Đáy lòng Tống Tân Đồng kinh ngạc, vậy chính là các nàng vẫn còn không biết làm?”
“Tân Đồng, ngươi tìm miến này có tác dụng gì? Nếu không ta đi chợ giúp ngươi hỏi một câu?” Tạ Đại Ngưu nhiệt tâm nói.
“Không cần, ta chính là thuận miệng hỏi một câu, không có coi như thôi đi.” Tống Tân Đồng lại thay hai đệ đệ gắp một ít rau, “Hai đứa cũng ăn nhiều rau một chút, đừng chỉ ăn thịt.”
“Ăn ngon.” Tiểu Bảo bất mãn gạt dưa chuột đi, “Không muốn ăn nó.”
“Không thể kén ăn, nếu không lớn lên không cao.” Tống Tân Đồng lại gắp hai miếng dưa chuột cho cậu, “Phải ăn xong!”
“Nha.” Tiểu Bảo miệng lẩm bẩm, không tình nguyện đem dưa chuột nhét vào trong miệng.
“Hai đứa nhỏ này thật lanh lợi.” Tạ thẩm cười híp mắt nhìn Đại Bảo và Tiểu Bảo, “Hai người bọn họ cũng sáu tuổi rồi, Tân Đồng ngươi là muốn đưa muốn đưa bọn họ đi học đường?”
Tống Tân Đồng đáp lời, “Ân, chờ học đường qua nghỉ ngày mùa, ta sẽ đưa hai người bọn họ qua.”
Hằng năm học đường tới tháng bảy liền sẽ nghỉ nông, đợi tháng tám mới có thể khai giảng một lần nữa, một học kì mới cũng bắt đầu lúc này.
“Kia đến lúc đó ta cũng để cho Cẩu Đản Nhi và hai đứa Đại Bảo làm bạn đi, ta cũng không trông chờ hắn có thể thi tú tài, có thể biết chữ là đã tốt rồi.” Đại khái là hôm nay buôn bán lời tám lượng bạc, Tạ hẩm cũng hết sức hào phóng, nghĩ đưa tiểu nhi tử đi đến học đường.
Tống Tân Đồng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó nhìn về phía hai người Tạ Đại Nghĩa và Tạ Đại Hào ngồi bên kia, thần sắc hai người đều nhàn nhạt, nhưng thất lạc cùng cực kỳ hâm mộ trên mặt Tạ Đại Hào càng thêm rõ ràng.
Tạ Hào năm nay vẫn chưa đầy mười hai tuổi, nếu như đi học đường đọc sách nói không chừng còn thông minh hơn Cẩu Đản Nhi hơn một ít đâu, chỉ chẳng qua sinh ra ở nhà nông ở thôn nhỏ như vậy, tự nhiên phải đem cơ hội nhường cho đệ đệ còn nhỏ hơn được sủng ái hơn.
Tống Tân Đồng thở dài một hơi, không lên tiếng.
Thu bà bà đem biểu tình của hai cháu trai lớn nhìn ở trong mắt, bất mãn liếc mắt trừng Tạ thẩm một cái, “Trời sắp tối rồi, ăn cơm mau một chút, chuyện học đường để chờ nói sau.”
Tạ thẩm vốn còn muốn cùng Tống Tân Đồng nói chuyện mua bút mực một chút đâu, nhưng thấy mẹ chồng không rất cao hứng, cũng chỉ không nói cái gì, cúi đầu vùi đầu ăn cơm.
Qủa nhiên nhiều người lực lớn, bốn con cá, gần hai mươi cân, ăn đến sạch sẽ, ngay cả nước dùng cũng không còn.
Tiễn người Tạ gia xong, Tống Tân Đồng lúc này mới trở lại trong phòng đếm bạc.
Đem túi tiền lúc trước giấu ở trong vò đều đem ra, toàn bộ đổ xuống giường.
“Oa oa oa…” Mắt Tiểu Bảo đều trừng lớn, kéo tay Đại Bảo không ngừng lắc, “Ca ca phát tài, ca ca phát tài.”
Đại Bảo* cũng cao hứng đến không ức chế được, nhìn nhiều bạc trắng lóa như vậy, cuối cùng cũng tin nhà mình không thiếu tiền. [Vốn ghi Tiểu Bảo nhưng thấy giống bị lộn nên mình tự sửa nha]
Tống Tân Đồng vùi đầu đếm bạc, “Lúc trước chúng ta có bốn lượng hai trăm văn, hôm nay buôn bán lời ba mươi bảy lượng một trăm năm mươi văn tổng cộng bao nhiêu?”
Đột nhiên bất ngờ hỏi hai tiểu tử.
Vẻ mặt Tiểu Bảo gian nan đếm đầu ngón tay, “Bốn lượng thêm bao nhiêu?”
Đại Bảo trầm ổn nghĩ nghĩ, “Bốn mươi mốt lượng, ân, còn có ba trăm năm mươi văn.”
“Thông minh.” Tống Tân Đồng sờ sờ đầu Đại Bảo, “Không tệ không tệ, tỷ dạy đều nhớ kỹ.”
Tiểu Bảo không tính ra vẻ mặt cầu xin, nước mắt lưng tròng trong suốt ở xoay vòng ở trong mắt
Tống Tân Đồng nhìn vẻ mặt điệu bộ ủy khuất cầu sờ của Tiểu Bảo, cảm thấy không đành sờ sờ đầu đầu của cậu, “Tiểu Bảo cũng rất thông minh, chẳng qua chính là lười, mãi không nhớ được.”
“Tỷ, đệ lúc nào cũng không tính tốt, đệ có phải rất ngốc hay không a?” Tiểu Bảo cuối cùng cũng không tốt, có chút uể oải.
Tống Tân Đồng vỗ vỗ đầu cậu, “Không ngốc, nhưng thông minh, không phải nhớ kĩ năm chữ hôm qua sao?”
“Tiểu Bảo rất thông minh.” Đại Bảo cũng khen cậu, “Còn lợi hại hơn đệ.”
Tiểu Bảo được khen che mặt, khuôn mặt đỏ bừng tươi cười, không nhịn được cười hắc hắc.
“Được rồi, hiện tại chúng ta có nhiều bạc như vậy, qua mấy ngày nữa tỷ mang hai đứa đi lên thị trấn, mua cho hai đứa hai bộ quần áo mới.” Tống Tân Đồng đem bạc đếm ra mười lượng, để riêng một bên, ngày mai tìm thời gian trả bạc cho Hà thẩm nhi bọn họ.
“Không cần mua, không cần mua, đệ có quần áo mới.” Đại Bảo vỗ vỗ quần áo mới lấy của mình.
“Vậy không được, qua không bao lâu tỷ liền sẽ đưa ngươi đi học đường đọc sách, phải mặc quần áo mới mới được.” Tống Tân Đồng nhìn quần áo mình làm ghét bỏ đến không chịu được, xem ra vẫn phải để ngày khác làm một lần nữa mới được, nếu có thể giống Lục phu tử mặc quần áo thêu hoa văn cây trúc như vậy thì tốt rồi.
Nhưng suy nghĩ một chút chính nàng tối đa chỉ có tay nghề khâu tay, hay là thôi đi.
Tống Tân Đồng nhìn hai đệ đệ chơi thành một đoàn, tiếp tục đếm tiền, trả tiền nợ xong còn phải mua bút, mực, giấy, nghiên cho hai đứa, dự đoán cuối cùng còn lại không được bao nhiêu bạc.
Tống Tân Đồng ngửa đầu nhìn nóc nhà tranh, bất đắc dĩ thở dài, bạc trong tay nàng ước chừng chỉ thể xây một căn nhà ngói mấy gian, nếu muốn một cái biện lớn, giống như tứ hợp viện vậy, ước chừng phải hơn một trăm lượng mới được, vẫn phải nỗ lực tìm cách kiếm bạc a!
Thế nhưng sinh ý chiết bên tai này cũng sắp xong rồi, sau này phải làm gì đây? Ai, cuộc sống gian nan a!
Tống Tân Đồng ngã xuống giường, nhìn hai con khỉ náo thành một đoàn, không khỏi cảm khái, tuổi trẻ thật tốt!
Đêm khuya tĩnh mịch, trăng sao chuyển dời, rất nhanh lại bình minh.
Tống Tân Đồng vẫn giống như trước, dặn dò Đại Bảo và Tiểu Bảo trông nhà xong liền đeo giỏ lên núi, ấn theo ký ức hôm trước hướng chỗ rừng sâu đi đến.
Dọc đường hái không ít nấm và mộc nhĩ mới mọc ra, còn hái được không ít hôi bào, đây là một loại nấm mặt ngoài màu nâu hoặc nâu nhạt, bên trong là màu xám, trụng nước qua rồi xào một chút, vị mát* mà trơn mịn, là một thức ăn không tệ.
[*nó là vị lanh lảnh, các vị có ai biết nên hiểu sao không, mình chém là vị mát, chứ vị lanh lảnh là gì cũng bó tay.]
Tống Tân Đồng biết được loại nấm hôi bào này cũng nhờ vào bà ngoại, sau nhà bà ngoại chính là núi rừng, hằng năm sau tới tiết mùa thu, sau cơn mưa trong rừng sẽ sinh trưởng loại nấm hôi bào này, nàng thường xuyên đem rổ đi hái.
Chỉ là sau này khi bà ngoại qua đời, nàng cũng đi nội thành, rồi cũng không ăn lại nữa.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện nấm xám như vậy, Tống Tân Đồng mừng rỡ không ngớt, đem toàn bộ nấm xám trên đất đều lượm trở lại.
Hôi bào còn có tên riêng của nó, mã bột hoặc hôi mã bao, hay còn gọi là mã phấn bao, cách gọi các nơi cũng không tương đồng
Tới gần giờ ngọ, trong giỏ của Tống Tân Đồng đã chứa đầy, cơ hồ tất cả đều là nấm, mộc nhĩ, hôi bào, còn có một hai cân nấm đầu khỉ và nấm kê tung.
Về nhà dùng bữa trưa trước, trừ mộc nhĩ lấy ra phơi nắng bên ngoài, còn lại đều đặt ở chỗ râm mát cạnh giếng nước, bảo đảm lúc đưa đi chỗ Tống chưởng quỹ vẫn long lanh nước!
Buổi chiều lại đi một chuyến ra phía sau núi, đợi đến trời tối mới về nhà, lại cõng một giỏ hôi bào tràn đầy.
Lúc cơm tối, Đại Bảo dùng ánh mắt có chút ghét bỏ nhìn hôi bào đen, “Tỷ, ăn nó có thể trúng độc hay không a?”
“Tỷ ăn cho các ngươi nhìn.” Tống Tân Đồng gắp một khối bỏ vào trong miệng, nhai một chút rồi nuốt xuống, “Chờ tỷ phát tác nhớ gọi Thu bà bà.”
Tiểu Bảo biến sắc, để đũa xuống liền muốn trượt xuống phía dưới, làm ra tư thế muốn chạy.
“Được rồi, đùa các đệ thôi, nhanh ăn đi.” Tống Tân Đồng nhìn vẻ mặt Đại Bảo khó xử, “Thực sự không thích cũng chỉ có thể ăn nấm, có phải muốn ăn thịt hay không? Trong nhà đã không còn thịt, muốn ăn cũng phải đợi lát nữa ngày sau vào vào thành mới có thể ăn.”
“Không phải muốn ăn thịt.” Đại Bảo gắp một miếng hôi bào lên, hết sức e ngại bỏ vào trong miệng.
Tống Tân Đồng nhìn biểu tình anh dung hi sinh của cậu, nhịn không được cười, “Khó ăn như vậy sao?”
Ai biết sau khi Đại Bảo nuốt xuống, lại gắp một khối, “Tỷ, không khó ăn.”
Tiểu Bảo cũng nửa tin nửa ngờ gắp một khối ăn chút, ánh mắt sáng lên, “Ăn ngon.”
“Tân Đồng, ngươi tìm miến này có tác dụng gì? Nếu không ta đi chợ giúp ngươi hỏi một câu?” Tạ Đại Ngưu nhiệt tâm nói.
“Không cần, ta chính là thuận miệng hỏi một câu, không có coi như thôi đi.” Tống Tân Đồng lại thay hai đệ đệ gắp một ít rau, “Hai đứa cũng ăn nhiều rau một chút, đừng chỉ ăn thịt.”
“Ăn ngon.” Tiểu Bảo bất mãn gạt dưa chuột đi, “Không muốn ăn nó.”
“Không thể kén ăn, nếu không lớn lên không cao.” Tống Tân Đồng lại gắp hai miếng dưa chuột cho cậu, “Phải ăn xong!”
“Nha.” Tiểu Bảo miệng lẩm bẩm, không tình nguyện đem dưa chuột nhét vào trong miệng.
“Hai đứa nhỏ này thật lanh lợi.” Tạ thẩm cười híp mắt nhìn Đại Bảo và Tiểu Bảo, “Hai người bọn họ cũng sáu tuổi rồi, Tân Đồng ngươi là muốn đưa muốn đưa bọn họ đi học đường?”
Tống Tân Đồng đáp lời, “Ân, chờ học đường qua nghỉ ngày mùa, ta sẽ đưa hai người bọn họ qua.”
Hằng năm học đường tới tháng bảy liền sẽ nghỉ nông, đợi tháng tám mới có thể khai giảng một lần nữa, một học kì mới cũng bắt đầu lúc này.
“Kia đến lúc đó ta cũng để cho Cẩu Đản Nhi và hai đứa Đại Bảo làm bạn đi, ta cũng không trông chờ hắn có thể thi tú tài, có thể biết chữ là đã tốt rồi.” Đại khái là hôm nay buôn bán lời tám lượng bạc, Tạ hẩm cũng hết sức hào phóng, nghĩ đưa tiểu nhi tử đi đến học đường.
Tống Tân Đồng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó nhìn về phía hai người Tạ Đại Nghĩa và Tạ Đại Hào ngồi bên kia, thần sắc hai người đều nhàn nhạt, nhưng thất lạc cùng cực kỳ hâm mộ trên mặt Tạ Đại Hào càng thêm rõ ràng.
Tạ Hào năm nay vẫn chưa đầy mười hai tuổi, nếu như đi học đường đọc sách nói không chừng còn thông minh hơn Cẩu Đản Nhi hơn một ít đâu, chỉ chẳng qua sinh ra ở nhà nông ở thôn nhỏ như vậy, tự nhiên phải đem cơ hội nhường cho đệ đệ còn nhỏ hơn được sủng ái hơn.
Tống Tân Đồng thở dài một hơi, không lên tiếng.
Thu bà bà đem biểu tình của hai cháu trai lớn nhìn ở trong mắt, bất mãn liếc mắt trừng Tạ thẩm một cái, “Trời sắp tối rồi, ăn cơm mau một chút, chuyện học đường để chờ nói sau.”
Tạ thẩm vốn còn muốn cùng Tống Tân Đồng nói chuyện mua bút mực một chút đâu, nhưng thấy mẹ chồng không rất cao hứng, cũng chỉ không nói cái gì, cúi đầu vùi đầu ăn cơm.
Qủa nhiên nhiều người lực lớn, bốn con cá, gần hai mươi cân, ăn đến sạch sẽ, ngay cả nước dùng cũng không còn.
Tiễn người Tạ gia xong, Tống Tân Đồng lúc này mới trở lại trong phòng đếm bạc.
Đem túi tiền lúc trước giấu ở trong vò đều đem ra, toàn bộ đổ xuống giường.
“Oa oa oa…” Mắt Tiểu Bảo đều trừng lớn, kéo tay Đại Bảo không ngừng lắc, “Ca ca phát tài, ca ca phát tài.”
Đại Bảo* cũng cao hứng đến không ức chế được, nhìn nhiều bạc trắng lóa như vậy, cuối cùng cũng tin nhà mình không thiếu tiền. [Vốn ghi Tiểu Bảo nhưng thấy giống bị lộn nên mình tự sửa nha]
Tống Tân Đồng vùi đầu đếm bạc, “Lúc trước chúng ta có bốn lượng hai trăm văn, hôm nay buôn bán lời ba mươi bảy lượng một trăm năm mươi văn tổng cộng bao nhiêu?”
Đột nhiên bất ngờ hỏi hai tiểu tử.
Vẻ mặt Tiểu Bảo gian nan đếm đầu ngón tay, “Bốn lượng thêm bao nhiêu?”
Đại Bảo trầm ổn nghĩ nghĩ, “Bốn mươi mốt lượng, ân, còn có ba trăm năm mươi văn.”
“Thông minh.” Tống Tân Đồng sờ sờ đầu Đại Bảo, “Không tệ không tệ, tỷ dạy đều nhớ kỹ.”
Tiểu Bảo không tính ra vẻ mặt cầu xin, nước mắt lưng tròng trong suốt ở xoay vòng ở trong mắt
Tống Tân Đồng nhìn vẻ mặt điệu bộ ủy khuất cầu sờ của Tiểu Bảo, cảm thấy không đành sờ sờ đầu đầu của cậu, “Tiểu Bảo cũng rất thông minh, chẳng qua chính là lười, mãi không nhớ được.”
“Tỷ, đệ lúc nào cũng không tính tốt, đệ có phải rất ngốc hay không a?” Tiểu Bảo cuối cùng cũng không tốt, có chút uể oải.
Tống Tân Đồng vỗ vỗ đầu cậu, “Không ngốc, nhưng thông minh, không phải nhớ kĩ năm chữ hôm qua sao?”
“Tiểu Bảo rất thông minh.” Đại Bảo cũng khen cậu, “Còn lợi hại hơn đệ.”
Tiểu Bảo được khen che mặt, khuôn mặt đỏ bừng tươi cười, không nhịn được cười hắc hắc.
“Được rồi, hiện tại chúng ta có nhiều bạc như vậy, qua mấy ngày nữa tỷ mang hai đứa đi lên thị trấn, mua cho hai đứa hai bộ quần áo mới.” Tống Tân Đồng đem bạc đếm ra mười lượng, để riêng một bên, ngày mai tìm thời gian trả bạc cho Hà thẩm nhi bọn họ.
“Không cần mua, không cần mua, đệ có quần áo mới.” Đại Bảo vỗ vỗ quần áo mới lấy của mình.
“Vậy không được, qua không bao lâu tỷ liền sẽ đưa ngươi đi học đường đọc sách, phải mặc quần áo mới mới được.” Tống Tân Đồng nhìn quần áo mình làm ghét bỏ đến không chịu được, xem ra vẫn phải để ngày khác làm một lần nữa mới được, nếu có thể giống Lục phu tử mặc quần áo thêu hoa văn cây trúc như vậy thì tốt rồi.
Nhưng suy nghĩ một chút chính nàng tối đa chỉ có tay nghề khâu tay, hay là thôi đi.
Tống Tân Đồng nhìn hai đệ đệ chơi thành một đoàn, tiếp tục đếm tiền, trả tiền nợ xong còn phải mua bút, mực, giấy, nghiên cho hai đứa, dự đoán cuối cùng còn lại không được bao nhiêu bạc.
Tống Tân Đồng ngửa đầu nhìn nóc nhà tranh, bất đắc dĩ thở dài, bạc trong tay nàng ước chừng chỉ thể xây một căn nhà ngói mấy gian, nếu muốn một cái biện lớn, giống như tứ hợp viện vậy, ước chừng phải hơn một trăm lượng mới được, vẫn phải nỗ lực tìm cách kiếm bạc a!
Thế nhưng sinh ý chiết bên tai này cũng sắp xong rồi, sau này phải làm gì đây? Ai, cuộc sống gian nan a!
Tống Tân Đồng ngã xuống giường, nhìn hai con khỉ náo thành một đoàn, không khỏi cảm khái, tuổi trẻ thật tốt!
Đêm khuya tĩnh mịch, trăng sao chuyển dời, rất nhanh lại bình minh.
Tống Tân Đồng vẫn giống như trước, dặn dò Đại Bảo và Tiểu Bảo trông nhà xong liền đeo giỏ lên núi, ấn theo ký ức hôm trước hướng chỗ rừng sâu đi đến.
Dọc đường hái không ít nấm và mộc nhĩ mới mọc ra, còn hái được không ít hôi bào, đây là một loại nấm mặt ngoài màu nâu hoặc nâu nhạt, bên trong là màu xám, trụng nước qua rồi xào một chút, vị mát* mà trơn mịn, là một thức ăn không tệ.
[*nó là vị lanh lảnh, các vị có ai biết nên hiểu sao không, mình chém là vị mát, chứ vị lanh lảnh là gì cũng bó tay.]
Tống Tân Đồng biết được loại nấm hôi bào này cũng nhờ vào bà ngoại, sau nhà bà ngoại chính là núi rừng, hằng năm sau tới tiết mùa thu, sau cơn mưa trong rừng sẽ sinh trưởng loại nấm hôi bào này, nàng thường xuyên đem rổ đi hái.
Chỉ là sau này khi bà ngoại qua đời, nàng cũng đi nội thành, rồi cũng không ăn lại nữa.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện nấm xám như vậy, Tống Tân Đồng mừng rỡ không ngớt, đem toàn bộ nấm xám trên đất đều lượm trở lại.
Hôi bào còn có tên riêng của nó, mã bột hoặc hôi mã bao, hay còn gọi là mã phấn bao, cách gọi các nơi cũng không tương đồng
Tới gần giờ ngọ, trong giỏ của Tống Tân Đồng đã chứa đầy, cơ hồ tất cả đều là nấm, mộc nhĩ, hôi bào, còn có một hai cân nấm đầu khỉ và nấm kê tung.
Về nhà dùng bữa trưa trước, trừ mộc nhĩ lấy ra phơi nắng bên ngoài, còn lại đều đặt ở chỗ râm mát cạnh giếng nước, bảo đảm lúc đưa đi chỗ Tống chưởng quỹ vẫn long lanh nước!
Buổi chiều lại đi một chuyến ra phía sau núi, đợi đến trời tối mới về nhà, lại cõng một giỏ hôi bào tràn đầy.
Lúc cơm tối, Đại Bảo dùng ánh mắt có chút ghét bỏ nhìn hôi bào đen, “Tỷ, ăn nó có thể trúng độc hay không a?”
“Tỷ ăn cho các ngươi nhìn.” Tống Tân Đồng gắp một khối bỏ vào trong miệng, nhai một chút rồi nuốt xuống, “Chờ tỷ phát tác nhớ gọi Thu bà bà.”
Tiểu Bảo biến sắc, để đũa xuống liền muốn trượt xuống phía dưới, làm ra tư thế muốn chạy.
“Được rồi, đùa các đệ thôi, nhanh ăn đi.” Tống Tân Đồng nhìn vẻ mặt Đại Bảo khó xử, “Thực sự không thích cũng chỉ có thể ăn nấm, có phải muốn ăn thịt hay không? Trong nhà đã không còn thịt, muốn ăn cũng phải đợi lát nữa ngày sau vào vào thành mới có thể ăn.”
“Không phải muốn ăn thịt.” Đại Bảo gắp một miếng hôi bào lên, hết sức e ngại bỏ vào trong miệng.
Tống Tân Đồng nhìn biểu tình anh dung hi sinh của cậu, nhịn không được cười, “Khó ăn như vậy sao?”
Ai biết sau khi Đại Bảo nuốt xuống, lại gắp một khối, “Tỷ, không khó ăn.”
Tiểu Bảo cũng nửa tin nửa ngờ gắp một khối ăn chút, ánh mắt sáng lên, “Ăn ngon.”
Danh sách chương