Tả Mạc ngớ ra, hình ảnh trong ngọc giản, mang đến cho hắn rung động trước nay chưa từng có.
Liên tiếp mấy ngày, hắn nửa đều đều gặp ác mộng mà tỉnh, hình ảnh máu tanh khủng bố, tựa như ác mộng quấn lấy hắn.
Trong linh điền, hắn ngồi ngơ ngác, tinh thần hoảng loạn, khí sắc cực kém. Nhìn thấy các loại linh thảo linh dược xung quanh mọc tươi tốt, hắn đột nhiên cảm giác được, cuộc sống của mình thay đổi rất nhiều, so với trước kia đã hoàn toàn không giống.
Tại sao có thể như vậy? Hắn tự hỏi.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới quái mộng đã quấy nhiễu hắn hai năm, âm thanh trong mộng có chút quen thuộc. Trong tiềm thức, hai ngày nay, hắn không tự chủ so sánh hai giấc mộng. So với ác mộng mấy ngày này, giấc mộng ngày thường không chút huyết tinh, nhưng mỗi lần hắn kinh sợ tỉnh lại, toàn thân như mới ở trong nước ra, ướt đẫm.
Rõ ràng là một giấc mộng không hề khủng bố máu tanh, nhưng lại luôn làm hắn khẩn trương sợ hãi. Không sai, chính là sợ hĩa, bừng tỉnh ngoại trừ mồ hôi, thân thể còn cứng ngắc. Hắn không biết hắn mơ tới giấc mộng kia khi ngủ, thân thể sẽ có phản ứng gì. Nhưng không hề nghi ngờ, hắn khẳng định sợ hãi, không biết là sợ hãi cái gì.
Giấc mộng này, cũng là nguyên nhân hắn không ngừng theo đuổi lực lượng. Hắn tin tưởng, sau lưng giấc mộng này, nhất định có gì đó.
"Đến chết cũng không thể quên", con mẹ nó rốt cục là cái gì!
Trong lúc đó, so với thi thể không đầu máu tanh, trong mắt Tả Mạc, trở nên không đáng sợ như vậy. Không biết vì cái gì, mộng cảnh không ngừng lặp lại không hề đáng sợ, nỗi sợ hãi mà nó mang tới cho Tả Mạc hơn xa những hình ảnh huyết tinh này.
Mình làm sao vậy?
Tả Mạc dường như đột nhiên tỉnh lại, hắn vỗ vỗ mạnh đầu mình.
Sao lại bị một trường hợp hù dọa? Vì truy tìm đáp án, chẳng phải mình có thể liều mạng sao?
Trên đời này, có chuyện gì so với giấc mộng mỗi ngày lặp lại đáng sợ hơn? Trên đời này, lại có chuyện gì, so với chuyện trọng yếu mình không thể quên, nhưng cái gì đều không nhớ nổi đáng sợ hơn chứ? Trên đời này, lại có chuyện gì so với mình bị cải dung mạt thức, nhưng lại bình yên cẩu thả đáng sợ hơn?
Tả mạc con mắt tan rã dần hội tụ, ánh mắt cũng trở nên trong sáng.
Sợ cái gì?
Chẳng phải là liều mạng sao?
Hắn tự nói với mình như vậy. Nếu muốn tìm đáp án, sau này nhất định gặp phải vô số lần càng nguy hiểm hơn, gặp được người càng cường đại, nếu như ngay cả cửa ải này đều không thể bước qua được, gặp chuyện này đều co vòi, mình có tư cách gì nói tới chuyện tìm đáp án?
Cao thủ cải dung mạt thức hắn, tu vi của hắn thậm chí làm sư phó đều kiêng kị.
Tả Mạc đứng lên, sau khi nghĩ sáng tỏ, tâm thần thoáng đãng. Không biết từ lúc nào, tu vi tâm cảnh của hắn, lại được rất nhiều bổ ích. Hắn có chút hiểu ra, tu chân, chính là bản tâm kiên định, không lay chuyển!
Một lần nữa điều khiển băng tinh kiếm, lại một lần nữa bắt đầu tu luyện. Không có mê mang, không có băn khoăn, hăn so với trước càng chăm chỉ càng khắc khổ, hắn muốn bù lại thời gian trước kia đã mất.
Thời gian hai tháng, Tả Mạc không có rời sơn cốc. THời gian khảo hạch chỉ còn một tháng, Ly thủy kiếm ý của Tả Mạc vẫn chưa có chút đầu mối.
Kiếm thứ hai vạn linh một!
Kiếm chiêu thành thục tới mức không giống tầm thường, Tả Mạc rất hoài nghi, người năm đó sáng lập bộ kiếm quyết này, có lxe tại kiếm chiêu, đều không có quen thuộc như hắn. Bảy chiêu kiếm, hắn cải biến mười hai lần. Vô số lần luyện tập khiến hắn đối với chi tiết của bất luận chiêu nào cũng rõ như lòng bàn tay. Mấy chỗ chỉnh sửa, cũng là hắn cho rằng có thể làm kiếm chiêu càng thêm hợp lý hữu hiệu.
Mặc dù hắn cũng không nắm chắc, nhưng vẫn làm ra điều chỉnh. Điều chỉnh mười hai chỗ, hắn hết sức cẩn thận, phi thường cẩn thận, mỗi chỗ điều chỉnh, đều tiêu phí lượng lớn tinh lực, mỗi lần biến đổi phải thực nghiệm, cuối cùng mới xác định.
Về mặt kiếm chiêu, không có khả năng tiến bộ hơn nữa.
Khi hắn ý thức được điểm này, cách khảo hạch còn một tháng.
Hắn quyết định làm rat hay đổi.
Dưới Vô Không sơn, có một con sống lớn, kho điển tịch của Vô Không kiếm môn xây trên vách đá ngay bờ con sông đó. Mặt sông không rộng, nhưng dòng chảy xiết, dân bản xứ goi là Đãng Thiên hà.
Tả Mạc đi tới bờ sông, nhìn thấy nước sông chảy xiết, căn răng, mang theo băng tinh kiếm nhảy vào giữa sông.
Vào giữa sông, hắn chỉ cảm thấy chung quanh tĩnh lặng, nước sông chảy xiết, cơ hồ khiến hắn không đứng thẳng nổi. hắn cố gắng ổn định thân hình, ở tỏng nước bắt đầu luyện tập kiếm chiêu trong Ly thủy kiếm quyết.
Đây cũng là biện pháp hắn nghĩ ra.
Trong thời điểm hắn không biết nên làm gì, đột nhiên nhớ tới một câu Bồ yêu nói qua. Bồ Yêu kêu hán tùy tiện tìm con sông, xem nước là dạng gì. Bởi vì lần nọ tình cảnh trong thức hải làm hắn quá mức rung động, những lời này của Bồ yêu bị hắn bỏ qua, cho tới hôm qua, hắn mới sực nhớ. Trước hắn đã từng có kinh nghiệm luyện tập điều khiển trong nước, đúng là phương pháp này, khiến tốc độ điều khiển của hắn tiến bộ thần tốc.
Kỳ thực hắn muốn đi tới thác nước lớn mà sư huynh Vi Thắng ghi lại trong ngọc giản, nhưng hiện tại thời gian không kịp.
Rời vào đường cùng, hắn chỉ có thể lựa chọn tu luyện tại Đãng Thiên hà.
Đãng Thiên hà mặc dù không hùng vĩ bao la như thác nước, nhưng mà nước xiết vô cùng, hơn nữa do lòng sông nhiều đá ngầm, dưới nước sô số xoáy ngầm. Hơi chút không cẩn thận, liền rất dễ bị cuốn trôi. Tả Mạc luyện thai tức luyện thần, hít thở khác xa thường nhân, điều này cũng giúp hắn có thể ở trong nước thời gian tương đối dài.
Nhưng nếu không tu luyện các loại pháp quyết như ngự thủy quyết, không thể ở lâu dưới nước. Đương nhiên, nếu là có các loại pháp bảo như tị thủy châu, vậy là chuyện khác.
Tả Mạc đột phá nhất tức là trong hàn đầm, đối thủy thật khoogn sợ. Chỉ là nước sông lưu động không ngừng mang tới cho Tả Mạc cảm giác bất đồng so với nước băng lãnh im lặng trong đầm.
Hàn đầm trong Lãnh Vụ cốc tựa như một cái động sâu không đáy, ẩn vào đó, thật như tiến vào một thế giới im lặng, tựa hồ ngăn cách với thế giới bên ngoài. Không có mạch nước ngầm, không có nước xoáy, càng lặn xuống càng cảm nhận được băng hàn thấu xương. Nó chỉ yên lặng phóng ra ý chí của nó.
Mà Đãng Thiên hà, nhảy vòa, Tả Mạc cảm giác nhưu tiến vào một thế giới náo động. Tiếng dòng nước, tiếng của bọt nước, hằng hà sa số xoáy ngầm, tất cả con sông đều động. Nó tựa như một con ngựa hoang, dữ dần cuồng bạo, hoàn toàn không có chút yên tĩnh. Nó lúc nào cũng rít gào, không ngớt xao động.
Hắn rất nhanh cảm giác cố sức.
Cái gọi là ngự kiếm, chí là chỉ một đám phi kiếm bị tâm thần khống chế. Phi kiếm trải qua tế luyện, sẽ có thần thức ấn ký đặc biệt của chủ nhân, mà chủ nhân chỉ cần điều động tâm thần, liền có thể khống chế phi kiếm này, không cần lo lắng phi kiếm bị người khác khống chế.
Nhưng mà trong nước sông, tâm thần ngự kiếm trở nên khó khăn hơn rất nhiều, nhất là linh lực lưu động, cũng chịu ảnh hưởng.
Trước muốn đạt tới tâm bình khí hòa liền không dễ dàng. Bởi vì dòng chảy ngầm nơi đáy sông vô số, nước chảy xiết, dù ngươi ở trong nước khống chế được thân hình, ngươi đều cảm giác dường như có vô số ngón tay đang xé ngươi. Chịu tác dụng ngoại lực, rất dễ khiến tu giả phân tâm, mà bất luận một chút linh lực chấn động nào đều sẽ tạo thành quấy nhiễu thật lớn với phi kiếm.
Trên mặt đất đã luyện cực kỳ nhàn thục, kiếm chiêu dung hặp khăng khít, trogn Đãng Thiên hà, nhất chiêu đều dùng khoogn ra!
Tả Mạc con mắt sáng ngời, hắn chỉ sợ, mình không biết làm sao để tiếp tục. Giống như một người muốn phá núi mở đường, không biết mục tiêu vị trí cụ thể. Còn nếu biết phương vị, dù là phía trước có ngọn núi chắn ngan, Tả Mạc cũng không sợ.
Hắn có một loại cảm giác, tìm đúng phương pháp. Hắn thành thật ở trong nước bắt đầu luyện Ly thủy kiếm quyết.
Ly thủy kiếm quyết vốn là kiếm quyết thuộc hành thủy, trên mặt đất dùng ra, sẽ có hơi nước mỏng kèm theo. Nhưng trong nước, uy lực Ly thủy kiếm quyết đột tăng, không cần rót vào nhiều linh lực, từng đạo thủy kiếm vô hình xuất hiện. Tả Mạc cảm tưởng mình lại trở thành trẻ con, cầm một thanh búa lớn, không cẩn thận một chút, không phải lực lượng lớn, chính là phương hướng sai lệch. Hơn nữa nước sông đánh vào, nước xoáy cùng dòng chảy ngầm quấy nhiễu, kiếm chiêu của hắn thực không thành hình.
Bất quá hắn cũng không nản làng, lại bắt đầu tu luyện Ly thủy kiếm quyết.
Mấy ngày trôi qua, cảm giác lớn nhất của Tả Mạc không phỉa là kiếm chiêu của hắn, mà là phương pháp tế luyện phi kiếm trong ly thủy kiếm quyết. Thủy pháp tế luyện phi kiếm trong Ly thủy kiếm quyết, cần tạo ra một viên thủy tinh trên phi kiếm, hạt thủy tinh này cùng ly thủy kiếm quyết cùng hô ứng, không chỉ giúp sai khiến như cánh tay bản thân, uy lực cũng sẽ gia tăng rất lớn.
Nhưng mà trên mặt đất nơi nào có được thủy khí nồng đậm? Tả Mạc trong viện tu luyện lâu như thế, đoạt được hạt thủy tinh kém xa mấy ngày nay. Trước kia hạt thủy tinh trong băng tinh kiếm bất quá như hạt đậu xanh, hiện tại đã như hạt đậu nành.
Hơn nữa một giọt thủy tinh trên băng tinh kiếm hiện tại, tính chất khác trước. Giọt thủy tinh trước kia, do hấp thu hơi nước trong cốc luyện chế ra. Trong cốc trồng trọt lượng lớn linh thảo linh dược, ảnh hưởng tới hơi nước trong cốc, thủy tinh luyện chế lúc trước tính chất ôn hòa hơn nữa tràn ngập sinh cơ. Nhưng giọt thủy tinh này đã lớn mạnh không thôi, hấp thụ tinh hoa từ Đãng Thiên hà luyện chế ra, mang theo đặc tính của Đãng Thiên hà, không còn tính chất ôn hòa mà trở nên hoạt bát náo động.
Biến hóa lần này có chỗ tốt chỗ xấu, chỗ tốt là uy lực hơn xa trước, chỗ xấu là không thể khống chế linh xảo như trước.
Cân nhắc đôi chút, Tả Mạc còn thấy trước mắt không tồi, dù sao giọt thủy tinh cường dại hơn nhiều. Còn về tinh thuần, cần chậm rãi luyện hóa.
Bảy ngày liên tiếp, Tả Mạc cơ hồ đều ở trong nước cần phấn luyện tập không ngừng nghỉ, thời gian hắn ở trong nước tương đối dài, nhưng vì trong nước linh lực tiêu hao nhanh hơn trên mặt đất mấy lần. Tu luyện không được bao lâu, hắn lại phải tĩnh tọa khôi phục linh lực.
Chỉ là thạch thất cách bờ sông tương đối xa, hơn nữa qua lại cũng khiến người chú ý, Tả Mạc đơn giản ngồi giữa sông tĩnh tọa nhập định.
Ngồi giữa sông tĩnh tọa nhập định, Tả Mạc trước nay chưa thử qua, làm sao có thể làm được giữa dòng sông chảy xiết.
Mấy lần liên tiếp, hắn không có thành công, mấy mươi lần thất bại, hắn mới dần đụng tới quyết khiếu, bắt đầu tĩnh tọa nhập định trong nước. Hắn hồn nhiên chẳng biết, lâu dài ở trong nước, hoàn cảnh đặc biệt như vậy, có trợ giúp lớn cho thai tức luyện thần, khoogn biết từ lúc nào, thai tức luyện thần cũng đã đột phá hai hơi.
Trong ý thức hải của hắn, lại thêm một ngôi sao. Chỉ là ngôi sao này, ảm đạm không ánh sáng, kém xa khôi sao khác đang tỏa sáng chói mắt.
Liên tiếp mấy ngày, hắn nửa đều đều gặp ác mộng mà tỉnh, hình ảnh máu tanh khủng bố, tựa như ác mộng quấn lấy hắn.
Trong linh điền, hắn ngồi ngơ ngác, tinh thần hoảng loạn, khí sắc cực kém. Nhìn thấy các loại linh thảo linh dược xung quanh mọc tươi tốt, hắn đột nhiên cảm giác được, cuộc sống của mình thay đổi rất nhiều, so với trước kia đã hoàn toàn không giống.
Tại sao có thể như vậy? Hắn tự hỏi.
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới quái mộng đã quấy nhiễu hắn hai năm, âm thanh trong mộng có chút quen thuộc. Trong tiềm thức, hai ngày nay, hắn không tự chủ so sánh hai giấc mộng. So với ác mộng mấy ngày này, giấc mộng ngày thường không chút huyết tinh, nhưng mỗi lần hắn kinh sợ tỉnh lại, toàn thân như mới ở trong nước ra, ướt đẫm.
Rõ ràng là một giấc mộng không hề khủng bố máu tanh, nhưng lại luôn làm hắn khẩn trương sợ hãi. Không sai, chính là sợ hĩa, bừng tỉnh ngoại trừ mồ hôi, thân thể còn cứng ngắc. Hắn không biết hắn mơ tới giấc mộng kia khi ngủ, thân thể sẽ có phản ứng gì. Nhưng không hề nghi ngờ, hắn khẳng định sợ hãi, không biết là sợ hãi cái gì.
Giấc mộng này, cũng là nguyên nhân hắn không ngừng theo đuổi lực lượng. Hắn tin tưởng, sau lưng giấc mộng này, nhất định có gì đó.
"Đến chết cũng không thể quên", con mẹ nó rốt cục là cái gì!
Trong lúc đó, so với thi thể không đầu máu tanh, trong mắt Tả Mạc, trở nên không đáng sợ như vậy. Không biết vì cái gì, mộng cảnh không ngừng lặp lại không hề đáng sợ, nỗi sợ hãi mà nó mang tới cho Tả Mạc hơn xa những hình ảnh huyết tinh này.
Mình làm sao vậy?
Tả Mạc dường như đột nhiên tỉnh lại, hắn vỗ vỗ mạnh đầu mình.
Sao lại bị một trường hợp hù dọa? Vì truy tìm đáp án, chẳng phải mình có thể liều mạng sao?
Trên đời này, có chuyện gì so với giấc mộng mỗi ngày lặp lại đáng sợ hơn? Trên đời này, lại có chuyện gì, so với chuyện trọng yếu mình không thể quên, nhưng cái gì đều không nhớ nổi đáng sợ hơn chứ? Trên đời này, lại có chuyện gì so với mình bị cải dung mạt thức, nhưng lại bình yên cẩu thả đáng sợ hơn?
Tả mạc con mắt tan rã dần hội tụ, ánh mắt cũng trở nên trong sáng.
Sợ cái gì?
Chẳng phải là liều mạng sao?
Hắn tự nói với mình như vậy. Nếu muốn tìm đáp án, sau này nhất định gặp phải vô số lần càng nguy hiểm hơn, gặp được người càng cường đại, nếu như ngay cả cửa ải này đều không thể bước qua được, gặp chuyện này đều co vòi, mình có tư cách gì nói tới chuyện tìm đáp án?
Cao thủ cải dung mạt thức hắn, tu vi của hắn thậm chí làm sư phó đều kiêng kị.
Tả Mạc đứng lên, sau khi nghĩ sáng tỏ, tâm thần thoáng đãng. Không biết từ lúc nào, tu vi tâm cảnh của hắn, lại được rất nhiều bổ ích. Hắn có chút hiểu ra, tu chân, chính là bản tâm kiên định, không lay chuyển!
Một lần nữa điều khiển băng tinh kiếm, lại một lần nữa bắt đầu tu luyện. Không có mê mang, không có băn khoăn, hăn so với trước càng chăm chỉ càng khắc khổ, hắn muốn bù lại thời gian trước kia đã mất.
Thời gian hai tháng, Tả Mạc không có rời sơn cốc. THời gian khảo hạch chỉ còn một tháng, Ly thủy kiếm ý của Tả Mạc vẫn chưa có chút đầu mối.
Kiếm thứ hai vạn linh một!
Kiếm chiêu thành thục tới mức không giống tầm thường, Tả Mạc rất hoài nghi, người năm đó sáng lập bộ kiếm quyết này, có lxe tại kiếm chiêu, đều không có quen thuộc như hắn. Bảy chiêu kiếm, hắn cải biến mười hai lần. Vô số lần luyện tập khiến hắn đối với chi tiết của bất luận chiêu nào cũng rõ như lòng bàn tay. Mấy chỗ chỉnh sửa, cũng là hắn cho rằng có thể làm kiếm chiêu càng thêm hợp lý hữu hiệu.
Mặc dù hắn cũng không nắm chắc, nhưng vẫn làm ra điều chỉnh. Điều chỉnh mười hai chỗ, hắn hết sức cẩn thận, phi thường cẩn thận, mỗi chỗ điều chỉnh, đều tiêu phí lượng lớn tinh lực, mỗi lần biến đổi phải thực nghiệm, cuối cùng mới xác định.
Về mặt kiếm chiêu, không có khả năng tiến bộ hơn nữa.
Khi hắn ý thức được điểm này, cách khảo hạch còn một tháng.
Hắn quyết định làm rat hay đổi.
Dưới Vô Không sơn, có một con sống lớn, kho điển tịch của Vô Không kiếm môn xây trên vách đá ngay bờ con sông đó. Mặt sông không rộng, nhưng dòng chảy xiết, dân bản xứ goi là Đãng Thiên hà.
Tả Mạc đi tới bờ sông, nhìn thấy nước sông chảy xiết, căn răng, mang theo băng tinh kiếm nhảy vào giữa sông.
Vào giữa sông, hắn chỉ cảm thấy chung quanh tĩnh lặng, nước sông chảy xiết, cơ hồ khiến hắn không đứng thẳng nổi. hắn cố gắng ổn định thân hình, ở tỏng nước bắt đầu luyện tập kiếm chiêu trong Ly thủy kiếm quyết.
Đây cũng là biện pháp hắn nghĩ ra.
Trong thời điểm hắn không biết nên làm gì, đột nhiên nhớ tới một câu Bồ yêu nói qua. Bồ Yêu kêu hán tùy tiện tìm con sông, xem nước là dạng gì. Bởi vì lần nọ tình cảnh trong thức hải làm hắn quá mức rung động, những lời này của Bồ yêu bị hắn bỏ qua, cho tới hôm qua, hắn mới sực nhớ. Trước hắn đã từng có kinh nghiệm luyện tập điều khiển trong nước, đúng là phương pháp này, khiến tốc độ điều khiển của hắn tiến bộ thần tốc.
Kỳ thực hắn muốn đi tới thác nước lớn mà sư huynh Vi Thắng ghi lại trong ngọc giản, nhưng hiện tại thời gian không kịp.
Rời vào đường cùng, hắn chỉ có thể lựa chọn tu luyện tại Đãng Thiên hà.
Đãng Thiên hà mặc dù không hùng vĩ bao la như thác nước, nhưng mà nước xiết vô cùng, hơn nữa do lòng sông nhiều đá ngầm, dưới nước sô số xoáy ngầm. Hơi chút không cẩn thận, liền rất dễ bị cuốn trôi. Tả Mạc luyện thai tức luyện thần, hít thở khác xa thường nhân, điều này cũng giúp hắn có thể ở trong nước thời gian tương đối dài.
Nhưng nếu không tu luyện các loại pháp quyết như ngự thủy quyết, không thể ở lâu dưới nước. Đương nhiên, nếu là có các loại pháp bảo như tị thủy châu, vậy là chuyện khác.
Tả Mạc đột phá nhất tức là trong hàn đầm, đối thủy thật khoogn sợ. Chỉ là nước sông lưu động không ngừng mang tới cho Tả Mạc cảm giác bất đồng so với nước băng lãnh im lặng trong đầm.
Hàn đầm trong Lãnh Vụ cốc tựa như một cái động sâu không đáy, ẩn vào đó, thật như tiến vào một thế giới im lặng, tựa hồ ngăn cách với thế giới bên ngoài. Không có mạch nước ngầm, không có nước xoáy, càng lặn xuống càng cảm nhận được băng hàn thấu xương. Nó chỉ yên lặng phóng ra ý chí của nó.
Mà Đãng Thiên hà, nhảy vòa, Tả Mạc cảm giác nhưu tiến vào một thế giới náo động. Tiếng dòng nước, tiếng của bọt nước, hằng hà sa số xoáy ngầm, tất cả con sông đều động. Nó tựa như một con ngựa hoang, dữ dần cuồng bạo, hoàn toàn không có chút yên tĩnh. Nó lúc nào cũng rít gào, không ngớt xao động.
Hắn rất nhanh cảm giác cố sức.
Cái gọi là ngự kiếm, chí là chỉ một đám phi kiếm bị tâm thần khống chế. Phi kiếm trải qua tế luyện, sẽ có thần thức ấn ký đặc biệt của chủ nhân, mà chủ nhân chỉ cần điều động tâm thần, liền có thể khống chế phi kiếm này, không cần lo lắng phi kiếm bị người khác khống chế.
Nhưng mà trong nước sông, tâm thần ngự kiếm trở nên khó khăn hơn rất nhiều, nhất là linh lực lưu động, cũng chịu ảnh hưởng.
Trước muốn đạt tới tâm bình khí hòa liền không dễ dàng. Bởi vì dòng chảy ngầm nơi đáy sông vô số, nước chảy xiết, dù ngươi ở trong nước khống chế được thân hình, ngươi đều cảm giác dường như có vô số ngón tay đang xé ngươi. Chịu tác dụng ngoại lực, rất dễ khiến tu giả phân tâm, mà bất luận một chút linh lực chấn động nào đều sẽ tạo thành quấy nhiễu thật lớn với phi kiếm.
Trên mặt đất đã luyện cực kỳ nhàn thục, kiếm chiêu dung hặp khăng khít, trogn Đãng Thiên hà, nhất chiêu đều dùng khoogn ra!
Tả Mạc con mắt sáng ngời, hắn chỉ sợ, mình không biết làm sao để tiếp tục. Giống như một người muốn phá núi mở đường, không biết mục tiêu vị trí cụ thể. Còn nếu biết phương vị, dù là phía trước có ngọn núi chắn ngan, Tả Mạc cũng không sợ.
Hắn có một loại cảm giác, tìm đúng phương pháp. Hắn thành thật ở trong nước bắt đầu luyện Ly thủy kiếm quyết.
Ly thủy kiếm quyết vốn là kiếm quyết thuộc hành thủy, trên mặt đất dùng ra, sẽ có hơi nước mỏng kèm theo. Nhưng trong nước, uy lực Ly thủy kiếm quyết đột tăng, không cần rót vào nhiều linh lực, từng đạo thủy kiếm vô hình xuất hiện. Tả Mạc cảm tưởng mình lại trở thành trẻ con, cầm một thanh búa lớn, không cẩn thận một chút, không phải lực lượng lớn, chính là phương hướng sai lệch. Hơn nữa nước sông đánh vào, nước xoáy cùng dòng chảy ngầm quấy nhiễu, kiếm chiêu của hắn thực không thành hình.
Bất quá hắn cũng không nản làng, lại bắt đầu tu luyện Ly thủy kiếm quyết.
Mấy ngày trôi qua, cảm giác lớn nhất của Tả Mạc không phỉa là kiếm chiêu của hắn, mà là phương pháp tế luyện phi kiếm trong ly thủy kiếm quyết. Thủy pháp tế luyện phi kiếm trong Ly thủy kiếm quyết, cần tạo ra một viên thủy tinh trên phi kiếm, hạt thủy tinh này cùng ly thủy kiếm quyết cùng hô ứng, không chỉ giúp sai khiến như cánh tay bản thân, uy lực cũng sẽ gia tăng rất lớn.
Nhưng mà trên mặt đất nơi nào có được thủy khí nồng đậm? Tả Mạc trong viện tu luyện lâu như thế, đoạt được hạt thủy tinh kém xa mấy ngày nay. Trước kia hạt thủy tinh trong băng tinh kiếm bất quá như hạt đậu xanh, hiện tại đã như hạt đậu nành.
Hơn nữa một giọt thủy tinh trên băng tinh kiếm hiện tại, tính chất khác trước. Giọt thủy tinh trước kia, do hấp thu hơi nước trong cốc luyện chế ra. Trong cốc trồng trọt lượng lớn linh thảo linh dược, ảnh hưởng tới hơi nước trong cốc, thủy tinh luyện chế lúc trước tính chất ôn hòa hơn nữa tràn ngập sinh cơ. Nhưng giọt thủy tinh này đã lớn mạnh không thôi, hấp thụ tinh hoa từ Đãng Thiên hà luyện chế ra, mang theo đặc tính của Đãng Thiên hà, không còn tính chất ôn hòa mà trở nên hoạt bát náo động.
Biến hóa lần này có chỗ tốt chỗ xấu, chỗ tốt là uy lực hơn xa trước, chỗ xấu là không thể khống chế linh xảo như trước.
Cân nhắc đôi chút, Tả Mạc còn thấy trước mắt không tồi, dù sao giọt thủy tinh cường dại hơn nhiều. Còn về tinh thuần, cần chậm rãi luyện hóa.
Bảy ngày liên tiếp, Tả Mạc cơ hồ đều ở trong nước cần phấn luyện tập không ngừng nghỉ, thời gian hắn ở trong nước tương đối dài, nhưng vì trong nước linh lực tiêu hao nhanh hơn trên mặt đất mấy lần. Tu luyện không được bao lâu, hắn lại phải tĩnh tọa khôi phục linh lực.
Chỉ là thạch thất cách bờ sông tương đối xa, hơn nữa qua lại cũng khiến người chú ý, Tả Mạc đơn giản ngồi giữa sông tĩnh tọa nhập định.
Ngồi giữa sông tĩnh tọa nhập định, Tả Mạc trước nay chưa thử qua, làm sao có thể làm được giữa dòng sông chảy xiết.
Mấy lần liên tiếp, hắn không có thành công, mấy mươi lần thất bại, hắn mới dần đụng tới quyết khiếu, bắt đầu tĩnh tọa nhập định trong nước. Hắn hồn nhiên chẳng biết, lâu dài ở trong nước, hoàn cảnh đặc biệt như vậy, có trợ giúp lớn cho thai tức luyện thần, khoogn biết từ lúc nào, thai tức luyện thần cũng đã đột phá hai hơi.
Trong ý thức hải của hắn, lại thêm một ngôi sao. Chỉ là ngôi sao này, ảm đạm không ánh sáng, kém xa khôi sao khác đang tỏa sáng chói mắt.
Danh sách chương