể hắn cũng đã nhận ra, nhưng lại không thể xác minh rõ ràng được.

Bọn họ chọn hai bức tượng thạch cao đựng tiền, đều là Vân Nhạc mới vừa phổ cập thông tin khoa học xong. Họ liền tìm một cái bàn nhỏ, đối diện nhau mà ngồi xuống. Vân Nhạc dựa theo giấy hướng dẫn màu sắc mà tô theo thật sự nghiêm túc từng nét từng nét một, thành ra không để ý thấy Văn Dã di chuyển qua qua lại lại, trong tay có hơn một bức tượng nho nhỏ. Hắn giấu vật kia ở đằng sau chiếc đèn bàn, thừa dịp Vân Nhạc không chú ý, liền lén la lén lút tô tô vẽ vẽ đủ màu sắc.

“Uầy, đồng chí!” Lại một bộ phim nữa kết thúc, từ trong cửa khu trung tâm thương mại ào ra mấy tên học sinh cấp ba cà lơ phất phơ. Trần Bình tay cầm điếu thuốc lá, nói một cách không kiên nhẫn: “Kêu làm cái quái gì? Phim điện ảnh cái mẹ gì chứ, toàn rác thôi. Vừa xem tao vừa muốn ngủ gật.”

Đi cùng nó là mấy thằng lưu manh lớp 11-5. Một thằng trong số đó lên tiếng nói: “Nhìn bên kia kìa! Không phải là thằng học sinh mới chuyển trường vào Đêm dạ hội Tết Nguyên Đán đã phá hỏng chuyện tốt của tụi mình sao? Bên cạnh nó còn có ai nữa kìa… Cái mẹ gì vậy? Thằng Vân Nhạc?”

Trần Bình nghe nói, theo tay của thằng kia nhìn qua, miệng nghiến điếu thuốc “Hắc” một tiếng, “Tao nói, hai thằng này rõ ràng là quen biết nhau mà? Mẹ nó mùa đông lạnh muốn chết lại đi tô màu tượng thạch cao, thật là làm chuyện cảm động quá.” Nó đưa điện thoại lên chụp lấy một tấm hình, rồi tiện tay gửi luôn cho Trâu Kiến. Nó liếc nhìn qua Văn Dã một cái, rồi khinh khỉnh rời đi.

Có quạt điện sưởi ấm phả vào, tay không cảm thấy lạnh lẽo. Vân Nhạc đặt nét cọ cuối cùng hoàn thành tác phẩm, cậu thổi thổi vết màu trên mặt tượng. Vừa vặn lúc nhìn lên, ánh mắt cậu đối diện ánh mắt của Văn Dã. Bức tượng của Văn Dã khá đơn giản, hắn đã sớm hoàn thành. Nãy giờ hắn chống tay lên cầm, không chớp mắt mà ngắm nhìn cậu.

Vân Nhạc gọi hắn một tiếng. Hắn rõ ràng là giật mình hết hồn, cọ vẽ trên tay cầm không vững, bất ngờ quẹt ngay lên mặt một đừng cong dài, nhìn như là một mảng râu rậm.

Văn Dã lúng ta lúng túng, vừa định đánh trống lảng sang chuyện khác, đột nhiên không thể thốt nên lời. Dưới ánh đèn bàn vàng vọt tù mù, đôi mắt Vân Nhạc khẽ cong cong lại. Cậu nhếch môi cười, để lộ ra mấy cái răng trắng đều tăm tắp. Trên tay cậu đang nâng bức tượng thạch cao vừa tô màu xong, phát ra tiếng cười nhẹ nhàng ấm áp.

Đó là lần đầu tiên Văn Dã nhìn thấy nụ cười của cậu. Cậu ngồi cạnh bàn, như một cậu bạn nhỏ hiền lành. Những sự lạnh nhạt, sầu thảm bám rễ sâu kia thật sự không hợp với cậu chút nào. Cậu đáng lẽ phải luôn có bộ dáng như lúc này, đơn thuần, vui vẻ.

“Dám cười tôi à?” Văn Dã tóm lấy cọ vẽ bất ngờ chấm một nút lên trên chóp mũi của cậu. Vân Nhạc không hề né tránh, để mặc hắn đem mặt mình ra mà vẽ bậy. Cậu nhìn “chòm râu” của hắn mà nói: “Nhìn như Khăn Quàng Cổ vậy.”

“Tôi sao?” Văn Dã đang vẽ một chấm đỏ to trên chóp mũi của cậu, cười hỏi.

“Ừm.” Vân Nhạc khẽ gật đầu: “Cả hai đều có ria mép.”

Thời gian cũng không còn sớm, ông chủ quầy đưa cho bọn hai hai cái bọc nhỏ để đựng hộp giữ tiền. Văn Dã xách hai bọc trong tay, tiễn Vân Nhạc đến trạm xe bus ở cạnh bên. Xe bus chỉ cách đó một trụ đèn tín hiệu giao thông. Văn Dã thừa dịp xe chưa đến trạm, từ trong túi móc ra một món đồ, kêu Vân Nhạc xòe bàn tay ra.

Vân Nhạc nghe lời mở lòng bàn tay, liền nhận được một ngôi sao làm bằng thạch cao nhỏ xíu, “Đây là…”

“Là lễ vật hồi đáp.” Văn Dã nhếch miệng, ngón trỏ cùng ngón cái nắm lại với nhau, như đang cầm thứ gì đó, âm thanh thật ôn nhu nói: “Tôi đã nhận ngôi sao mà cậu tặng cho tôi. Vậy tôi đưa cậu ngôi sao này, cậu có muốn nhận hay không?”

~ Hoàn Chương 23 ~

Chú Thích

(1) Cừu Paddi lười biếng (Lãn Dương Dương): Bạn thân của cừu Weslie trong bộ phim hoạt hình Cừu Vui Vẻ và Sói Xấu Xa (Pleasant Goat and Big Bad Wolf).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện