{ = Fire = }
Tôi không có ghét em Karn, không phải là không yêu.
Chỉ là không biết con người thật của em ấy là như thế nào. Điều mà tôi đem lòng yêu là sự đáng yêu, ngây thơ bên trong em ấy mà em ấy đã thể hiện ra suốt khoảng thời gian ở với tôi. Đôi khi em Karn đỏ mặt khi bị tôi công kích dữ dội, đôi khi cười vui vẻ giống như con nít và đôi khi thì im lặng không nói năng. Nhưng mọi thứ là em ấy, tôi đều chấp nhận được hết.
Và một ngày gặp phải mặt còn lại của người mà tôi yêu, mặt mà tôi chưa bao giờ biết. Cậu bé ngây thơ trở thành người con trai lợi hại.
Tôi không có quyền để mà bối rối sao? "Khi ở cạnh em ấy, mày có hạnh phúc không?". Câu hỏi của Singto hồi chiều vẫn vang vọng trong đầu.
Tôi hạnh phúc. Từ lúc nhận ra rằng đây là người mà tôi yêu là em Karn thì tôi lại càng hạnh phúc hơn nữa. Em ấy là người thấu hiểu và chấp nhận tôi hết mọi chuyện. Dù cho tuổi nhỏ hơn gần 10 năm, nhưng chưa từng nhõng nhẽo như con nít ương bướng. Em ấy biết rằng tôi mệt mỏi với công việc, biết rằng tôi thích ngồi xem tivi ở nhà hơn là đi rạp phim, biết rằng tôi thích ăn những món tự nấu, biết rằng tôi nghiện cafe vào buổi khuya.
Và em ấy chấp nhận bản thân tôi như vậy.
Chưa từng năn nỉ tôi dẫn ra ngoài dù cho tôi tự nguyện. Chính bản thân em ấy lại là người ép tôi nghỉ ngơi ở nhà. Ngày nghỉ thì nấu ăn cùng nhau, ngồi xem tivi cùng nhau trong im lặng. Đôi khi thì qua đêm, nằm ôm nhau rồi ngủ.
Em ấy làm mọi chuyện để cho tôi hạnh phúc và yên lòng.
Còn tôi thì sao? Tôi đã làm gì?
"Mày phải tìm khuyết điểm của em ấy rồi hỏi chính mình rằng có chấp nhận được hay không nếu em ấy là như vậy."
Khuyết điểm của em Karn à... Vậy khuyết điểm của em Karn là gì?
Khuyết điểm của tôi là cứ theo ý mình, suy nghĩ đơn giản, nhìn việc gì cũng chỉ nhìn một mặt. Tôi biết rõ khuyết điểm của bản thân, nhưng rặn cả bộ não lại không tìm ra được khuyết điểm của em Karn dù chỉ là 1 điều.
Tôi đã nghĩ thông rồi, nhưng không biết sự xấu xa của tôi liệu có nhận được sự tha thứ hay không.
Chắc Krist giận tôi lắm. Sau khi em ấy đi khỏi, Singto liền chạy theo. Cả bàn rơi vào sự im lặng. Ánh mắt của nhóm sinh viên đại học nhìn có vẻ không thân thiện với tôi như trước. Cũng hiểu là bởi vì tôi làm cho bạn của họ đau, tôi không giận, biết rõ rằng bản thân là người sai khi mà làm như vậy.
Từ hôm Songkran, tôi bối rối tới mức không liên lạc với em Karn nữa. Có nhiều lần muốn gọi đi, nhưng lúc nào tay cũng bị đứng hình ở chỗ nút gọi đi.
Tôi đi theo mọi người quay lại nhà nghỉ lớn, gặp Singto và Krist đứng nói chuyện với nhau giữa đường. Lúc đầu Krist định bỏ đi, nhưng tôi chặn đầu lại trước.
"Anh sẽ đi với em Karn nữa.". Tôi nói với Krist bằng ánh mắt quyết tâm bởi vì đã quyết định kỹ càng rồi.
"Vì cái gì?". Krist nhìn tôi trong im lặng. Không biết Singto dỗ thế nào mà chỉ một lúc thôi, thái độ của Krist đã dịu hơn nhiều.
"Làm lành. Anh biết là anh sai. Nhưng lý do và toàn bộ cảm giác, anh xin được nói thẳng với Karn được không?". Muốn em ấy là người đầu tiên được nghe toàn bộ cảm giác của tôi.
"Tại sao em phải cho anh cơ hội lần nữa khi mà anh làm cho bạn em buồn?". Krist vẫn trầm tĩnh.
"Để cho bạn Krist quay lại hạnh phúc như trước đó. Nghe thì có vẻ là anh tự luyến, nhưng toàn bộ hạnh phúc của anh cũng phụ thuộc vào em Karn."
"........."
"Cho anh cơ hội sửa sai lần nữa. Từ nay anh sẽ không dao động, không trốn tránh vấn đề, sẽ đối với nó thẳng thừng, nhé?". Tôi nhìn chằm chằm em Krist bằng ánh mắt van nài. Chúng tôi nhìn mặt nhau gần cả phút, Krist liền thở một hơi thật mạnh.
"Haizzz, người làm bác sĩ đúng là giỏi thuyết phục người khác mà. Họ có chương trình dạy cái này hay sao vậy?"
"Nó là năng lực cá nhân đó.". Singto quay qua nói với cô dâu tương lai của nó. Biết là mê rồi, đừng có ngọt trước mặt nhau được không vậy bạn? Đợi tôi đây làm lành với em Karn trước đi, tôi giành lại vị trí cặp đôi ngọt ngào nhất nhóm.
"Ờ, muốn làm lành thế nào thì mời. Không xen vào nữa cũng được, nhưng nếu còn có lần thứ 2 nữa, em sẽ đập anh tới nỗi bản thân không kịp nhập viện luôn đó.". Hả? Có dữ quá không vậy, vợ bạn?
Em Krist cũng là chính mình nhỉ? Sắc mặt Singto không hề thay đổi chút nào, giống như đã quen với việc Krist là như vậy. Tôi có nên chuẩn bị tâm lý trước nếu một thời gian nữa biết rằng em Karn cũng trở nên như vậy không đây?
"Ừ, anh hứa rằng sẽ không làm cho em Karn buồn lần thứ 2. Nếu có ngày đó thì cứ đập anh đi.". Tôi nói một cách quyết tâm và được nhận ánh mắt thân thiện từ mọi người.
**************************************
Thuyền đánh bắt cá cỡ vừa đã rời khỏi đảo một quãng rồi. Tôi liền đi ra khỏi phòng động cơ, chỗ mà tôi lẩn trốn. Tôi lén lên thuyền không cho ai thấy, sợ rằng em Karn thấy rồi sẽ không cho đi cùng hoặc là không chịu đi.
Tôi đi về phía trước thuyền, có sẵn đệm trải màu trắng cùng bánh và nước, nhưng không có ai hết. Tôi nghĩ chắc là chuẩn bị sẵn cho em Karn. Góc này cảnh đẹp, gió không mạnh và vắng người nữa, hợp với việc nằm nghỉ ngơi.
Phía sau thuyền là khu vực dành cho việc đánh bắt ca. Tôi thấy ánh đèn và tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ vang tới từ chỗ đó từ lúc đi ngược lại từ trước thuyền. Càng tới gần, âm thanh lại càng rõ ràng hơn.
"Khi gắn mồi phải gắn như vậy nhé. Đánh bắt mực phải tốn thời gian, để ống tre xếp lên, một hồi mực ăn mòi thì em Karn chỉ cần kéo lên, tương tự như đánh cá vậy đó. Từng đánh cá bao giờ chưa?". Kheng, người lái thuyền mà Krist tin tưởng biết bao ngồi bên cạnh em Karn, thân người gần như là dính vào nhau. Khuôn mặt rám nắng cúi xuống dạy cách gắn lưới, gắn mồi gì đó.
Rồi có cần thiết phải gần như vậy không? Cần phải nắm tay nắm chân như vậy không?
Em Karn lắc đầu qua lại tới nỗi rối cả tóc thay lời nói để trả lời câu hỏi của Kheng. Tôi biết rõ rằng em ấy không phải người nói nhiều sẵn rồi. Phần lớn người ta gặp như vậy thì sẽ làm vẻ mặt ngạc nhiên, cho rằng em Karn kiêu căng hoặc là khác người, bởi vì bản thân em ấy nói chuyện được.
Nhưng không phải với Kheng.
"Hahaha, em Karn hài quá nhỉ? Giống như con nít luôn. Cháu ở nhà anh cũng như vậy đó. Đáng yêu.". Kheng đưa tay lên vò nhẹ đầu em Karn, giống như người lớn làm với trẻ con.
Giống như tôi từng làm.
Cái nóng chạy khắp cả cơ thể, giống như sôi sục trong lòng thế nào ấy. Đây là triệu chứng ghen phải không? Dù chưa từng ghen với ai bao giờ nhưng cũng đủ biết triệu chứng như vậy nhất định là sinh ra từ sự không hài lòng khi mà người con trai khác lấy tay chạm vào người yêu của mình.
"Em lớn rồi.". Em Karn cãi lại nhỏ tiếng. Sắc mặt trầm tĩnh nhưng lại làm cho đáng yêu hơn nữa.
"Ừ, lớn rồi. Cháu ở nhà anh cũng nói như vậy. Hahahaha!"
"Cháu mấy tuổi?"
"3 tuổi. Không hay nói chuyện cho lắm. Dáng vẻ như người lớn, nhìn giống đứa trẻ già dặn nhưng mà dễ bảo, nói gì cũng nghe."
"Muốn gặp."
"Cháu anh ấy hả?"
*Gật* *Gật*
"Để anh dẫn đi gặp sau nhé. Bây giờ cháu nó đang lên đất liền với ba mẹ. Hai ngày nữa chắc sẽ về lại đảo."
"Ừ, đừng quên nhé."
"Được chứ. Không quên đâu, hứa.". Kheng mỉm cười với em Karn, đưa ngón tay út lên đưa trước mặt. Em Karn nhìn bàn tay đó rồi mỉm cười nhẹ nhàng lại.
Nụ cười từng dành cho tôi, bàn tay mà tôi từng nắm. Ngón út nhỏ màu trắng đưa lên đáp lại gần như chạm vào ngón tay của bàn tay lớn.
Đúng lúc sự kiên nhẫn của tôi vừa hết.
"Làm gì đó?". Giọng hung dữ từ tôi làm cho 2 người giật mình. Chắc không ngờ là có người khác ở trên đây cùng nhỉ?
"À, ra là anh. Lên từ hồi nào vậy? Tại sao tôi lại không thấy?". Kheng đứng dậy khỏi đuôi thuyền, đi về phía mạn thuyền chỗ tôi đang đứng khoanh tay dựa vào tường.
"Hỏi là đang làm gì.". Tôi nhắc lại lần nữa bằng giọng điệu như trước. Người còn lại thì làm ra vẻ như tôi không có ở đây, tiếp tục cúi xuống quan tâm mồi và lưới trong tay.
Đúng là bực bội mà.
"Đánh bắt mực. Có hứng thú không? Tôi dạy cho. Tới đi nào."
"Lúc nãy cậu định đụng vào người của tôi à?". Tôi hỏi, Kheng làm vẻ mặt ngơ ngác, em Karn quay qua nhìn một chốc rồi quay ngược trở lại.
"À... Ơ... Em Karn... ấy hả?"
"Đúng vậy."
"Em Karn và bác sĩ muốn nói chuyện với nhau không? Tôi sẽ đi về phòng điều khiển thuyền trước.". Kheng bắt đầu không biết nên cư xử như thế nào.
"Không, em đi với.". Karn nhanh chóng đứng dậy, đi về phía Kheng. Bàn tay lớn bám lấy quanh cánh tay lớn lực lưỡng màu sậm đúng kiểu nam tính như đứa con của biển.
"Em Karn, qua đây với anh.". Tôi kiềm cơm giận từ mọi thứ tôi nhìn thấy, cố gắng nhấn mạnh rằng bản thân sai, không thể giận em ấy được.
*Ngoắt* *Ngoắt*
Em Karn lắc đầu, bước chân lùi ra phía sau, dùng người có thân hình cao hơn làm khiên và nhìn tôi giống như là cái loài gì đó mà em ấy không muốn tới gần.
"Tại sao vậy? Anh xấu xa tới mức đó luôn hả? Với cái tụi đó thì em giỏi giang biết bao nhiêu. Nếu thật sự định làm cái gì đó thì chắc anh không đấu lại em Karn đâu, sao lại sợ?". Tôi nói với sự tủi thân, mặc dù bản thân là người sai.
"........."
"Em Karn không còn yêu anh nữa phải không? Thay lòng rồi nhỉ?". Câu hỏi của tôi làm cho đối phương quay lại nhìn. Ánh mắt hơi sáng lên bởi cơn giận.
"Anh nên hỏi bản thân thì đúng hơn. Em chịu lùi lại cho rồi mà anh còn bước tới làm gì? Hay là mọi người gây áp lực ép anh làm? Nếu sợ thằng Krist nó chửi thì em đi nói với nó cho."
"Tại sao lại nghĩ như vậy, Karn? Anh làm không phải bởi vì mọi người gây áp lực. Nếu là như vậy thì anh không tới đây đâu. Kiểu đó không phải dễ hơn sao?"
"Em không có gì để nói. Kết thúc rồi.". Từ "kết thúc" làm cho tôi suýt nữa gục xuống sàn. Ánh mắt trầm tĩnh, trống rỗng tới mức suýt nữa tôi đã từ bỏ. Nhưng sâu bên trong vẫn còn sự dao động.
"Em Karn, tới nói chuyện với nhau đi. Cho anh giải thích."
"........."
"Em Karn, ít ra hãy buông tay ra khỏi cậu ta được không? Làm như vậy anh buồn đó."
"Vậy lúc em buồn thì sao?". Em ấy nhìn lại. Ngoài việc không buông ra, lại còn áp sát người vào hơn nữa.
"Nếu muốn hành hạ anh hay trừng phạt anh thì làm bằng cách khác đi. Đừng làm như vậy. Anh nâng niu em biết bao nhiêu, em biết rằng anh cảm thấy thế nào phải không?"
"Nhưng anh lại không hề biết em cảm thấy thế nào."
"Ừ, đúng là anh ích kỷ. Em Karn làm mọi chuyện vì anh, thấu hiểu anh và chấp được bản thân anh, nhưng anh lại làm như vậy với em. Anh thật sự xin lỗi. Cho anh thêm cơ hội nữa đi, được không?"
"........."
"Tới nói chuyện với nhau đàng hoàng đi. Dù cho bây giờ nhìn anh giống như là đang bình tĩnh, nhưng thật ra lòng anh nóng còn hơn lửa đốt, muốn đấm vào mặt cậu ta rồi kéo em Karn ra lắm rồi.". Ngón tay tôi cấu mạnh vào bàn tay, đau tới nỗi tê tái hết cả lên. Tôi không làm bởi vì sợ em Karn sẽ giận hơn như vậy nữa.
"........."
"Em Karn muốn nói chuyện với anh ta không? Nếu không muốn thì cũng không sao. Không cần lo việc anh ta sẽ đánh anh đâu."
"Cậu đừng xem vào!!". Tôi vô thức quát người còn lại một cách lớn tiếng rồi phải nhanh chóng kiềm chế chính mình.
Bởi vì việc làm bác sĩ làm cho tôi phải rèn luyện kiểm soát tinh thần và cảm xúc cho ổn định. Công việc nặng nhọc và phải chịu trách nhiệm mạng sống con người làm cho tôi biết cách điều chỉnh tâm trí cho bình tĩnh.
Thật ra cũng không có bình tĩnh như vẻ ngoài hiện giờ đâu, chỉ là không thể hiện ra mà thôi. Nếu là trước khi tôi trở thành bác sĩ, chắc tôi đã lao vào đấm vào mặt tên điên đó và kéo em Karn về phía đầu thuyền, lung lay cho tởn vì đã ôm cánh tay người khác không chịu buông trước mặt tôi như vậy rồi.
"Anh chắc không?". Em Karn im lặng một lúc rồi ngẩng mặt lên nhìn vào mắt tôi lần nữa.
"Ừ, anh dám chắc."
"Nhưng em lại không dám chắc với bản thân anh."
"Anh biết. Anh làm cho em buồn và thất vọng về anh. Nhưng chỉ xin cho chúng ta được nói chuyện đàng hoàng một lần thôi nhé? Cho anh giải thích và lúc đó nếu em Karn không tha lỗi cho anh thì cũng không sao. Anh sẽ tiếp tục cố gắng cho tới khi em mềm lòng."
"...Ừ"
"Cảm ơn!". Tôi mỉm cười tươi, đi về phía em Karn. Người nhỏ con vẫn cứ bất động như trước. Bàn tay đó hơi run một chút. Kheng quay qua nhìn em Karn rồi ra vẻ như định cản, tôi đẩy ngực cậu ta ra thật mạnh, dù cho không làm cho té được, nhưng cũng bị lùi lại tới nỗi lưng va vào tường.
"Anh Fire, đừng.". Em Karn bước tới cản trước mặt, đứng chắn Kheng lại. Ánh mắt nhìn thẳng về phía tôi làm cho tôi khựng lại.
"Em có biết không? Điều đau đớn nhất là việc em quay lưng với cậu ta và đối mặt với anh. Nhưng anh biết rõ rằng anh không có quyền giận. Mọi chuyện là lỗi của anh."
"Nhưng đối với em, điều đau đớn nhất là việc anh quay lưng với em mà không giải thích gì hết."
"Anh xin lỗi......... Đi nói chuyện với nhau nhé? Chỉ 2 người."
Em Karn không có trả lời gì lại, chịu đi ngang qua tôi dẫn trước về phía đầu thuyền, nơi im lặng và yên bình nhất. Em ấy dừng lại dựa vào tường phía dưới phòng lái thuyền, quay mặt về phía biển, đợi tôi tiến tới để nói chuyện. Tôi dừng lại trước mặt em Karn, em ấy quay lại nhìn bằng ánh mắt trống rỗng như trước.
Không còn em Karn thẹn thùng khi nhìn mặt tôi nữa rồi.
"Xin lỗi vì đã cư xử hèn nhát, nhưng anh hứa rằng từ nay anh sẽ không chạy trốn nữa. Có gì thì sẽ nói chuyện thẳng thắn với em Karn, sẽ kiên định cho nhiều hơn như vậy. Đừng nhìn anh bằng ánh mắt trống rỗng như vậy được không?"
"Tại sao?"
"Lúc đó anh bối rối. Anh chỉ muốn biết em Karn ở cạnh anh hay em Karn ở cùng với bạn bè hôm đó, kiểu nào là em Karn thật sự. Anh không biết nên cư xử thế nào, không phải bởi vì thấy em Karn đánh nhau với người khác rồi anh sợ hay là không chấp nhận được. Điều duy nhất mà anh lưỡng lự là sợ em lừa anh."
"Em chưa từng lừa."
"Ừ, anh biết rồi. Anh đã suy nghĩ kỹ về những chuyện vừa qua nên mới quyết đi chuyến đi này, bởi vì muốn gặp em Karn lần nữa. Khi thấy mặt thì anh mới biết rằng anh thật sự rất nhớ em. Anh không hề hạnh phúc suốt 1 tuần vừa qua khi không có em Karn ở bên cạnh. Dù cho chúng ta không được gặp nhau thường xuyên, nhưng ít ra nếu chúng ta không giận nhau thì anh sẽ không lo lắng. Anh mắc lỗi ward round bệnh nhân hết 3 phòng tới nỗi bệnh viện phải cảnh cáo rồi đó. Đừng nói với thằng Sing nhé."
"Rốt cuộc anh định nói cái gì?". Trò hài của tôi chắc là không làm cho em Karn cười, nhưng tôi nói thật.
"Krist nói rằng anh là tình đầu của em Karn. Bao lâu nay, em chưa từng yêu ai phải không?"
"Cái thằng Krist!". Em Karn lên tiếng không hài lòng từ miệng một chút.
"Thật không thể tin được nhỉ? Bản thân em cũng là tình đầu của anh.". Lời nói của tôi làm cho ánh mắt người nghe dao động ngay lập tức. Ánh mắt trống rỗng được lấp đầy thêm cảm xúc lần nữa.
"Bao lâu nay anh chưa từng yêu ai hết. Từng có người hẹn hò, nhưng cũng chưa từng có tình cảm nhiều như em Karn, chưa từng lo lắng, chưa từng nhớ, chưa từng ghen tới nỗi không thể kiểm soát chính mình như vậy. Ai muốn rời xa anh thì anh cũng không bao giờ quan tâm, nhưng chỉ việc em Karn định ra đây với Kheng, anh suýt nữa đã phát điên rồi. Nó không phải tính cách của anh chút nào. Anh từng nóng tính hồi tuốt mười mấy tuổi kia kìa. Chính vì vậy, nó không phải việc "giữ xương" giống như em Krist nói. Anh muốn "giữ" em Karn, nhưng thật sự không có "xương"."
"Đủ rồi.". Em Karn chớp mắt liên tục. Khóe mắt đỏ tới nỗi phải nhắm mắt lại, giống như không muốn lắng nghe gì nữa.
"Anh yêu em Karn. Hãy cho anh thêm cơ hội, tha thứ cho anh và hai chúng ta quen nhau đi, được không? Anh sẽ chăm sóc em Karn thật tốt, không làm cho buồn nữa. Anh sẽ kiên định. Anh hữa."
"Đủ"
"Anh xin lỗi."
"Em nói là đủ!"
"Anh yêu em Karn."
"Anh Fire!"
"Anh yêu em..."
Lời nói của tôi bị nuốt xuống cùng cơn sóng. Bàn tay nhỏ đưa lên áp vào 2 bên gò má, kéo mặt tôi về phía bản thân. Đôi môi nhỏ chạm vào một cách nhẹ nhàng và gần hơn dần hơn. Tôi hôn đáp lại ngay lập tức. Trái tim suýt nữa ngừng đập đã quay lại đập mạnh lần nữa. Sự vui mừng vì hành động giống như sự đáp trả rằng em ấy đã tha lỗi cho tôi.
Tôi nghiêng mặt chèn ép đôi môi của mình vào đôi môi nhỏ. Nếm lấy vị ngọt mà tôi đã xa cách biết bao lâu cùng sự nhớ nhung. Em ấy mở rộng đôi môi đáp trả lại mọi hành động, hơi chu đôi môi một chút khi tôi chạm đầu lưỡi vào liếm và chen sâu vào khoang miệng.
"Ưm~". Tiếng rên thều thào cướp lấy sự tỉnh táo của tôi tới mức gần như mất đi. Em ấy kéo tay xuống cổ, nghiêng mặt một chút. Hơi thở nóng phà vào mũi ngắt thành từng quãng.
Chúng tôi rời môi nhau một chút. Tôi di chuyển cơ thể tới quấn quýt với cơ thể nhỏ nhắn tới mức suýt nữa đã chìm vào tường. Em Karn ôm chặt lấy cổ tôi. Chóp mũi cọ nhau qua lại bởi sự cố ý của tôi nhằm kíƈɦ ŧɦíƈɦ em ấy trong khi nói chuyện.
"Tha lỗi cho anh nhé?"
"Ừ"
"Nhé, em Karn?"
"Dạ"
"Đáng yêu ghê. Quen với anh nhé? Làm người yêu của anh. Em Karn nói rằng nếu chuyện của bạn bè kết thúc thì sẽ chịu quen với nhau. Bây giờ bạn bè ai nấy cũng đều hạnh phúc. Đã tới lúc em Karn cũng được hạnh phúc rồi đó... Em Karn, làm người yêu của anh nhé?"
"Dạ ////////"
Tôi cười tươi. Ánh đèn mờ nhạt từ mạn thuyền làm cho khuôn mặt trắng trẻo hiện lên màu đỏ lần nữa. Em Karn thật sự rất hợp với khuôn mặt thẹn thùng như vậy, nhìn có vẻ đáng yêu. Nhưng không có nghĩa là những sắc mặt khác không đáng quan tâm.
"Cảm ơn, thật sự cảm ơn. Anh yêu em Karn, yêu lắm."
"Ưʍ... Yêu anh Fire ạ. ////////////". Em ấy nói câu nói với khuôn mặt đỏ gắt, ánh mắt tránh sang hướng khác.
"Em Karn, đáng yêu quá mức rồi.". Tôi lướt mũi khắp gò má sáng sủa, lướt xuống cái cổ trắng, ngửi mùi thơm từ làn da mịn.
"Ư~". Lực siết quanh cổ chặt hơn khi tôi mút lấy làn da trên cổ thành dấu.
"Em Karn... Ưm~". Tôi suýt nữa phát cuồng tới chết vì tiếng rên của em ấy.
Từ lần bị khiêu gợi tới nỗi đầu óc quay cuồng trước khi đi Đức, tiếng kêu và cảnh tượng suýt nữa quan hệ với nhau nó đi theo ám ảnh suốt. Lúc em ấy nói rằng không sẵn sàng thì tôi cũng không có gấp gì, cố gắng không tới gần và đụng chạm em ấy quá nhiều, để không cho bản thân mất tỉnh táo. Nhưng bây giờ bởi vì sự quên mình...
Giữa những ánh sao trên trời, làn gió mát mẻ từ biển và tiếng sóng, 2 cơ thể di chuyển vào nhau không ngừng cho tới khi sự tối tăm màu đen trên trời bắt đầu đổi thành màu xanh của buổi sáng tinh mơ.
Tôi nằm ôm chặt em Karn, đắp mền dày lên thân người chúng tôi, nhìn cậu bé vừa mới ngủ thiếp đi bởi sự mệt mỏi một cách mê đắm, thế là phải nhấn môi hôn lên cái miệng nhỏ thật nhẹ lần nữa.
"Cảm ơn nhé vì đã tha thứ cho anh... Yêu em.". Tôi nhắm mí mắt của mình theo bởi vì đuối trước khi ngủ say theo người trong vòng tay.
...Mà tôi có quên mất ai không vậy nhỉ?
---------- End Chap 51----------