Hắn dùng giọng trầm lười biếng gọi: "Chủ ~ "
Kim ốc là một trong những đạo cụ có giá cao nhất trong, là một căn phòng nhỏ hơn rất nhiều so với cung điện, vẻ ngoài màu vàng óng, dùng vàng chế tạo ra, nội thất càng cực kỳ xa hoa.
Đây là đạo cụ chuyên môn vì đồng hành chế tạo, sau khi đồng hành vào kim ốc, thể lực tiêu hao có thể khôi phục cấp tốc.
Không chỉ như vậy, chủ nhân đưa kim ốc cho đồng hành, độ thân mật giữa cả hai sẽ tăng như tên lửa, độ thân mật lại liên quan đến độ hiểu ngầm trong chiến đấu giữa chủ nhân và đồng hành, không ít người chơi game đều thèm nhỏ dãi đồ chơi này, thế nhưng không biết làm sao giá kim ốc thực sự quá đắt, nhà nghèo chỉ có thể ngắm chơi.
"Cái này cho anh." Thẩm Văn Mân ra tay liền đưa một căn kim ốc cho ngài K, nhưng ngài K lại cau mày.
Tân chủ quả nhiên hào khí, kim ốc quý giá như vậy, cậu nói cho liền cho.
Hơn nữa thứ này cũng không phải vấn đề tiền nong, mà là vấn đề nguyện ý hay không.
Thường thì không có chủ nhân nào bằng lòng tiêu nhiều tiền mua thứ này cho đồng hành, vật này cũng không thể tăng giá trị vũ lực, chỉ có bề ngoài hoa lệ một chút, tác dụng to lớn nhất chỉ có tăng trưởng độ thân mật.
Tân chủ... dường như rất thích hắn? Ngài K có hơi phức tạp trong lòng, hắn bị giam cầm ở thế giới này như một sự trừng phạt, hắn gánh trên vai một mệnh lệnh không thể vi phạm.
Chủ để hắn sống, hắn được sống, chủ để hắn chết, hắn nhất định phải chết.
Hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác được quan tâm như vậy.
Hắn cong môi, nhẹ nhàng mở ra đôi môi mỏng, thanh âm rõ ràng là vui sướng: "Cảm ơn chủ nhân đã ban thưởng."
Mắt Thẩm Văn Mân sáng lên, giá trị yêu thích của ngài K ngày càng tăng cao, chứng tỏ là ngài K thích món quà này, lúc này cậu mà để ngài K mở ra kỹ năng ca hát, hắn sẽ không không vui đâu.
Nhưng chưa kịp nói gì thì trong giây lát mắt cậu tối sầm lại.
Khi cậu mở mắt ra lần nữa, khuôn mặt của bác sĩ Minh Nguyệt hiện ra trước mặt, khiến cậu đứng máy trong giây lát.
"Bé sâu lười, nên rời giường."
"..."
Thẩm Văn Mân nhìn ra ánh mặt trời ngoài cửa sổ, trời đã sáng rồi, cậu trở lại với cuộc sống hiện thực.
Tức quá, lẽ ra cậu có thể nhân cơ hội nói với ngài K về việc để hắn ca hát, nhưng không ngờ còn chưa kịp nói, cậu đã tỉnh lại.
"Chị Minh Nguyệt, chị có thể trả lại điện thoại di động và máy tính cho em được không?" Bây giờ cậu cần xác minh một điều, nếu kim ốc thật sự xuất hiện, vậy có nghĩa cậu quả thực đã vào game, nếu không có, vậy là do cậu ám ảnh việc chơi game mà nằm mơ đến.
"Trước tiên rửa mặt, lát nữa anh của cậu sẽ đến, buổi sáng làm hồi phục chức năng trước đã, tập xong tôi sẽ trả lại cho cậu."
Bác sĩ Minh Nguyệt "công chính nghiêm minh" không khác giáo viên chủ nhiệm cấp 3, chết sống không chịu trả lại điện thoại di động và máy tính cho cậu.
Khi Thẩm Văn Trạch bước vào phòng bệnh, phát hiện em trai nhà mình đang ngồi trên giường phồng má như một bé chuột hamster.
"Đây là làm sao?" Thẩm Văn Trạch chọt chọt đôi má phồng lên của cậu, Thẩm Văn Mân lập tức nản lòng, nũng nịu nói với anh trai: "Anh ơi, để chị Minh Nguyệt đưa điện thoại lại cho em chơi một lát đi."
"Anh của cậu xin cũng vô dụng, điện thoại di động cùng máy vi tính, chỉ có thể tập luyện xong mới đưa cậu." Minh Nguyệt không hề sợ anh cậu, ngay cả Thẩm Văn Trạch cũng mắng nói: "Cậu cũng không thể để thằng bé làm càn, nếu vẫn nuông chiều, đến lúc đó lại không nghe lời không phục hồi chức năng, tôi phạt luôn cả hai người."
Thẩm Văn Mân & Thẩm Văn Trạch: "..."
Thẩm Văn Trạch bất lực xòe tay: "Em xem, cả anh bác sĩ Minh cũng muốn phạt, anh cũng không giúp được em."
Thẩm Văn Mân che mặt, lại phồng má lên, bây giờ cậu rất tò mò có phải vừa rồi mình đang mơ không, hơn nữa, sau khi giao đồ xong cậu lại bỏ chạy, không biết ngài K có suy nghĩ nhiều không, cậu thật vất vả dỗ dành vui vẻ tiểu tổ tông này, kết quả chưa nếm đến ngon ngọt đã tỉnh lại.
"Em sao vậy? Trước đây em chưa từng nghiện điện thoại như vậy." Thẩm Văn Trạch nhận thấy em trai mình có chút khác thường, bắt đầu nói đùa: "Có phải thương nhớ ai hay không, cho nên mới luôn muốn cầm điện thoại hả?"
"Không có! Là em có việc."
"Em có thể có việc gì?" Thẩm Văn Trạch iếc nhìn bác sĩ Minh Nguyệt đang bận rộn, thì thầm vào tai cậu: "Nếu em thuyết phục được anh, anh xin về điện thoại cho em."
"Thật sự?"
"Thật sự."
Thẩm Văn Mân mở miệng nói nhảm: "Em có một người bạn rất quan trọng, chúng em đã hẹn trước, em lên mạng đưa cho anh ấy một thứ".
"Lại là game? Vậy thì không được."
"Thật là người bạn rất quan trọng á! Em chỉ nhìn một cái, một cái thôi em sẽ ngoan ngoãn phục hồi, không kêu khổ kêu mệt, được không?"
"Thành giao." Thẩm Văn Trạch đi tới thương lượng với Minh Nguyệt, Thẩm Văn Mân nhìn anh trai đầy mong đợi, thấy anh trai không biết mình đã nói gì với Minh Nguyệt, Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh rồi quay lại đi lấy đồ cho anh.
Khi Thẩm Văn Trạch lại đến bên giường cậu, Thẩm Văn Mân cười đầy ẩn ý: "Anh."
"Đừng nhìn anh cười như vậy."
"Thật không ngờ nha, Thẩm tổng làm người nghe tiếng đã sợ mất mật, ở trước mặt chị Minh Nguyệt lại ngoan như một đứa trẻ."
Thẩm Văn Mân vừa nói xong, bị Thẩm Văn Trạch gõ lên trán, Thẩm Văn Trạch mạnh miệng nói: "Vớ vẩn."
"Nào có." Thẩm Văn Mân vẫn rất sẵn lòng nhìn anh trai mình kết hôn nhanh chóng, cậu trêu đùa: "Anh à, anh cũng không còn trẻ nữa, em thấy chị Minh Nguyệt rất thích hợp."
"Lại nói nữa, em sẽ không lấy được máy tính đâu." Thẩm Văn Trạch bị em trai chọc cho thẹn quá hóa giận, trực tiếp lấy máy vi tính uy hiếp, Thẩm Văn Mân vì bảo về máy tính, vội làm động tác "kéo khóa" miệng, ra hiệu chính mình ngậm miệng.
"Em không được nói nhảm trước mặt Minh Nguyệt, cẩn thận anh sắp xếp cho em đi xem mắt, tìm người có thể quản được em."
"Anh, anh quá đáng quá đi."
"Anh là anh của em, là người lớn trong nhà, không phải bây giờ em cũng chỉ có thể nghe anh sao?"
Trong lúc hai anh em đang đối đầu nhau, Minh Nguyệt quay lại.
Thấy hai người còn đang đấu võ mồm, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Văn Trạch, cũng đã ba mươi tuổi rồi, sao còn làm như trẻ con? Cãi nhau với Tiểu Mân?"
"Đây không phải là đánh em từ thuở còn thơ hay sao, hiện tại không thể đánh, chỉ có thể nói cho sướng miệng."
Minh Nguyệt cười khúc khích.
Thẩm Văn Mân lấy đến máy vi tính sau, liền rời xa hai người "Liếc mắt đưa tình" này.
Chóa độc thân như cậu không xứng tham dự đề tài như vậy, cậu thà đi chơi với người 2D còn hơn.
Thẩm Văn Mân bật máy tính lên và nhấn vào biểu tượng game.
Tay cậu run lên một chút, đã đến lúc tiết lộ câu trả lời.
Cậu nhắm mắt lại, cắn răng bấm vào biểu tượng trò chơi.
Đợi vài giây, cậu mở hé mắt phải, liếc nhìn giao diện trò chơi.
Hmm... Vẫn đang tải.
Cậu nhanh chóng nhắm mắt lại.
Sau vài giây, cậu lặng lẽ mở mắt ra, giao diện đã đến cung điện.
Ngài K của cậu lúc này đang ngồi trước cửa kim ốc mà cậu tặng cho hắn, trên tay hắn cầm một chiếc lá trúc, lá trúc đặt trên môi, trong miệng phát ra tiếng nhạc. (do tác giả ở câu này ghi lá liễu, sang câu sau lại lá trúc, mình thống nhất là lá trúc nhé.)
Giai điệu do lá trúc thổi như dòng nước nhỏ róc rách, chảy vào lòng người.
Hết một khúc, ngài K ngước mắt lên, mắt chạm mắt Thẩm Văn Mân trước màn hình.
Hắn dùng giọng trầm lười biếng gọi: "Chủ ~ "
Kim ốc là một trong những đạo cụ có giá cao nhất trong
Đây là đạo cụ chuyên môn vì đồng hành chế tạo, sau khi đồng hành vào kim ốc, thể lực tiêu hao có thể khôi phục cấp tốc.
Không chỉ như vậy, chủ nhân đưa kim ốc cho đồng hành, độ thân mật giữa cả hai sẽ tăng như tên lửa, độ thân mật lại liên quan đến độ hiểu ngầm trong chiến đấu giữa chủ nhân và đồng hành, không ít người chơi game đều thèm nhỏ dãi đồ chơi này, thế nhưng không biết làm sao giá kim ốc thực sự quá đắt, nhà nghèo chỉ có thể ngắm chơi.
"Cái này cho anh." Thẩm Văn Mân ra tay liền đưa một căn kim ốc cho ngài K, nhưng ngài K lại cau mày.
Tân chủ quả nhiên hào khí, kim ốc quý giá như vậy, cậu nói cho liền cho.
Hơn nữa thứ này cũng không phải vấn đề tiền nong, mà là vấn đề nguyện ý hay không.
Thường thì không có chủ nhân nào bằng lòng tiêu nhiều tiền mua thứ này cho đồng hành, vật này cũng không thể tăng giá trị vũ lực, chỉ có bề ngoài hoa lệ một chút, tác dụng to lớn nhất chỉ có tăng trưởng độ thân mật.
Tân chủ... dường như rất thích hắn? Ngài K có hơi phức tạp trong lòng, hắn bị giam cầm ở thế giới này như một sự trừng phạt, hắn gánh trên vai một mệnh lệnh không thể vi phạm.
Chủ để hắn sống, hắn được sống, chủ để hắn chết, hắn nhất định phải chết.
Hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác được quan tâm như vậy.
Hắn cong môi, nhẹ nhàng mở ra đôi môi mỏng, thanh âm rõ ràng là vui sướng: "Cảm ơn chủ nhân đã ban thưởng."
Mắt Thẩm Văn Mân sáng lên, giá trị yêu thích của ngài K ngày càng tăng cao, chứng tỏ là ngài K thích món quà này, lúc này cậu mà để ngài K mở ra kỹ năng ca hát, hắn sẽ không không vui đâu.
Nhưng chưa kịp nói gì thì trong giây lát mắt cậu tối sầm lại.
Khi cậu mở mắt ra lần nữa, khuôn mặt của bác sĩ Minh Nguyệt hiện ra trước mặt, khiến cậu đứng máy trong giây lát.
"Bé sâu lười, nên rời giường."
"..."
Thẩm Văn Mân nhìn ra ánh mặt trời ngoài cửa sổ, trời đã sáng rồi, cậu trở lại với cuộc sống hiện thực.
Tức quá, lẽ ra cậu có thể nhân cơ hội nói với ngài K về việc để hắn ca hát, nhưng không ngờ còn chưa kịp nói, cậu đã tỉnh lại.
"Chị Minh Nguyệt, chị có thể trả lại điện thoại di động và máy tính cho em được không?" Bây giờ cậu cần xác minh một điều, nếu kim ốc thật sự xuất hiện, vậy có nghĩa cậu quả thực đã vào game, nếu không có, vậy là do cậu ám ảnh việc chơi game mà nằm mơ đến.
"Trước tiên rửa mặt, lát nữa anh của cậu sẽ đến, buổi sáng làm hồi phục chức năng trước đã, tập xong tôi sẽ trả lại cho cậu."
Bác sĩ Minh Nguyệt "công chính nghiêm minh" không khác giáo viên chủ nhiệm cấp 3, chết sống không chịu trả lại điện thoại di động và máy tính cho cậu.
Khi Thẩm Văn Trạch bước vào phòng bệnh, phát hiện em trai nhà mình đang ngồi trên giường phồng má như một bé chuột hamster.
"Đây là làm sao?" Thẩm Văn Trạch chọt chọt đôi má phồng lên của cậu, Thẩm Văn Mân lập tức nản lòng, nũng nịu nói với anh trai: "Anh ơi, để chị Minh Nguyệt đưa điện thoại lại cho em chơi một lát đi."
"Anh của cậu xin cũng vô dụng, điện thoại di động cùng máy vi tính, chỉ có thể tập luyện xong mới đưa cậu." Minh Nguyệt không hề sợ anh cậu, ngay cả Thẩm Văn Trạch cũng mắng nói: "Cậu cũng không thể để thằng bé làm càn, nếu vẫn nuông chiều, đến lúc đó lại không nghe lời không phục hồi chức năng, tôi phạt luôn cả hai người."
Thẩm Văn Mân & Thẩm Văn Trạch: "..."
Thẩm Văn Trạch bất lực xòe tay: "Em xem, cả anh bác sĩ Minh cũng muốn phạt, anh cũng không giúp được em."
Thẩm Văn Mân che mặt, lại phồng má lên, bây giờ cậu rất tò mò có phải vừa rồi mình đang mơ không, hơn nữa, sau khi giao đồ xong cậu lại bỏ chạy, không biết ngài K có suy nghĩ nhiều không, cậu thật vất vả dỗ dành vui vẻ tiểu tổ tông này, kết quả chưa nếm đến ngon ngọt đã tỉnh lại.
"Em sao vậy? Trước đây em chưa từng nghiện điện thoại như vậy." Thẩm Văn Trạch nhận thấy em trai mình có chút khác thường, bắt đầu nói đùa: "Có phải thương nhớ ai hay không, cho nên mới luôn muốn cầm điện thoại hả?"
"Không có! Là em có việc."
"Em có thể có việc gì?" Thẩm Văn Trạch iếc nhìn bác sĩ Minh Nguyệt đang bận rộn, thì thầm vào tai cậu: "Nếu em thuyết phục được anh, anh xin về điện thoại cho em."
"Thật sự?"
"Thật sự."
Thẩm Văn Mân mở miệng nói nhảm: "Em có một người bạn rất quan trọng, chúng em đã hẹn trước, em lên mạng đưa cho anh ấy một thứ".
