Giang Âm nhìn Lăng Dương đi mất, mày nhíu chặt
Lăng Dương muốn nói cái gì, giúp cậu kiểm tra miệng vết thương xém chút thì như thế nào?
Nhớ lúc ấy, Lăng Dương kiểm tra cho cậu xong thì vội vàng đi tắm, tắm xong rồi còn không quên dặn cậu sau này không được tuỳ tiện cởi áo trước mặt người khác.

Giang Âm hơi chút liên tưởng, thực nhanh chóng nảy ra một giải thích hợp lí.

Hẳn là lúc đó Lăng Dương muốn nói: Ai nói cậu dáng người không tốt, giúp cậu kiểm tra miệng vết thương tôi cũng nhìn ra được, dáng người như vậy làm tôi ghen ghét muốn chết!
Cho nên trong lúc vô tình lỡ mồm nói ra sự ghen ghét của mình nên Lăng Dương xấu hổ đây mà, còn không dám nhìn cậu mà chạy mất.

Hmm, có vẻ cũng rất là đáng yêu
Giang Âm nghĩ như vậy, đi ra khỏi shop bán quần áo, dọc theo con đường Lăng Dương vừa mới chạy khỏi mà đi tìm hắn.

ĐI không bao lâu, cậu nhìn thấy Lăng Dương đang ngồi trên một băng ghế trên đường.

Lăng Dương rũ đầu, bên tai hồng hồng, biểu tình vừa vặn vẹo vừa tức giận, phảng phất đang cưỡng bách chính mình cùng một thứ ghê gớm đối diện.

Giang Âm lặng lẽ đi đến phía sau Lăng Dương, đem ống hút cắm vào ly trà sữa lúc nãy, nhét vào tay hắn.

Lăng Dương hoảng sợ, đột nhiên xoay đầu lại nhìn, phát hiện người đó là Giang Âm thì buột miệng thốt: "Tôi là thẳng!"

Giang Âm cũng không hiểu cái mô tê gì mà Lăng Dương nói với cậu vụ này, không hiểu ra sao mà trả lời: "Biết rồi, không phải ngày đầu gặp cậu đã nói với tôi rồi sao."
Lăng Dương như bị ma nhập tự lẩm bẩm nói: "Tôi không gay, tôi thật sự không gay."
Giang Âm: "..."
Lăng Dương cúi đầu nhìn mặt đất, hai chân bất an run rẩy: "Cậu không cần tuỳ tiện lột đồ, quá nguy hiểm, tôi một thẳng nam nhìn cũng phát hiện không ổn, dáng người quả thật làm người khác đỏ mắt"
".....Cũng đâu phải tôi muốn cởi, không phải cậu ép buộc tôi cởi sao!" Giang Âm giận dữ nói, đem ống hút nhét vào miệng Lăng Dương, ngăn chặn cái miệng một chút cũng không có vẻ cao lãnh kia.

Mắt thấy Lăng Dương an tĩnh, Giang Âm mới bắt đầu an ủi cậu: "Không cần ghen tị với tôi, nói thật, tôi thấy dáng người của cậu so với tôi đẹp hơn nhiều á."
Tầm mắt cậu dịch chuyển lên bụng nhỏ Giang Dương, cậu còn nhớ lúc trước nhìn đến 8 khối cơ bụng của hắn, quả thực là dáng người mọi nam nhân đều mơ ước a, vì thế giọng nói càng mang vẻ hâm mộ: " Cơ bụng 8 khối, tôi cũng muốn, không biết lúc sờ lên thì có cảm giác gì, nếu về sau có cơ hội tôi cũng muốn luyện thử"
Giang Âm nói xong bỗng cảm thấy tiếng hút trà sữa của Lăng Dương ngừng lại.

Không khí không hiểu vì sao lại bắt đầu trở nên kỳ quái, Giang Âm nhìn về phía Lăng Dương, Lăng Dương ngơ ngác nhìn cậu, Giang Âm cách một tầng mắt kính đơn phương cùng Lăng Dương đối mặt trong một chốc, bỗng nghe Lăng Dương mở miệng: "Cậu, cậu muốn sờ thử không?"
Sờ gì chứ, sờ cơ bụng hả?
Giang Âm tay nhanh hơn não sờ qua, cơ bụng Lăng Dương xác thật co dãn vô cùng, xúc cảm tới tay vô cùng tốt.

Thật sự quá làm người hâm mộ!
Lăng Dương hồng một bên tai chính trực nói: "Hai thẳng nam cùng nhau làm loại chuyện này rất là bình thường" ( =)))))
Giang Âm đồng ý gật gật đầu
Bị loại chuyện này chen ngang, hai người cũng không còn tâm tình đi dạo, lúc nào cũng có cảm giác hai thẳng nam mua đồ cùng nhau hơi quái quái, vì thế quần áo cũng không mua, đi ăn đại cái gì lại lập tức quay về trường học.

Lăng Dương xác thật giống với lời hắn nói, thẳng băng (như cây thước dẻo) cùng Giang Âm vẫn luôn duy trì tình bằng hữu trong sáng, thuần khiết, một đoạn thời gian kế tiếp.

Giang Âm không cần phải ở ký túc xá cảm thụ bối rối, cậu một lòng nhào vào việc nghiên cứu ca khúc.

Hai tháng sau.

Đêm nay có buổi luyện tập hợp xướng, Giang Âm ăn xong cơm tối, chạy đến phòng hợp xướng
Vốn dĩ Giang Âm tuy rằng hoá trang bản thân có hơi quê mùa, nhưng bởi vì không cố ý đứng gần người khác, cho nên thoạt nhìn cũng không ai nói gì.

Nhưng hiện tại, đứng cùng một đám người ngăn nắp, gọn gàng, liếc mắt một cái là biết ai là người nhà quê mới lên.

Giáo viên dạy lớp hợp xướng đã đến tuổi trung niên, nhìn người không chút cẩu thả, thoạt trông có vẻ nghiêm túc mười phần.

Nàng nhìn chằm chằm Giang Âm nửa ngày không bỏ, vừa đến giải lao lập tức kêu Giang Âm đến nói chuyện.

"Giang Âm" Giáo viên hợp xướng cau mày, "Cậu nhìn xem cậu giống cái gì, cậu có biết tôn trọng người khác hay không?"
"Em biết" Giang Âm trả lời
Giáo viên nghe cậu nói càng thêm nổi giận đùng đùng: "Các cô các cậu nếu đã quyết định đứng trên sân khấu, thì cũng nên biết phải lấy dáng vẻ tốt thì mới gây được sự chú ý.

Cậu nhìn cậu xem, tinh thần không có nửa điểm phấn chấn, cậu không thể đổi cái kiểu tóc, thay một cặp kính văn nhã hơn sao?"

"Dạ......" Giang Âm sờ sờ mắt kính của mình, thành khẩn nói: "Cô ơi, em không thể để mọi người thấy mặt thật của mình được, sẽ doạ mọi người mất, không phải đùa đâu ạ, em thật sự đang vì người xem mà suy nghĩ đó ạ"
Giáo viên dạy hợp xướng trăm triệu lần không nghĩ tới Giang Âm sẽ nói như vậy, nàng hiện tại cũng muốn nghi ngờ mặt Giang Âm có sẹo nên mới không dám để lộ mặt bản thân.

Nàng không còn lời nào để nói, vẫy vẫy tay cho Giang Âm quay vè
Tập hơn một tiếng đồng hồ, lớp hợp xướng liền kết thúc
Giang Âm đang muốn theo mọi người ra ngoài, một bàn tay từ phía sau vươn đến, giữ lại cánh tay của cậu
Giang Âm quay đầu nhìn lại, giữ tay của cậu chính là một nữ sinh, ngón tay sơn màu tinh xảo, một đầu tóc dài bóng mượt, quần áo khéo léo cắt vừa người, hai chân thon dài thẳng tắp lộ ra.

Đây là nữ sinh của lớp bọn cậu, tên là Thư Nhược
Giang Âm là dựa vào lớp trang điểm trên mặt nàng phán đoán, đây nhất định cũng là một mỹ nhân.

"Ê nè, tôi có việc tìm cậu, lại đây nói chuyện một chút đi" Thư Nhược nâng mặt nói
Từ lúc Giang Âm nhập học, mỉa mai châm chọc là thu được nhiều nhất, do đó tích luỹ được kha khá kinh nghiệm.

Căn cứ câu nói này, còn có thần thái này, Giang Âm có thể khẳng định, cô gái này đến là để kiếm chuyện
"Tôi không phải "Ê nè"" Giang Âm nói
Thư Nhược khẽ cắn môi, ánh nhìn càng thêm căm hận: "Giang Âm, tôi có việc tìm cậu, cậu lại đây một chút"
"Tôi cũng có việc, tôi đi trước đây, hẹn gắp lại" Giang Âm nói xong, cất bước liền đi
Nhưng mà còn đi chưa đến hai bước, Thư Nhược đã đuổi theo, giang hai tay chặn lại Giang Âm
Cái chuyện thô lỗ như đẩy một nữ sinh tất nhiên Giang Âm sẽ không làm, cậu dừng bước, nhìn Thư Nhược đầy bất đắc dĩ: "Nói đi, cậu tìm tôi có việc gì?"
Thư Nhược nhìn Giang Âm, mắt to xinh đẹp đong đầy ánh nước: "Tôi không phục! Tôi nơi nào không so được với cậu? Vì cái gì hắn thích cậu không thích tôi?"
Giang Âm nghe đến đây cũng đại khái hiểu rõ, Thư Nhược hẳn là tỏ tình với người nào đó rồi bị cự tuyệt, người đó còn lấy cậu làm lá chắn, cũng không biết người đó là ai nữa.

Giang Âm cũng thường xuyên gặp loại chuyện thế này mà đó là trước kia, cậu cũng quen rồi.

Chẳng qua mấy cái người bị thất tình đó, mang một lòng không phục nhìn thấy cậu cũng biến thành phục, căn bản không cần cậu mở miệng giải thích.

Cậu vẫn là lần đầu tiên gặp phải trường hợp gặp mặt còn dây dưa nói nhiều thế này, cũng không biết đáp trả như thế nào, dứt khoát trầm mặc.

Thư Nhược bước đến gần, Giang Âm vì duy trì khoảng cách với cô nàng cũng đồng thời chậm rãi lui về phía sau.

Thư Nhược oán hận nói: "Tôi rõ ràng so với cậu nơi nào cũng đẹp, cũng tốt hơn.

Hắn coi trọng cậu chỗ nào chứ?"
Khả năng coi trọng dung mạo cậu đi
Giang Âm cũng không muốn tự nhiên mà đem chân tướng nói ra, khuyên nhủ nói: "Bạn học nè, nếu hắn là đồng tính luyến, cậu cũng đừng nghĩ bẻ thẳng hắn, tìm một người khác nói chuyện yêu đương không tốt hơn sao, yêu người đồng tính không có kết quả đâu"
"Cậu nghĩ tôi không biết việc này?"Thư Nhược cười lạnh "Tôi hỏi thăm rồi, hắn rõ ràng là thẳng, trước kia còn có mấy người bạn gái cũ, là cậu bẻ cong hắn, tất cả đều do cậu!"
Giang Âm: ".......Tôi không có"

Cậu rõ ràng là trai thẳng vô tội mà, tự nhiên đi vặn cong thẳng nam làm gì, bộ rảnh quá hả trời?
Thư Nhược càng ép càng gần: "Cậu nhìn cậu xem, lớn lên thành cái dạng như thế này, chắc chắn vì bẻ cong hắn mà hao rất nhiều tâm tư đi? Cậu tự nhìn lại từ trên xuống dưới xem, có chỗ nào so được với tôi? Miệng sao......?"
Lời châm chọc bị kẹt lại trong miệng, Thư Nhược nhất thời không có lời gì để nói
Nàng cũng là lần đầu tiên đánh giá Giang Âm, lần này phát hiện môi Giang Âm quả thực không tồi
Môi không quá dày không quá mỏng, khoé môi hơi mỉm, có mấy phần ý cười, khác với cái loại cười giả trân do phẫu thuật thẩm mỹ mà ra.

Chính là sắc tố trên môi thật sự không thể nói được, quá kém, cho nên ngày thường mới làm người khác sơ ý bỏ qua
Thư Nhược thay đổi phương hướng công kích, tiếp tục cả giận nói: "Môi đẹp thì như thế nào, cậu nhìn lại mũi cậu......."
Mũi rất thẳng, chóp mũi có hơi cong cong, cánh mũi hẹp, tổng thể trông cứ như điêu khắc
Thư Nhược tiếp tục trào phúng nói: "Vậy cái mặt bự của cậu......"
Gương mặt nhỏ bằng bàn tay, mặt so với nàng còn nhỏ hơn vài phần, chỉ là khuôn mặt bị một cái kính bản bự quê mùa cùng kiểu tóc úp nồi che chắn, mới gây cho người khác ảo giác mặt to.

Thư Nhược: "....."
Hình như phát triển của chuyện này có hơi sai sai! Sao lại như vậy, vì cái gì tim nàng đập có chút nhanh!
Thư Nhược không nói lời nào, Giang Âm liền chớp thời cơ nói "Bạn học ơi, cậu nói xong chưa, tôi đi được rồi chứ?"
Thư Nhược không cho, nàng lấy lại tinh thần, lại lần nữa nâng cầm đối Giang Âm nói: "Giang Âm, rốt cuộc hai chúng ta vẫn không giống nhau, ngươi nhìn lại phong cách của mình, lại nhìn nhìn mấy người chúng ta, trứng mà đòi so sánh với vàng, bạc.

Cách xa người đó, nếu không đừng trách tại sao tôi không khách khí"
Cái ngữ điệu, cái lời nói này quả thật làm Giang Âm cảm thấy ghê tởm, cậu so Thư Nhược cao hơn nửa cái đầu, lúc này từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống nàng
Đều cùng nhau học âm nhạc, so cao quý với người khác thì có lợi ích gì? Chỉ cần mỗi người có bản lĩnh, mỗi người chính là phượng hoàng.

Giang Âm từ trước đến giờ đối với khác phái luôn có điều khách khí, hiện tại lập tức không muốn, trực tiếp nghĩ duỗi tay đem người đẩy ra ngoài.

Khi tay cậu sắp đụng tới Thư Nhược, một đôi tay hữu lực lập tức ôm lấy eo cậu, đem cậu túm ra sau lưng, rời xa Thư Nhược.

Giang Âm sửng sốt, đang muốn giãy dụa, chủ nhân của đôi tay lập tức lên tiếng: "Đừng nhúc nhích, là tôi"
Giang Âm ngừng giãy giụa, kinh ngạc xem qua
Lăng Dương tự nhiên lại ở chỗ này?
Ánh mắt hắn lạnh băng, phảng phất người đứng trước mặt chính là một đống rác rưởi
Giang Âm lại nhớ tới lần đầu gặp Lăng Dương, hắn cũng được bọc trong cái loại khí tràng người sống chớ gần này, mặc kệ nhìn ai cũng mang theo một cổ phiền chán
Lăng Dương tựa hồ là tức giận đến tàn nhẫn rồi, hắn ôm sát lấy Giang Âm, đối với Thư Nhược cười lạnh một tiếng: "Cô nói ai là trứng? Ai là vàng, là bạc, khẩu khí lớn thật nhỉ, có thể nói cho tôi biết, là cái ổ vàng, ổ bạc nào không chứa chấp Giang Âm không, nói vậy người đó so với tôi chắc chắn lợi hại hơn nhiều?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện