Đợi lúc hoàng hôn tây tà, lúc này Tống Tân Đồng mới mang theo một đuôi cá trắm cỏ khoảng bốn cân lắc lư về nhà, trên đường gặp được một phụ nhân đang ôm rau cho heo ăn về nhà, vốn còn đang nói chuyện phiếm buổi trưa hôm nay liền đều câm miệng.

Tống Tân Đồng cười cười, không nói chuyện liền trực tiếp đi về nhà.

Chờ đến cửa nhà, vừa lúc đụng phải Tống Đại Giang từ giữa thôn đi tới, “Nha đầu ở nhà đâu?” Ngữ khí Tống Đại Giang xem như hòa nhã hỏi, “Đi trongt sông bắt cá?”

Ngoài thôn có một con sông, người trong thôn đều sẽ đến đó mò cá, Tống Đại Giang cho rằng nàng cũng đến trong sông bắt.

Tống Tân Đồng không trực tiếp trả lời, đẩy ra một nửa cửa viện đang đóng đi vào, đem cá bỏ vào thùng nước, lúc này mới phản ứng với Tống Đại Giang: “Có việc gì thế, đại thúc?”

Sắc mặt Tống Đại Giang có chút khó coi, chẳng qua không nói thêm lời khó nghe gì, trực tiếp đưa một trăm văn qua, “Đây là bồi thường cho ngươi, ngươi cầm tiền đi mua khóa đồng mới đi.”

Tống Tân Đồng không khách khí nhận lấy chuỗi tiền.

Thấy nàng nhận, Tống Đại Giang cười cười, ngay sau đó nói: “Chúng ta tuy đã đoạn thân nhưng rốt cuộc vẫn còn quan hệ huyết thống, gãy xương vẫn còn liền gân, sau này không có gì thì mang hai đệ đệ tới nhà chơi, ta đã nói qua với bà ngươi, nói cho cùng nàng cũng vì tốt cho ngươi, chỉ là tra việc hôn nhân này đích thực không tốt, sau này lại thay ngươi tìm một cửa tốt nữa.

“Việc hôn nhân của ta không phiền người ngoài để ý tới, không tiễn.” Tống Tân Đồng không thích nhất là bị đánh một bạt tai rồi lại cho một quả táo ngọt, hơn nữa còn là táo độc.

Tống Đại Giang trầm mặt liếc nhìn Tống Tân Đồng, cảm thấy hắn xông tới nhưng lại đổi lấy nàng không thể mà tránh được, hậm hực quay người đi vào trong thôn.

Tống Tân Đồng nhìn phương hướng Tống Đại Giang rời khỏi, đáy lòng đối với bác cả này rất thất vọng!

Mang cá đến bờ giếng sau nhà, đem cá làm sạch sẽ dù không thành thạo lắm, lúc này mới trở lại trong phòng bếp, thần thái lạnh lùng đem cá chặt thành mấy khúc.

Tống Tân Đồng thích ăn cá nấu rau chua, hơn nữa vừa lúc trong nhà có dưa chua cũ nguyên chủ làm, cho nên nàng không chút khách khí lấy đầy một bát lá dưa chua, lại chuẩn bị hoa tiêu,quả thù du, gừng, hành cùng gia vị.

Nếu có ớt thì tốt rồi, chung quy thù du này có chút vị đắng, hơn nữa cũng không ăn ngon như ớt vậy.

Cũng không biết chỗ khác có thể có ớt hay không đây? Tống Tân Đồng thở dài một hơi, nếu có cơ hội nhất định phải đến Lĩnh Nam thành đi một vòng, nghe nói chỗ ấy phồn hoa chỉ đứng sau đô thành Đại Chu, muốn gì có đó, nói không chừng sẽ có ớt đâu?

Lúc này tiếng Tạ đại thúc từ ngoài phòng truyền vào: “Nha đầu Tân Đồng, ở nhà sao?”

“Ở.” Tống Tân Đồng vội rửa sạch tay, lúc này mới vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, liếc mắt một cái đã thấy hai sọt chiết bên tai hắn đã rửa sạch, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Thúc, đây là đào ở đâu a?”

“Liền trong núi, lúc sáng khi vào núi phát hiện, chẳng qua đã đào xong, tổng cộng chỉ nhiều như vậy.” Tạ Đại Ngưu, đem cái sọt dời vào phòng để tránh phơi nắng.

Tống Tân Đồng lấy cái cân lớn, “Thúc, cân một chút tổng cộng bao nhiêu cân?”

Tạ Đại Ngưu nói: “Không cần cân, nhiều nhất gần hai trăm cân.”

Đây sao chỉ có hai trăm cân, tràn đầy hai cái sọt lớn, ít nhất phải ba trăm cân. Tống Tân Đồng không muốn chiếm tiện nghi trên người ta, “Thúc, vẫn phải cân a, chúng ta dù là chú cháu ruột cũng phải tính sổ rõ ràng a.”

“Hắc, ta và cha ngươi là quan hệ gì, thật không cần, nhiều cũng không nhiều hơn được mấy chục cân.” Tạ Đại Ngưu khoát tay áo, không muốn nhiều hơn một chút bạc này.

“Thúc, cha ta còn đang nhìn đâu, nếu biết ta không thành tín như vậy, đêm tới báo mộng cũng phải mắng ta một trận.” Tống Tân Đồng cười đùa nói.

Tạ Đại Ngưu sửng sốt, sau đó nhìn bài vị để trong phòng, lập tức ha ha cười rộ lên, “Cha ngươi rất đau ba tỷ đệ các ngươi, sao nỡ mắng các ngươi a?”

“Thật không cần cân, không có chuyện gì ta liền đi trước.” Tạ Đại Ngưu liền xoay ngươi đi ra ngoài.

Tống Tân Đồng ‘ai’ một tiếng: “Vậy tính cho thúc hai trăm sáu mươi cân, ngày mai kết toán lại cùng chia cho thúc.”

Tạ Đại Ngưu gãi gãi đầu, hắn vốn nghĩ muốn ít đi một chút, nhưng sao chỉnh đến chỉnh đi lại chỉnh hơn đây? Đang muốn nói chuyện, Tống Tân Đồng lại lên tiếng, “Tạ đại thúc có còn tìm được chỗ nào sung túc hơn không?”

“Không tì được, ta để Đại Nghĩa lại đi kiếm chỗ khác một chút.” Tạ Đại Ngưu rất sốt ruột, “Nếu như không tìm được thì làm sao bây giờ?”

“Không có gì, ta đã tìm được một chỗ, vài ngày tới đều không cần lo lắng.” Tống Tân Đồng đem địa phương đó nói ra.

Tạ Đại Ngưu cũng biết chỗ đầm nước ở khe núi kia, bình thường cũng không có người đi, nhưng là lúc lấy củ từ đi ngang qua sẽ nhìn thấy động tĩnh, “Nếu là bị người thấy thì làm sao?”

“Không có biện pháp, cung cấp hàng quan trọng.” Tống Tân Đồng nói.

“Cũng phải, vậy chúng ta ngày mai đi sớm một chút, tránh người trước đã.” Tạ Đại Ngưu nói xong cũng đi ra ngoài, “Vậy ta liền đi về trước.”

“Thúc đi thong thả.” Tống Tân Đồng tiễn Tạ Đại Ngưu rời khỏi rồi trở ljai phòng bếp, bắt đầu làm cơm tối.

Đợi đến lúc ăn cơm tối, mặt trời còn chưa xuống núi.

“Tỷ, nhà chúng ta ăn cơm càng lúc càng sớm.” Đại Bảo ăn thịt cá Tống Tân Đồng đã lựa xương qua cho hắn, cảm thán: “Thịt cá này ăn ngon thật.”

“Ăn ngon liền ăn nhiều một chút.” Tống Tân Đồng gắp một khối thịt bụng cá vào bát hai người, “Cẩn thận một chút, đừng để mắc họng.”

“Đệ biết tỷ.” Tiểu Bảo từng chút từng chút mân thịt cá, “Chúng ta mỗi ngày đều ăn thịt, mỗi ngày đều giống như lúc qua năm mới vậy.”

“Vậy ăn nhiều một chút a.” Tống Tân Đồng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không lớn bằng một bàn tay, nuôi nhiều ngày như vậy, thế nào một chút thịt cũng không dài ra a? Nghĩ rồi nhịn không được thay hai cậu gắp nhiều một ít, “Ăn nhiều một chút, lớn lên béo một chút.”

“Tỷ, người cũng ăn.” Đại Bảo chủ động gắp một khối thịt bong bóng cá màu mỡ cho Tống Tân Đồng, “Tỷ cũng phải béo một chút.”

Tiểu Bảo mở to mắt nhìn hai người tỷ và ca ca, nhịn không được bật cười, lộ ra cái miệng đầy răng sữa nhỏ, sau đó liếm liếm chiếc đũa dính đầy nước bọt, chống người đứng trên băng ghế, chia ra gắp cho Tống Tân Đồng và Đại Bảo một khối, “Tỷ, ca ca, Tiểu Bảo cho mọi người ăn.”

Tiểu Bảo ngước cổ hỏi: “Ca ca, Tiểu Bảo đối với huynh tốt không?”

“Tốt.” Đại Bảo không chút suy nghĩ gật đầu, cũng gắp một khối thịt bong bóng cá cho Tiểu Bảo, còn không quên nói: “Ca ca cũng đối tốt với Tiểu Bảo.”

Tống Tân Đồng nhíu mày nhìn Tiểu Bảo, quả nhiên, xong một câu liền nghe cậu nói: “Vậy ca ca đưa cái bong bóng này cho ta ăn đi.” [Nhịn không được nói một câu, trong hai anh em, tui tội Đại Bảo nhất mà không thích thằng em nhất, khôn lỏi ở cái không đâu.]

Đại Bảo liếc mắt nhìn bong bóng cá trôi ở trên một cái, cậu cũng có chút muốn ăn, làm sao bây giờ? Thế nhưng chỉ có một cái a.

Đại Bảo suy nghĩ nửa ngày, thương lượng với Tiểu Bảo: “Nếu không cho tỷ ăn đi.”

Nghe thấy Đại Bảo nhắc tới mình, Tống Tân Đồng đem thịt cá nhai kĩ nuốt chậm xong mới ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của hai cậu đem gắp bong bóng cá màu trắng lên, bỏ vào bát của mình.

Hai cậu cái gì cũng không nói, ngoan ngoãn cúi đầu ăn thịt cá trong bát.

Kỳ thực Tống Tân Đồng không thích ăn cái này, chia một cái làm hai rồi gắp vào bát hai cậu.

Đại Bảo và Tiểu Bảo nhìn bong bóng ca được đưa tới, cũng không khỏi cười híp mắt lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện