Ngày thứ ba của kỳ nghỉ lễ, Văn Dã đổ bệnh. Tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, hắn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hai mắt mờ cả đi. Hắn nâng tay lên sờ sờ cái trán, tâm tình tự dưng biến chuyển phức tạp. Mới trước đó một ngày thì bị phát hiện mặc quần lót in nhân vật hoạt hình, hôm nay lại bị cảm lạnh, cơ thể nóng sốt.
Văn Dã như cảm thấy một hồi chuông cảnh tỉnh điềm không lành, hắn to cao đến tận một mét tám bảy. Lại chỉ vì đứng giữa trời đêm gió rét dăm ba tiếng hồ mà giờ ốm yếu đến muốn nằm liệt giường? Việc như này còn có thể xảy ra sao? Nói ra thật sự là tin không nổi rồi! Hắn vội vã nhìn đồng hồ, lảo đa lảo đảo đứng dậy rồi nhoài ngoài ra phía cửa, lén lén lút lút quan sát Vân Nhạc đang cho mèo ăn.
Không được, nhất định không được để lộ thêm nhược điểm nào nữa. Dù rằng Vân Nhạc hẳn sẽ không cười cợt hắn, nhưng bản thân hắn phải cố gắng giữ được hình tượng mạnh mẽ. Rõ ràng cách đâu không lâu còn khiến người ta cảm thấy an toàn cùng tin cậy, lẽ nào chỉ soái được không quá ba giây, rồi tín nhiệm mới xây dựng cứ thế ầm ầm sụp đổ?! Vân Nhạc đột nhiên xoay đầu lại, Văn Dã liền nhanh chóng lùi về phía sau, chạy vài bước đến buồng tắm rửa ráy mặt mũi. Sau đó liền mặc quần áo mới, vờ như không có chuyện gì bước ra ngoài.
Vân Nhạc thấy hắn đi quang liền hỏi: “Cậu muốn ăn điểm tâm không?”
Văn không lên tiếng chỉ im lặng gật đầu. Vì sao lại không phát ra âm thanh nào hết? Đơn giản vì chỉ cần há miệng ra trả lời sẽ lộ ngay giọng mũi khàn đặc. Văn Dã cố gắng giữ vững tâm thế khi trong người đang sốt cao như vậy, cũng là một điểm rất đáng khen.
“Cậu bị bệnh à?” Vân Nhạc nhìn sơ một cái đã lờ mờ đoán được, bất ngờ hỏi khiến hắn trở tay không kịp.
Văn Dã sợ mất mật, dùng giọng mũi khản đặc vô tội trả lời: “Không phải, chỉ là tôi vừa mới thức dậy, không có tinh thần chút nào.” Vân Nhạc soi kỹ hắn một lúc lâu, lại nói: “Nhưng mà mặt của cậu có chút ửng đỏ kìa.”
Văn Dã nhanh chóng đưa tay lên quạt lấy quạt để, cười nhe răng mà nói: ” Không có sao đâu, là máy điều hòa nhiệt độ để cao quá thôi.” Để chứng tỏ rằng mình không hề nói dối, hắn vừa cố tình tìm kiếm cái điều khiển để điều chỉnh nhiệt độ vừa lảng qua chuyện khác: “Buổi sáng ăn cái gì vậy?”
Hai người cùng nhau bước đến phòng ăn, Vân Nhạc nói: “Tôi làm sandwich, còn có khoai ngọt nướng ngày hôm qua tôi bỏ vào nấu chung với cháo, không biết có hợp khẩu vị của cậu không nữa.”
Văn Dã hiện giờ tai đã ù còn mắt thì hoa hết lên, cố gượng một nụ cười hướng Vân Nhạc mà nói rằng: ” Có thể ăn được, cậu bới giùm tôi một chén đi.” Thừa lúc Vân Nhạc quay người đi chốc lát liền bám lấy cạnh của bàn ăn, hai chân run rẩy không còn lực mà ngồi xuống ghế.
Lạnh quá đi mất… Mới vừa rồi còn định chỉnh nhiệt độ thấp xuống, giờ lại sốt đến váng đầu luôn? Chẳng lẽ chỉ số IQ cũng bị cơn sốt đốt thành hố đen rồi? Văn Dã trong lòng muốn chửi thề, định tự vòng tay quanh người tự sưởi ấm. Vừa lúc đó Vân Nhạc quay người lại bưng khay sandwich ra, hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, liền ngồi ngay ngắn bộ dạng như học sinh tiểu học chờ ăn cơm. Vân Nhạc nhìn nụ cười xán lạn quá đỗi phô trương của người kia một hồi lâu trước khi đưa cái dĩa tới, hỏi: “Trong nhà có thuốc thang gì không?”
Văn Dã tiếp tục giả ngu, vờ kinh ngạc hỏi lại: “Cậu đổ bệnh à?”
Vân Nhạc nói mà mặt không chút biểu tình: “Cậu mới bị bệnh.”
Văn Dã hắng giọng, chỉnh đốn tinh thần ngụy biện rất sôi nổi: “Tôi không có. Tôi vẫn thường tập thể dục thể thao, làm sao dễ dàng bị cảm mạo được.”
Vân Nhạc rõ ràng không tin, muốn mở miệng nói lại bị Văn Dã chặn lại bằng câu hỏi: “Di động ngày hôm qua tôi mua cho xài có ổn không? Nhiều chức năng trong đó vẫn chưa được cài đặt, có gì ăn điểm tâm xong tôi sẽ chỉ cho cậu.” Lại bổ sung thêm câu: “Tôi không có bệnh đâu.” Biện minh xong liền húp vào hai muỗng cháo lớn, ra bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng.
Bị bệnh mà tại sao lại không thừa nhận chứ? Vân Nhạc nhìn bóng lưng hắn đứng còn không muốn vững, vừa lau dọn bàn ăn vừa nghi hoặc khó hiểu.
Điện thoại di động được mua tại cửa hàng chính hãng (1) cạnh bên nhà sách Vân Nhạc chưa từng dùng qua bao giờ, ngoại trừ việc nghe và gọi điện thoại là căn bản không cần học. Kể cả việc gửi tin nhắn văn bản đơn giản nhất cũng là lần đầu tiên trải nghiệm. “Số điện thoại của tôi đã được lưu trong đó rồi. Một vài tiện dụng căn bản có thể thiết lập được ở mục Bộ Điều Chỉnh Chung, bao gồm tiếng chuông, ảnh nền, còn các nút ở bên cạnh dùng để điều chỉnh âm lượng.” Văn Dã ngồi trên ghế sofa, sử dụng một chiếc di động thông minh màu đen để làm mẫu cho từng thao tác sử dụng, vừa nói vừa hỏi xem Vân Nhạc đã nhớ kỹ hay chưa.
Trong lúc chờ Vân Nhạc lên tiếng, hắn liền nói tiếp: “Trong này cũng có trò chơi nữa đó, nếu buồn chán thì cũng có thể đem ra giải trí…” Mí mắt Văn Dã hiện thời nóng như thiêu lại có vẻ sắp nhíu lại tới nơi, tuy nhiên vẫn kiên trì giúp cậu download mấy cái app cần dùng, hướng dẫn cách sử dụng, nhưng đến chính bản thân mình cụ thể đang nói những gì cũng không nhớ rõ nữa. Từng cơn mệt mỏi kéo đến, lôi kéo sự tỉnh táo còn sót lại của hắn, khiến hắn không cách nào tập trung được.
Ánh mắt Vân Nhạc bị níu lại ở đôi môi đã không còn chút máu của Văn Dã, cậu không còn tâm trạng để tiếp tục nghiên cứu cách sử dụng di động nữa. Đứng dậy và đi vào bếp rót một ly nước, cậu lần mò tìm ra được hộp đựng thuốc. Xem xét đối chứng một chút, cậu mới lấy ra thuốc cảm mà mình đã từng dùng qua.
Khi cậu trở lại phòng khách, đã thấy cái người cứng đầu kia vứt điện thoại ở cạnh bên người, ngủ gật trên ghế sofa.
Con người thì ai cũng sẽ có lúc đổ bênh. Rất nhiều năm trong quá khứ, Văn Dã sống tự lập một mình. Loại cảm mạo nóng sốt thông thường này đã kinh qua nhiều lần. Chỉ cần cố gắng giữ gìn thân thể một chút sẽ khỏi bệnh nhanh. Hắn tuy rằng cuộc sống có khá giả, nhưng từ lúc biết nhận thức đến giờ, không có ai luôn bên cạnh để chăm sóc hắn. Gia đình của hắn rất hiếm khi tụ họp đông đủ, đếm kỹ ra chắc cũng chưa đủ mười đầu ngón tay. Mọi người trong nhà đều rất bận rộn. Mẹ thì liên tục quay phim, ba thì luôn luôn họp hội, chính cả hắn cũng vậy, lúc nào cũng phải học hành, để cuộc sống sinh hoạt thêm phong phú, bận rộn để tránh né những căn phòng trống không, thường xuyên tập thể dục thể thao, bận rộn để quên đi cảm giác cô đơn. Nói trong lòng không chua xót là giả, nhưng ba mẹ cho hắn cuộc sống sung túc đủ đầy như vậy, hắn làm gì có lý do gì mà trách cứ ba mẹ không thể lúc nào cũng ở bên cạnh hắn chứ? Trên thế gian này không có điều gì mà toàn vẹn cả đôi đường. Trác Văn nói rằng hắn hiểu chuyện, hắn làm sao không phải thúc ép chính mình trở thành một đứa trẻ hiểu chuyện? Cảm giác nóng rực quen thuộc pha trộn với từng tia rét run trên khắp cơ thể, Văn Dã mơ hồ nghĩ, có lẽ qua ngày mai tình trạng bệnh của mình sẽ khá hơn. Còn nếu tiếp tục nghiêm trọng, đoán chừng phải uống thuốc gì đó thôi. Đang nghĩ đi nghĩ lại, trên trán liền cảm thấy lạnh lẽo, Văn Dã chậm rãi mở mắt, mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang đi lại bên cạnh hắn. Một lúc sau đó, người kia ôm ra một tấm ra giường, đắp cẩn thận cho hắn ở ghế sofa. Lại sợ hắn nằm không được thoải mái, liền đem ra gối kê cao hơn một chút. Bên tai nghe hai tiếng “Bíp bíp”, chính là âm thanh của điều khiển từ xa, người kia là đang điều chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa. Tiếp sau đó là một chuỗi tiếng nước vang lên, như là ai đó đang vắt khăn ướt để lượng nước dư thừa rơi xuống lại chậu vang lên âm thanh “leng keng thùng thùng”. Hắn không thể diễn tả được đây là cảm xúc gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thật thư thái và an tâm.
Chỉ trong nháy mắt, đồng hồ thời gian đã điểm đến giữa trưa, mặt trời ngoài cửa sổ đã treo trên đỉnh đầu, chiếu lên mắt người ngồi phía trước một mảng u tối. Vân Nhạc ngồi ở ghế sofa bên cạnh vừa định đứng dậy đi đến kéo rèm cửa lên, thì thấy cổ tay mình có sức ép, ra là Văn Dã đang ngủ đột nhiên nắm lấy cậu một cách chặt chẽ. Hắn có vẻ đang ngủ mơ, mày chau lại, miệng lại lẩm ba lẩm ba gì đó rất nhỏ. Vân Nhạc không thể thoát đi, không làm gì khác hơn được ngoài cong người một chút để che chắn ánh nắng cho hắn, chỉ lo rằng hắn nếu đột nhiên tỉnh dậy, sẽ bị nắng chói không mở mắt được.
Vân Nhạc trong đầu vẫn còn nghĩ đến vấn đề mà gã đầu cơ tích trữ đã nói, cậu không chớp mắt mà ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Văn Dã, tựa hồ như muốn tìm ra đáp án trên khuôn mặt của hắn.
Nhưng rốt cuộc cũng không có gì, cậu ngoại trừ cảm nhận được là Văn Dã nhìn rất ôn nhu và tuấn tú ra thì chẳng tìm được thêm gì nữa.
Độ chừng ba giờ chiều, Văn Dã cuối cùng cũng mở mắt, dựa vào ghế sofa mà ngồi dậy. Trong một khắc, hắn không rõ đã xảy ra chuyện gì. Chợt nhìn thấy Vân Nhạc trên tay cầm một cái ly từ nhà bếp đi ra, hắn mới nhớ ra bản thân mình đang còn bệnh. Hủ đựng thuốc, nhiệt kế, ngoài ra còn có hai cái khăn được đặt trong chậu nước đều cho thấy rằng Vân Nhạc đã ở đây rất lâu để chăm sóc cho hắn.
Hắn vừa định mở miệng nói tiếng cảm ơn, Vân Nhạc đã đem ly nước đặt lên bàn, ngồi xuống cạnh bên hắn. Cậu giơ tay lên, một tay vòng phía sau đầu hắn, nghiêng người đưa tay lên trán để đo nhiệt độ cơ thể.
Văn Dã bị động tác đột ngột đó khiến bản thân hốt hoảng đến bất động tại chỗ, không biết phản ứng như thế nào.
Quá gần rồi. Tới mức hắn có thể cảm nhận được lông mi của Vân Nhạc đang quét ngang qua khóe mắt hắn, chóp mũi êm ái của cậu chạm đến sống mũi của hắn, tay Vân Dã dần nắm chặt lại. Nhưng còn chưa kịp thốt ra lời nào thì Vân Nhạc đã trở về vị trí cũ, đưa ly nước cho hắn và nói: “Cậu uống thuốc đi, vẫn còn sốt một chút đó. Một lát lại đo nhiệt độ lần nữa.”
~ Hoàn Chương 20 ~
Chú Thích
(1) Cửa hàng chính hãng (Kỳ hạm điếm): kiểu cửa hàng lớn hay là kiểu tổng công ty vậy á.
Văn Dã như cảm thấy một hồi chuông cảnh tỉnh điềm không lành, hắn to cao đến tận một mét tám bảy. Lại chỉ vì đứng giữa trời đêm gió rét dăm ba tiếng hồ mà giờ ốm yếu đến muốn nằm liệt giường? Việc như này còn có thể xảy ra sao? Nói ra thật sự là tin không nổi rồi! Hắn vội vã nhìn đồng hồ, lảo đa lảo đảo đứng dậy rồi nhoài ngoài ra phía cửa, lén lén lút lút quan sát Vân Nhạc đang cho mèo ăn.
Không được, nhất định không được để lộ thêm nhược điểm nào nữa. Dù rằng Vân Nhạc hẳn sẽ không cười cợt hắn, nhưng bản thân hắn phải cố gắng giữ được hình tượng mạnh mẽ. Rõ ràng cách đâu không lâu còn khiến người ta cảm thấy an toàn cùng tin cậy, lẽ nào chỉ soái được không quá ba giây, rồi tín nhiệm mới xây dựng cứ thế ầm ầm sụp đổ?! Vân Nhạc đột nhiên xoay đầu lại, Văn Dã liền nhanh chóng lùi về phía sau, chạy vài bước đến buồng tắm rửa ráy mặt mũi. Sau đó liền mặc quần áo mới, vờ như không có chuyện gì bước ra ngoài.
Vân Nhạc thấy hắn đi quang liền hỏi: “Cậu muốn ăn điểm tâm không?”
Văn không lên tiếng chỉ im lặng gật đầu. Vì sao lại không phát ra âm thanh nào hết? Đơn giản vì chỉ cần há miệng ra trả lời sẽ lộ ngay giọng mũi khàn đặc. Văn Dã cố gắng giữ vững tâm thế khi trong người đang sốt cao như vậy, cũng là một điểm rất đáng khen.
“Cậu bị bệnh à?” Vân Nhạc nhìn sơ một cái đã lờ mờ đoán được, bất ngờ hỏi khiến hắn trở tay không kịp.
Văn Dã sợ mất mật, dùng giọng mũi khản đặc vô tội trả lời: “Không phải, chỉ là tôi vừa mới thức dậy, không có tinh thần chút nào.” Vân Nhạc soi kỹ hắn một lúc lâu, lại nói: “Nhưng mà mặt của cậu có chút ửng đỏ kìa.”
Văn Dã nhanh chóng đưa tay lên quạt lấy quạt để, cười nhe răng mà nói: ” Không có sao đâu, là máy điều hòa nhiệt độ để cao quá thôi.” Để chứng tỏ rằng mình không hề nói dối, hắn vừa cố tình tìm kiếm cái điều khiển để điều chỉnh nhiệt độ vừa lảng qua chuyện khác: “Buổi sáng ăn cái gì vậy?”
Hai người cùng nhau bước đến phòng ăn, Vân Nhạc nói: “Tôi làm sandwich, còn có khoai ngọt nướng ngày hôm qua tôi bỏ vào nấu chung với cháo, không biết có hợp khẩu vị của cậu không nữa.”
Văn Dã hiện giờ tai đã ù còn mắt thì hoa hết lên, cố gượng một nụ cười hướng Vân Nhạc mà nói rằng: ” Có thể ăn được, cậu bới giùm tôi một chén đi.” Thừa lúc Vân Nhạc quay người đi chốc lát liền bám lấy cạnh của bàn ăn, hai chân run rẩy không còn lực mà ngồi xuống ghế.
Lạnh quá đi mất… Mới vừa rồi còn định chỉnh nhiệt độ thấp xuống, giờ lại sốt đến váng đầu luôn? Chẳng lẽ chỉ số IQ cũng bị cơn sốt đốt thành hố đen rồi? Văn Dã trong lòng muốn chửi thề, định tự vòng tay quanh người tự sưởi ấm. Vừa lúc đó Vân Nhạc quay người lại bưng khay sandwich ra, hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, liền ngồi ngay ngắn bộ dạng như học sinh tiểu học chờ ăn cơm. Vân Nhạc nhìn nụ cười xán lạn quá đỗi phô trương của người kia một hồi lâu trước khi đưa cái dĩa tới, hỏi: “Trong nhà có thuốc thang gì không?”
Văn Dã tiếp tục giả ngu, vờ kinh ngạc hỏi lại: “Cậu đổ bệnh à?”
Vân Nhạc nói mà mặt không chút biểu tình: “Cậu mới bị bệnh.”
Văn Dã hắng giọng, chỉnh đốn tinh thần ngụy biện rất sôi nổi: “Tôi không có. Tôi vẫn thường tập thể dục thể thao, làm sao dễ dàng bị cảm mạo được.”
Vân Nhạc rõ ràng không tin, muốn mở miệng nói lại bị Văn Dã chặn lại bằng câu hỏi: “Di động ngày hôm qua tôi mua cho xài có ổn không? Nhiều chức năng trong đó vẫn chưa được cài đặt, có gì ăn điểm tâm xong tôi sẽ chỉ cho cậu.” Lại bổ sung thêm câu: “Tôi không có bệnh đâu.” Biện minh xong liền húp vào hai muỗng cháo lớn, ra bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng.
Bị bệnh mà tại sao lại không thừa nhận chứ? Vân Nhạc nhìn bóng lưng hắn đứng còn không muốn vững, vừa lau dọn bàn ăn vừa nghi hoặc khó hiểu.
Điện thoại di động được mua tại cửa hàng chính hãng (1) cạnh bên nhà sách Vân Nhạc chưa từng dùng qua bao giờ, ngoại trừ việc nghe và gọi điện thoại là căn bản không cần học. Kể cả việc gửi tin nhắn văn bản đơn giản nhất cũng là lần đầu tiên trải nghiệm. “Số điện thoại của tôi đã được lưu trong đó rồi. Một vài tiện dụng căn bản có thể thiết lập được ở mục Bộ Điều Chỉnh Chung, bao gồm tiếng chuông, ảnh nền, còn các nút ở bên cạnh dùng để điều chỉnh âm lượng.” Văn Dã ngồi trên ghế sofa, sử dụng một chiếc di động thông minh màu đen để làm mẫu cho từng thao tác sử dụng, vừa nói vừa hỏi xem Vân Nhạc đã nhớ kỹ hay chưa.
Trong lúc chờ Vân Nhạc lên tiếng, hắn liền nói tiếp: “Trong này cũng có trò chơi nữa đó, nếu buồn chán thì cũng có thể đem ra giải trí…” Mí mắt Văn Dã hiện thời nóng như thiêu lại có vẻ sắp nhíu lại tới nơi, tuy nhiên vẫn kiên trì giúp cậu download mấy cái app cần dùng, hướng dẫn cách sử dụng, nhưng đến chính bản thân mình cụ thể đang nói những gì cũng không nhớ rõ nữa. Từng cơn mệt mỏi kéo đến, lôi kéo sự tỉnh táo còn sót lại của hắn, khiến hắn không cách nào tập trung được.
Ánh mắt Vân Nhạc bị níu lại ở đôi môi đã không còn chút máu của Văn Dã, cậu không còn tâm trạng để tiếp tục nghiên cứu cách sử dụng di động nữa. Đứng dậy và đi vào bếp rót một ly nước, cậu lần mò tìm ra được hộp đựng thuốc. Xem xét đối chứng một chút, cậu mới lấy ra thuốc cảm mà mình đã từng dùng qua.
Khi cậu trở lại phòng khách, đã thấy cái người cứng đầu kia vứt điện thoại ở cạnh bên người, ngủ gật trên ghế sofa.
Con người thì ai cũng sẽ có lúc đổ bênh. Rất nhiều năm trong quá khứ, Văn Dã sống tự lập một mình. Loại cảm mạo nóng sốt thông thường này đã kinh qua nhiều lần. Chỉ cần cố gắng giữ gìn thân thể một chút sẽ khỏi bệnh nhanh. Hắn tuy rằng cuộc sống có khá giả, nhưng từ lúc biết nhận thức đến giờ, không có ai luôn bên cạnh để chăm sóc hắn. Gia đình của hắn rất hiếm khi tụ họp đông đủ, đếm kỹ ra chắc cũng chưa đủ mười đầu ngón tay. Mọi người trong nhà đều rất bận rộn. Mẹ thì liên tục quay phim, ba thì luôn luôn họp hội, chính cả hắn cũng vậy, lúc nào cũng phải học hành, để cuộc sống sinh hoạt thêm phong phú, bận rộn để tránh né những căn phòng trống không, thường xuyên tập thể dục thể thao, bận rộn để quên đi cảm giác cô đơn. Nói trong lòng không chua xót là giả, nhưng ba mẹ cho hắn cuộc sống sung túc đủ đầy như vậy, hắn làm gì có lý do gì mà trách cứ ba mẹ không thể lúc nào cũng ở bên cạnh hắn chứ? Trên thế gian này không có điều gì mà toàn vẹn cả đôi đường. Trác Văn nói rằng hắn hiểu chuyện, hắn làm sao không phải thúc ép chính mình trở thành một đứa trẻ hiểu chuyện? Cảm giác nóng rực quen thuộc pha trộn với từng tia rét run trên khắp cơ thể, Văn Dã mơ hồ nghĩ, có lẽ qua ngày mai tình trạng bệnh của mình sẽ khá hơn. Còn nếu tiếp tục nghiêm trọng, đoán chừng phải uống thuốc gì đó thôi. Đang nghĩ đi nghĩ lại, trên trán liền cảm thấy lạnh lẽo, Văn Dã chậm rãi mở mắt, mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang đi lại bên cạnh hắn. Một lúc sau đó, người kia ôm ra một tấm ra giường, đắp cẩn thận cho hắn ở ghế sofa. Lại sợ hắn nằm không được thoải mái, liền đem ra gối kê cao hơn một chút. Bên tai nghe hai tiếng “Bíp bíp”, chính là âm thanh của điều khiển từ xa, người kia là đang điều chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa. Tiếp sau đó là một chuỗi tiếng nước vang lên, như là ai đó đang vắt khăn ướt để lượng nước dư thừa rơi xuống lại chậu vang lên âm thanh “leng keng thùng thùng”. Hắn không thể diễn tả được đây là cảm xúc gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thật thư thái và an tâm.
Chỉ trong nháy mắt, đồng hồ thời gian đã điểm đến giữa trưa, mặt trời ngoài cửa sổ đã treo trên đỉnh đầu, chiếu lên mắt người ngồi phía trước một mảng u tối. Vân Nhạc ngồi ở ghế sofa bên cạnh vừa định đứng dậy đi đến kéo rèm cửa lên, thì thấy cổ tay mình có sức ép, ra là Văn Dã đang ngủ đột nhiên nắm lấy cậu một cách chặt chẽ. Hắn có vẻ đang ngủ mơ, mày chau lại, miệng lại lẩm ba lẩm ba gì đó rất nhỏ. Vân Nhạc không thể thoát đi, không làm gì khác hơn được ngoài cong người một chút để che chắn ánh nắng cho hắn, chỉ lo rằng hắn nếu đột nhiên tỉnh dậy, sẽ bị nắng chói không mở mắt được.
Vân Nhạc trong đầu vẫn còn nghĩ đến vấn đề mà gã đầu cơ tích trữ đã nói, cậu không chớp mắt mà ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Văn Dã, tựa hồ như muốn tìm ra đáp án trên khuôn mặt của hắn.
Nhưng rốt cuộc cũng không có gì, cậu ngoại trừ cảm nhận được là Văn Dã nhìn rất ôn nhu và tuấn tú ra thì chẳng tìm được thêm gì nữa.
Độ chừng ba giờ chiều, Văn Dã cuối cùng cũng mở mắt, dựa vào ghế sofa mà ngồi dậy. Trong một khắc, hắn không rõ đã xảy ra chuyện gì. Chợt nhìn thấy Vân Nhạc trên tay cầm một cái ly từ nhà bếp đi ra, hắn mới nhớ ra bản thân mình đang còn bệnh. Hủ đựng thuốc, nhiệt kế, ngoài ra còn có hai cái khăn được đặt trong chậu nước đều cho thấy rằng Vân Nhạc đã ở đây rất lâu để chăm sóc cho hắn.
Hắn vừa định mở miệng nói tiếng cảm ơn, Vân Nhạc đã đem ly nước đặt lên bàn, ngồi xuống cạnh bên hắn. Cậu giơ tay lên, một tay vòng phía sau đầu hắn, nghiêng người đưa tay lên trán để đo nhiệt độ cơ thể.
Văn Dã bị động tác đột ngột đó khiến bản thân hốt hoảng đến bất động tại chỗ, không biết phản ứng như thế nào.
Quá gần rồi. Tới mức hắn có thể cảm nhận được lông mi của Vân Nhạc đang quét ngang qua khóe mắt hắn, chóp mũi êm ái của cậu chạm đến sống mũi của hắn, tay Vân Dã dần nắm chặt lại. Nhưng còn chưa kịp thốt ra lời nào thì Vân Nhạc đã trở về vị trí cũ, đưa ly nước cho hắn và nói: “Cậu uống thuốc đi, vẫn còn sốt một chút đó. Một lát lại đo nhiệt độ lần nữa.”
~ Hoàn Chương 20 ~
Chú Thích
(1) Cửa hàng chính hãng (Kỳ hạm điếm): kiểu cửa hàng lớn hay là kiểu tổng công ty vậy á.
Danh sách chương