Hà gia.

Hà nhị thẩm và Bạch Vân cầm khăn tay thấm nước lạnh đưa cho Tống Tân Đồng, đau lòng nói: “Trương bà tử này hạ thủ cũng quá độc ác đi, ta đây đi lý luận cùng bà ta đi.”

Hà gia lão thái thái lộ ra biểu tình không đồng ý.

Tống Tân Đồng đều nhìn trong đáy mắt, vội vàng kéo Hà nhị thẩm, “Không cần, dù sao cũng không nói rõ đạo lý cùng bà ta được.”

“Vậy cứ chịu đánh không thế sao?” Hà nhị thẩm bất mãn nói, “Gương mặt tốt lành lại bị đánh sưng như vậy.”

“Không có gì, ngày mai liền tan.” Tống Tân Đồng bụm mặt, nhìn Hà gia lão thái thái bọn họ không hé răng, người Hà gia cũng tốt, lúc Tống Tân Đồng khó khăn nhất cũng từng đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi nhưng cũng chỉ một mặt như vậy, Hà gia vĩnh viễn sẽ không giống như Tạ gia không quan tâm gì cả vì nàng xuất đầu.”

Đây cũng là lý do vì sao Tống Tân Đồng cùng người Tạ gia thân thiết hơn, chẳng sợ Tạ thẩm có đôi khi nói chuyện rất không xuôi tai nhưng các nàng vĩnh viễn suy nghĩ vì mình.

Mà Hà gia nói rất dễ nghe, công phu mặt mũi cũng làm rất tốt nhưng đáy lòng bọn hắn đều sẽ có tính toán vì chính mình trước.

Đương nhiên Hà gia nhị thẩm cùng Bạch Vân có lẽ là thật tâm vì tốt cho nàng, nhưng Hà gia lão thái thái cùng một nhà đại phòng thì không nhất định.

Cho nên Tống Tân Đồng thuận theo đưa sinh ý mì phở ra, kỳ thực cũng là có ý muốn lần nữa đem việc thu rau dưa này cầm lại trong tay, đến lúc đó cũng sẽ không dính dáng quá nhiều nhân tình cùng Hà gia.

“Đúng rồi thẩm, đề nghị lúc trước của ta có thể được?” Tống Tân Đồng hỏi Hà nhị thẩm.

Hà nhị thẩm vội liếc nhìn Hà gia lão thái thái bọn họ một cái, “Nương, ngươi cảm thấy thế nào? Ta vốn nghĩ còn để đại tẩu giúp Tân Đồng làm mì sợi đâu, nhưng Tân Đồng nói ham nhiều nhai không nát, để chúng ta cũng qua đó làm ăn.”

Hà gia lão thái thái tự nhiên cũng cảm thấy đơn độc nhà mình làm ăn tốt, dù sao để cho người khác lời một đầu to như vậy không phải là một chuyện thoải mái, đôi mắt khôn khéo chuyển chuyển, làm bộ suy nghĩ một lúc mới nói: “Tân Đồng ngươi không sợ chúng ta đoạt sinh ý nhà ngươi?”

Tống Tân Đồng lắc đầu, “Chúng ta làm thức ăn hoàn toàn khác nhau, có gì cướp với không cướp, trên công trường nhiều người như vậy, đến hàng của ta ăn món lạ cũng chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi, thẩm tử bọn họ nếu buôn bán lời, đến lúc đó người tới nói không chừng lại càng nhiều, lúc đó cũng là cấp thêm nhân khí.”

Hà gia lão thái thái nghĩ nghĩ, “Vậy thật đa tạ ngươi Tân Đồng, đến lúc đó chúng ta cũng phân thành cho ngươi.”

“Cái này đâu được, cái ta cũng không làm đâu mà.” Tống Tân Đồng nhìn về phía Hà nhị thẩm, “ Đến lúc đó nhà thẩm cũng làm ăn, vậy thẩm còn tới nhà ta giúp không?”

“Nàu…” Hà nhị thẩm nhìn về phía lão thái Hà gia.

Hà gia lão thái thái liếc mắt nhìn tức phụ nhi một cái, “Tất nhiên phải đi, đã đáp ứng Tân Đồng sao có thể không đi đâu.”

“Vậy nhưng đa tạ Hà bà bà, không có nhị thẩm ta sợ là bận đến không thở nổi.” Tống Tân Đồng cười cười, khóe miệng có rút mặt đều đau, “Nếu như đến lúc đó thẩm tử các ngươi bận quá không có biện pháp thay ta thu rau dưa  thì để các nông hộ đưa đến nhà ta cũng được, đến lúc đó ta trực tiếp làm.”

“Bây giờ còn sớm đâu, chờ sinh ý được rồi lại nói.” Hà gia lão thái thái liếc mắt nhìn Tống Tân Đồng một cái, “Mặt ngươi sưng phù cũng quá dọa người, mau trở về nấu cái trứng gà lăn lăn đi, nếu không sáng mai tan không được.”

Tống Tân Đồng gật đầu, “Hà bà bà ngươi nói đúng, ta phải vội trở về nấu một quả lăn lăn.” Nói xong đứng dậy cáo từ mọi người.

Chờ tỷ đệ mấy người Tống Tân Đồng đi rồi, Hà gia lão thái thái nói cùng hai tức phụ nhi, “Cửa sinh ý này có thể làm, nhà lão nhị vẫn đi giúp Tống gia, nhà lão đại mang theo mấy tức phụ nhi phụ trách làm mì bán mì, đến lúc đó nhà lão đại được năm thành, phân ba thành cấp một nhà lão nhị, hai thành cấp công trung, có ý gì không?”

Dừng một chút lại nói: “Nhà lão nhị được phân hai thành cũng lấy ra một thành cũng giống một nhà lão đại. Vốn nhà chúng ta còn chưa có ở riêng, hẳn là giao hết cho ta, nhưng ta cũng không phải là ác bà bà (mẹ chồng ác độc), cũng không nguyện quản các ngươi, các ngươi có thể lăn qua lăn lại ra cái dạng gì ta cũng không quản.”

Hà thẩm nào dám không đáp ứng, vội gật đầu, “Nhi tức không có dị nghị.”

Không công được ba thành, Hà nhị thẩm cũng cao hứng, “Đại tẩu yên tâm, tuy ta không ở nhà nhưng Bạch Vân cùng tẩu tử nàng ngươi cứ tùy tiện sai khiến, chỉ cần ngươi không chê tay nghề hai nàng là được.”

“Được.” Hà thẩm cũng cảm thấy chỉ cấp hai thành này không thiệt.

“Được rồi, đã định như vậy rồi, chờ sau này nhà lão nhị không đi Tống gia lại về nhà giúp đỡ trong nhà.” Hà gia lão thái thái nói xong liếc mắt nhìn lão thái gia vẫn ở bên hút thuốc. “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Được.” Lão thái gia gật đầu.

Hà gia lão thái thái gật gật đầu, “Được rồi, chờ chút nữa lúc các nàng đưa rau dưa qua đây nói với các nàng một tiếng, để sau này liền trực tiếp đưa đến Tống gia đi.”

Hà nhị thẩm gật gật đầu, “Cũng tốt.”

Tống Tân Đồng trở về nhà, nhìn tôm hùm cùng ốc nước ngọt ở trong bồn, tâm tình tốt hơn nhiều.

“Tỷ, đệ thổi cho người một chút.” Tiểu Bảo dựa vào bên trái Tống Tân Đồng, nhẹ nhàng thổi khí.

“Không có gì.” Tống Tân Đồng cầm trứng gà lăn ở trên mặt, cảm thấy đã thoải mái không ít.

“Tỷ, bọn họ thế nào lại xấu xa như vậy?” Đại Bảo hai tay nâng mặt ngồi trên cánh cửa đá, “Vì sao luôn mắng chúng ta?”

“Các nàng nhìn không được chúng ta mỗi ngày ăn thịt, đố kỵ việc buôn bán của chúng ta tốt cho nên mới như vậy.” Tống Tân Đồng nói.

“Nhưng lúc chúng ta không có thịt ăn bọn họ cũng mắng chúng ta.” Tiểu Bảo cũng nghĩ không ra, “Khi đó cũng là đố kỵ chúng ta?”

“Khi đó các nàng đố kỵ chúng ta có cha nương che chở a.” Tống Tân Đồng trịnh trọng nói với hai cậu, “Chúng ta không phải cái sao chổi gì, cũng không phải thiên sát cô tinh, cha cũng không phải, nương cũng không phải.”

“Đệ biết, cha tốt nhất, rất đau lòng chúng ta.” Đại Bảo nói.

“Ân, cha tốt nhất.” Tiểu Bảo nói xong lại nhìn Tống Tân Đồng, “Tỷ cũng tốt.”

“Ân, thật ngoan.” Tống Tân Đồng thương yêu sờ sờ mái tóc mềm mại của Tiểu Bảo, nàng cảm thấy đời này mình cùng Trương bà tử bát tự không hợp, nếu không tại sao có thể gặp một lần náo một lần?, “Sau này chúng ta nhìn thấy Trương bà tử thì chạy thật xa, biết không?”

“Tại sao chúng ta phải trốn? Lúc nào chúng ta mới có thể không trốn?” Đại Bảo nghiêng đầu hỏi.

Tống Tân Đồng giải thích đơn giản: “Bởi vì hiện tại chúng ta ở thế yếu cho nên chỉ có thể trốn trước. Chờ chúng ta sau này có tiền, xây căn nhà lớn, đến lúc đó sẽ không có người khinh thường chúng ta, những người ác ngôn ác ngữ đều sẽ đến lấy lòng chúng ta.”

“Chúng ta có bạc, hiện tại liền xây đi.” Tiểu Bảo nói.

Đại Bảo lắc đầu, “Hiện tại xây những thứ người đó lại mắng chúng ta.”

Tiểu Bảo cúi đầu, nửa ngày sau nói, “Tỷ, có phải nếu đệ thi đỗ trạng nguyên thì các nàng phải xoay quanh đệ, trốn đệ đi?”

Trạng nguyên? Tống Tân Đồng ngẩn ra, lập tức không khỏi cười: “Cũng không phải, tỷ sẽ chờ Đại Bảo và Tiểu Bảo các đệ thi trúng trạng nguyên, sau này để tất cả mọi người đều xoay quanh chúng ta đi.”

“Đệ nhất định sẽ.” Tiểu Bảo nói như chém đinh chặt sắt, “So với cái người đáng ghét hôm nay còn lợi hại hơn.”

Ở trong ấn tượng của Tiểu Bảo, tất cả mọi người đối với cái người đáng ghét kia rất tôn kính, liền cảm thấy khẳng định Tống Trường Viễn là lợi hại nhất.

“Trạng nguyên có thể lợi hại hơn cái người kia rất nhiều, được rồi được rồi, đừng suy nghĩ, nhanh đi ngủ trưa đi.” Tống Tân Đồng đứng  dậy vỗ vỗ đầu nhỏ của hai cậu, “Không ngủ trưa người lớn lên sẽ không cao nha.”

“Chúng ta liền đi đây.” Hai cậu trăm miệng một lời nói.

Chờ hai cậu về phòng, Tống Tân Đồng thì trở lại phòng bếp, bắt đầu rửa sạch bát đũa này nọ, lúc này Tạ thầm cầm hai thùng gỗ tiến vào, nhìn mặt Tống Tân Đồng liền nhảy dựng lên: “Tân Đồng, mặt ngươi sao lại sưng lên?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện