"Lăng, Lăng Dương" Thư Nhược không nghĩ tới Lăng Dương sẽ đột nhiên xuất hiện, dưới ánh nhìn hung ác của hắn, nàng không khỏi run lập cập
Nàng nhớ rõ người nhà từng nói, tài phú Lăng gia tích góp vô số, thành lập lên đế quốc thương nghiệp khổng lồ.

Công ty giải trí nổi tiếng nhất cũng là của nhà bọn họ thành lập, nếu nàng về sau muốn yên ổn ở giới giải trí, tốt nhất là không cần trêu chọc người của Lăng gia.

Nàng hiểu rõ đạo lí này nhất, rất cẩn thận không gây chuyện, vì cái gì Lăng Dương sẽ xuất hiện lúc này, còn trình diễn tiết mục bênh vực kẻ yếu
Phía trước có tin đồn nói Giang Âm thành công trèo lên cây cao, chẳng lẽ tin đồn là thật
"Mình, mình không có nghĩ vậy" Thư Nhược quả thực muốn khóc, hận không thể quay lại năm phút trước cho chính bản thân mình một cái tát
Ánh mắt Lăng Dương lạnh đến sắp rớt vụn băng, hắn nhìn về quyển sách trên tay nàng, trên đó có viết tên
Thư Nhược vội vã đem quyển sách dấu ra sau lưng, chính là muộn rồi,Lăng Dương cười lạnh: "Cô cảm thấy Giang Âm là trứng đất, vậy thử đoán xem những ngày sau, tình cảnh của cô có khá hơn trứng không nhé?"

"Mình....."Thư Nhược run rẩy đến sắp không đứng thẳng được, nàng lui về sau một bước dựa vào vách tường, giọng nói mang theo nức nở đối với Giang Âm: "Xin, xin lỗi cậu"
Giang Âm còn chưa kịp lên tiếng, Lăng Dương hừ lạnh, mạnh mẽ lôi kéo cậu đi.

Giang Âm xem đến trợn mắt há hốc mồm, Lăng Dương quả thực có tiềm chất thiên lương vương phá (*) đó nha, không biết mấy năm sau, Lăng Dương sẽ trở thành người như thế nào
(*): đại loại như tiềm chất của bá đạo tổng tài, là bản rút gọn của câu "Trời lạnh rồi, cho Vương gia phá sản đi"
Cánh tay Lăng Dương gắt gao cô trụ eo cậu, làm Giang Âm cảm thấy cả người đều nghẹn đến khó chịu
Giang Âm có một bí mật nhỏ không nói cho bất cứ ai biết được
Chỗ eo của cậu là mẫn cảm nhất, bị cánh tay Lăng Dương vòng qua như này, cả người đều có vẻ vi diệu, quả thực muốn mềm mại ngã vào lòng ngực của hắn
Giang Âm gắng gượng đi đến chỗ không người, không có bất cứ bình luận gì đối với ngôn luận kiểu bá đạo tổng tài của Lăng Dương, mà là sốt ruột thoát khỏi vòng tay của hắn: "Buông tôi ra, khoan đã, đừng chạm vào người tôi"
Lăng Dương nhìn còn tức giận hơn, hắn càng thêm ôm chặt eo của Giang Âm, nghiến răng nghiến lợi: "Làm sao, cảm thấy tôi tàn nhẫn hả, muốn thay nàng cầu tình? Cậu phải suy nghĩ cho kĩ, nhỏ đó nói cậu khó nghe như vậy, tôi chính là vì thay cậu hả giận mới làm như vậy, kết quả cậu còn muốn nói đỡ cho cô ta"
Giang Âm hoàn toàn không hiểu nổi vì cái gì mà Lăng Dương có suy nghĩ như vậy, chẳng lẽ trên mặt cậu có viết hai chữ thánh mẫu hay sao?
Giang Âm nhẫn nhịn, lỗ tai nhiễm một tầng hồng phấn nhạt: "Tôi đâu có, cậu buông tôi ra trước, đừng có ôm eo như vậy"
"Cậu lại cùng tôi chơi tính tình, vì cô ta sao, cậu thích cổ" Mặt Lăng Dương trầm xuống "Vậy tôi càng không bỏ cậu ra, cậu có thể làm gì tôi đây?"
Giang Âm rất ít khi nào dùng ngữ điệu cường ngạnh như lúc này yêu cầu Lăng Dương trong bất cứ chuyện gì, tự nhiên bây giờ lại như vậy, tất nhiên sẽ khiến hắn hiểu lầm
Giang Âm khẽ cắn môi, bằng bất cứ giá nào nhỏ giọng nói một câu
Câu này hơi nhỏ, Lăng Dương căn bản chả nghe thấy, hắn nhíu nhíu mi, cúi đầu, đem lỗ tai của mình đưa gần sát đến bên miệng Giang Âm: "Cậu nói cái gì, nói lớn chút đi, chưa ăn cơm hả?"
Giang Âm nói lớn chút, lần này Lăng Dương rốt cuộc nghe rõ, Giang Âm nói chính là: "Eo là chỗ mẫn cảm của tôi, cậu đừng chạm vào, buông ra!"
Lăng Dương sửng sốt, nháy mắt cảm giác chỗ mình sờ nóng đến kinh người, hắn thả tay, vội vàng lùi hai bước rời xa Giang Âm, sắc mặt đỏ bừng, cổ tàn nhẫn trên người biến mất không còn sót lại chút gì
Hắn lúc này mới chú ý tới tiếng thở dốc kỳ quái của Giang Âm, tự nhiên nghe có chút hơi muốn.......!
Lăng Dương lắp bắp: "Sao, sao cậu không nói sớm?"
Giang Âm không nói chuyện, cậu cúi đầu, đứng dựa vào tưởng bình ổn lại hơi thở

Tầm mắt Lăng Dương có hơi mơ hồ một lát, cuối cùng dừng lại trên vành tai Giang Âm
Vành tai của cậu có hơi mỏng, có chút thẹn mà biến thành màu hồng nhạt, thoạt nhìn mềm mềm, làm người khác muốn đem môi mình dán lên đó mà nhấm nháp rốt cuộc nó có vị thế nào
Nhất định rất ngọt
Ý niệm này xẹt qua óc của Lăng Dương, hắn phục hồi tinh thần, cảm giác chính mình bị sự biến thái của bản thân xúc phạm rồi
Hắn đang nghĩ gì vậy trời, sao có thể có suy nghĩ như vậy đối với Giang Âm? Đây là đang làm vấy bẩn tình anh em thuần khiết của hai người bọn họ
Lăng Dương đảo mắt liên tục, chuyển qua lại nữa ngày lại không khống chế trôi xuống dưới
Đâu có quy định nào nói rõ tình anh em thuần khiết là phải như nào, hắn nghe nói có mấy người, nếu cả hai đều là bạn bè thân thiết mà còn là cẩu FA không bạn gái, có nhiều lúc nghẹn không được, cũng sẽ lẫn nhau giải quyết cho đối phương, giải quyết xong tình cảm anh em chí cốt cũng càng sâu sắc
Trước kia Lăng Dương đối với chuyện này tuyệt đối khịch mũi coi thường, thật sự nghẹn đến muốn chết sao không biết tự mình giải quyết, còn muốn một người khác giúp mình? Thiệt chứ, mấy người làm được loại chuyện này, chắc chắn là thẳng nam hàng giả
Lăng Dương lại nhìn Giang Âm, nhìn cậu gục đầu xuống, đường cong chỗ cổ trở xuống như ẩn như hiện, mạc danh lý giải được cái cách nói đó
Có một người hợp tâm hợp ý, rãnh rỗi thì lẫn nhau giúp đỡ một chút, không phải là chuyện thật vui vẻ sao, chỗ nào gay, hắn thấy bình thường thật sự.

Giang Âm tự mình điều tiết không sai biệt, lại lần nữa ngẩng đầu, nghe thấy được Lăng Dương quan tâm hỏi: "Cậu sao rồi, cậu ổn không, hay để tôi giúp cậu đi"
Giang Âm: "......"
Giúp cậu? Giúp vụ gì?
Phảng phất thấy từ vẻ mặt mờ mịt câu hỏi cậu muốn hỏi, Lăng Dương mỉm cười: "Tôi đốt lửa, nếu cậu muốn, tôi sẽ giúp cậu hạ hoả, dù gì tôi cũng là nam nhân có trách nhiệm"
Giang Âm: "A....."
Giang Âm thật sự bị chấn kinh rồi
Lăng Dương là thẳng, vẫn là đại thiếu gia nhà giàu, thế nhưng mang trong mình trách nhiệm cao cả như này, quá là cảm động, quả thật xứng đáng là tấm gương tốt trong xã hội
Nhưng mà Giang Âm ổn rồi, cho nên miễn cái giúp đỡ đầy "trách nhiệm" của Lăng Dương vậy
Lăng Dương nhìn qua có chút tiếc nuối, nhưng cũng không tiện nói gì thêm, cùng Giang Âm bước ra ngoài
Lăng Dương nhớ lại sự kiện hồi nãy, lập tức nói: "Vỗn dĩ tôi tranh thủ được thời gian rãnh, dự bụng đến xem cậu trình diễn, kết quả liền đụng tới cảnh cậu bị khi dễ! Nói thiệt cho tôi biết, có phải cậu thường xuyên bị như vậy không?"

"Cũng không thường xuyên, mà thôi, chuyện như này đừng để trong lòng" Giang Âm trả lời
Tuy rằng có nhiều người khinh thường cậu, nhưng mọi người chỉ dám nói sau lưng, nhiều nhất gặp mặt thì cũng chỉ nói xéo Giang Âm vài câu, chứ không có người muốn kiếm chuyện đánh nhau, nhìn chung cũng văn minh, cho nên Giang Âm thật lòng không để ý
Đổi hướng mà nói thì cái loại thời thời khắc khắc không cần trở thành tiêu điểm của mọi người cũng có chỗ lợi, nhiều lúc cậu cũng rất hưởng thụ, do đó tâm tình cũng khá vui sướng
Lăng Dương cũng không biết trong đầu Giang Âm nghĩ gì, hắn chỉ thấy trước mắt là tình cảnh cậu vì phong cách không hợp số đông mà bị mọi người trào phúng, mà Giang Âm lại lặng im không lên tiếng, nhìn như bị người khác nói tới bất lực
Hai người một đường đi đến trên đường nhỏ, Giang Âm bỗng nghe thấy Lăng Dương mở miệng: "Ngày mai ra ngoài với tôi"
"Đi ra ngoài? Đi làm gì?" Giang Âm kỳ quái nói
"Đi mua quần áo mới cho cậu, cắt tóc, đổi kính" Lăng Dương đương nhiên trả lời
Giang Âm: "???"
Giang Âm: "Không đi, tôi không muốn đi"
Cậu cực cực khổ khổ, liền tính không có tiết cũng mỗi ngày dậy sớm makeup, buổi tối đợi đến khuya mới dám tẩy trang, còn không phải là vì giấu tai mắt của người khác? Cắt tóc, đổi kính, nói hay lắm, nhưng mà không có cửa, cửa sổ cũng không.

Lăng Dương nhìn qua, trong mắt có bất đắc dĩ: "Không cần cậu bỏ tiền, tôi trả cho.

Vừa lúc ngày mai là cuối tuần, buổi sáng 9 giờ chúng ta đi"
Giang Âm: "...."
Vấn đề nằm ở chỗ này hay sao? Không phải mà! Giờ cậu cho Lăng Dương 100 vạn, rồi kêu hắn tự đi tự chơi một mình có được không?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện