“Đa tạ Lục phu tử.” Vẻ mặt Tống Tân Đồng cảm kích nhìn Lục Vân Khai, cảm thấy gương mặt này dù có tì vết cũng anh tuấn, thực sự là càng nhìn càng thấy đẹp, quả nhiên là tâm thiện sẽ khiến người đẹp.

Lục Vân Khai nhìn đôi mắt si mê nhìn chằm chặp mắt mình, nhíu mày, sau đó cúi đầu nhìn bàn tay thô vẫn nắm chặt cánh tay mình, lạnh giọng nói: “Buông ra!”

Tống Tân Đồng ngây ra một lúc mới chú ý tới tay mình vẫn chăm chăm bắt lấy cánh tay Lục phu tử, lúc này mới vội buông ra, có chút xin lỗi nhìn nếp uốn ở tay áo hắn, thay hắn vỗ vỗ, “Thực sự xin lỗi, ta không phải cố ý.”

“Hừ.” Lục Vân Khai hừ lạnh một tiếng tránh động tác thô lỗ của Tống Tân Đồng, đi sang bên cạnh phẩy phẩy tay áo.

Tống Tân Đồng nhìn động tác của hắn, không hổ là tú tài, động tác giống nhau nhưng hắn làm lại hơn mấy phần phong thái ưu nhã, nhìn thấy cổ tay áo hắn thêu họa tiết thân trúc, thanh nhã mà khí tiết [*gốc là cao tiết, mong được góp ý], cũng không biết là ai thêu, trông rất sống động.

“Ngươi thật là một người tốt, lần trước đã cứu đệ đệ ta, lần này lại cứu ta, ta không cho rằng báo…” Tống Tân Đồng có chút nhăn nhó muốn nói chờ nàng có nhiều tiền hơn sẽ tạ ơn.

“Không cần.” Lục Vân Khai cảm thấy Tống gia cô nương này quả thực chính là ‘Kinh vì người trời’ (?), một chút cũng không dịu dàng e lệ giống những nữ tử khác, dám tùy tiện nhìn thẳng nam nhân, còn kêu khóc kéo tay áo nam nhân cho nên rất sợ nàng nói ra lời lấy thân báo đáp, vội vã mở miệng cắt ngang. [Cho mình xin lỗi chút. Anh à, anh ảo tưởng quá rồi anh hai!]

Tống Tân Đồng cười khan, “Lục phu tử thực sự là khí tiết.” Vậy mà không lấy tiền, vậy chắc đem cho hắn một chút rau củ đặc sắc qua? Thời gian sau này còn dài, Lục Vân Khai chung quy sẽ thu đồ ăn mới mẻ nàng đưa tới.

“Tống cô nương vẫn là cẩn thận một chút mới tốt, ta xem đồ tể kia cũng không phải người lòng dạ rộng lượng.” Lục Vân Khai nhắc nhở.

Tống Tân Đồng nghĩ lại biểu tình lúc Mã đồ tể rời đi, đích thực là phẫn hận, “Lục phu tử ngươi nhắc nhở rất phải, ta sẽ tỉnh táo.”

“Vậy cáo từ.” Lục Vân Khai chắp tay với nàng, sau đó quay người hướng phía thị trấn mà đi đến.

Tống Tân Đồng đứng xa xa nhìn bóng lưng tuấn tú của Lục Vân Khai, ấm nhuận có lễ, khí chất thanh nhã, câu ‘Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song’ kia đại để là nói người như vậy đi?

Chỉ tiếc nhất vết sẹo kia, làm con đường làm quan của hắn dừng lại, nếu không nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ.

Chẳng qua, có vết sẹo này cũng rất đẹp mắt, trái lại làm hắn hơn mấy phần khí thế.

Tống Tân Đồng mang giỏ rất nhanh chạy về nhà, vừa vào đến cửa nhà liền đi vào phòng ngủ, lại lật lại ngăn tủ quần áo một phen, sau một phen lục lọi ở dưới cùng tìm được một hộp gỗ nhỏ, sau khi mở ra vội lật lật, hoàn hảo hoàn hảo, khế đất, hộ tịch, thiếp canh cũng vẫn còn.

Tống Tân Đồng không tự chủ thở phào nhẹ nhõm, may mắn Trương bà tử ngại cả nhà bọn họ là sao chổi, không muốn tới cửa, nếu không mấy thứ này đã sớm mất.

“Tỷ, người đang tìm cái gì a?” Đại Bảo từ bên ngoài theo trở vào.

Tiểu Bảo từ rương nhỏ lấy ra một khối ngọc bội, nhìn kỹ một chút, phát hiện cũng không nhận ra, “Đây là cái gì a?”

Tống Tân Đồng lấy tới nhìn xem, phát hiện khối ngọc bội này tính chất bình thường, mặt trên điêu khắc phù điêu hoa quỳnh, nhìn qua rất đẹp mắt, nàng tỉ mỉ nghĩ, trong đầu cũng không có ký ức dư thừa, chẳng qua hơn phân nửa là tín vật đính ước cha đưa cho nương đi?

Tống Tân Đồng đem lấy lại ngọc bội bỏ vào hộp gỗ, sau đó lại cẩn thận từng li từng tí bỏ vào ngăn tủ phía dưới cùng, lại lấy hèo (?) che che, sau đó thần sắc nghiêm túc dặn dò Đại Bảo và Tiểu Bảo, “Ngàn vạn cần phải bảo vệ cái tráp này, không nên để bị người xấu trộm đi, nếu không tỷ cũng sẽ bị người xấu bán cho người xấu.”

Đại Bảo và Tiểu Bảo vừa nghe đều không cầm lòng được hít một hơi, sau đó cực kỳ trịnh trọng gật đầu, “Tỷ, chúng đệ nhất định sẽ bảo vệ nó.”

Sau đó hai cậu trao đổi một ánh mắt, sau này đi chơi cũng không thể chạy xa, không thể để cho người xấu đem tỷ của bọn họ bán đi!

Tống Tân Đồng không phát giác động tác của hai cậu, vùi đầu đếm tiền đồng chỉnh lí lại, hôm nay trái phải tốn hai trăm năm mươi văn, lại đếm ba trăm hai mươi văn ra, đem tiền đồng còn lại toàn bộ bỏ vào vò nhỏ giấu tiền, tiền đồng rơi vào vò có thanh âm lanh lảnh dễ nghe, cực kì êm tai.

“Oa… nhiều như vậy.” Đại Bảo nhìn vò tiền đồng, mắt sáng đến dọa người.

Tiểu Bảo cũng nhịn không được mở to hai mắt: “Tỷ, chúng ta phát tài sao?”

“Ân, phát tài, sắp phát tài.” Tống Tân Đồng cho Đại Bảo và Tiểu Bảo mỗi đứa hai văn tiền, “Mau mau cầm, thèm ăn liền đi chỗ cây đa lớn mua đồ ngon ăn.”

Trong thôn có một người đi bán hàng rong, hắn bình thường chọn hàng ở hơn mười người trong thôn đi bán, mà vợ hắn cũng sẽ ở chỗ cây đa lớn bày gian hàng, đều là mua một ít đồ ăn, chơi hài tử thích, chỉ một hai văn tiền gì đó, rất nhiều người đều không tiếc mua cho bọn trẻ trong nhà ăn, cho nên sinh ý cũng không tệ lắm.

“Cảm ơn tỷ.” Tiểu Bảo cao hứng nhảy lên, ngay cả Đại Bảo luôn luôn lão thành cũng cười híp mắt cẩn thận từng li từng tí đem tiền thu vào, thoáng như đó là một châu báu vậy.

Tống Tân Đồng đem tiền sẽ đưa cho Tạ thẩm xâu vào, lại đếm một lần nữa, “Tỷ muốn đi nhà Tạ thẩm, các đệ có muốn đi cùng không?”

“Đệ coi nhà.” Đại Bảo lập tức nói.

“Đệ cũng giữ nhà.” Tiểu Bảo phụ họa nói.

“Tốt lắm, xem nhà thật kỹ.” Tống Tân Đồng cầm xuyến tiền rất nhanh đi đến nhà Thu bà bà, vừa tới trên đường nhỏ ngoài sân liền la lớn: “Thu bà bà, Tạ thẩm các ngươi ở nhà không?”

“Ở đây, ở đây.” Cẩu Đản Nhi sôi nổi từ bên trong chạy ra, “Tân Đồng tỷ tỷ, ngươi đã đến rồi a?” Nói xong lại liếc mắt nhìn phía sau, “Đại Bảo và Tiểu Bảo sao lại không tới?”

“Bọn họ đang ở nhà, ngươi có thể tới nhà chúng ta tìm họ.” Tống Tân Đồng tóc Cẩu Đản Nhi mất trật tự, nhịn không được sờ sờ, “Đầu ngươi thế nào lại bị đốt a?”

“Hôm qua buổi tối ngủ gật ngủ gà cạnh ngọn đèn, kết quả thoáng cái đụng ngã ngọn đèn, bị lửa đốt.” Tạ thẩm từ bên trong đi ra, dở khóc dở cười nói.

Mặt Cẩu Đản Nhi đau khổ, hắn không có tóc nên không muốn đi ra ngoài, sợ người khác chê cười hắn.

“Thì ra là vậy a.” Tống Tân Đồng nhịn cười, “Không có chuyện gì, qua mấy ngày liền mọc ra lại.”

“Tân Đồng mau vào ngồi a.” Thanh âm Thu bà bà từ trong phòng truyền ra.

“Ai.” Tống Tân Đồng đi vào trong phòng đã nhìn thấy Thu bà bà đang bện giày rơm, tò mò hỏi: “Thu bà bà ngươi còn có thể bện giày rơm a?”

“Biết chứ, ta bện giày rơm mang được không.” Thu bà bà nhếch mép cười, “Ngươi kia mang một một đôi đi.”

Tống Tân Đồng nhìn giày rơm trên chân Thu bà bà, đem bàn chân làm đến thập phần thô ráp, lắc lắc đầu: “Không cần làm phiền, ta sợ mang không quen.”

Thu bà bà cũng không tức giận, thập phần hiểu ý nói: “Cũng phải, chân tiểu cô nương gia các ngươi non mềm, nên mang giày vải mềm mại.”

Tống Tân Đồng hì hì cười rộ lên, chờ sau khi Tạ thẩm đi vào thì móc xâu tiền ra: “Thu bà bà, Tạ thẩm nhi, đây là tiền bán rau, các ngươi đếm một chút.”

“Thật là có thể bán nhiều như vậy a?” Tạ thẩm đã chuẩn bị tâm lí xong nhưng thật sự thấy tiền vẫn bị kinh sợ, thanh âm có chút run rẩy, “Này… những thứ này đều là của chúng ta?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện