Trong nháy mắt đã đến cửa ải cuối năm, đây là tết đầu tiên cả nhà bọn họ qua ở huyện Sa Hà.
Huyện Sa Hà sau khi vào đông đại tuyết bay tán loạn, tuyết trắng trắng xóa một mảng, nếu như ngoài cửa sổ có mấy cây mai đỏ bất khuất nở rộ thì tốt hơn.
Bởi vì bên ngoài toàn tuyết đọng sâu dày, Noãn Noãn với song bào thai đều bị bắt không được ra ngoài, để tránh bị lạnh, cho nên cả nhà liền ngồi vây quanh trên giường sưởi, vây quanh bàn nhỏ ăn quà vặt đây.
“Tỷ tỷ, bóc hạt dưa cho đệ.” Hoa Quyển đưa hạt dưa cho Noãn Noãn muốn cô bé bóc giúp.
Noãn Noãn đang xem sách trẻ em không muốn, dịch về phía Lục mẫu phía sau, “Tự mình bóc đi.”
“Đệ không bóc được.” Trong miệng Hoa Quyển không ngừng nhai, trong tay cũng không thể trống.
Tống Tân Đồng bất đắc dĩ cười cười, “Vậy thì ăn ít một chút, ăn nhiều sẽ khát nước.”
“Thế nhưng ăn rất ngon.” Hoa Quyển thở dài, “Vì sao không bán hạt dưa đã bóc sẵn chứ?”
Nghĩ đến thật đẹp, Tống Tân Đồng cười hỏi: “Các con bóc hạt dưa như thế nào hả?”
“Cắn như vầy.” Màn Thầu nói rồi tách tách một chút cắn được một hạt dưa.
Tống Tân Đồng cười hỏi: “Người khác bóc cho con cũng là cắn như thế này, con không sợ ăn phải nước bọt của người khác sao?” Hai bé đều có chút bệnh sạch sẽ, nàng cũng không tin hai bé còn có thể chấp nhận.
Quả nhiên, vẻ mặt Hoa Quyển biểu lộ ta muốn rồi, “Vẫn là tự con bóc đi.”
Noãn Noãn phì một tiếng bật cười.
“Tỷ tỷ cười cái gì?” Hoa Quyển đứng dậy đi tới bên người Noãn Noãn, đút hạt dưa trong tay cho Noãn Noãn, “Ăn ngon không?”
Noãn Noãn ừ một tiếng.
Hoa Quyển thực hiện được gian kế cười hì hì, “Ha ha ha, hạt dưa đệ có liếm một chút nha.”
Hoa Quyển nói xong cũng khanh khách mà cười lên, sau đó còn rất nhanh mà chạy về phía Tống Tân Đồng.
Noãn Noãn nghe xong ném sách, liền đi bắt được Hoa Quyển, trực tiếp ấn ngã xuống giường tét mông.
“Ai da, nương cứu mạng a, tỷ tỷ đánh con…” Hoa Quyển ngọ ngoạy nỗ lực cầu cứu, “Cứu mạng a.”
Màn Thầu dịch sang bên cạnh, dời vị trí ra cho tỷ tỷ.
Lục mẫu có chút lo lắng, khoa tay múa chân để Noãn Noãn đừng bắt nạt đệ đệ ngoan.
“Nương chớ để ý chúng, để chúng náo.” Tống Tân Đồng nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài gió lạnh gào thét, thổi vào cửa sổ vang ầm ầm.
Mùa đông ngày thật là đủ dài dòng.
Noãn Noãn náo loạn Hoa Quyển mấy cái liền thả nhóc ra, trước khi thả ra còn giơ giơ quả đấm: “Lại nghịch liền đánh đệ.”
Hoa Quyển cũng không khóc, chạy tới ôm Tống Tân Đồng, “Nương, tỷ tỷ đánh con người cũng không giúp.”
“Đánh con cũng là chính con đáng đời, ai bảo con nghịch ngợm gây sự.” Tống Tân Đồng vỗ vỗ đầu Hoa Quyển, sửa lại tóc tai mất trật tự cho bé, “Không được càn quấy với tỷ tỷ.”
“Thích tỷ tỷ.” Hoa Quyển nói lại trèo đến bên người Noãn Noãn, “Tỷ tỷ đệ cũng muốn xem.”
“Đệ đều không hiểu đâu, đi ra.” Mặc dù trong miệng Noãn Noãn rất ghét bỏ, nhưng lại không đẩy cậu bé ra.
“Ai nha, đệ biết chữ.” Hoa Quyển há mồm liền đọc văn chương mấy ngày nay đọc ra, “Đệ nhưng lợi hại.”
Nói xong lại nhìn về phía Tống Tân Đồng và Lục mẫu, đôi mắt trong suốt vụng trộm nhìn, tựa như nói mau khen con mau khen con.
“Rồi rồi rồi, con lợi hại nhất.” Tống Tân Đồng ghét bỏ nói cho có lệ: “Cùng nhau đọc sách cho tốt với tỷ tỷ, nương đi an bài cơm canh.”
Chờ nàng đi rồi, song bào thai liền mỗi bé ngồi cạnh Noãn Noãn, rất nghiêm túc xem sách.
Sách kỳ thực không phải sách cho bé con, là một quyển sách thảo dược có vẽ tranh, bây giờ sách Noãn Noãn xem rất tạp, trên cơ bản đều có đọc lướt qua một ít.
Song bào thai nhìn không hiểu rõ, liền hỏi tỷ tỷ là có ý gì.
Noãn Noãn chỉ vào tranh trên sách, “Đây là bạch chỉ.”
(*)“Căn trường hơn thước, màu trắng phẩm chất không đợi. Chi kiền đi ngũ tấc trở lên. Xuân sinh lá, tương đối lượn vòng, màu tím, rộng rãi tam chỉ hứa. Hoa râm vi hoàng. Vào tiết nóng hậu cái nút, lập thu hậu miêu khô. Hai tháng, tám tháng thải căn bạo kiền. Lấy hoàng trạch giả vì giai.”
(*)[Pen: vì cái đoạn miêu tả thuốc này giống kiểu cổ văn quá, mình không biết chuyển thế nào cho mượt nên mình để convert nhé, các bạn chỉ cần biết đây là giới thiệu về loại dược liệu đông y tên là bạch chỉ là được rồi, nếu muốn hiểu rõ về nó xin nhờ vả anh gg, xin lỗi mọi người ạ.]
Hoa Quyển tạm thời nghe không hiểu: “Có ý gì a?”
“Ý chính là hoa hoa nhỏ màu trắng.” Màn Thầu cũng nghe đến chóng mặt, tuy hai bé đã bắt đầu học tứ thư, nhưng vẫn chỉ là kiến thức nông cạn, trong lúc nhất thời không cách nào hiểu hoàn chỉnh đoạn văn này.
Hoa Quyển nói: “Tỷ tỷ, hoa hoa này có thể ăn sao?”
“Đệ chỉ biết ăn thôi.” Trong giọng nói thanh thúy dễ nghe của Noãn Noãn mang theo yêu thương với bọn đệ đệ, “Đây là một vị thuốc.”
“Thuốc?” Hoa Quyển a một tiếng, rất kinh ngạc.
“Bạch chỉ thủy tái với Đông Hán 《 Thần Nông thảo mộc kinh 》, danh bạch, hương thơm, liệt vào trung phẩm. Vị cay, tính ôn, chủ trị “Nữ nhân lậu hạ xích bạch, máu bế âm sưng, nóng lạnh, danh tiếng xâm mục lệ ra, tăng da thịt, trơn bóng, tái sinh mặt chi. 《 danh y biệt lục 》 tái: Bạch chỉ sinh Hà Đông xuyên cốc hạ trạch, hai tháng, tám tháng thải căn bạo kiền.” Noãn Noãn dừng một chút, “Chữa bệnh, cũng có thể sinh hương liệu.”
Màn Thầu nâng hai má: “Tỷ tỷ muốn làm đại phu sao?”
“Chỉ là xem một cái.” Mấy ngày trước lúc Noãn Noãn ra ngoài cưỡi ngựa thấy có người bị thương, đại phu tìm thảo dược ngay ven đường chữa bệnh vì người bị thương. Lúc đó Noãn Noãn nhìn thấy liền quan tâm, cầu Lục Vân Khai tìm cho bé một quyển sách giới thiệu thảo dược.
Song bào thai nói: “Tỷ tỷ đừng làm đại phu, đại phu cả ngày ép bọn đệ uống thuốc đắng đắng.”
“Đó là bởi vì mấy đứa sinh bệnh.” Noãn Noãn xoa xoa mắt, ngáp một cái: “Sắp qua tết.”
“Qua tết là có thể được tiền mừng tuổi.” Hoa Quyển nói đến tiền mừng tuổi liền không nhịn được che miệng cười rộ lên, “Năm nay đệ lại có thể được thật nhiều thật nhiều tiền mừng tuổi.”
Noãn Noãn bộ dáng tiểu đại nhân: “Năm nay chúng ta ở huyện Sa Hà, trừ tổ mẫu với cha nương, ai sẽ còn cho đệ tiền mừng tuổi?”
Hoa Quyển nói: “Còn có các cữu cữu đâu?”
“Cữu cữu ở kinh thành, cũng sẽ không tới đây.” Noãn Noãn nói.
Vẻ mặt Hoa Quyển thất vọng, trước đây cữu cữu đều cùng nhau qua tết với các bé, “Vì sao cữu cữu không đến qua tết với chúng ta?”
“Bởi vì sau tết cữu cữu liền phải tham gia thi Hội thi trạng nguyên.” Noãn Noãn nói.
Đại Bảo và Tiểu Bảo đã tham gia thi Hương vào mùa thu, tuy không phải hạng đầu, nhưng cũng là cử nhân, cho nên hai người lại tính toán thử đầu xuân sang năm thi Hội một lần, nếu như không đỗ liền lại đọc sách mấy năm rồi lại tới một lần nữa.
“Thi trạng nguyên?” Hoa Quyển nghĩ nghĩ, “Cha cũng là trạng nguyên.”
“Trạng nguyên rất lợi hại, đúng hay không tổ mẫu?” Màn Thầu hỏi Lục mẫu đang ngồi may vá bên cạnh.
Lục mẫu gật đầu, khoa tay múa chân nói người có thể thi đỗ trạng nguyên đều là người có tài hoa hơn người học phú ngũ xa, “Sau này các con cũng phải thi trạng nguyên.”
Song bào thai luôn luôn sùng bái Lục Vân Khai, cho nên hai bé đều trịnh trọng gật đầu, nói sau này mình muốn thi trạng nguyên giống như cha vậy.
Lúc Lục Vân Khai cùng Tống Tân Đồng vào phòng liền nghe thấy lời của song bào thai, “Muốn làm cái gì?”
Song bào thai vây quanh Lục Vân Khai, “Cha nương, sau này bọn con cũng muốn làm trạng nguyên.”
Hai người Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai liếc mắt nhìn nhau cười một cái, bé con lý tưởng hào hùng, các người lớn hoàn toàn không để trong lòng, hiện nay chỉ hi vọng bọn nhỏ bình an khỏe mạnh lớn lên.
“Tốt.” Lục Vân Khai ngồi trên ghế, “Đã muốn làm trạng nguyên, vậy ngày mai đầu giờ mẹo (5 giờ sáng) liền dậy đọc sách.”
“Dạ.” Lúc này song bào thai thẳng thắng nhanh nhẹn đáp lời, cũng không biết ngày mai có thể bò dậy từ trong chăn ấm hay không.
Huyện Sa Hà sau khi vào đông đại tuyết bay tán loạn, tuyết trắng trắng xóa một mảng, nếu như ngoài cửa sổ có mấy cây mai đỏ bất khuất nở rộ thì tốt hơn.
Bởi vì bên ngoài toàn tuyết đọng sâu dày, Noãn Noãn với song bào thai đều bị bắt không được ra ngoài, để tránh bị lạnh, cho nên cả nhà liền ngồi vây quanh trên giường sưởi, vây quanh bàn nhỏ ăn quà vặt đây.
“Tỷ tỷ, bóc hạt dưa cho đệ.” Hoa Quyển đưa hạt dưa cho Noãn Noãn muốn cô bé bóc giúp.
Noãn Noãn đang xem sách trẻ em không muốn, dịch về phía Lục mẫu phía sau, “Tự mình bóc đi.”
“Đệ không bóc được.” Trong miệng Hoa Quyển không ngừng nhai, trong tay cũng không thể trống.
Tống Tân Đồng bất đắc dĩ cười cười, “Vậy thì ăn ít một chút, ăn nhiều sẽ khát nước.”
“Thế nhưng ăn rất ngon.” Hoa Quyển thở dài, “Vì sao không bán hạt dưa đã bóc sẵn chứ?”
Nghĩ đến thật đẹp, Tống Tân Đồng cười hỏi: “Các con bóc hạt dưa như thế nào hả?”
“Cắn như vầy.” Màn Thầu nói rồi tách tách một chút cắn được một hạt dưa.
Tống Tân Đồng cười hỏi: “Người khác bóc cho con cũng là cắn như thế này, con không sợ ăn phải nước bọt của người khác sao?” Hai bé đều có chút bệnh sạch sẽ, nàng cũng không tin hai bé còn có thể chấp nhận.
Quả nhiên, vẻ mặt Hoa Quyển biểu lộ ta muốn rồi, “Vẫn là tự con bóc đi.”
Noãn Noãn phì một tiếng bật cười.
“Tỷ tỷ cười cái gì?” Hoa Quyển đứng dậy đi tới bên người Noãn Noãn, đút hạt dưa trong tay cho Noãn Noãn, “Ăn ngon không?”
Noãn Noãn ừ một tiếng.
Hoa Quyển thực hiện được gian kế cười hì hì, “Ha ha ha, hạt dưa đệ có liếm một chút nha.”
Hoa Quyển nói xong cũng khanh khách mà cười lên, sau đó còn rất nhanh mà chạy về phía Tống Tân Đồng.
Noãn Noãn nghe xong ném sách, liền đi bắt được Hoa Quyển, trực tiếp ấn ngã xuống giường tét mông.
“Ai da, nương cứu mạng a, tỷ tỷ đánh con…” Hoa Quyển ngọ ngoạy nỗ lực cầu cứu, “Cứu mạng a.”
Màn Thầu dịch sang bên cạnh, dời vị trí ra cho tỷ tỷ.
Lục mẫu có chút lo lắng, khoa tay múa chân để Noãn Noãn đừng bắt nạt đệ đệ ngoan.
“Nương chớ để ý chúng, để chúng náo.” Tống Tân Đồng nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài gió lạnh gào thét, thổi vào cửa sổ vang ầm ầm.
Mùa đông ngày thật là đủ dài dòng.
Noãn Noãn náo loạn Hoa Quyển mấy cái liền thả nhóc ra, trước khi thả ra còn giơ giơ quả đấm: “Lại nghịch liền đánh đệ.”
Hoa Quyển cũng không khóc, chạy tới ôm Tống Tân Đồng, “Nương, tỷ tỷ đánh con người cũng không giúp.”
“Đánh con cũng là chính con đáng đời, ai bảo con nghịch ngợm gây sự.” Tống Tân Đồng vỗ vỗ đầu Hoa Quyển, sửa lại tóc tai mất trật tự cho bé, “Không được càn quấy với tỷ tỷ.”
“Thích tỷ tỷ.” Hoa Quyển nói lại trèo đến bên người Noãn Noãn, “Tỷ tỷ đệ cũng muốn xem.”
“Đệ đều không hiểu đâu, đi ra.” Mặc dù trong miệng Noãn Noãn rất ghét bỏ, nhưng lại không đẩy cậu bé ra.
“Ai nha, đệ biết chữ.” Hoa Quyển há mồm liền đọc văn chương mấy ngày nay đọc ra, “Đệ nhưng lợi hại.”
Nói xong lại nhìn về phía Tống Tân Đồng và Lục mẫu, đôi mắt trong suốt vụng trộm nhìn, tựa như nói mau khen con mau khen con.
“Rồi rồi rồi, con lợi hại nhất.” Tống Tân Đồng ghét bỏ nói cho có lệ: “Cùng nhau đọc sách cho tốt với tỷ tỷ, nương đi an bài cơm canh.”
Chờ nàng đi rồi, song bào thai liền mỗi bé ngồi cạnh Noãn Noãn, rất nghiêm túc xem sách.
Sách kỳ thực không phải sách cho bé con, là một quyển sách thảo dược có vẽ tranh, bây giờ sách Noãn Noãn xem rất tạp, trên cơ bản đều có đọc lướt qua một ít.
Song bào thai nhìn không hiểu rõ, liền hỏi tỷ tỷ là có ý gì.
Noãn Noãn chỉ vào tranh trên sách, “Đây là bạch chỉ.”
(*)“Căn trường hơn thước, màu trắng phẩm chất không đợi. Chi kiền đi ngũ tấc trở lên. Xuân sinh lá, tương đối lượn vòng, màu tím, rộng rãi tam chỉ hứa. Hoa râm vi hoàng. Vào tiết nóng hậu cái nút, lập thu hậu miêu khô. Hai tháng, tám tháng thải căn bạo kiền. Lấy hoàng trạch giả vì giai.”
(*)[Pen: vì cái đoạn miêu tả thuốc này giống kiểu cổ văn quá, mình không biết chuyển thế nào cho mượt nên mình để convert nhé, các bạn chỉ cần biết đây là giới thiệu về loại dược liệu đông y tên là bạch chỉ là được rồi, nếu muốn hiểu rõ về nó xin nhờ vả anh gg, xin lỗi mọi người ạ.]
Hoa Quyển tạm thời nghe không hiểu: “Có ý gì a?”
“Ý chính là hoa hoa nhỏ màu trắng.” Màn Thầu cũng nghe đến chóng mặt, tuy hai bé đã bắt đầu học tứ thư, nhưng vẫn chỉ là kiến thức nông cạn, trong lúc nhất thời không cách nào hiểu hoàn chỉnh đoạn văn này.
Hoa Quyển nói: “Tỷ tỷ, hoa hoa này có thể ăn sao?”
“Đệ chỉ biết ăn thôi.” Trong giọng nói thanh thúy dễ nghe của Noãn Noãn mang theo yêu thương với bọn đệ đệ, “Đây là một vị thuốc.”
“Thuốc?” Hoa Quyển a một tiếng, rất kinh ngạc.
“Bạch chỉ thủy tái với Đông Hán 《 Thần Nông thảo mộc kinh 》, danh bạch, hương thơm, liệt vào trung phẩm. Vị cay, tính ôn, chủ trị “Nữ nhân lậu hạ xích bạch, máu bế âm sưng, nóng lạnh, danh tiếng xâm mục lệ ra, tăng da thịt, trơn bóng, tái sinh mặt chi. 《 danh y biệt lục 》 tái: Bạch chỉ sinh Hà Đông xuyên cốc hạ trạch, hai tháng, tám tháng thải căn bạo kiền.” Noãn Noãn dừng một chút, “Chữa bệnh, cũng có thể sinh hương liệu.”
Màn Thầu nâng hai má: “Tỷ tỷ muốn làm đại phu sao?”
“Chỉ là xem một cái.” Mấy ngày trước lúc Noãn Noãn ra ngoài cưỡi ngựa thấy có người bị thương, đại phu tìm thảo dược ngay ven đường chữa bệnh vì người bị thương. Lúc đó Noãn Noãn nhìn thấy liền quan tâm, cầu Lục Vân Khai tìm cho bé một quyển sách giới thiệu thảo dược.
Song bào thai nói: “Tỷ tỷ đừng làm đại phu, đại phu cả ngày ép bọn đệ uống thuốc đắng đắng.”
“Đó là bởi vì mấy đứa sinh bệnh.” Noãn Noãn xoa xoa mắt, ngáp một cái: “Sắp qua tết.”
“Qua tết là có thể được tiền mừng tuổi.” Hoa Quyển nói đến tiền mừng tuổi liền không nhịn được che miệng cười rộ lên, “Năm nay đệ lại có thể được thật nhiều thật nhiều tiền mừng tuổi.”
Noãn Noãn bộ dáng tiểu đại nhân: “Năm nay chúng ta ở huyện Sa Hà, trừ tổ mẫu với cha nương, ai sẽ còn cho đệ tiền mừng tuổi?”
Hoa Quyển nói: “Còn có các cữu cữu đâu?”
“Cữu cữu ở kinh thành, cũng sẽ không tới đây.” Noãn Noãn nói.
Vẻ mặt Hoa Quyển thất vọng, trước đây cữu cữu đều cùng nhau qua tết với các bé, “Vì sao cữu cữu không đến qua tết với chúng ta?”
“Bởi vì sau tết cữu cữu liền phải tham gia thi Hội thi trạng nguyên.” Noãn Noãn nói.
Đại Bảo và Tiểu Bảo đã tham gia thi Hương vào mùa thu, tuy không phải hạng đầu, nhưng cũng là cử nhân, cho nên hai người lại tính toán thử đầu xuân sang năm thi Hội một lần, nếu như không đỗ liền lại đọc sách mấy năm rồi lại tới một lần nữa.
“Thi trạng nguyên?” Hoa Quyển nghĩ nghĩ, “Cha cũng là trạng nguyên.”
“Trạng nguyên rất lợi hại, đúng hay không tổ mẫu?” Màn Thầu hỏi Lục mẫu đang ngồi may vá bên cạnh.
Lục mẫu gật đầu, khoa tay múa chân nói người có thể thi đỗ trạng nguyên đều là người có tài hoa hơn người học phú ngũ xa, “Sau này các con cũng phải thi trạng nguyên.”
Song bào thai luôn luôn sùng bái Lục Vân Khai, cho nên hai bé đều trịnh trọng gật đầu, nói sau này mình muốn thi trạng nguyên giống như cha vậy.
Lúc Lục Vân Khai cùng Tống Tân Đồng vào phòng liền nghe thấy lời của song bào thai, “Muốn làm cái gì?”
Song bào thai vây quanh Lục Vân Khai, “Cha nương, sau này bọn con cũng muốn làm trạng nguyên.”
Hai người Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai liếc mắt nhìn nhau cười một cái, bé con lý tưởng hào hùng, các người lớn hoàn toàn không để trong lòng, hiện nay chỉ hi vọng bọn nhỏ bình an khỏe mạnh lớn lên.
“Tốt.” Lục Vân Khai ngồi trên ghế, “Đã muốn làm trạng nguyên, vậy ngày mai đầu giờ mẹo (5 giờ sáng) liền dậy đọc sách.”
“Dạ.” Lúc này song bào thai thẳng thắng nhanh nhẹn đáp lời, cũng không biết ngày mai có thể bò dậy từ trong chăn ấm hay không.
Danh sách chương