Sau khi dưa hấu hái xong không lâu, một huyện trồng bông khác cũng có thể hái rồi.
Nguyên nhân do hoàn cảnh địa lý, bông của Tân Châu gieo trồng trễ hơn so với bông của những châu phủ khác, mùa chín cũng trễ một ít, đợi đến lúc có thể hái thời tiết đã chuyển lạnh.
Con đường tâm tình của các bách tính huyện thành này rất phức tạp, chứng kiến đào khoai tây, hái nho với dưa hấu, chờ a chờ a, cuối cùng chờ đến có thể hái bông.
Ngay từ đầu bọn họ rất là lo lắng, nhưng càng về sau, nhìn thấy bông nở ra hoa màu ngà, sau đó đóa hoa chậm rãi biến thành màu đỏ, đợi đến khi héo tàn lại lưu lại ổ quả nhỏ màu lục.
Nông sự quan nói loại ổ quả màu lục này gọi là quả bông non, trong quả bông non có hạt bông, lông tơ trên biểu bì hạt bông mọc ra, nhồi vào trong quả bông non, khi quả bông non chín nứt ra rồi, lộ ra sợi mềm mại, sợi màu trắng hoặc trong trắng mang theo màu vàng, hái nó xuống xử lý rồi là có thể làm chăn bông áo bông.
Cho nên các bách tính nhìn thực vật là bông chậm rãi trưởng thành, đều cảm thấy rất hiếm lạ rất hưng phấn, bọn họ biết bông ở bên ngoài mua đắt bao nhiêu, 1 cân đã muốn mấy chục văn hoặc là trên trăm văn, bọn họ rất muốn mua mấy cân bông để làm quần áo với chăn, nhưng mà bọn họ mua không nổi, chỉ có thể dùng da dê lột ra làm áo choàng ngắn hoặc là chăn.
Áo choàng da dê mặc dù ấm áp, lại có một cỗ mùi vị tanh nồng dày đặc, mặc dù chính mình mặc ngửi quen rồi, nhưng vẫn là rất hướng tới quần áp đẹp giống như huyện lệnh đại nhân và phu nhân bọn họ mặc vậy, đắp chăn dày, chỗ bọn đi qua đều là thơm ngào ngạt, không có luôn có một cỗ mùi tanh giống trên người mình.
Cho nên khi mọi người thấy bông mọc ra, do dự với bất an trong nội tâm biến thành kích động hưng phấn, sau này bọn họ cũng có thể mặc áo bông, cũng có thể làm chăn bông, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới ngày tháng hạnh phúc như thế sẽ rơi vào trên người bọn họ.
Vào một buổi sáng trời trong nắng ấm, mọi người liền bắt đầu hái bông.
Hái bông cũng là một việc nặng nhọc mới, bởi vì bông dưới ruộng không nhất định có thể hái hết, cho nên mọi người sẽ hái một phần trước sau đó lại hái một phần, cho nên phải tới tới lui lui qua lại rất nhiều lần.
Có vài nhà bởi vì nhân thủ trong nhà không đủ liền mời các thân thích huyện khác tới giúp đỡ, mọi người cùng có lợi hỗ trợ nhau, chờ làm xong việc, có thể lấy hai ba cân bông xem như thù lao.
Khi bông đã hái xong hết rồi, Tống Tân Đồng liền để mọi người lấy hạt bông trên bông xuống, chờ sang năm mới có hạt giống trồng lần nữa, sau đó phơi bông trên chiếu sạch sẽ, phơi bốn năm ngày dưới ánh mặt trời chói chang là có thể đóng hàng rồi bán.
Có điều bởi vì các bách tính cũng không thể cung cấp chiếu ra được, cho nên cũng chỉ có thể tìm một mảnh đất sạch sẽ để phơi, nếu như đồ dơ với đá lẫn vào, vậy cũng chỉ có thể chờ lúc phơi nắng khô rồi lựa một phen.
Chờ phơi khô rồi, liền ấn đẳng cấp phân chia tốt, đến lúc đó chờ người thu bông đến lại ấn theo bất đồng đẳng cấp mà bán.
Bởi huyện Sa Hà bên này không thế nào mặc áo bông với đắp chăn bông các loại, cho nên ở huyện Sa Hà đây cũng không có thợ thủ công đập bông, cũng không có nữ công biết dệt bông, cho nên mặc dù trong tay các bách tính có bông ấm áp sạch sẽ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Thế là liền có người cầu tới chỗ Tống Tân Đồng, “Phu nhân, ngài có thể dạy chúng ta làm áo bông chăn bông thế nào không? Ngài xem chúng ta làm, sao chen hết thành một đống này?”
Tống Tân Đồng thấy mọi người mua vải thô làm áo bông, bởi vì bông không có cố định, chồng chất cả dưới góc áo, thoạt nhìn hết sức khó coi.
Tuy Tống Tân Đồng không hiểu kiểu kỹ thuật như đập bông, nhưng mà làm áo bông đơn giản vẫn là biết, cho nên tìm một buổi chiều, triệu tập hết các bách tính huyện Sa Hà đến trên tiểu quảng trường phố mới, sau đó dạy mọi người làm áo bông chăn bông thế nào.
Dạy mọi người cố định tốt bông làm tốt áo bông rồi, Tống Tân Đồng lau mồ hôi trên trán, “Nếu nơi này có thợ thủ công biết đập bông thì hay rồi, các ngươi có thể lấy bông đi mời hắn gia công một chút, sẽ không cần khâu đến khâu đi như thế.”
Có người nói: “Vậy có thể mời một người đến đây làm không? Làm cho nhà chúng ta lại làm cho nhà các ngươi.”
“Vậy có thể đi đâu mời chứ?”
“Các ngươi đừng sốt ruột, giờ bông ở chúng ta đây đã giao cho các thương khách bán đi, chắc không được bao lâu…” Tống Tân Đồng dừng một chút, “Trễ nhất là sang năm liền có người biết đập bông tới nơi này, đập bông cho mọi người.”
“Vậy phải tốn bao nhiêu bạc a?”
“Nếu chính các ngươi có bông thì không cần bao nhiêu bạc.”
Lại có người hỏi: “Phu nhân, ta nghe người ta nói bông này còn có thể làm quần áo có phải không?”
Tống Tân Đồng gật đầu: “Đúng là thế.”
Huyện Sa Hà trước đó bởi vì bần cùng rớt lại phía sau, lại lấy chăn thả mà sống, vải bố thô nhất từ bên ngoài vận tới cũng tốn không ít bạc, huống chi là các loại vải vóc như vải bông với tơ lụa. Bởi vậy toàn bộ huyện Sa Hà chỉ có duy nhất một gian tạp hóa, kiêm bán luôn một ít vải bố thô bên ngoài, ngay cả huyện thành cũng không tìm thấy bóng của vải bông, nếu như muốn mua còn phải đi phủ thành Tân châu, cho nên mọi người đều chưa từng thấy vải bông là cái bộ dáng gì.
Tống Tân Đồng chỉ vào y phục trên người Đại Nha, “Đây là quần áo vải bông mềm mảnh làm ra, mặc vào hút mồ hôi lại thoải mái, hơn nữa cực kỳ mềm mại, mọi người có thể lại sát vào xem một cái.”
Các phu nhân đều kề sát vào, nhao nhao nói: “Y phục này làm được thật tốt, ngươi xem đường may này, ngươi xem bên này còn thêu hoa này, thực sự là đẹp.”
Lại có người nói: “Áo bông này sờ thực sự là thoải mái, tốt hơn so với vải bố mua trong tiệm tạp hóa.”
“Này phải tốn không ít bạc đi?”
“Thật là đẹp mắt, ta cũng muốn mua một bộ cho khuê nữ A Hương của ta, lại qua hai tháng nàng liền phải xuất giá…”
“Nếu như mọi người muốn mua có thể đi Tân châu, nếu như không muốn đi chỗ xa như vậy thì lại chờ chút, qua không bao lâu hẳn là sẽ có thương nhân qua đây vận chuyển hàng hóa, hẳn sẽ mang đến không ít vải vóc.” Tống Tân Đồng đã nhận được thư Hứa gia gửi, muốn đưa một nhóm hạt giống cỏ nuôi súc vật qua đây cho nàng, hạt giống đợi đã lâu mới chờ tới a.
Hứa gia làm sinh ý cửa hàng, đương nhiên là một đường thì kiếm một đường, cho nên nhất định sẽ đưa tới không ít đồ của cửa hàng, tới lúc đó có thể kêu Hứa gia làm sinh ý mấy ngày trên đường mới, nghĩ đến hẳn cũng có thể thỏa mãn nhu cầu hằng ngày của thương khách cùng với bách tính.
Nguyên nhân do hoàn cảnh địa lý, bông của Tân Châu gieo trồng trễ hơn so với bông của những châu phủ khác, mùa chín cũng trễ một ít, đợi đến lúc có thể hái thời tiết đã chuyển lạnh.
Con đường tâm tình của các bách tính huyện thành này rất phức tạp, chứng kiến đào khoai tây, hái nho với dưa hấu, chờ a chờ a, cuối cùng chờ đến có thể hái bông.
Ngay từ đầu bọn họ rất là lo lắng, nhưng càng về sau, nhìn thấy bông nở ra hoa màu ngà, sau đó đóa hoa chậm rãi biến thành màu đỏ, đợi đến khi héo tàn lại lưu lại ổ quả nhỏ màu lục.
Nông sự quan nói loại ổ quả màu lục này gọi là quả bông non, trong quả bông non có hạt bông, lông tơ trên biểu bì hạt bông mọc ra, nhồi vào trong quả bông non, khi quả bông non chín nứt ra rồi, lộ ra sợi mềm mại, sợi màu trắng hoặc trong trắng mang theo màu vàng, hái nó xuống xử lý rồi là có thể làm chăn bông áo bông.
Cho nên các bách tính nhìn thực vật là bông chậm rãi trưởng thành, đều cảm thấy rất hiếm lạ rất hưng phấn, bọn họ biết bông ở bên ngoài mua đắt bao nhiêu, 1 cân đã muốn mấy chục văn hoặc là trên trăm văn, bọn họ rất muốn mua mấy cân bông để làm quần áo với chăn, nhưng mà bọn họ mua không nổi, chỉ có thể dùng da dê lột ra làm áo choàng ngắn hoặc là chăn.
Áo choàng da dê mặc dù ấm áp, lại có một cỗ mùi vị tanh nồng dày đặc, mặc dù chính mình mặc ngửi quen rồi, nhưng vẫn là rất hướng tới quần áp đẹp giống như huyện lệnh đại nhân và phu nhân bọn họ mặc vậy, đắp chăn dày, chỗ bọn đi qua đều là thơm ngào ngạt, không có luôn có một cỗ mùi tanh giống trên người mình.
Cho nên khi mọi người thấy bông mọc ra, do dự với bất an trong nội tâm biến thành kích động hưng phấn, sau này bọn họ cũng có thể mặc áo bông, cũng có thể làm chăn bông, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới ngày tháng hạnh phúc như thế sẽ rơi vào trên người bọn họ.
Vào một buổi sáng trời trong nắng ấm, mọi người liền bắt đầu hái bông.
Hái bông cũng là một việc nặng nhọc mới, bởi vì bông dưới ruộng không nhất định có thể hái hết, cho nên mọi người sẽ hái một phần trước sau đó lại hái một phần, cho nên phải tới tới lui lui qua lại rất nhiều lần.
Có vài nhà bởi vì nhân thủ trong nhà không đủ liền mời các thân thích huyện khác tới giúp đỡ, mọi người cùng có lợi hỗ trợ nhau, chờ làm xong việc, có thể lấy hai ba cân bông xem như thù lao.
Khi bông đã hái xong hết rồi, Tống Tân Đồng liền để mọi người lấy hạt bông trên bông xuống, chờ sang năm mới có hạt giống trồng lần nữa, sau đó phơi bông trên chiếu sạch sẽ, phơi bốn năm ngày dưới ánh mặt trời chói chang là có thể đóng hàng rồi bán.
Có điều bởi vì các bách tính cũng không thể cung cấp chiếu ra được, cho nên cũng chỉ có thể tìm một mảnh đất sạch sẽ để phơi, nếu như đồ dơ với đá lẫn vào, vậy cũng chỉ có thể chờ lúc phơi nắng khô rồi lựa một phen.
Chờ phơi khô rồi, liền ấn đẳng cấp phân chia tốt, đến lúc đó chờ người thu bông đến lại ấn theo bất đồng đẳng cấp mà bán.
Bởi huyện Sa Hà bên này không thế nào mặc áo bông với đắp chăn bông các loại, cho nên ở huyện Sa Hà đây cũng không có thợ thủ công đập bông, cũng không có nữ công biết dệt bông, cho nên mặc dù trong tay các bách tính có bông ấm áp sạch sẽ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Thế là liền có người cầu tới chỗ Tống Tân Đồng, “Phu nhân, ngài có thể dạy chúng ta làm áo bông chăn bông thế nào không? Ngài xem chúng ta làm, sao chen hết thành một đống này?”
Tống Tân Đồng thấy mọi người mua vải thô làm áo bông, bởi vì bông không có cố định, chồng chất cả dưới góc áo, thoạt nhìn hết sức khó coi.
Tuy Tống Tân Đồng không hiểu kiểu kỹ thuật như đập bông, nhưng mà làm áo bông đơn giản vẫn là biết, cho nên tìm một buổi chiều, triệu tập hết các bách tính huyện Sa Hà đến trên tiểu quảng trường phố mới, sau đó dạy mọi người làm áo bông chăn bông thế nào.
Dạy mọi người cố định tốt bông làm tốt áo bông rồi, Tống Tân Đồng lau mồ hôi trên trán, “Nếu nơi này có thợ thủ công biết đập bông thì hay rồi, các ngươi có thể lấy bông đi mời hắn gia công một chút, sẽ không cần khâu đến khâu đi như thế.”
Có người nói: “Vậy có thể mời một người đến đây làm không? Làm cho nhà chúng ta lại làm cho nhà các ngươi.”
“Vậy có thể đi đâu mời chứ?”
“Các ngươi đừng sốt ruột, giờ bông ở chúng ta đây đã giao cho các thương khách bán đi, chắc không được bao lâu…” Tống Tân Đồng dừng một chút, “Trễ nhất là sang năm liền có người biết đập bông tới nơi này, đập bông cho mọi người.”
“Vậy phải tốn bao nhiêu bạc a?”
“Nếu chính các ngươi có bông thì không cần bao nhiêu bạc.”
Lại có người hỏi: “Phu nhân, ta nghe người ta nói bông này còn có thể làm quần áo có phải không?”
Tống Tân Đồng gật đầu: “Đúng là thế.”
Huyện Sa Hà trước đó bởi vì bần cùng rớt lại phía sau, lại lấy chăn thả mà sống, vải bố thô nhất từ bên ngoài vận tới cũng tốn không ít bạc, huống chi là các loại vải vóc như vải bông với tơ lụa. Bởi vậy toàn bộ huyện Sa Hà chỉ có duy nhất một gian tạp hóa, kiêm bán luôn một ít vải bố thô bên ngoài, ngay cả huyện thành cũng không tìm thấy bóng của vải bông, nếu như muốn mua còn phải đi phủ thành Tân châu, cho nên mọi người đều chưa từng thấy vải bông là cái bộ dáng gì.
Tống Tân Đồng chỉ vào y phục trên người Đại Nha, “Đây là quần áo vải bông mềm mảnh làm ra, mặc vào hút mồ hôi lại thoải mái, hơn nữa cực kỳ mềm mại, mọi người có thể lại sát vào xem một cái.”
Các phu nhân đều kề sát vào, nhao nhao nói: “Y phục này làm được thật tốt, ngươi xem đường may này, ngươi xem bên này còn thêu hoa này, thực sự là đẹp.”
Lại có người nói: “Áo bông này sờ thực sự là thoải mái, tốt hơn so với vải bố mua trong tiệm tạp hóa.”
“Này phải tốn không ít bạc đi?”
“Thật là đẹp mắt, ta cũng muốn mua một bộ cho khuê nữ A Hương của ta, lại qua hai tháng nàng liền phải xuất giá…”
“Nếu như mọi người muốn mua có thể đi Tân châu, nếu như không muốn đi chỗ xa như vậy thì lại chờ chút, qua không bao lâu hẳn là sẽ có thương nhân qua đây vận chuyển hàng hóa, hẳn sẽ mang đến không ít vải vóc.” Tống Tân Đồng đã nhận được thư Hứa gia gửi, muốn đưa một nhóm hạt giống cỏ nuôi súc vật qua đây cho nàng, hạt giống đợi đã lâu mới chờ tới a.
Hứa gia làm sinh ý cửa hàng, đương nhiên là một đường thì kiếm một đường, cho nên nhất định sẽ đưa tới không ít đồ của cửa hàng, tới lúc đó có thể kêu Hứa gia làm sinh ý mấy ngày trên đường mới, nghĩ đến hẳn cũng có thể thỏa mãn nhu cầu hằng ngày của thương khách cùng với bách tính.
Danh sách chương