"Lại là game? Vậy thì không được."
"Thật là người bạn rất quan trọng á! Em chỉ nhìn một cái, một cái thôi em sẽ ngoan ngoãn phục hồi, không kêu khổ kêu mệt, được không?"
"Thành giao." Thẩm Văn Trạch đi tới thương lượng với Minh Nguyệt, Thẩm Văn Mân nhìn anh trai đầy mong đợi, thấy anh trai không biết mình đã nói gì với Minh Nguyệt, Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh rồi quay lại đi lấy đồ cho anh.
Khi Thẩm Văn Trạch lại đến bên giường cậu, Thẩm Văn Mân cười đầy ẩn ý: "Anh."
"Đừng nhìn anh cười như vậy."
"Thật không ngờ nha, Thẩm tổng làm người nghe tiếng đã sợ mất mật, ở trước mặt chị Minh Nguyệt lại ngoan như một đứa trẻ."
Thẩm Văn Mân vừa nói xong, bị Thẩm Văn Trạch gõ lên trán, Thẩm Văn Trạch mạnh miệng nói: "Vớ vẩn."
"Nào có." Thẩm Văn Mân vẫn rất sẵn lòng nhìn anh trai mình kết hôn nhanh chóng, cậu trêu đùa: "Anh à, anh cũng không còn trẻ nữa, em thấy chị Minh Nguyệt rất thích hợp."
"Lại nói nữa, em sẽ không lấy được máy tính đâu." Thẩm Văn Trạch bị em trai chọc cho thẹn quá hóa giận, trực tiếp lấy máy vi tính uy hiếp, Thẩm Văn Mân vì bảo về máy tính, vội làm động tác "kéo khóa" miệng, ra hiệu chính mình ngậm miệng.
"Em không được nói nhảm trước mặt Minh Nguyệt, cẩn thận anh sắp xếp cho em đi xem mắt, tìm người có thể quản được em."
"Anh, anh quá đáng quá đi."
"Anh là anh của em, là người lớn trong nhà, không phải bây giờ em cũng chỉ có thể nghe anh sao?"
Trong lúc hai anh em đang đối đầu nhau, Minh Nguyệt quay lại.
Thấy hai người còn đang đấu võ mồm, bất đắc dĩ nở nụ cười: "Văn Trạch, cũng đã ba mươi tuổi rồi, sao còn làm như trẻ con? Cãi nhau với Tiểu Mân?"
"Đây không phải là đánh em từ thuở còn thơ hay sao, hiện tại không thể đánh, chỉ có thể nói cho sướng miệng."
Minh Nguyệt cười khúc khích.
Thẩm Văn Mân lấy đến máy vi tính sau, liền rời xa hai người "Liếc mắt đưa tình" này.
Chóa độc thân như cậu không xứng tham dự đề tài như vậy, cậu thà đi chơi với người 2D còn hơn.
Thẩm Văn Mân bật máy tính lên và nhấn vào biểu tượng game
Tay cậu run lên một chút, đã đến lúc tiết lộ câu trả lời.
Cậu nhắm mắt lại, cắn răng bấm vào biểu tượng trò chơi.
Đợi vài giây, cậu mở hé mắt phải, liếc nhìn giao diện trò chơi.
Hmm... Vẫn đang tải.
Cậu nhanh chóng nhắm mắt lại.
Sau vài giây, cậu lặng lẽ mở mắt ra, giao diện đã đến cung điện.
Ngài K của cậu lúc này đang ngồi trước cửa kim ốc mà cậu tặng cho hắn, trên tay hắn cầm một chiếc lá trúc, lá trúc đặt trên môi, trong miệng phát ra tiếng nhạc. (do tác giả ở câu này ghi lá liễu, sang câu sau lại lá trúc, mình thống nhất là lá trúc nhé.)
Giai điệu do lá trúc thổi như dòng nước nhỏ róc rách, chảy vào lòng người.
Hết một khúc, ngài K ngước mắt lên, mắt chạm mắt Thẩm Văn Mân trước màn hình.
Hắn dùng giọng trầm lười biếng gọi: "Chủ ~ "
Danh sách chương