"Chị nói chơi hồi nào, nghiêm túc mà!" Lăng Bạch vội vàng làm rõ, sợ lưu lại ấn tượng không tốt với Giang Âm. Nói xong, nàng còn liếc nhìn Lăng Dương một cái, ý trong ánh mắt là kêu Lăng Dương không cần làm đồng đội heo cản trở nàng
Lăng Dương thấy được ám chỉ trong mắt chị gái, sắc mặt càng đen. Hắn ngồi xuống kế bên Giang Âm, đối với Giang Âm đang xấu hổ kế bên nói: "Đừng để ý đến chị ấy, làm gì có người nào mới gặp được vài ba phút đã tỏ tình nhiệt liệt vậy chứ, bả dỡn với cậu đó"
"Nè nha!" Lăng Bạch sắp bị đồng đội heo là Lăng Dương làm cho tức chết rồi
Không khí trong nhà hàng giương cung bạt kiếm, Giang Âm xấu hổ cuối đầu uống ngụm nước, thanh thanh giọng nói: "Xin lỗi ạ, hiện tại em vẫn chưa có ý định tìm người yêu. Em tin tưởng chị sẽ tìm được người khác tốt hơn em ạ"
Lăng Bạch có chút thất bại, nàng đau đớn hề hề nhìn Giang Âm, nỗ lực nói: "Chị biết em hiện tại không có cảm giác gì, nhưng mà lỡ bên nhau rồi lâu ngày sinh tình thì sao? Chúng ta bắt đầu từ tình bạn trước được không, nếu em thật sự không có cảm giác nào với chị, chị nhất định sẽ không kì kèo dây dưa với em!"
Lăng Bạch nói cực kì động lòng, Lăng Dương ngồi bên cạnh nghe hết tất cả, càng nghe càng giận đến nỗi thất khiếu bốc khói
Lâu ngày sinh tình cái quần què, đầu tiên làm bạn cái cục cớt, rõ ràng là đường đi nước bước của hắn! Rõ ràng là hắn làm bạn với cậu đầu tiên!
Lăng Dương tận lực giữ sắc mặt bản thân trông như bình thường, quay đầu nói với Giang Âm một bên đang uống nước: "Uống nhiều nước vậy chắc là muốn đi vệ sinh rồi nhỉ? Không cần ngượng ngùng đâu, lỡ nhịn rồi có chuyện gì xảy ra thì không tốt"
"Hả?" Giang Âm sửng sốt, ngay sau đó ý thức được Lăng Dương đang muốn lấy cớ để cậu rời đi, muốn cậu để lại không gian cho hắn nói chuyện với người nhà
Giang Âm đang ước còn không được, vẫn nên để Lăng Dương đối phó với chị gái hắn đi, vì thế thuận theo đứng lên, chớp mắt đã chuồn đi
Giang Âm vừa đi, Lăng Dương liền thay đổi sắc mặt
Lăng Bạch cũng vỗ bàn tức giận nói: "Em sao lại làm vậy hả, còn biết bẫy người nhà? Ngày thường chị thấy em đâu phải như vậy?"
"Chẳng lẽ chị nghĩ là em phải giúp chị?" Lăng Dương lạnh lùng nói "Đừng có mơ, nghĩ cũng đừng nghĩ"
Lăng Bạch nhìn sắc mặt khó coi của Lăng Dương, nhíu nhíu mi, giải thích nói: "Chị biết cậu ấy là bạn thân của em, chị cũng không cố ý chơi người ta, chị thiệt lòng muốn thử hẹn hò với cậu ấy, nếu thành công, tương lai không chừng em sẽ là cậu ruột của con Giang Âm, không phải lúc ấy thân càng thêm thân hay sao?"
Lăng Dương nghe nàng nói, rốt cuộc không kiềm chế được, thanh âm tràn đầy tức giận: "Chị đào đâu ra đứa con với cậu ấy? Em cùng cậu ấy mới thật sự có con!"
Lăng Bạch, mẹ Lăng: "..???"
Trong nhà hàng chốc lát yên tĩnh, một lúc lâu sai, mẹ Lăng mới cẩn thận hỏi: "Giang Âm...Là nữ hả con? Nữ giả nam?"
Não to phẫn nộ của Lăng Dương cũng bình tĩnh trở lại, hắn tự biết bản thân đã lỡ lời, nhắm mắt xoa xoa mũi: "Con trai"
"À...Vậy sao con cùng thằng nhóc ấy còn...."
"Đứa con không phải là trọng điểm, chúng con có thể nhận nuôi mà mẹ, cũng có thể không, đâu nhất thiết phải có em bé mới được đâu" Lăng Dương nhìn về phía mẹ Lăng: "Mẹ, còn nghĩ là mẹ hiểu ý của con mà đúng không?"
Mẹ Lăng lấy lại tinh thần trong khiếp sợ, Lăng Dương nói đàng hoàng rõ ràng như vậy, bản thân cô cũng không phải đồ ngốc, tất nhiên là hiểu rồi
Lăng Dương thích Giang Âm
Nhưng mà.....
Mẹ lăng khiếp sợ nói: "Nhưng không phải con là chúa ghét con trai sao? Không phải lúc nhỏ con còn phát biểu mấy thằng con trai là đồ ghê tởm, chẳng đẹp bằng các bạn nữ à"
Lăng Dương xấu hổ ho khan một tiếng
Mẹ lăng trầm mặc, tự nhiên con trai đùng cái thay đổi xu hướng giới tính, lực tác động thật sự phi thường lớn đối với cô
Bất quá nhìn lại khuôn mặt của Giang Âm, vặn cong Lăng Dương cũng không có gì kỳ quái...Khoan đã, hình như Giang Âm bảo cậu chưa từng cho Lăng Dương xem mặt, vậy sao Lăng Dương lại thích Giang Âm? "Dương Dương à, con thích Giang Âm ở điểm nào, con đã thấy diện mạo thật của cậu ấy chưa, lỡ đó là người vô cùng xấu xí thì phải làm sao?" mẹ Lăng nhẹ giọng hỏi
Lăng Dương lắc đầu: "Xấu thì xấu thôi, nhan giá trị trong nhà cứ để con gánh thay cậu ấy là được rồi mà?"
Mẹ lăng: "....." Không, con không gánh nổi nhan sắc người ta đâu con ơi!
Lăng Dương trừng mắt liếc Lăng Bạch một cái: "Lăng Bạch chỉ mới ngồi với cậu ấy một chút thôi mà đã bị tính cách cậu ấy thu hút, điên cuồng tỏ tình, mẹ còn không cho con được lâu ngày sinh tình với cậu ấy à?"
Lăng Bạch: "...." Hiểu lầm rồi, nàng bị sắc đẹp của Giang Âm mê hoặc mà
Lăng Bạch cũng vừa phản ứng lại, khiếp sợ nói: "Em điên rồi hả, không sợ bị ba đáng gãy chân à? Không chừng người nhà Giang Âm cũng muốn đánh gãy cái chân em đó?"
"Đánh thì đánh đi, gãy rồi thì đi bó lại, ba mà đuổi em ra khỏi nhà thì coi như tự bản thân em đi gây dựng sự nghiệp vậy" Lăng Dương nghiêm túc nói xong, trên mặt hiện ra một chút hoang mang "Mà sao chị lại nghĩ mỗi mình em bị người nhà hai bên đánh hả, lỡ Giang Âm cũng bị thì sao?"
Lăng Bạch: "...." Tất nhiên là vì mọi người không có khả năng ra tay với Giang Âm chứ sao
Mẹ Lăng còn đang tiêu hoá lượng tin tức mới, Giang Âm vì sợ lộ mặt bẻ cong Lăng Dương nên mới không dám gỡ lớp trang điểm trước mặt hắn
Nhưng mà giờ Lăng Dương nó cong mất rồi!
Mà Giang Âm vẫn còn không hay biết tí xíu gì về tin này, chẳng phải chứng minh được đến dũng khí thừa nhận bản thân thích cậu Lăng Dương cũng không dám nói cho Giang Âm sao, hiện tại hắn không chừng vẫn còn đang ở trạng thái yêu thầm đó?
Đến cả chuyện con cái cũng nghĩ đến rồi, thế mà thổ lộ vẫn chưa dám
Quá vô dụng, giờ cô muốn dạy lại cho Lăng Dương cũng lười. Ha ha, mắc chi phải lo lắng đến chuyện Lăng Dương bị cha hắn đánh gãy chân, nói không chừng tương lai hai đứa vẫn cứ như vậy, cả gia cảnh và dung mạo có chỗ nào hơn người ta đâu mà đòi cua
Lăng Dương nghiêm túc nói: "Mẹ, mốt con mà có come out cho ba biết ấy, mẹ nhất định phải nói giúp con nha"
Mẹ Lăng liếc hắn một cái, cực kì có lệ nói: "À"
Lăng Dương: "....?"
Mắc gì mẹ hắn lại nhìn hắn bằn ánh mắt đầy khinh bỉ này chứ?
——————————————————————————————
Sau khi Giang Âm quay về vô cùng vui mừng dùng bữa cùng người nhà họ Lăng, cùng nhau nâng ly uống mừng nói chuyện phiếm, cuồi cùng chào tạm biệt mẹ Lăng và Lăng Bạch, cùng Lăng Dương quay về ký túc xá
Chiếc cúp quán quân nho nhỏ nằm trên chiếc bàn trong phòng, Giang Âm càng nhìn càng thấy cao hứng, cậu ôm chiếc cúp rồi hôn nó mấy cái, hôn xong còn cảm thấy chưa đủ
Có lẽ do đêm nay có uống chút rượu vang, Giang Âm cảm thấy giờ cả người đều lâng lâng, cậu cầm cúp đưa lên mặt Lăng Dương, gần sát mặt hắn
"Không nhờ linh cảm từ cậu, bài hát này cũng sẽ không xuất hiện. Đây là kết quả nỗ lực từ hai người chúng ta, là kết tinh của chúng ta!" Giang Âm nói cứ như đang đọc diễn cảm, cả người lung lay theo
"......Cậu có phải là uống say rồi không?" Lăng Dương duỗi tay đỡ vai Giang Âm, ổn định lại thân hình sắp đổ của cậu
"Đâu có" Giang Âm không cao hứng nói. Cậu đi qua, dựa lên vai Lăng Dương, lăn lăn cúp lên mặt hắn "Đối mặt với cậu là chiếc cúp chứng kiến biết bao câu chuyện của chúng ta, cậu không có gì muốn tâm sự với nó à?"
Lăng Dương: "...." Ngữ khí này, chắc chắn là say rồi, không nghĩ tới tửu lượng của Giang Âm lại nhỏ như vậy
Lăng Dương tuy cũng muốn thân thiết hơn với Giang Âm, nhưng không tiểu nhân đến mức ra tay đối với người đang say xỉn. Hắn đỡ Giang Âm ngồi xuống ghế dựa: "Cậu say rồi, tắm rửa trước đi, tôi pha cho cậu ly nước mật ong"
"Tui không có say!" Giang Âm đứng lên, ngữ khí lần này mang theo chút uỷ khuất, cậu cúi đầu ôm chặt cúp, khổ sở nói "Là thành quả nỗ lực của hai người chúng ta mà, cậu không nghĩ...không muốn hôn nó một cái sao?"
Hô hấp Lăng Dương cứng lại, chỉ thấy Giang Âm ngẩng đầu lên, tay cầm cúp ịnh lên môi hắn
Nếu hắn nhớ không lầm, lúc nãy Giang Âm hôn cũng là hôn ở chỗ này
"Chiếc cúp là kết tinh tình cảm của hai đứa mình, cậu coi nó như là con mình đi, phải thân thiết hơn với nó đó" Giang Âm nói, âm thanh có phần hơi lãnh đạm do say rượu mà thêm mấy phần giọng mũi
Cúp lạnh chạm lên môi ấm, Lăng Dương cảm thấy cả mặt mình cũng nóng theo
Đây, đây rõ ràng là đang dụ dỗ hắn mà!
Giang Âm thấy Lăng Dương gắt gao nhìn chằm chằm cậu vài giây, ánh mắt đáng sợ. Tiếp theo đột nhiên xoay người, tông cửa xông ra rồi biến đâu mất không thấy bóng dáng
Giang Âm ngồi xuống ghế, sờ sờ cúp, ưu thương nói: "Cục cưng ơi, ba ba không thích con, hôn con cũng không vui, cục cưng thật sự quá thảm"
Sờ xong, Giang Âm chậm rãi để cúp lại lên bàn, cậu đã rửa mặt xong, người nào đó vẫn chưa quay về ký túc xá, nhưng trên bàn cậu lại được để một ly nước mật ong ấm áp
Giang Âm ừng ựng uống hết, bò lên giường nằm xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ
————————————————————
Ngày hôm sau Giang Âm tỉnh lại, cả đầu đều đau, mơ mơ màng màng gọi: "Lăng Dương à"
Không có ai đáp lại, Giang Âm ló đầu ra nhìn, trong ký túc xá ngoài cậu ra làm gì có ai, nhưng trên bàn cậu lại để một ly nước mật ong mới
Giang Âm nhìn kỹ ly mật ong, ký ức đêm qua chậm rãi ùa về
....Má!!, cậu đã làm cái gì vậy nè, uống say còn không biết xấu hổ đùa giỡn Lăng Dương nữa! còn cưỡng ép cậu ấy hôn chiếc cúp, còn nói mấy lời không biết xấu hổ.... như nào là con của bọn họ?
Trời, ngày thường cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ nói những chuyện như thế này, không biết tối qua Lăng Dương xấu hổ thế nào a!
Giang Âm thực hận không thể xuyên về quá khứ ngay lập tức, một quyền vung đến đập cái đứa nói hươu nói vượn tối qua lộn mấy vòng
Lăng Dương thân là xì trây siêu cấp, không phải là do bị lời nói cậu làm cho buồn nôn đến mức không muốn quay lại ký túc xá chứ? Hôm nay là cuối tuần, không có tiết học, Lăng Dương không có lý do nào mới sáng sớm đã ra ngoài được
Giang Âm khẩn trương lấy điện thoại di động, bấm số gọi Lăng Dương
Điện thoại lập tức được bắt máy, thanh âm từ tính của Lăng Dương từ di động truyền đến: "Tỉnh rồi?"
Ngữ khí nghe cũng không giống tức giận, Giang Âm thử nói: "Cậu đi đâu vậy, đi học à?"
Ngữ khí Lăng Dương bình thường nói: "Mua bữa sáng cho cậu, cậu tối qua uống nhiều quá, buổi sáng nên ăn chút cháo"
Giang Âm sửng sốt, cậu bị chấn kinh rồi
Lăng Dương sau khi bị cậu đùa giỡn lưu manh, còn mua bữa sáng cho cậu? không phải bản thân lại đang nằm mơ chưa tỉnh đó chứ?
Thanh âm Lăng Dương đúng lúc vang lên: "Cậu cứ ở trong ký túc xá đợi tôi, tôi mua xong thì quay về liền"
Giang Âm trả lời hai câu, kết thúc cuộc gọi, ôm chăn lên, cao hứng lăn qua lăn lại trên giường
Lăng Dương sao mà tốt vậy, rõ ràng là đại thiếu gia hàng thật sống trong nhung lụa, bị cậu trêu đùa còn tốt bụng pha nước mật ong, rồi còn đi mua bữa sáng, một chút kiêu ngạo cũng không
Nếu Lăng Dương là con gái thì tốt rồi, có một em gái biết ôn nhu săn sóc như cậu ấy xuất hiện trước mặt, thì cậu sẵn sàng để người đó làm bạn gái mình
Giang Âm nghĩ như vậy, dừng việc lăn lộn lại, nằm trên giường ngơ ngẩn phát ngốc
Không bao lâu sau, ngoài ký túc xá có động tĩnh truyền đến. Giang Âm mang kính lên, từ trên giường dò đầu ra
Cửa mở, một thân ảnh cao lớn ngược ánh nắng mặt trời tiến vào
Giang Âm thấy ánh nắng rọi lên nửa sườn mặt Lăng Dương, dưới quang ảnh đan xen, ngũ quan lập thể anh tuấn như tượng tạc
Tim Giang Âm bỗng nhảy dựng, cậu rụt đầu vào, tháo xuống kính lấy tay ấn ấn đôi mắt, tròng mắt vẫn còn lưu giữ lại thân ảnh và khuôn mặt của người nọ, thật lâu vẫn chưa tan đi, dường như muốn đem khung cảnh lúc này in sâu vào lòng cậu.