“Ta còn nhỏ mà thẩm.” Tống Tân Đồng cũng không nghĩ sẽ thành thân lúc mười lăm tuổi.

“Không nhỏ, tháng tám ngươi liền mười lăm rồi, tuổi mụ là mười sáu, đổi lại là cô nương mười sáu nhà khác nhưng đều làm nương của đứa nhỏ rồi.” Tạ thẩm nói: “Cô nương gia vẫn phải là sớm nghị thân, nếu đợi đến mười bảy mười tám, không biết liền tưởng rằng ngươi có giấu tật gì đó, đến lúc đó mấy nhà có thể chọn còn lại tất cả đều là dưa vẹo táo nứt, đến lúc cũng không tốt để chọn.”

Tống Tân Đồng cảm thấy thế nào lại giống mấy bác gái ở hiện đại đây? Hai mươi ba hai mươi liền kết hôn là tốt nhất, qua hai sáu hai bảy chính là gái lỡ thì, đến lúc đó lại chọn những người còn lại sau khi người khác đã lựa hết.

Ngay cả ngữ khí đều giống nhau như đúc.

Tống Tân Đồng suy nghĩ một chút đều cảm thấy đáy lòng ngứa ngáy, cúi đầu nhìn bộ ngực nhỏ còn đang phát dục của mình, việc làm mai có thể quá sớm hay không? “Tân Đồng, ngươi thích kiểu người gì? Tà và Thu bà bà ngươi để ý cho ngươi một vài hậu sinh phẩm tính tốt, nếu ngươi cảm thấy thích hợp thì xem một cái?” Tạ thẩm nói.

Tống Tân Đồng khó khăn nói: “Nhưng ta còn cần chiếu cố đệ đệ ta a.”

“Có thể làm mai trước, chờ thêm hai ba năm lại thành thân cũng giống nhau.” Tạ thẩm khuyên giải nói: “Chờ hai ba năm, hai tiểu tử Đại Bảo liền tám tuổi, đọc sách biết chữ cũng biết điều, đến lúc đó ngươi kiếm một chút bạc cho bọn hắn bàng thân là được, đúng hay không?”

“Thẩm, để cho ta suy nghĩ chút đi?” Tống Tân Đồng cũng biết mình không có biện pháp giống kiếp trước đã hai mươi mấy vẫn là một con cẩu độc thân, cho nên chỉ có thể lui bước, chỉ ngóng trông có thể chậm chút mới thành thân.

“Ngươi nghĩ đi.” Tạ thẩm cũng không ép nàng, “Chẳng qua ngươi cũng phải mang yêu cầu của mình nói với thẩm một chút, để đến lúc đó ta lưu ý một chút.”

Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, nói đùa: “Cao phú suất?”

“A? Ngươi muốn tìm thiếu gia nhà giàu?” Tạ thẩm kinh ngạc hỏi.

Tống Tân Đồng vội vã lắc đầu, cho tới bây giờ nàng không muốn làm thái thái nhà giàu gì đó, chỉ cảm thấy môn đăng hộ đối, không có chuyện náo loạn gì là được, “Không phải, phẩm tính tốt đẹp là được, trong nhà không có thêu dệt chuyện gì, tướng mạo đừng quá tồi là được.”

“Đây là tất nhiên, thấm nhất định tìm cho ngươi một hậu sinh tốt.” Tạ thẩm nói.

Tống Tân Đồng cười cười làm việc, nói sang chuyện khác, “Thẩm, Đại Nghĩa ca lúc trước không phải chọn trúng một nhà sao? Lúc nào đính hôn a?”

Vừa nhắc tới con dâu chưa qua cửa, Tạ thẩm cũng là vẻ mặt chứa ý cười, “Trong tháng bảy có một ngày lành, đến lúc đó liền đi đính hôn.”

“Xem thẩm cao hứng đến vậy, tẩu tử tương lai hẳn là người rất tốt?” Tống Tân Đồng hiếu kỳ không ngớt.

“Là một người lưu loát chịu khó, người trong nhà nhân phẩm đều không tệ lắm, lúc trước muốn ta tám lượng tiền sính ta còn ngại nhiều, bây giờ nghĩ một chút, cô nương tốt nhà người ta trăm nhà cầu, muốn nhiều sính lễ vậy cũng phải.” Tạ thẩm thở thật dài một hơi, “May mà có Tân Đồng ngươi, nếu không Đại Nghĩa ca của ngươi ngay cả tức phụ liền không cưới nổi đâu.”

Tống Tân Đồng phì một tiếng cười rộ lên, “Tẩu tử đã tốt như vậy, phải vội vàng cưới vào cửa a.”

“Trong tháng 11 có ngày lành, khi đó chúng ta liền đem việc hôn nhân định ở lúc này.” Tạ thẩm cười cười, “Chờ tháng tám rảnh, liền đem nhà xây trước.”

“Thẩm nghĩ sẽ xây nhà dạng gì?” Tống Tân Đồng hiếu kỳ.

Tạ thẩm thuận miệng nói: “Liền giống như cũ đi, tường đất, đến lúc đó đổi thành ngói xanh.”

“Tạ thẩm, muốn ta nói thì trực tiếp dùng gạch xanh là được.” Tống Tân Đồng đề nghị.

“Vậy sẽ tốn bao nhiêu a?” Tạ thẩm nói.

“Ngói xanh cùng gạch xanh mới nguyên bộ mà, nếu không tường đất cùng ngói xanh thật kỳ quái.”

Tạ thẩm nghĩ nghĩ, “Đúng là kỳ quái, đến lúc đó sẽ thương lượng cùng Tạ thúc ngươi.”

“Nhà của ngươi đây cũng nên xây, mỗi khi trời mưa gió thổi, ta chỉ sợ căn nhà cỏ tranh của ngươi này bị thổi lật.” Tạ thẩm ngẩng đầu nhìn mái nhà, nhịn không được nói, “Chẳng qua mỗi lần qua đây cũng không bị thổi bay mất, cũng không biết cha ngươi làm sao, thế nào lại chưa từng bị thổi bay qua đâu?”

Tống Tân Đồng không nhịn được bật cười lên, “Có lẽ cha bỏ thêm vào bên trong cái gì đó đi, ta cũng cảm thấy rất vững chắc.”

“Đến lúc đó ngươi dựng mấy gian phòng?” Tạ thẩm hỏi.

“Dự đoán sẽ xây loại đại viện tử giống trong thị trấn.” Tống Tân Đồng nghĩ chính là kiểu tứ hợp viện, hoặc là trước đó xây tường vây lại, đến lúc đó lại nói sau.

“Nếu vậy phải tốn không ít bạc đâu.”

“Ân, buôn bán kiếm tiền chính là để tiêu mà, phải ở thoải mái mới được.” Tống Tân Đồng giải thích.

Tạ thẩm gật đầu tán thành, chính là đang lúc nói chuyện vui vẻ, đột nhiên nhìn về phía sân ben ngoài, thấy một tiểu cô nương gầy còm nhom đang sợ hãi rụt rè đứng bên ngoài sân.

Tống Tân Đồng theo tầm mắt của bà hướng ra ngoài nhìn, vừa lúc thấy một thân ảnh gầy nhỏ, đang nghi hoặc liền nghe Tạ thẩm nói: “Vạn A Hương nhà Vạn lão tam chạy tới làm gì?”

Vạn lão tam? Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, sực nhớ ra tháng trước lúc nàng và Hà Bạch Vân dọc theo bên dòng suối về nhà thì gặp được tiểu cô nương kia bị đánh chỗ xanh chỗ tím, tiểu cô nương kia hình như là muội muội người này? Do dự một chút đi tới mép sân, ôn thanh hỏi: “Có việc gì thế?”

“Ta…” Vạn A Hương há miệng, có chút không dám nói.

“Diệp Quế Hoa phái ngươi tới?” Tạ thẩm ngữ khí bất thiện hỏi.

Vạn A Hương vội lắc đầu.

Tống Tân Đồng nhìn nàng, sau đó nhíu mày nhìn lưng nàng hồi lâu, “Ngươi mang gì?”

“Tự ta đi bắt tôm, không biết ngươi có thu đồ ta bắt không.” Vạn A Hương thả gùi xuống, lúc này Tống Tân Đồng mới nhìn rõ bên trong thùng nước có đầy tôm hùm  chất hơn nửa thùng.

“Sáng sớm đã có sáu trăm cân đưa qua đây.” Tạ thẩm không muốn thu của nàng.

Vạn A Hương vừa nghe, lập tức ủ rũ xuống, chẳng qua rất hiểu chuyện không có làm ầm ĩ, chỉ nói: “Vậy ta đi trước.”

“Chờ một chút.” Tống Tân Đồng gọi Vạn A Hương lại, mặc dù nàng không thích Diệp Quế Hoa nhưng tiểu cô nương này nhìn qua vẫn rất là biết điều hiểu lẽ, nàng cũng không phải người tâm địa cứng rắn, “Lấy vào đi.”

Ánh mắt Vạn A Hương sáng lên, lắp bắp nói: “Đa tạ ngươi.”

Tống Tân Đồng nhìn tôm hùm trong thùng đều rất sạch sẽ, “Ngươi rửa rất sạch sẽ.”

Vạn A Hương không biết nàng có ý gì, nhưng vẫn là thành thật nói: “Ta và các tỷ tỷ có đôi khi ăn không đủ no, trở về đi bắt loại này ăn, biết phải ngâm rồi chà rửa mới không có cát.”

Thì ra là như vậy, Tống Tân Đồng không khỏi nhìn nàng nhiều một cái.

“Ngươi yên tâm, những thứ này đều là ta lén lút bắt, không có để người biết.” Vạn A Hương lập tức nói.

Trái lại rất cơ linh, Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Đã rửa sạch, vậy ta cho một văn một cân đi.”

“Đa tạ ngươi, đa tạ ngươi.” Vạn A Hương lập tức cúi đầu về phía hai người.

Đã như vậy, Tạ thẩm muốn ngăn cản cũng không được, chỉ có thể thở dài một hơi.

Tống Tân Đồng đưa cho Vạn A Hương mười lăm văn tiền,

“Ta đồng tình ngươi mới cho ngươi giá cao như vậy.”

Vạn A Hương ngẩn ra, “Ta biết.”

“Ta xem ngươi cũng không phải bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng mềm yếu như vậy, suy nghĩ vì mình nhiều một chút là chuyện tốt.” Tống Tân Đồng nhàn nhạt nói.

Vạn A Hương nghe lời này, nước mắt thoáng cái đã chảy ra.

Tống Tân Đồng tiếp tục nói: “Lần sau nếu vẫn rửa sạch sẽ như vậy, ta vẫn ấn giá này thu của ngươi.”

“Cám ơn ngươi.” Vạn A Hương lại bái một cái, đeo gùi đi về phía thôn.

Chờ nàng đi xa, Tạ thẩm tức giận đến không xong, “Tân Đồng, ngươi sao lại thiện tâm như thế a? Đã quên người nương đáng ghét kia của nàng?”

Tống Tân Đồng ngượng ngùng cười cười, “Thẩm, ta không có quên, ta chỉ cảm thấy trong mắt Vạn A Hương này có một luồng quật cường, nói không chừng sẽ có một ngày có tiền đồ đâu.”

“Có tiền đồ không ta không nhìn ra, ta chỉ thấy ngươi phát thiện tâm lung tung, cũng không nhìn một chút nhà nàng là ai, còn dám thu đồ của nàng, không sợ bị hạ độc à?” Tạ thẩm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

Tống Tân Đồng sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Thuốc độc cũng rất đắt, nhà Vạn lão tam đoán chừng không mua nổi.”

“…” Tạ thẩm suy nghĩ một chút thấy cũng đúng a, thuốc chuột còn phải mấy văn tiền một phần đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện