Từ trong tửu lâu ra, Tống Tân Đồng liền chạy thẳng tới một nhà trong chợ bán thức ăn so sánh giá tiện nghi chút, trong nhà bây giờ một chút lương thực cũng không có, phải mua một ít trở lại mới được, nàng có thể mỗi ngày ăn cỏ xanh khoai lang nhưng hai đứa bé không được a.

Lão bản là một người nhìn qua quen mặt, “Cô nương, muốn mua những thứ gì?”

“Ta mua…” Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn giá lương thực gạo tinh, mười lăm văn một cân, gia sản toàn thân nàng cũng chỉ có thể mua mười lăm cân, “Mì đen và gạo tấm bán thế nào?”

“Mì đen năm văn một cân, gạo tấm có chút nhiều, bán hời chút, sáu văn một cân.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu, cái giá tiền này còn có thể chấp nhận, trước đem tập hợp mua một ít, “Cho ta mười cân mì đen, năm cân gạo tấm”

Lão bản rất nhanh tán thưởng, “Tổng cộng tám mươi văn.”

Tiền vừa tới tay còn chưa có cầm nóng đâu, lại tiêu ra, Tống Tân Đồng oán niệm mà thanh toán tiền bạc, đeo giỏ nặng trình trịch chậm rãi đi ra ngoài.

Đi vài bước liền nghe thấy một thanh âm trung khí mười phần: “Tống gia muội tử, đến tập hợp a?”

Tống Tân Đồng phản xạ có điều kiện hướng phía nguồn gốc âm thanh nhìn lại, ai ngờ nhìn thấy một ông già chừng năm mươi tuổi mặc áo choàng ngắn vải thô màu trắng, hai tay cầm dao nhỏ thái thịt mài qua lại, hướng phía nàng lộ ra nụ cười hung thần ác sát cùng với răng đen sì.

Tống Tân Đồng bị dọa đến vội vàng quay đầu lại, ơ kìa, mẹ ơi, lão nhân này là ai a? Còn gọi nàng muội tử? Nàng thoạt nhìn rất già sao? “Mã đồ tể đây là ai a?” Lại một thanh âm vang lên.

“Là muội tử thôn kế bên chúng ta.” Mã đồ tể lớn tiếng cười to lên.

“Ngươi cũng đã hơn năm mươi, còn gọi một tiểu cô nương nhà người ta muội tử, ngươi có xấu hổ hay không a?” Không biết là ai xuy một tiếng.

Mã đồ tể cười hì hì, có ý tứ nói: “Các ngươi không biết.”

Ông trời của ta, là Mã đồ tể! Chính là cái Mã đồ tể mà Trương bà tử nói kia, Tống Tân Đồng bị cái miệng đầy răng vàng buồn nôn đến không thể hơn kia làm buồn nôn, vùi đầu hướng phía trước mặt rất nhanh đi đến.

Mã đồ tể xả cổ họng hô lớn: “Tống gia muội tử, đừng đi a, mau tới lấy một chút thịt mỡ trở lại ăn, không cần trả tiền.”

Phía sau lưng Tống Tân Đồng ngứa ngáy, ai là em gái* ngươi a! Cút xa một chút! [*:muội tử ]

Chờ chạy xa, Tống Tân Đồng mới nhẹ nhõm thở phào, quay đầu lại liếc mắt một cái, may mắn không có đuổi theo.

Nhìn bộ dáng Mã đồ tể, sợ rằng còn không biết chuyện ngày hôm qua đi, hôm qua Trương bà tử và Trương Thúy Hoa bị Thu bà bà các nàng dọa sợ, nhưng khó bảo rằng các nàng sẽ không lại động tâm tư, xem ra còn phải cẩn thận phòng bị mới được, nàng cũng không muốn vừa mới xuyên không đến một hai ngày liền bị gả đi, quá kinh khủng!

Sau khi bình tĩnh ngồi lại, Tống Tân Đồng đeo giỏ lên tiếp tục hướng chỗ chợ bán thức ăn nơi bán thịt đi đến.

“Cô nương mua thịt?” Bán thịt là một phụ nhân thân thể cường tráng, giọng đặc biệt lớn, chấn đến đau tai Tống Tân Đồng.

Tống Tân Đồng nhìn thịt mỡ trắng lóa, nuốt một ngụm nước bọt, “Thịt này bao nhiêu tiền một cân?

“Mười tám văn.” Phụ nhân vỗ vỗ thịt mỡ đầy mỡ ngấy, “Thịt này của ta rất được không, ăn một khối là có thể để nửa tháng.”

Tống Tân Đồng sờ sờ bảy mươi văn còn lại trong hà bao, chỉ có thể đưa mắt chuyển hướng nhìn qua thịt nạc, “Này đây?”

Phụ nhân nói: “Này mười hai văn, bất quá không hữu dụng a.”

Đích thực là không hữu dụng, hơn nữa trong nhà căn bản không có dầu để xào thịt nạc, Tống Tân Đồng do dự một chút, “Cho ta hai cân, ta chỉ có bốn mươi văn.”

“Được.” Phụ nhân trái lại sảng khoái nhanh nhẹn, cũng không có vì nàng mua thiếu mà ghét bỏ.

Tống Tân Đồng nhìn chằm chằm cái cân, hai cân vừa vặn.

“Ngươi yên tâm, ta cũng không cân thiếu lượng, bảo đảm cân đủ cho ngươi rồi.” Phụ nhân nhanh nhẹn lấy cỏ khô đem xâu thịt đưa đến, “Cô nương, ba mươi sáu văn.”

Tống Tân Đồng nhận lấy thịt, liếc mắt nhìn xương cốt treo ở một bên, “Xương này bán thế nào?”

“Ngươi muốn a? Đều cho ngươi, năm văn tiền.”

Tống Tân Đồng nhìn xương trụi lủi, “Tất cả đều là xương còn mắc như vậy?”

“Vậy bốn văn được rồi.” Xương này cơ hồ là không ai muốn, bán không được cũng chỉ có thể cầm về nhà cho chó ăn.

Tống Tân Đồng nhìn gan lợn bên cạnh không có động qua, “Gan lợn kia thì sao?”

Phụ nhân nói: “Ba văn, toàn bộ cho ngươi.”

“Xương và gan lợn, tất cả bốn văn, được không?” Tống Tân Đồng tha thiết mong chờ nhìn phụ nhân, ngữ khí cầu khẩn hỏi.

Phụ nhân nghĩ nghĩ, bốn văn liền bốn văn, tổng so với bán không được tốt hơn.

“Đều cho ngươi.” Phụ nhân đem gan lợn để lên mặt lá cây như bánh bao thịt, “Trời này nóng, để không lâu, cô nương sớm ăn chút thì tốt hơn.”

“Không sao, trong nhà có giếng.” Tống Tân Đồng đếm bốn mươi văn tiền cho phụ nhân, “Cảm ơn thẩm, lần sau còn tới chiếu cố sinh ý nhà ngươi.”

Phụ nhân thu tiền, cười sang sảng, “Vậy lần sau lại đến a.”

Tống Tân Đồng cho là mình được hời đeo giỏ hướng phía cửa thành đi đến.

Rốt cuộc lúc tới cửa thành vừa tới giờ thân, không nghĩ đến Hà nhị thẩm các nàng đã chờ ở nơi đó.

“Hà bà bà, nhị thẩm, xin lỗi để các ngươi đợi lâu.” Tống Tân Đồng hướng phía Hà gia bà bà nói xin lỗi, nàng có chút sợ không biết nói chuyện làm sao với lão thái thái, vừa nhìn chính là cảm giác rất khôn khéo uy nghiêm.

Hà gia nhị thẩm nói: “Chúng ta cũng là vừa tới, còn đang chờ đại ca và đại tẩu của Bạch Vân đây.”

Thì ra là còn chưa đủ người a, vậy thì tốt. Tống Tân Đồng thở phào nhẹ nhõm, hôm nay ngồi chính là xe lừa của Hà gia, cộng thêm Hà bà bà, Hà nhị thẩm, còn có đại ca đại tẩu của Bạch Vân, tổng cộng năm người.

Hà bà bà liếc mắt nhìn giỏ của Tống Tân Đồng một cái, “Đều mua những thứ gì a?”

“Mua mấy cây xương, Đại Bảo và Tiểu Bảo thân thể tuổi đang lớn, uống nhiều canh xương.” Tống Tân Đồng đem lá sen đắp ở phía trên xốc lên.

Hà nhị thẩm đồng tình nhìn Tống Tân Đồng, vô thức đem lời nói của nàng phiên dịch thành: Mua thịt không nổi, chỉ có thể mua chút xương về nhà nếm thử vị, nàng trái lại rất muốn giúp nhưng trong nhà đều là mẹ chồng quản gia, nàng cũng là không có năng lực mà đành vô lực.

Hà bà bà vỗ mặt, “Ngươi sớm như vậy liền về nhà, sau này đều không đi phòng giặt hồ?”

Tống Tân Đồng nhìn bộ dạng không cho phép nàng là có ý gì, nhưng vẫn là thành thật gật đầu, “Sinh ý bên phòng giặt hồ này cũng không tốt lắm, cho nên tạm thời không đi.”

“Không đi cũng tốt, phòng giặt hồ đều là một chút quần áo đại nam nhân, tuy chỉ là áo khoác nhưng ngươi chung quy vẫn chỉ là cô nương gia.” Hà nhị thẩm trái lại tán đồng nàng không đi.

Tống Tân Đồng gật gật đầu, hướng cửa thành nhìn lại, “Đông ca và tẩu tử tới.”

Hà nhị thẩm cùng Hà bà bà đồng thời hướng cửa thành nhìn lại.

Hà Đông còn có thê tử tân hôn Vạn Hồng xin lỗi đi tới, “Nãi nãi, nương, chờ lâu đi? Ta đi tiệm bánh ngọt mua một bao điểm tâm, mềm lại ăn ngon, răng nãi nãi không tốt ăn cái này tốt nhất.”

“Sao lại tiêu xài phung phí.” Hà bà bà mặc dù trên miệng nói nói như vậy nhưng nụ cười trên mặt cũng không ngừng.

Vạn Hồng cầm một khối cho Tống Tân Đồng, “Tân Đồng cũng ăn.”

Tống Tân Đồng xua tay cự tuyệt, Không cần không cần, cho bà bà ăn.” Tuy người Hà gia hòa thiện (hiền hòa+thân thiện) nhưng nàng lại không thể không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.

“Để ngươi cầm thì cầm.” Hà bà bà cũng không phải là người hẹp hòi, một khối bánh ngọt vẫn còn mời được.

“Cảm ơn tẩu tử.” Tống Tân Đồng cũng không chối nữa, nhận lấy bánh ngọt, thế nhưng không có ăn, cầm về nhà cho Đại Bảo, Tiểu Bảo ăn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện