Lúc tiếng gà gáy sớm đầu tiên vang lên, Tống Tân Đồng mơ mơ màng màng ngồi dậy, hai mắt nhập nhèm nhìn trời tối om ngoài cửa sổ, nhịn không được buồn ngủ ngáp một cái.
‘Ba’ một tiếng, đem cảm giác ngái ngủ của Tống Tân Đồng tan đi không ít, nàng ngẩn ngẩn quay đầu nhìn về hai đệ đệ ngủ trên giường, tư thế ngủ hai người rất hào phóng, Tiểu Bảo lại đem chân giẫm trên mặt Đại Bảo, Đại Bảo bị giẫm không thoải mái liền đem tay đập tới trên bắp chân Tiểu Bảo.
Chẳng qua hai người cũng không có tỉnh, lại còn ngủ đến sâu giấc, nhỏ giọng ngáy.
Tống Tân Đồng không khỏi cười cười, lại ngồi trở lại bên giường đem cẳng chân Tiểu Bảo na một vòng sang bên cạnh, đem hai người dựa đầu vào nhau ngủ. Sáng sớm rét lạnh, lại đem chăn mỏng đắp trên người hai người, lúc này mới xốc màn xanh xuống giường, đeo giày vào liền đi ra cửa.
Sauk hi súc miệng xong thì Tạ thẩm liền tới đây, giúp đỡ hai chiếc giỏ tràn đầy chiết bên tai mang đến cửa thôn, Lý đại gia đã sớm chờ ở cửa thôn.
Bởi vì đi thị trấn rất xa cho nên người trong thôn trừ phi là có việc gì, nếu không đều là một tháng vào thị trấn một lần, cho nên hôm nay người đi xe gò cũng chỉ có một mình Tống Tân Đồng.
Lúc đến thị trấn cũng chỉ mới giờ đầu sáng sớm, trên đường chỉ có thưa thớt những người vội vã.
Bởi vì đồ của nàng nhiều, Lý đại gia hảo tâm đưa nàng đến cửa tửu lầu, nàng cũng đửa nhiều hơn ba văn tiền xe thồ.
Bởi vì canh giờ còn sớm, cửa Cát Tường tửu lâu vẫn còn đóng chặt.
Tống Tân Đồng không dịch chuyển cái giỏ cũng có sáu bảy mươi cân mà trực tiếp đi trước đại môn đóng chặt, gõ cổng, không đầy một lát Chu Tam Nhi liền ra mở cửa, từ bên trong lộ ra cái đầu, thấy là nàng thì kinh ngạc vui mừng: “Thì ra là Tống cô nương đưa rau tới.”
“Tống cô nương mời mau vào trong.” Chu Tam Nhi nói lại đem cửa gỗ mở rộng ra một chút, lại gọi một tiểu nhị chạy đến cạnh giỏ giúp nâng vào đại đường.
“Tống cô nương vẫn chưa dùng bữa sáng đi? Chúng ta đang nấu mì đây, cũng cho ngươi một bát thế nào?” Chu Tam Nhi thập phần cơ linh nói: “Chưởng quỹ còn ở phía sau cùng người trồng rau kết toán tiền bạc, còn thỉnh Tống cô nương chờ một chút nha.”
“Vậy được, ta đây đúng là đang rất đói bụng.” Tống Tân Đồng cười gượng hai tiếng, nếu đã chủ động nhắc tới thì nàng cũng không khách khí.
Rất nhanh, Chu Tam Nhi liền bưng lên một bát mì thịt thái nóng hầm hập, mì nước dầu đỏ, hương thơm xông vào mũi, làm Tống Tân Đồng muốn ăn thả phanh, mấy ngày này trong nhà không có đồ gia vị gì, món ăn làm ra đều rất thanh đạm, ăn lâu dần cảm thấy trong miệng nhạt như chim.
Sau khi ăn xong mì, lại đợi thêm nửa chén trà công phu, Tống chưởng quỹ liền tới đây.
Tống chưởng quỹ mặt đầy hồng quang chắp tay với Tống Tân Đồng, “Thực sự xin lỗi, để Tống cô nương đợi lâu.”
“Không có gì, ta trái phải cũng không có chuyện gì.” Tống Tân Đồng uống cạn một hớp trà, nhàn nhạt cười.
“Vậy bây giờ để ta cân đồ cho Tống co nương.” Tống chưởng quỹ ra hiệu cho bọn Chu Tam Nhi nâng đồ ra phòng phía sau, sau đó cũng ngồi xuống bàn vuông đối diện, “Tống cô nương, không biết có thể nói tới lượng hàng không?”
Người cổ đại này thật thích ăn chiết bên tai có mùi như vậy? Đáy lòng Tống Tân Đồng không khỏi khó hiểu, chẳng qua trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, cười nhạt chỉ vào hai cái giỏ chiết bên tai mới được nâng vào nội đường, “Ở đây cũng không chỉ có một trăm cân, chưởng quỹ ngươi xác định vẫn muốn càng nhiều?”
Tống chưởng quỹ gật gật đầu, “Không dối gạt cô nương, đông gia chúng ta ở Lĩnh Nam thành mấy chục nhà tửu lầu như vậy, hai ngày trước sau khi đưa ra chiết bên tai rất được mọi người ưa thích.”
Tống Tân Đồng hiểu rồi, bọn họ là nghĩ thừa dịp mọi người cảm thấy mới mẻ kiếm một khoản, đáy lòng tính toán một chút, “Vậy các ngươi muốn số lượng bao nhiêu?”
“Mỗi ngày một nghìn năm trăm cân.” Tống chưởng quỹ vào chiều hôm qua đã cùng đông gia cộng lại, Cát Tường tửu lâu ở Lĩnh Nam thành toàn bộ có mười lăm gian, ấn theo mỗi tửu lâu hai ngày một trăm cân, lại còn hoàn toàn có thể tiêu hết, hơn nửa vẫn là dự đoán bảo thủ, hắn lại bổ sung một câu: “Đương nhiên là càng nhiều càng tốt.”
Tống Tân Đồng sáng tỏ, “Ta đây chỉ có thể tận lực, dù sao sức ta cũng hữu hạn.”
“Đây là chuyện của cô nương ngươi.” Tống chưởng quỹ cười cười, “Ta chỉ cần có được nguồn cung cấp là được.” Bọn họ cũng không phải là không nghĩ tới biện pháp tự mình đi tìm chiết bên tai này, nhưng tìm nhiều chỗ cũng không phát hiện loại chiết bên tai này.
Thực sự là cáo già, đáy lòng Tống Tân Đồng hừ cười một tiếng, “Còn có một điều là nếu thật muốn nhiều như vậy, ta cũng vô pháp giao hàng cho ngươi.”
“Ta hiểu rõ, cách mỗi hai ngày lúc chạng vạng ta phái người đi chở hàng, thế nào?” Tống chưởng quỹ đưa ra đề nghị này, “Cô nương cứ chuẩn bị nguồn cung cấp là được.”
Chiết bên tai trong núi kia nhưng nhiều hơn, đào xong chỗ kia lại đổi chỗ khác là được, Tống Tân Đồng suy nghĩ giây lát, gật gật đầu, “Vậy thành.”
“Chẳng qua hiện tại chúng ta phải lập khế ước khác.” Tống chưởng quỹ nói.
“Hử?” Tống Tân Đồng nhìn về phía Tống chưởng quỹ đang sờ chòm râu, “Không biết muốn sửa chỗ nào?”
Tống chưởng quỹ híp mắt cười nói: “Cô nương yên tâm, giá vẫn như cũ.”
Đáy lòng Tống Tân Đồng không biết cao hứng đến bao nhiêu, chờ hai chữ ‘thế nhưng’ của hắn.
“Thế nhưng số lượng hàng do chúng ta quyết định, nếu như chúng ta không muốn thì bỏ liền bỏ, Tống cô nương không thể có ý kiến.” Tống chưởng quỹ cười híp mắt như cũ, nói.
Sắc mặt Tống Tân Đồng trầm xuống, văn thư trước quy định kỳ hạn hợp tác, nếu định ra như thế rồi tửu lâu nói không cần là không cần, hàng hóa nàng chồng chất tìm ai bán đi? Tống chưởng quỹ nhìn sắc mặt nàng khẽ biến, không chút hoang mang nâng chén trà uống một ngụm, sau đó nói: “Cô nương ngươi hãy nghĩ như vầy, chúng ta tăng lượng hàng, chỉ là đem lượng hàng chúng ta định trước trong hai tháng ngươi có thể cấp đưa đến một lần thôi, tính đi tính lại, chỉ cần sinh ý tửu lâu chúng ta làm tốt thì hàng của cô nương sẽ được bán ra ngoài.”
“Nói là nói như vậy, nhưng nguy hiểm của ta thật sự là quá lớn, không thể nói không cần là không cần được?” Tống Tân Đồng có chút khó xử.
“Cô nương ngươi yên tâm, việc buôn bán của chúng ta dần dần sẽ xong, không thể nào chỉ một ngày là được, chung quy sẽ có một quá trình giảm xóc, đến lúc đó chúng ta sẽ sớm thông báo cho cô nương. Nói ngắn gọn, văn thư này trừ sửa lại điểm này, cái khác cũng không có thay đổi, đối với cô nương là càng có lợi.” Tống chưởng quỹ cười đến không thấy mắt đâu.
Trực giác Tống Tân Đồng thấy có chút không đúng, chẳng qua nàng cảm thấy không có khả năng chỉ hai ngày sinh ý này sẽ không xong đi? Trước đó bán ba nghìn cân đi lại nói, dù sao nàng cũng không có ý làm loại buôn bán trường kì này.
“Được, ta đồng ý.”
“Vậy bên này ta lần nữa viết văn thư.”
Tống Tân Đồng quan tâm nhất vẫn là điểm này: “Vậy khi nào tính tiền?”
“Mỗi lần chở hàng sẽ tính tiền với cô nương, tuyệt đối sẽ không khất nợ cô nương.” Tống chưởng quỹ đem văn thư viết hai phần rồi đưa cho Tống Tân Đồng, nàng nhận lấy nhìn nhìn, xác nhận không có sai lầm gì rồi kí tên, “Vậy đa tạ chưởng quỹ.”
“Vậy đêm mai đến lấy chiết bên tai được không?”
Vội đến vậy? Tống Tân Đồng nhịn không được liếc mắt nhìn Tống chưởng quỹ nhiều thêm một cái, tính lấy chiết bên tai tắm sao? Chẳng qua khách tới cửa, đâu có lí nào lại khước từ, “Có thể.”
Chẳng qua chính là muốn về nhanh, nhờ Thu bà bà các nàng hỗ trợ, một nghìn năm trăm cân, thế nào cũng phải gần một ngày mới đào xong.
“Vậy liền định như vậy đi, xế chiều giờ dậu ngày mai liền đến tìm cô nương.” Tống chưởng quỹ không quên lặp lại một câu.
“Được.” Tống Tân Đồng đáp ứng.
“Chưởng quỹ, đã tính xong, tổng cộng một trăm ba mươi cân.” Chu Tam Nhi thấy đã nói xong rồi mới từ hậu đường đi ra báo cáo.
Tống chưởng quỹ đánh bàn tính, sau đó cầm một xâu ra, đếm chín mươi văn lấy ra, còn lại xuyến thành chuỗi đưa cho Tống Tân Đồng, “Tổng cộng chín trăm mười văn, cô nương thu vào.”
[một xâu 1000 văn]
“Đa tạ.” Tống Tân Đồng lòng tràn đầy vui vẻ đem tiền bỏ vào túi bố mang đến, trừ ba trăm hai mươi văn của Tạ thẩm, nàng còn được năm trăm chín mươi văn đấy.
‘Ba’ một tiếng, đem cảm giác ngái ngủ của Tống Tân Đồng tan đi không ít, nàng ngẩn ngẩn quay đầu nhìn về hai đệ đệ ngủ trên giường, tư thế ngủ hai người rất hào phóng, Tiểu Bảo lại đem chân giẫm trên mặt Đại Bảo, Đại Bảo bị giẫm không thoải mái liền đem tay đập tới trên bắp chân Tiểu Bảo.
Chẳng qua hai người cũng không có tỉnh, lại còn ngủ đến sâu giấc, nhỏ giọng ngáy.
Tống Tân Đồng không khỏi cười cười, lại ngồi trở lại bên giường đem cẳng chân Tiểu Bảo na một vòng sang bên cạnh, đem hai người dựa đầu vào nhau ngủ. Sáng sớm rét lạnh, lại đem chăn mỏng đắp trên người hai người, lúc này mới xốc màn xanh xuống giường, đeo giày vào liền đi ra cửa.
Sauk hi súc miệng xong thì Tạ thẩm liền tới đây, giúp đỡ hai chiếc giỏ tràn đầy chiết bên tai mang đến cửa thôn, Lý đại gia đã sớm chờ ở cửa thôn.
Bởi vì đi thị trấn rất xa cho nên người trong thôn trừ phi là có việc gì, nếu không đều là một tháng vào thị trấn một lần, cho nên hôm nay người đi xe gò cũng chỉ có một mình Tống Tân Đồng.
Lúc đến thị trấn cũng chỉ mới giờ đầu sáng sớm, trên đường chỉ có thưa thớt những người vội vã.
Bởi vì đồ của nàng nhiều, Lý đại gia hảo tâm đưa nàng đến cửa tửu lầu, nàng cũng đửa nhiều hơn ba văn tiền xe thồ.
Bởi vì canh giờ còn sớm, cửa Cát Tường tửu lâu vẫn còn đóng chặt.
Tống Tân Đồng không dịch chuyển cái giỏ cũng có sáu bảy mươi cân mà trực tiếp đi trước đại môn đóng chặt, gõ cổng, không đầy một lát Chu Tam Nhi liền ra mở cửa, từ bên trong lộ ra cái đầu, thấy là nàng thì kinh ngạc vui mừng: “Thì ra là Tống cô nương đưa rau tới.”
“Tống cô nương mời mau vào trong.” Chu Tam Nhi nói lại đem cửa gỗ mở rộng ra một chút, lại gọi một tiểu nhị chạy đến cạnh giỏ giúp nâng vào đại đường.
“Tống cô nương vẫn chưa dùng bữa sáng đi? Chúng ta đang nấu mì đây, cũng cho ngươi một bát thế nào?” Chu Tam Nhi thập phần cơ linh nói: “Chưởng quỹ còn ở phía sau cùng người trồng rau kết toán tiền bạc, còn thỉnh Tống cô nương chờ một chút nha.”
“Vậy được, ta đây đúng là đang rất đói bụng.” Tống Tân Đồng cười gượng hai tiếng, nếu đã chủ động nhắc tới thì nàng cũng không khách khí.
Rất nhanh, Chu Tam Nhi liền bưng lên một bát mì thịt thái nóng hầm hập, mì nước dầu đỏ, hương thơm xông vào mũi, làm Tống Tân Đồng muốn ăn thả phanh, mấy ngày này trong nhà không có đồ gia vị gì, món ăn làm ra đều rất thanh đạm, ăn lâu dần cảm thấy trong miệng nhạt như chim.
Sau khi ăn xong mì, lại đợi thêm nửa chén trà công phu, Tống chưởng quỹ liền tới đây.
Tống chưởng quỹ mặt đầy hồng quang chắp tay với Tống Tân Đồng, “Thực sự xin lỗi, để Tống cô nương đợi lâu.”
“Không có gì, ta trái phải cũng không có chuyện gì.” Tống Tân Đồng uống cạn một hớp trà, nhàn nhạt cười.
“Vậy bây giờ để ta cân đồ cho Tống co nương.” Tống chưởng quỹ ra hiệu cho bọn Chu Tam Nhi nâng đồ ra phòng phía sau, sau đó cũng ngồi xuống bàn vuông đối diện, “Tống cô nương, không biết có thể nói tới lượng hàng không?”
Người cổ đại này thật thích ăn chiết bên tai có mùi như vậy? Đáy lòng Tống Tân Đồng không khỏi khó hiểu, chẳng qua trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, cười nhạt chỉ vào hai cái giỏ chiết bên tai mới được nâng vào nội đường, “Ở đây cũng không chỉ có một trăm cân, chưởng quỹ ngươi xác định vẫn muốn càng nhiều?”
Tống chưởng quỹ gật gật đầu, “Không dối gạt cô nương, đông gia chúng ta ở Lĩnh Nam thành mấy chục nhà tửu lầu như vậy, hai ngày trước sau khi đưa ra chiết bên tai rất được mọi người ưa thích.”
Tống Tân Đồng hiểu rồi, bọn họ là nghĩ thừa dịp mọi người cảm thấy mới mẻ kiếm một khoản, đáy lòng tính toán một chút, “Vậy các ngươi muốn số lượng bao nhiêu?”
“Mỗi ngày một nghìn năm trăm cân.” Tống chưởng quỹ vào chiều hôm qua đã cùng đông gia cộng lại, Cát Tường tửu lâu ở Lĩnh Nam thành toàn bộ có mười lăm gian, ấn theo mỗi tửu lâu hai ngày một trăm cân, lại còn hoàn toàn có thể tiêu hết, hơn nửa vẫn là dự đoán bảo thủ, hắn lại bổ sung một câu: “Đương nhiên là càng nhiều càng tốt.”
Tống Tân Đồng sáng tỏ, “Ta đây chỉ có thể tận lực, dù sao sức ta cũng hữu hạn.”
“Đây là chuyện của cô nương ngươi.” Tống chưởng quỹ cười cười, “Ta chỉ cần có được nguồn cung cấp là được.” Bọn họ cũng không phải là không nghĩ tới biện pháp tự mình đi tìm chiết bên tai này, nhưng tìm nhiều chỗ cũng không phát hiện loại chiết bên tai này.
Thực sự là cáo già, đáy lòng Tống Tân Đồng hừ cười một tiếng, “Còn có một điều là nếu thật muốn nhiều như vậy, ta cũng vô pháp giao hàng cho ngươi.”
“Ta hiểu rõ, cách mỗi hai ngày lúc chạng vạng ta phái người đi chở hàng, thế nào?” Tống chưởng quỹ đưa ra đề nghị này, “Cô nương cứ chuẩn bị nguồn cung cấp là được.”
Chiết bên tai trong núi kia nhưng nhiều hơn, đào xong chỗ kia lại đổi chỗ khác là được, Tống Tân Đồng suy nghĩ giây lát, gật gật đầu, “Vậy thành.”
“Chẳng qua hiện tại chúng ta phải lập khế ước khác.” Tống chưởng quỹ nói.
“Hử?” Tống Tân Đồng nhìn về phía Tống chưởng quỹ đang sờ chòm râu, “Không biết muốn sửa chỗ nào?”
Tống chưởng quỹ híp mắt cười nói: “Cô nương yên tâm, giá vẫn như cũ.”
Đáy lòng Tống Tân Đồng không biết cao hứng đến bao nhiêu, chờ hai chữ ‘thế nhưng’ của hắn.
“Thế nhưng số lượng hàng do chúng ta quyết định, nếu như chúng ta không muốn thì bỏ liền bỏ, Tống cô nương không thể có ý kiến.” Tống chưởng quỹ cười híp mắt như cũ, nói.
Sắc mặt Tống Tân Đồng trầm xuống, văn thư trước quy định kỳ hạn hợp tác, nếu định ra như thế rồi tửu lâu nói không cần là không cần, hàng hóa nàng chồng chất tìm ai bán đi? Tống chưởng quỹ nhìn sắc mặt nàng khẽ biến, không chút hoang mang nâng chén trà uống một ngụm, sau đó nói: “Cô nương ngươi hãy nghĩ như vầy, chúng ta tăng lượng hàng, chỉ là đem lượng hàng chúng ta định trước trong hai tháng ngươi có thể cấp đưa đến một lần thôi, tính đi tính lại, chỉ cần sinh ý tửu lâu chúng ta làm tốt thì hàng của cô nương sẽ được bán ra ngoài.”
“Nói là nói như vậy, nhưng nguy hiểm của ta thật sự là quá lớn, không thể nói không cần là không cần được?” Tống Tân Đồng có chút khó xử.
“Cô nương ngươi yên tâm, việc buôn bán của chúng ta dần dần sẽ xong, không thể nào chỉ một ngày là được, chung quy sẽ có một quá trình giảm xóc, đến lúc đó chúng ta sẽ sớm thông báo cho cô nương. Nói ngắn gọn, văn thư này trừ sửa lại điểm này, cái khác cũng không có thay đổi, đối với cô nương là càng có lợi.” Tống chưởng quỹ cười đến không thấy mắt đâu.
Trực giác Tống Tân Đồng thấy có chút không đúng, chẳng qua nàng cảm thấy không có khả năng chỉ hai ngày sinh ý này sẽ không xong đi? Trước đó bán ba nghìn cân đi lại nói, dù sao nàng cũng không có ý làm loại buôn bán trường kì này.
“Được, ta đồng ý.”
“Vậy bên này ta lần nữa viết văn thư.”
Tống Tân Đồng quan tâm nhất vẫn là điểm này: “Vậy khi nào tính tiền?”
“Mỗi lần chở hàng sẽ tính tiền với cô nương, tuyệt đối sẽ không khất nợ cô nương.” Tống chưởng quỹ đem văn thư viết hai phần rồi đưa cho Tống Tân Đồng, nàng nhận lấy nhìn nhìn, xác nhận không có sai lầm gì rồi kí tên, “Vậy đa tạ chưởng quỹ.”
“Vậy đêm mai đến lấy chiết bên tai được không?”
Vội đến vậy? Tống Tân Đồng nhịn không được liếc mắt nhìn Tống chưởng quỹ nhiều thêm một cái, tính lấy chiết bên tai tắm sao? Chẳng qua khách tới cửa, đâu có lí nào lại khước từ, “Có thể.”
Chẳng qua chính là muốn về nhanh, nhờ Thu bà bà các nàng hỗ trợ, một nghìn năm trăm cân, thế nào cũng phải gần một ngày mới đào xong.
“Vậy liền định như vậy đi, xế chiều giờ dậu ngày mai liền đến tìm cô nương.” Tống chưởng quỹ không quên lặp lại một câu.
“Được.” Tống Tân Đồng đáp ứng.
“Chưởng quỹ, đã tính xong, tổng cộng một trăm ba mươi cân.” Chu Tam Nhi thấy đã nói xong rồi mới từ hậu đường đi ra báo cáo.
Tống chưởng quỹ đánh bàn tính, sau đó cầm một xâu ra, đếm chín mươi văn lấy ra, còn lại xuyến thành chuỗi đưa cho Tống Tân Đồng, “Tổng cộng chín trăm mười văn, cô nương thu vào.”
[một xâu 1000 văn]
“Đa tạ.” Tống Tân Đồng lòng tràn đầy vui vẻ đem tiền bỏ vào túi bố mang đến, trừ ba trăm hai mươi văn của Tạ thẩm, nàng còn được năm trăm chín mươi văn đấy.
Danh sách chương