Mặt trời lặn tây sơn, sông mây khắp bầu trời.

Tống Tân Đồng mang ba con gà mái đẻ trứng cùng mười con gà con và một chú chó con màu đen vừa mới qua trăng tròn trở về nhà.

“Tỷ, đây là chó con.” Tiểu Bảo ôm chú chó mực nhỏ, “Thật tốt quá, nhà chúng ta có chó con.”

“Uông uông uông…” Chó mực nhỏ vô cùng thân thiết kêu mấy tiếng.”

“Tỷ, tại sao muốn mua chó con?” Đại Bảo nghi hoặc hỏi.

“Nhà chúng ta có bạc, vạn nhất lúc có tặc tới cửa thì làm sao? Có chó con chúng ta liền không cần lo lắng.” Tống Tân Đồng cười híp mắt giải thích.

Tiểu Bảo sờ sờ đầu chó mực nhỏ, “Sau này liền nhờ vào ngươi, chó con.”

Đại Bảo như có điều suy nghĩ gật đầu.

“Đặt cho nó cái tên đi.” Tống Tân Đồng đề nghị nói.

“Đặt tên gì? Cẩu Đản Nhi?” Tiểu Bảo đề nghị, nói xong liền khúc khích cười rộ lên, “Cẩu Đản Nhi, Cẩu Đản Nhi, Cẩu Đản Nhi nếu biết nhất định sẽ đánh đệ.”

Đại Bảo ghét bỏ nhìn Tiểu Bảo cười đến ngả trước ngả sau, sau đó cũng không nhịn được nữa sờ sờ đầu chó mực nhỏ, “Tỷ, cả người nó đen thùi lùi, vậy gọi là tiểu hắc đi.”

“Tiểu hắc, tiểu hắc, sau này sẽ gọi ngươi là tiểu hắc.” Tiểu Bảo vuốt ve, xoa xoa mặt tiểu hắc.

“Uông uông uông…” Tiểu hắc được vuốt ve mềm mại kêu lên.

Tiểu Bảo cười nói: “Ca ca, tiểu hắc đáp ứng.”

Tống Tân Đồng đem đóng cửa trước, lại đem gà mái cùng gà con từ trong giỏ thả ra, “Tỷ lại mua mấy con gà mái đẻ trứng về, Đại Bảo có thể qua đây giúp tỷ đắp một cái ổ gà hay không?”

“Dạ.” Đại Bảo mềm mại đáp lời, chạy chậm đến bên người Tống Tân Đồng, sờ sờ gà con lông nhung vàng vàng, “Tỷ, chúng nó thật nhỏ.”

“Trưởng thành thì sẽ lớn, giống như các đệ vậy.” Tống Tân Đồng tìm một khối ván gỗ ra, đang suy nghĩ nên đắp ổ gà thành bộ dáng gì.

“Bọn đệ trước đây cũng nhỏ như vậy?” Đại Bảo giật mình hỏi.

Tiểu Bảo ôm tiểu hắc ghé qua đây, “Không phải, đệ nhớ chúng ta cao như vậy.”

Tống Tân Đồng thuận miệng hỏi: “Cao như vậy là rất cao?”

“Chính là cao như vậy.” Tiểu Bảo khoa tay múa chân chiều cao bây giờ của mình, “Cao như vậy.”

“…” Tống Tân Đồng nhìn cậu một cái, không có tiếp lời cậu.

“Tỷ, chúng ta vì sao không cần ổ gà trước đây?” Đại Bảo ngây thơ hỏi.

“Trước đây? Trước đây ở đâu?” Tống Tân Đồng nhất thời vẫn không nhớ ra được.

“Ngay ngoài phòng bếp.” Đại Bảo thấy nàng hình như thật không nhớ được, kéo Tống Tân Đồng đến một bồn rửa tay bên ngoài phòng bếp, “Chính là cái này.”

Tống Tân Đồng nhìn phiến bồn rửa tay đá toàn bộ dùng đá vôi xây, nàng vẫn cho là phiến đá để giặt quần áo, không nghĩ đến lại là cái ổ gà, này này này, quả thực không biết nên nói cái gì.

Tống Tân Đồng ngồi xổm trước cửa nhỏ cao một thước của chuồng gà nhìn vào, bên trong dược quét rất sạch sẽ, mặt trên được rải một tầng cỏ khô mỏng, bên trong còn có bộ dáng giống chuồng gà, mặt trên còn dính mấy cái lông gà.

“Tỷ, được hay không?” Đại Bảo hỏi.

“Được, chọn chỗ này đi.” Tống Tân Đồng đem một mảnh ván cửa cầm lên nhìn, đây là cửa chuồng gà đi? Mặc dù có ổ gà, nhưng vẫn chưa có ổ chó, Tống Tân Đồng tìm vài khối đá đặt dưới mái hiên ngoài phòng bếp, lại xếp rất nhiều cỏ khô mềm mại, lúc này mới đem tiểu hắc để vào.

Tiểu hắc mới tới nhà mới cũng không sợ người lạ, rất thoải mái nằm vào ổ, thỉnh thoảng hướng phía Đại Bảo và Tiểu Bảo kêu một tiếng giống như chào hỏi.

Lại một lát sau, Cẩu Đản Nhi vội vội vàng vàng chạy tới, “Tân Đồng tỷ tỷ, nương ta gọi ngươi và bọn Đại Bảo đến nhà ta ăn cơm tối.”

“Cẩu Đản Nhi, mau tới xem chó con nhà ta.” Tiểu Bảo khoe khoang nói, “Nó tên là tiểu hắc, bởi vì toàn thân nó đều đen, cho nên gọi tên này.”

“Wow, tiểu hắc thật đen a.” Cẩu Đản Nhi khoa trương nói.

“…” Tống Tân Đồng bất đắc dĩ đi vào phòng, không muốn nghe đối thoại ấu trĩ của tiểu hài tử ba tuổi.

Tống Tân Đồng cầm nửa cân kẹo đường. dẫn ba tiểu tử đi tới Tạ gia.

“Tỷ, chúng ta không mang theo tiểu hắc sao?” Tiểu Bảo cẩn thận mỗi bước đi, có chút bất xá*[bó tay] tiểu đồng bọn mới tới.”

“Tiểu hắc giữ nhà cho chúng ta đâu, chúng ta ăn cơm tối liền về nhà, chỉ một lúc thôi.” Tống Tân Đồng kéo Tiểu Bảo hiếu động, rất sợ cậu bị chen ra ngoài đường.

Tiểu Bảo lại nói: “Tiểu hắc ở nhà có thể sợ hay không?”

“Không sợ.” Tống Tân Đồng nói.

Mắt thấy phía trước sắp tới Tạ gia rồi, lại thấy Tiểu Bảo rất nhanh chạy vào trong viện, “Thu bà bà, Tạ thẩm, Tạ thúc, Đại Nghĩa ca, Đại Hào ca, nhà chúng ta có một con chó mực nhỏ, nó gọi là tiểu hắc.”

Tống Tân Đồng: “…” Muốn đem miệng của cậu đi khâu lại.

Đại Bảo nhìn thấy tỷ tỷ sầu khổ, không khỏi che miệng cười lên.

Tạ thẩm đã đem đồ ăn đều bày lên bàn, lau tay vào tạp dề bên hông, “Tân Đồng, ta nghe Tiểu Bảo nói trong nhà nuôi chó?”

“Đúng vậy, nuôi một con chó như vậy mới không lo lắng.” Tống Tân Đồng đem kẹo đường đưa cho Tạ thẩm.

“Sao lại còn mang này nọ đến đâu.” Tạ thẩm khước từ mấy lần liền đem đường thu vào, “Cũng phải, nhà các ngươi chỉ có ba tỷ đệ ngươi, không nói có một con chó các ngươi sẽ yên tâm, lòng chúng ta cũng yên tâm.”

“Đúng vậy.” Tống Tân Đồng giúp đỡ cầm bát đũa, người hai nhà vây quanh bàn vuông ngồi xuống, ăn từng miếng từng miếng thịt lớn, uống từng ngụm lại từng ngụm canh nấm, rất vui vẻ, thích ý.

Ăn tối xong, mọi người an vị ngồi hóng mát trong sân.

“Tân Đồng sau này ngươi có tính toán gì không?” Tạ thẩm hỏi.

Tống Tân Đồng lắc lắc đầu, tạm thời còn chưa nghĩ ra, “Ngày mùa hè nhiều mưa, vào núi nhiều chút xem xem có nấm mới mẻ hay không, đây cũng là một khoản tiền thu.”

“Trong núi dã thú kiến cỏ nhiều, nếu ngươi muốn vào núi tốt nhất là kêu một người cùng đi.” Thu bà bà nói.

Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Được, hôm nào đó thẩm nhi muốn vào núi bảo ta đi cùng với.”

“Được, chờ việc dưới đất mấy ngày nay làm xong ta gọi ngươi cùng vào núi.” Tạ thẩm cười đáp ứng.

Tạ Đại Ngưu đang đan mẹt, “Tân Đồng, ta mới đan hai cái gùi nhỏ, ngươi cầm đi cho hai tiểu tử dùng.”

Tạ Đại Hào giúp đỡ đem hai cái gùi xinh xắn đem ra để trước mặt Tống Tân Đồng, nàng nhìn nhìn, “Đẹp như vậy, thật không nỡ dùng.”

“Ta xem là không nỡ để hai tiểu tử này cặm cụi làm việc.” Thu bà bà ôm Đại Bảo nói, “Tỷ ngươi vất vả như vậy, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng đừng chỉ biết chơi.”

Tống Tân Đồng đích thực là không nỡ, cặp song sinh vốn còn nhỏ tuổi, hơn nữa nhìn cũng nhỏ gầy, nếu như lại vác nặng nữa, sau này thêm can xi có thể cao lớn được sao?

Tiểu Bảo lập tức cõng gùi nhỏ lên, cậy mạnh nói: “Ta có thể giúp tỷ làm việc.”

“Tỷ, người xem.” Tiểu Bảo còn tới trước mặt Tống Tân Đồng đung đưa.

Tống Tân Đồng nhìn cậu một cái, “Tốt tốt tốt, hai đứa đều đeo lên lưng, chúng ta đi về nhà.”

“Về nhà thôi.” Tiểu Bảo đeo giỏ liền chạy về nhà.

“Cẩn thận, chạy chậm một chút.” Tống Tân Đồng hướng về Tạ gia nói một tiếng cảm ơn liền đuổi theo.

Trăng sáng vằng vặc, chiếu sáng đường bọn họ về nhà..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện