{ = Fire = }

"Sing!!... Thằng Singgg kia!!". Tôi đi theo sau lưng người mà tôi thấy rõ rằng cố tình tránh mặt tôi. Singto nó khựng chân lại một chút lúc tôi gọi lần đầu, sau đó thì nhanh chóng bước chân một cách tốc hành.

"Chết tiệt! Mày không thấy bản thân cố tình thể hiện rằng tránh mặt tao quá rõ ràng hay sao vậy?". Tôi hét lên sau lưng nó lớn tiếng. Y tá và bệnh nhân ở xung quanh bắt đầu để ý quay qua nhìn.

Singto dừng chân, quay lại đảo mắt nhìn trời với dáng vẻ chán chường.

"Có chuyện gì? Tao gấp."

"Gấp cha già mày thì có. Mới nãy còn nhấp cafe thư giãn nữa là. Khi thấy tao thì đứng dậy bỏ đi."

"Tình cờ nhớ ra lúc thấy mặt mày rằng tao gấp."

"Ghẹo gan! Tại sao mày tránh mặt tao? Dù thế nào cũng không trốn thoát được đâu. Ngoan ngoãn kể ra đi, chuyện em Krist, chuyện kết hôn, nếu mày vẫn còn xem tao là bạn thân của mày."

Hôm qua bạn thân tôi đi gây sự với sinh viên đại học mà tôi đoán sơ sơ được rằng bị ba mẹ cả 2 bên ép buộc kết hôn với nhau hay là cái gì đó đại loại vậy. Em Krist, bạn của bệnh nhân thường kỳ (?) của tôi, nhìn có vẻ không phải dạng vừa. Nhưng bạn của tôi đây cũng không hề thua kém.

Từ lúc quen biết nhau tới giờ, chưa từng thấy nó giận chuyện gì tới như vậy. Singto lúc nào cũng là người bình tĩnh và kiểm soát sự tỉnh táo tốt.

Người có thể làm cho nó mất bình tĩnh, đúng là rất đáng chú ý.

"Tao không có chuyện gì để nói. Đừng để tao phải khui ra về thằng nhóc quỷ đó đi được không? Nghĩ tới là nổi nóng."

"Thì cứ nổi nóng đi, không phải chuyện của tao. Cái tao muốn biết là ba mày ép mày kết hôn với Krist thiệt hả?"

"Ờ, lời hứa từ hồi thằng nhóc đó còn ở trong bụng mẹ, rằng sẽ làm cô dâu cho tao. Cô dâu cái mẹ gì mà là con trai chứ? Là mày, mày sẽ không nổi giận hả?". Singto đảo mắt lên trời chán nản lần nữa.

"Nếu dễ thương thì cũng ok. Thật ra em Krist cũng dễ thương, tính tình tốt đó.". Tôi nghĩ cậu nhóc đó dễ chiếm lấy sự yêu thương từ người khác, tính tình trẻ con một chút, nhưng biết tôn trọng người lớn. Nói chuyện với tôi cũng khá là vui vẻ nhưng không vô lễ.

"Mày đem mắt cá ra nhìn hay sao mà lại thấy rằng thằng nhóc quỷ đó tính tình dễ thương. Mày có thấy rằng nó chơi khăm tao rát tới cỡ nào không? Hôm qua y tá nào cũng nhìn tao lạ lùng cả ngày. Hôm nay thì lén nhìn rồi thì thầm với nhau nữa. Khốn kiếp! Chờ đó, tao sẽ trả đũa."

"Giận cái gì mà tới cỡ đó chứ, Sing. Chỉ là một đứa nhóc hơi lì một chút, thuần phục là hết. Hên xui có thể sẽ làm nũng mày giống như mèo con. Theo như tao thấy lúc ở với bạn bè, em nó nhìn có vẻ khá là làm nũng đó."

"Đừng nói làm cho tao nổi da gà. Làm nũng với cha già mày đi."

"Vợ mày cũng thú vị mà. Tao chưa từng thấy mày nổi giận hay cư xử như con nít như vậy bao giờ hết.". Tôi quen với nó từ hồi đi học tới giờ đã được chục năm. Số lần mà người con trai trầm tĩnh, ít nói như Singto thật sự nổi giận hoàn toàn có thể đếm được.

"Nếu thằng nhóc đó thú vị thì mày cưới thay tao không? Tao cho đó. Ba tao cũng thương mày như đứa con trai ruột vậy."

"Thôi, thôi, không phải mẫu người. Hơn nữa, tao không muốn gây mất lòng với bạn bè về chuyện tình yêu. Anh Fire đây là người lúc nào cũng ưu tiên bạn bè trước. Chính vì vậy, bạn Sing đem em Krist đi đi nhé. Hahahaha."

"Thằng Fire chết tiệt!!!!"

"Chụt, chụt, chụt! Đây là toà nhà bệnh nhân đó, bác sĩ Prachaya. Sao có thể lớn tiếng được? Sao nói là bác sĩ phải giữ gìn hình tượng? Một hồi y tá không nể mặt, bệnh nhân không kính trọng đó bác sĩ."

"Mày ghẹo gan! Phiền phức! Đi đâu thì đi đi."

"Đừng nổi giận chứ, một hồi mạch máu não vỡ ra chết bây giờ, vợ mày sẽ bị góa. Hoặc là lỡ tàn phế cái, vợ mày phải chăm lo cho mày nữa. Tội nghiệp em Krist lắm."

"Tội nghiệp thì tụi mày đi ở với nhau đi. Mày ghẹo gan không khác gì thằng nhóc quỷ đó đâu. Chờ xem đi, tao sẽ trả đũa rát hơn gấp đôi luôn."

Singto cắn răng nhìn tôi hơi hận một chút, nhưng thù em Krist thì hết cỡ. Không biết sao mà làm quá thế. Nhìn qua thì thấy em Krist cũng không muốn kết hôn. Nếu hợp sức lại rồi cùng đi nói chuyện với ba mẹ thì có thể họ sẽ chịu nghe mà.

Cách dễ hơn thì không làm.

Đi kiếm cách hơn thua nhau như con nít như vậy vì cái gì chứ? Tôi để cho Singto bỏ đi để suy nghĩ cách thức trả đũa vợ tương lai của nó bởi vì đã hết câu hỏi rồi. Còn bản thân thì đi tới phòng bệnh nhân đặc biệt, bảng tên trước phòng là Kavin Pipitthachayasan, chính là bạn thân vợ tương lai của thằng bạn yêu dấu của tôi.

Sau khi gõ cửa 3, 4 lần theo phép lịch sự, không nghe thấy tiếng đáp trả tôi liền tự mình mở cửa bước vào. Phòng đặc biệt này thật sự rất đặc biệt. Nếu như không có người tới thăm bệnh nhân là người trả lời thì bệnh nhân không đời nào tự mình mở miệng đâu.

Thế nên tôi mở ra, bước vào luôn.

"Chào, em Karn. Hôm nay ra sao rồi?". Tôi truyền tới nụ cười tốt bụng cho em ấy. Người đang ngồi trên giường bệnh nhân liền quay lại nhìn.

Với tính cách yêu thương trẻ con của tôi, mặc dù người trước mặt không phải con nít cũng giống như con nít, làm cho tôi không nhịn được mà tốt bụng với em ấy. Không phải là tôi giả tạo hình tượng hay là có 2 nhân cách kiểu như ở với bạn bè một tính cách, ở với bệnh nhân một tính cách khác gì đâu.

Bản chất tôi là như vậy sẵn rồi, không hề giả vờ hay gắng gượng gì cả.

Bệnh nhân trên giường đang ngồi sẵn rồi, phía trước có bàn để đặt thức ăn cao qua giường. Trên bàn có khay thức ăn bệnh nhân đang được đặt sẵn.

Có nghĩa là tới giờ cho bữa sáng rồi nhỉ.

Tôi không có ward round vào lúc này đâu. Chỉ muốn tới thăm em nó vậy thôi. Nhưng dù sao cũng tới rồi, khám một chút luôn vậy.

"Có đang đau tay không? Mau nói với anh bác sĩ Fire chút đi nào."

Bột ở cánh tay có bộ dạng bình thường, xung quanh không có sưng bầm gì cả, nhưng tôi vẫn cúi xuống kiểm tra rồi ngẩng mặt lên mỉm cười với em ấy.

Con sloth của em Krist nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cũng không biết rằng tại sao em ấy lại nhìn tôi chằm chằm. Mỗi khi tôi vào trong phòng này hay là ở trong tầm mắt của em ấy thì em Karn đều nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt ngây thơ.

Dễ thương ghê. Giống như con nít 5, 6 tuổi mặc dù cái thân đã lớn quá tuổi đó rồi đi chăng nữa.

"Có đau không nào?". Tôi nhấn một chút tại khu vực tay gần chỗ bó bột.

*Ngoắt* Ngoắt*

Em Karn lắc đầu qua lại.

"Không đau phải không?"

*Gật* Gật*

Em Karn gật đầu lên xuống.

"Cũng khá là bình thường. Rồi hôm nay bạn bè không tới thăm hả?"

*Ngoắt* *Ngoắt* *Ngoắt* *Ngoắt*

Kì này em ấy lắc đầu nhiều lần luôn.

"Hahaha! Đừng lắc đầu tới như vậy, một hồi nhức đầu đó.". Tôi giữ đầu em ấy lại. Em ấy nhìn mặt tôi với khuôn mặt trầm tĩnh.

"Rồi người nhà thì sao? Không tới thăm hả?". Tại sao tôi cảm thấy giống như bản thân tự nói chuyện một mình vậy ta? Mọi lần em ấy đều có bạn bè ở cùng, giống như lúc tới khám 2 lần trước và hôm qua cũng có nhóm bạn thân của mình lòng vòng qua lại, thế nên tôi có bạn của em ấy làm thông dịch viên.

Lần đầu tiên được ở riêng với nhau luôn đó.

"..........Khát nước."

"Hửm? Em nói gì đó?". Tôi trợn to mắt, nhanh chóng cúi xuống nhìn. Người không hay mở miệng nói bao nhiêu hết đang lầm bầm cái gì đó nhỏ nhẹ.

"Khát nước.". Em Karn nói rồi quay qua nhìn bình nước và ly trên bàn cạnh đầu giường.

"À, khát nước hả? Để anh bác sĩ Fire rót nước cho nhé."

*Gật* *Gật*

"Đợi một chút nhé.". Tôi mỉm cười tươi với em ấy khi em ấy gật đầu. Tôi thực hiện việc rót nước vào ly, cắm ống hút vào, đưa tới tận môi, tay thì cầm lấy đầu ống hút để cho em ấy uống dễ dàng hơn.

Mọi người từng mà phải không? Nếu mình không giữ ống hút, nó sẽ chạy qua chạy lại giống như lúc có người đút cơm mà chọc ghẹo không đút cho mình, nó không chịu vào miệng cho rồi.

Thế là 1 tay tôi cầm ly nước, 1 tay thì giữ ống hút. Em Karn im lặng nhìn tôi một chút rồi cúi xuống uống.

Tôi mỉm cười. Em ấy giống như con nít vậy đó, một đứa con nít ngơ ngác.

"Rồi hôm nay bữa sáng là món gì vậy?". Đặt ly xuống bàn ăn cơm rồi tôi liền mở nắp ra xem. Là cháo cùng 2, 3 món ăn và có 1 đĩa trái cây nữa.

Em Karn nhăn mặt, buông người xuống nằm nghiêng quay lưng lại ngay lập tức.

Ơ?

"Có thuốc sau bữa ăn đó Karn. Em Karn phải ăn cơm đó. Không đói hả?"

Em Karn lắc đầu chà vào gối, sau đó thì chôn mặt xuống đó luôn.

"Đừng nằm như vậy chứ, một hồi không thở được. Mau mau dậy ăn cơm nào."

*Ngoắt* *Ngoắt*

"Đừng lắc đầu mà, em Karn. Dậy nhanh lên."

Sloth quay ngược trở lại nằm ngửa, nhìn mặt tôi chằm chằm với ánh mắt khó đoán hoặc là em ấy không hề nghĩ cái gì hết, nên không có cái gì để đoán. Tôi nghĩ là vế sau đó. Bởi vì cậu nhóc lúc nào cũng mơ màng, ngáo ngáo sẵn rồi.

Giống như con nít vậy, con nít ngây thơ không hề nghĩ gì ngoài việc ăn và ngủ.

Nhưng mà bây giờ em ấy bỏ đi ngủ, không chịu ăn.

"Đút!". Em Karn nói lần nữa.

"Ý là kêu anh bác sĩ Fire đút? Hay là kêu nữ y tá tới đút nào?". Mặc dù không gặp nhau thường xuyên nhưng tôi lại cảm thấy vừa mắt. Dù cho là em Karn hay là nhóm bạn của em ấy cũng đều có thể nói chuyện thân thiết, nên mới dám chọc. Mặc dù nói là giống 5, 6 tuổi, nhưng thực tế thì 20 rồi đó.

"Anh bác sĩ Fire đút."

Nghiệp chướng chưa! Sát thương đúng mạnh! Gọi tên tôi lần đầu nữa. Rồi nhìn ánh mắt nũng nịu đó đi, muốn bắt lại đem cắn quá đi. Dáng vẻ giống như cháu gái yêu dấu của tôi luôn. Con của chị gái tôi cũng hay cho tôi cắn gò má chơi chơi, nhưng không biết là với em Karn thì có làm được hay không.

"Y tá chắc là tốt hơn nhỉ? Cho con trai đút như vậy, chắc em Karn không thích cho lắm."

*Phượp*

Ơ... Em Karn nhìn mặt tôi một chút rồi quay người nằm nghiêng quay lưng lại với tôi luôn.

Dỗi?

"Hahaha, đừng dỗi chứ. Giỡn một chút thôi mà. Nào, nào, nếu muốn anh bác sĩ Fire đút thì ngồi dậy đàng hoàng nào.". Thay vì nổi giận vì không có thân thiết gì nhau nhưng lại dỗi với tôi, tôi lại buồn cười với bộ dạng này hơn.

Tôi bắt em Karn quay trở lại. Em ấy nhìn với ánh mắt giống như muốn hỏi rằng đút thật nhé. Tôi gật đầu, cậu nhóc mới chịu ngồi dậy bởi sự nâng đỡ của tôi. Tôi thực hiện xoay cho giường dựng lên, kéo gối qua lót lưng cho em ấy rồi di chuyển bàn ăn tới gần em ấy một chút nữa.

Trong khi ăn bữa sáng thì tôi vẫn nói chuyện một mình như trước. Còn em ấy thì thỉnh thoảng lắc đầu, thỉnh thoảng gật đầu, cho tới khi tôi đem trứng xào khổ qua bỏ vào trong cháo, dùng muỗng múc lên rồi đưa tới miệng em Karn.

"................."

"Mở miệng đi nào."

(" " )

Em Karn ngậm chặt miệng rồi quay mặt tránh đi.

"Không thích ăn khổ qua hả, Karn?". Khi vừa dứt câu hỏi, em ấy quay lại cùng với gật đầu 2, 3 cái. Hèn gì, lúc nãy nhăn mặt rồi bỏ đi ngủ.

"Khổ qua có lợi đó."

"Đắng"

"Nhưng mà có lợi đó, mau há miệng nào, trẻ ngoan."

"....."

"Vậy anh bác sĩ Fire ăn cho xem nhé? Đây nè, ngon lắm, không đắng gì hết.". Tôi kéo muỗng lại bỏ vào miệng của mình, nhai cho xem nữa.

Cậu nhóc lạ lùng nhìn tôi chằm chằm giống như tôi giỏi lắm vì dám ăn cái này vào. Tôi thấy ánh mắt rồi khi đoán được thì tôi liền cười vang khắp phòng.

"Nếu ăn xong thì sẽ khỏe mạnh và mau khỏi đó. Mau há miệng đi, không muốn khỏi hả?"

Karn há miệng, nhưng lại nhanh chóng ngậm lại sau khi nghe tôi nói rằng...

"Khi nào khỏi là có thể được ra khỏi bệnh viện, nhỉ?"

Ơ? Sao vậy? Em ấy làm ra vẻ như không muốn ra khỏi bệnh viện, mặc dù tất cả bệnh nhân ai nấy cũng đều muốn ra khỏi đây hết. Căn phòng tứ giác chật hẹp đáng chán như vậy mà. Đi đâu cũng không được nữa.

Em Karn bất động, nhìn mặt tôi rồi bất động, bất động dữ lắm. Tôi không biết nên nói hay làm gì tiếp, thế là cứ nghiêng đầu nhìn em ấy như vậy vì không hiểu gì.

Bây giờ bắt đầu biết rằng tại sao bạn bè lại gọi là sloth rồi.

Bởi vì mỗi khi em ấy bất động thì bất động y chang tượng vậy. Bất động kiểu không thèm cử động, ở tư thế nào là giữ nguyên tư thế đó. Bất động cứ như tôi là sinh vật sống duy nhất ở trong phòng. Nếu đem đi bỏ ở triển lãm Madame Tussauds, người ta nhất định sẽ vây quanh chụp hình bởi vì nghĩ rằng đây là tượng của idol Hàn Quốc nào đó chắc luôn.

"Em Karn không muốn khỏi hả? Nếu là trẻ ngoan, ăn cơm uống thuốc mỗi bữa, mau mau khỏe, anh bác sĩ Fire sẽ..."...nên sẽ cái gì ta? Cách thức dụ dỗ cho trẻ con ăn cơm có những gì vậy nhỉ...

"Nước"

"Cái gì?". Tôi nhìn mặt người đột nhiên lại nói chuyện. Cầm lấy nước trên bàn đưa tới miệng em ấy lần nữa nhưng em ấy lại lấy tay đẩy ra.

"Đãi smoothie."

"...............Ý của Karn là nếu mau khỏi sẽ muốn anh bác sĩ Fire đãi smoothie hả?"

*Gật* *Gật*

Tôi mỉm cười thật tươi rồi gật đầu đồng ý. Muốn bắt chước em ấy một chút bằng việc không nói chuyện mà thay vào bằng lắc đầu và gật đầu.

Chắc không được đâu. Không thì tiểu thuyết này làm sao mà tiếp tục được đây? Không phải, không phải! Tôi là loại người nói nhiều thì đúng hơn. Kêu tôi cư xử như em ấy, khó chịu chết. Nhưng cũng không phải là tôi cảm thấy khó chịu mỗi khi em ấy cư xử như vậy. Chỉ là tôi không làm như em ấy được. Nếu khó chịu thì chắc là đã không ngồi ở đây đâu.

Khi tôi đồng ý, Karn liền chịu mở miệng tiếp nhận khổ qua xào trứng để nhai. Khuôn mặt thon gọn và đôi môi đỏ gắt méo mó tới nỗi tôi phải nhịn cười. Bởi vì biết rằng nếu bật cười ra, mặc dù chỉ là mình cảm thấy thương, nhưng em ấy nhất định sẽ nghĩ rằng mình cười nhạo chắc luôn.

"Ngon không nè? Không có đắng đâu nhỉ?"

*Gật* *Gật*

"No rồi hả?". Cháo hết được hơn một nửa thì đứa trẻ bất động liền lắc đầu qua lại không chịu ăn tiếp, dù là ép buộc, đe dọa hay đãi smoothie.

Dù đem bao nhiêu ly ra dụ cũng không chịu ăn nữa.

Ra là ăn ít như vậy nên mới gầy gò, thân hình có chút xíu.

*Gật* *Gật*

Em ấy gật đầu. Kì này tôi chợt nghĩ ra một điều, thế nên nói lại câu nói cũ.

"No rồi hả?"

*Gật* *Gật*

"Em Karn no rồi phải không nào?"

"..............Dạ.". Cuối cùng người im lặng cũng chịu trả lời.

Tôi vui mừng tới nỗi suýt nữa đã đốt pháo hoa. Việc mà tôi hỏi lại liên tục cũng không có gì đâu. Tôi muốn em ấy nói với tôi nhiều hơn là việc gật đầu, lắc đầu như vậy. Lúc ở cùng bạn bè tôi còn thấy nói câu dài dài mà.

"Nói cảm ơn anh bác sĩ Fire vì đã đút cho ăn chưa nào?". Tôi nói trong khi kéo bàn ăn ra khỏi giường, điều chỉnh giường cho ngả xuống ngang bằng lại như trước.

"À, nếu còn gật đầu hay lắc đầu, anh sẽ nói lại liên tục với em Karn hoài luôn đó."

".......Cảm ơn ạ."

"Hừ hừ, tốt lắm. Nếu vậy thì Karn nằm nghỉ ngơi đi nhé. Cỡ nửa tiếng đồng hồ nữa, y tá sẽ đem thuốc sau bữa ăn tới cho em. Anh đi khám cho bệnh nhân phòng khác trước đã nhé."

*Mặp*

Trước khi tôi được bước ra khỏi phòng, vạt áo blouse liền bị bệnh nhân trên giường kéo lại. Bàn tay nhỏ nắm chặt chiếc áo màu trắng.

"Có gì không nào?"

"....."

"Nằm nghỉ đi nhé. Lát trưa anh sẽ tới thăm lần nữa."

Người nghe khi được nghe thấy điều đó thì nhìn tôi với ánh mắt thay câu hỏi. Tôi mỉm cười gỡ bàn tay ở trên áo ra, giơ ngón út của em ấy lên, đem ngón út của mình móc vào.

"Anh hứa rằng sẽ tới đút cơm buổi trưa nhé. Nhưng đừng đi nói với bệnh nhân khác đó, mắc công họ nói rằng anh thiên vị. Hahahaha!"

Tôi rút tay ra, vò đầu em ấy một cái. Thấy em ấy không níu giữ gì nữa, thế là mỉm cười lần nữa, chào tạm biệt rồi ra khỏi phòng.

---------- End Chap 6 ----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện