{ = Singto = }
Việc đánh bắt mực chấm dứt tại đó, bởi vì Krist ói liên tục không ngừng. Kheng thấy con trai bạn thân của chủ hòn đảo thật sự bắt đầu chịu không nổi, nên quyết định đưa thuyền về đảo, mặc dù kế hoạch là ở lại cho tới sáng sớm tinh mơ.
Tôi không từ chối đề nghị đó, bởi vì khám qua từ triệu chứng, tình trạng say thuyền của Krist bắt đầu nặng hơn trước.
"Trên đảo không có bác sĩ nữa. Nên làm thế nào đây?". Matoom cầm chậu nước cùng cái khăn lông nhỏ đi tới gần giường sau khi tôi và Kheng giúp nhau đưa Krist về nằm ở đây và Kheng xin phép đi ra.
"Tôi là bác sĩ đây. Không cần lo đâu, để tôi chăm sóc cho.". Tôi mỉm cười rồi nhận lấy chậu và khăn từ Matoom đem đặt lên bàn đầu giường, nhìn người nằm hết sức, làm vẻ mặt buồn nôn suốt.
"Anh là bác sĩ ạ? Tưởng đâu là bạn học chung chỗ với anh Krist nữa chứ.". Matoom hỏi trong khi tôi vắt khăn lông cho ráo rồi lau lên trên mặt Krist.
"Không phải. Không phải là bạn bè."
"Rồi sao mà đi với nhau được vậy? Anh là anh trai hả?". Bé gái thắt bím có dáng vẻ ngây thơ vẫn không ngừng hỏi. Tôi không có thấy phiền gì với thái độ không có thật sự muốn biết đó, chỉ là muốn bắt chuyện mà thôi.
Tôi quay qua mỉm cười, liếc nhìn Krist lúc này đang nhìn qua lại giữa tôi và Matoom mà Matoom cũng đang nhìn tôi, sau đó thì tôi mỉm cười tươi hơn trước và cho bé gái câu trả lời.
"Không phải là anh trai, mà là chồng."
"Abo!". Krist trợn to mắt.
Mặt Matoom ngớ ra, sau đó thì đổi sang màu đỏ.
"H... Hèn gì phu nhân lại ra lệnh không được làm phiền các anh. N... Nếu vậy thì Matoom đi trước nhé. Cứ tự nhiên!". Matoom nói lắp bắp rồi chạy ào ra khỏi nhà và đóng cửa khóa lại kỹ càng.
"Hừ hừ!". Tôi buồn cười với thái độ của Matoom, vừa đỏ mặt vừa không biết nên cư xử sao, sau đó thì quay lại nhìn người nằm kiệt sức nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm.
"Abo khùng!"
"Cái gì? Thì mẹ cậu muốn như vậy mà.". Tôi nói rồi lau mặt cho cậu ta tiếp, không hề quan tâm thái độ giận dỗi đó gì hết.
"Không muốn như vậy thì không cần phải làm theo như vậy, đi tuyên bố ra cho từng người biết, ngày mai nên nhìn mặt Matoom và bác Mali thế nào đây trời!?"
"Thì nhìn bình thường. Bây giờ là thời đại nào rồi Krist. Chúng ta không có làm cho ai gặp rắc rối, ba mẹ chúng ta cũng đồng ý. Tôi có thể chăm sóc cho cậu mà không cần phải dựa vào ai nữa kìa."
"Abo nói lạ.". Krist nheo mắt nhìn tôi. Sắc mặt và thái độ có vẻ không thoải mái cho lắm.
"Lạ thế nào?"
"Chúng ta đâu có thật sự sẽ cưới nhau đâu. Tại sao phải làm như là nghiêm túc chứ?"
"Thì chỉ nói theo tình thế. Tôi chỉ nói rằng nếu 2 chúng ta định quen nhau thì không cần phải quan tâm ai. Tôi dùng từ "nếu" nhé Krist, là sự đưa ra ví dụ cho nghe mà thôi.". Tôi nhún vai trả lời một cách đơn giản.
".........Cũng đúng, giống như anh Beem với Lann, anh Fire với thằng sloth, phải không?". Krist im lặng suy nghĩ, một lúc sau liền gật đầu đồng ý.
"Đúng vậy. Mọi người ai nấy cũng đều có nghĩa vụ của mình. Chúng ta đều lớn rồi, có thể chịu trách nhiệm bản thân, không làm cho ai gặp rắc rối thì không cần phải sợ.". Tôi giải thích rồi cởi nút áo Krist ra để lau mình cho.
"Còn Abo thì sao?"
"Tôi làm sao?"
"Nếu một ngày Abo gặp người con gái mà Abo yêu, nhưng bác Pawee không chịu, Abo sẽ làm thế nào?". Đôi mắt màu nhạt nhìn lại kiểu mà tôi không đoán được cảm xúc của cậu ta.
Bình thường Krist là người suy nghĩ hay có cảm giác gì thì đều thể hiện ra thẳng thắn. Nhưng lần này, tôi không biết rằng Krist đang suy nghĩ cái gì. Và mặc dù không biết, tôi vẫn chọn việc đáp lại thẳng thắn giống như mình nghĩ.
"Thì có lẽ là làm mọi cách để cho ba chấp nhận. Nhưng nếu tận cùng rồi mà ba vẫn không chấp nhận thì chắc phải buông tay."
"Kiểu này là không yêu thật sự rồi. Abo phải nói là sẽ làm mọi thứ vì người mình yêu, dù cho phải mất đi cái gì nữa chứ."
"Sến súa! Cậu xem phim nhiều quá hay sao vậy? Nếu tôi hết lòng vì ai tới như vậy thì chắc không để cho ba ép buộc chuyện của cậu đâu. Tất cả mọi thứ của tôi không phải là 1 người phụ nữ hay người yêu, mà là bệnh viện, là công việc kinh doanh gia đình thì tôi mới tận tâm."
"Kiểu này thì cuối cùng dù thế nào chúng ta cũng phải cưới nhau. Nếu bác Pawee đem bệnh viện ra dọa thì anh sẽ cưới hả?"
"Cưới chứ.". Đặc biệt là bây giờ.
"Có khi... tôi nghĩ rằng câu trả lời mà anh nói rằng không sẵn sàng để hết lòng với ai, có lẽ là vì anh vẫn chưa gặp người đó.". Người nói ra vẻ trầm tư phân tích.
"Có thể là đúng. Nhưng mà bây giờ lau mình cho xong trước đi, để cậu còn có thể uống thuốc rồi nghỉ ngơi. Không còn chóng mặt nữa hay sao? Nói ào ào như vậy.". Tôi cởϊ áσ mà Krist đang mặc ra, đứng dậy đi về phía tủ quần áo rồi lấy đồ ngủ ra.
"Tốt hơn rồi. Cảm ơn nhé."
"Nó là nghĩa vụ của bác sĩ sẵn rồi mà.". Tôi trả lời, luồn tay vào bên dưới tấm lưng nóng kéo người Krist lên để mặc đồ cho. Nhưng bởi vì bàn tay tiếp xúc với làn da của đối phương, cái cảm giác đã lặng đi bây giờ lại rạo rực lần nữa.
"A... Abo..."
"Ngồi yên đi."
"Nhưng mà tay..."
"Phải xin phép đụng chạm vào người cậu nữa hay sao?". Tôi nhanh chóng đuổi đi suy nghĩ vẩn vơ rồi mặc cái áo lớn vào và cài nút áo cho cậu ấy.
"Không phải như vậy, chỉ là tôi..."
"Chỉ là? Nhấc hông lên chút.". Tôi vừa hỏi vừa luồn tay vào phía dưới eo, móc tay vào cạp quần để kéo nó xuống.
"Hey, làm gì đó?". Người bệnh lại hết hồn trợn to mắt.
"Thay quần cho chứ gì. Cái cũ nó ướt nước biển rồi, để cậu còn có thể ngủ thoải mái. Nhấc hông lên cao cao đi Krist."
"Tôi tự thay được, đừng có nói chuyện không rõ ràng."
"Haizzz, cậu đúng là toàn nghĩ chuyện bậy bạ rồi nhồi nhét cho tôi."
"Khùng hả? Đâu có đâu."
"Đâu, nói đi, cậu nghĩ gì? Nghĩ rằng tôi sẽ làm gì? Cưỡng bức cậu lúc cậu đang bệnh ấy hả?"
"Tôi không có bệnh.". Krist nói với giọng giận dỗi.
"Nếu không bệnh vậy thì tiếp tục chuyện trên thuyền nhé?". Tôi rời tay khỏi cạp quần và đưa vào bên dưới cái áo vừa mới được mặc.
"Ư... Đ... Đừng...". Miệng thì cản nhưng cơ thể lại không hề tự vệ chút nào. Bàn tay nhỏ chỉ đưa lên siết chặt áo thun của tôi ngay tại lồng ngực, ngẩng mặt lên thở loạn nhịp.
"Cậu đúng là giỏi khêu gợi thiệt mà.". Tôi đưa tay lên cao hơn một chút nữa, khều nhẹ 2 điểm nổi bên dưới cái áo thơm phức mùi nước xả.
"Á... A... Anh Singto!". Chủ nhân cơ thể giật mình, siết chặt hơn nữa làm cho đầu ngón tay tiếp xúc với ngực của tôi qua lớp vải.
Càng làm cho nóng bỏng hơn nữa.
"Hửm?". Tôi đáp lại tiếng gọi run rẩy đó, tay vẫn không ngừng đè lên trên điểm nổi bắt đầu cứng lên đó.
"Á... A... hức... ư....". Người trước mặt làm vẻ mặt khó chịu, cắn chặt môi của mình.
"Krist". Chỉ gọi nhỏ, chủ nhân cái tên đã xông tới, áp miệng vào, nhấn mạnh lên môi của tôi kiểu như không thể kiềm chế bản thân được.
Tôi nhận lấy cơ thể đó vào trong vòng tay của mình, trao đổi nụ hôn với sự ham muốn không khác gì.
Lần này không hề bắt đầu từ sự chậm rãi hay ngọt dịu.
Nó bắt đầu bởi sự nóng bỏng từ lúc đôi môi đỏ chạm lên môi của tôi. Tiếng hơi thở trộn lẫn với tiếng nghẹn ngào ở trong họng đối phương làm tăng thêm nhiệt độ trong phòng để nóng hơn nữa.
"Chết tiệt... bởi vì bầu không khí ở đây... chắc luôn.". Đối phương kéo tôi lên giường rồi leo lên cưỡi trên đùi, càm ràm với cảm xúc bực bội cùng lúc vuốt tóc lên.
"Ừ, không thì do... cậu vẫn chưa khỏe hẳn.". Tôi cởϊ áσ của Krist ra, để lộ làn da trắng mịn, nhìn là muốn chạm vào.
Nhóc ranh cũng không chịu thua, đưa tay tới cởϊ áσ tôi ra khỏi đầu cùng với nhấn nụ hôn xuống lần nữa.
"Tôi... chắc là... say thuyền.". Người nói bị tôi đẩy xuống nằm ngửa trên giường. Tôi hạ người xuống rồi chèn ép đôi môi đó mà không hề có ý định chịu đựng hay kiềm chế sự ham muốn gì nữa.
"Tôi cũng vậy."
Tôi chỉ trả lời bấy nhiêu rồi hôn một cách mạnh bạo, khác với tính cách thường hay bình tĩnh của mình. Đáng lạ là mỗi lần chạm vào thằng nhóc này, tôi chưa từng bình tĩnh được lần nào.
Hai chúng tôi thay phiên nhau lật người leo lên trên, bởi vì đối phương cũng sành sỏi về trò chơi tình ái không khác gì và cố gắng trở thành người dẫn trước cho bằng được. Tôi là người lớn hơn...
Không đời nào chịu thua đâu.
"Hức... ư... A". Tôi dùng răng cào lên trên cái cổ trắng tới nỗi đổi màu, lấy được tiếng rên run rẩy của đối phương mà lúc này đang ở bên dưới.
Bàn tay giữ lấy cạp quần mà lần này cậu ta không hề hỏi gì, và còn nhấc hông lên một cách dễ dàng, không làm mất nhịp độ giữa chúng tôi.
Cái quần ngắn vải dày được cởi ra khỏi chân. Tôi đưa bàn tay tới vuốt ve khắp phần hông và bắp đùi, vuốt ve qua lại cho tới phần đùi bên trong, tách cái chân thon ra khỏi nhau và chen đầu gối vào ngay giữa.
"A... hư... ". Krist uốn éo qua lại bởi vì bị đầu lưỡi của tôi kéo qua nhấn lên điểm nổi màu hồng nhạt trên ngực. Hơi thở gấp gáp, run rẩy tới mức không thể nào bắt được nhịp điệu cho chính mình.
Cậu nhóc nhấc lồng ngực run rẩy lên thật mạnh để nhận lấy đầu lưỡi nóng và đôi môi ấm để hứng lấy sự ngọt ngào và phục vụ cho cảm giác suиɠ sướиɠ của chính mình. Bàn tay trắng ghì chặt lên mái tóc của tôi để giải tỏa bớt cảm giác.
"Ư... Anh... nhẹ chút... anh Sing... to...". Cơ thể rung động bởi vì lực đẩy từ đầu ngón tay của tôi chen vào bên trong cơ thể, làm cho đối phương cảm thấy khó chịu, phải tách 2 chân ra cho rộng hơn.
Tôi lướt bàn tay còn lại về phía cổ chân trái, nắm lấy nâng lên quấn quanh eo tôi, cùng lúc đó tôi tăng thêm số lượng ngón tay tiến vào.
"Aaaa... hư... Không... chỗ đó... nhột.". Krist thở gấp nặng nề khi tôi bắt đầu di chuyển ngón tay ra vào cùng lúc vuốt lên xuống bộ phận căng cứng của cậu ta. Cả cơ thể nhổng lên nhận lấy lực va chạm của ngón tay.
"Nổi... không... Krist?"
"Ư... héc... héc... Được... aa... anh... mạnh mạnh."
"Tôi... Anh... cho vào... nhé?". Tôi hạ thấp giọng trầm đặc đầy ấp sự ham muốn. Còn bộ phận giữa thân người cũng căng cứng không khác gì.
"Ư... chật... á... Đau... Khoan..."
"Suỵt... Bình tĩnh, bình tĩnh.". Bởi vì đối phương bắt đầu vùng vẫy muốn kéo hông ra nên tôi phải dừng lại và giữ ngay tại đó mặc dù mới vào được nửa đường, đổi sang đưa tay lên lau mồ hôi từ trán của em ấy và áp nụ hôn xuống dỗ dành cái miệng đẹp để làm cho thư giãn hơn.
"Ưmmm...". Krist nhanh chóng nhận lấy nụ hôn, một lúc sau đổi sự ngọt ngào thành sự nóng bỏng lần nữa."
Khi đối phương hết gồng mình, cố gắng đẩy sự chú ý về phía nụ hôn nóng bỏng thì tôi bắt đầu nhấn bản thân mình vào trong lần nữa, nhận biết được sự nóng rực và lực siết chặt bên trong tới nỗi mồ hôi của bản thân tôi cũng chảy ra thành hàng.
Hơi thở của tôi run rẩy hết cả lên và tôi cố gắng cắn răng kiềm nén lại, không để cho bản thân vô thức thúc hông vào quá mạnh. Không thì người bên dưới sẽ bị đau chắc luôn.
"Ức... Ưưư...". Khi cơn đau bắt đầu biến mất, đối phương đổi tiếng kêu bởi sự đau đớn thành tiếng rên trong họng.
Đối phương bắt đầu cử động hông để giải tỏa sự ham muốn của mình. Tôi thúc vào nhè nhẹ trước mà không hề rút ra.
"Haaa... Mẹ nó... á... hư..."
"Aaaa... Krist... chặt quá...". Tôi bắt đầu cử động mạnh hơn, nhưng nó nhám tới nỗi gần như không thể di chuyển được. Đối phương có sắc mặt khó chịu muốn chết, nhưng không phải bởi vì sự đau đớn.
"Á... ha... ha... ha... ah.". Cơ thể phía dưới dao động theo lực di chuyển của hông. Krist phát ra tiếng rên mỗi khi phần đầu khấc của tôi chạm vào điểm sâu nhất bên trong. Bàn tay nhỏ nhéo lên cánh tay tôi.
"Aaa... Nhanh quá... anh... á... Sing... Nhanh... hư... quá..."
"Không nổi... a... đừng siết... chứ... Krist..."
"Á... a... héc... anh... khoan... hức... héc héc..."
Hai tiếng rên trộn lẫn vào nhau. Tôi chịu không nổi sự siết chặt khi thấy đối phương bắn ra, nên nhanh chóng chuyển động hông ra vào thật nhanh để theo sát đối phương. Krist rên với giọng run rẩy khi nước màu đặc của tôi được bắn vào trong cơ thể của em ấy từng giọt một tới nỗi chảy ra ngoài chân.
"Á". Sau khi bắn ra và được nghỉ ngơi hít thở một chút thì tôi kéo người em ấy lên ngồi lên người mình mà không hề rút ra khỏi cơ thể đó.
Sự tiến sâu nhiều hơn trước và da thịt cọ xát gần gũi nhau tới mức gần như trở thành một, làm cho bộ phận đó của tôi bắt đầu căng lớn và làm chật chội tới nỗi da thịt của tôi cạ vào thành bên trong của em ấy.
"A... Krist!". Vừa chặt vừa sướng. Tôi vuốt ve bàn tay khắp tấm lưng của người phát ra tiếng rên run rẩy không khác gì tôi.
"Ư... nhói... sâu... quá..."
"Làm giúp chút... đi."
"Kh... Không chịu... em chưa từng."
"Thử xem... anh cũng... chưa từng.". Tôi đỡ lấy cái hông trắng bị bóp chặt tới nỗi đổi thành màu đỏ, nâng lên một chút rồi nắm lấy kéo xuống.
"Aaaaa... sâu... ư... mạnh quá... Anh... chậm chút..."
"Di chuyển đi... Nhanh nào... Ngoan...". Tôi hối thúc và vùi mặt vào hít lấy mùi thơm của cái cổ trắng, mút lấy làm cho nó nổi lên nhiều vết màu đỏ.
"Anh... thiệt... ức... Nó sâu... em nhói...". Miệng thì phàn nàn nhưng cánh tay đã quấn quanh cổ tôi và bắt đầu chuyển động eo rồi.
"A... Tốt... Mạnh mạnh vào."
"Cần tự làm luôn không?... Nó sâu lắm đó."
"Krist... Nhanh nhanh... a... cứ như vậy... mạnh thêm chút..."
"Héc... á... a... hư... Nhột... Đúng nhột luôn.". Cơ thể nhỏ di chuyển lên xuống, khi đã thích ứng được thì bắt đầu tăng tốc độ và lực nhún làm cho tôi suýt nữa phát cuồng.
"A... Krist... Tốt, Krist... Nữa nào... Mạnh nữa... Anh hết nổi rồi... A!". Tôi vùi mặt vào lồng ngực đang di chuyển lên xuống, hôn tứ tung khắp nơi.
Vòng tay thì giúp ôm lấy eo và nâng đỡ người Krist cho vững hơn.
A... Tôi phát cuồng sắp chết rồi.
Tốt quá mức...
Sâu quá mức...
Hòa hợp với nhau tốt quá mức...
**************************************
Tôi thức dậy vào sáng sớm sau khi vừa mới ngủ được không bao nhiêu tiếng. Bởi vì nghề bác sĩ của bản thân đã thường hay ngủ ít sẵn rồi nên làm cho cơ thể quen thói. Ngủ 4-5 tiếng đồng hồ là tươi tỉnh rồi. Nhưng người trong vòng tay vẫn ngủ sâu giống như sẽ không dễ dàng thức dậy. Làn da trắng nổi lên nhiều điểm màu đỏ, cả vết hôn, vết cắn và vết bóp chặt.
Krist nằm quay lưng lại, có cánh tay của tôi quấn quanh eo và tay của đối phương đặt chồng lên đó. Hơi thở đều đặn và đầu thì đang gối trên cánh tay tôi. Chúng tôi nằm gần gũi tới nỗi làn da cọ xát nhau mà không hề có mảnh quần áo nào ngăn cách giữa cơ thể, chỉ có cái mền dày trùm lên cơ thể của chúng tôi.
Tôi nhìn người nằm ngửa khoe ra cái cổ trắng cám dỗ, nhịn không được nên vùi mũi vào hít lấy mùi thơm, đôi khi nhấn xuống thật mạnh và bắt đầu đổi thành đôi môi, hôn kéo dài cho tới tận bờ vai.
"Ư...". Người bị làm phiền phát ra tiếng chống đối trong họng.
"Đói không?"
"Ừ, đói. Anh hút hết sức lực của tôi luôn.". Tiếng khàn đặc trả lời lại cùng với việc cố gắng di chuyển vai ra xa khỏi đôi môi của tôi. Tôi cười nhẹ rồi di chuyển theo.
"Đi lấy thức ăn sáng vào ăn trong này luôn, thấy được không?"
"Cũng tốt. Tôi đau hết cả người. Ư... Đừng mà.". Krist rụt cổ tránh lần nữa bởi vì tôi định mím đôi môi của mình lên làn da trắng đó. Thế là bất đắc dĩ phải từ bỏ và rời ra một chút.
"Hừ hừ, nếu vậy thì đi tắm đi. Dậy nổi không?"
"Nổi chứ, tôi đâu có yếu."
"Đâu có nói là yếu, định nói là rất nóng bỏng thì đúng hơn.". Tôi ghẹo, mặt người nghe liền lên màu một chút.
"Anh lúc bình thường bình tĩnh vậy mà. Tại sao lại là người như vậy chứ?"
"Như thế nào?"
"Ơ... Kệ đi. Tôi đi tắm thì hơn.". Cậu ấy kéo tay tôi ra khỏi eo. Tôi thì chịu buông ra dễ dàng, nhưng khi định đứng dậy thì đối phương nhíu mày.
"Nổi không Krist? Cần bế vào trong phòng tắm không? Hay là nên lau mình thôi?"
"Thôi, tôi muốn tắm hơn. Người thấy nhớt."
"Vậy bế nhé?". Tôi hỏi nhưng không đợi câu trả lời, luồn tay vào phía dưới khớp gối và tấm lưng của Krist rồi bế lên đi về phía phòng tắm. Lúc đầu cậu ấy định kêu lên chống đối thế nhưng lại ngậm miệng, đổi sang đưa 2 cánh tay lên ôm quanh cổ của tôi.
Dáng vẻ đáng yêu đó làm cho tôi nhịn không nổi, nhấn cái mũi lên gò má 1 cái thật mạnh.
"Hứ!". Đối phương kêu lên chống đối ngay lập tức.
"Tắm đi nhé. Tôi đi lấy cháo cho. Để cậu có thể uống thuốc rồi nghỉ ngơi.". Tôi đặt người Krist xuống bên dưới vòi sen lớn, đi ra lấy khăn lau mình và bộ quần áo mới cho. Krist gật đầu nhận. Tôi thì đi ra khỏi phòng tắm dọn dẹp quần áo bị phân tán khắp bên cạnh giường và đem bỏ vào giỏ. Chọn quần áo của mình ra để mặc và ra khỏi nhà nghỉ, đi về phía nhà bếp.
**************************************
Lúc quay lại thì Krist đã ở trong bộ đồ mới, ngồi đung đưa chân ở cuối giường, nhìn tôi trong im lặng rồi khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.
"Cười như vậy, nghe được mùi thức ăn chứ gi?". Tôi giả vờ ghẹo, đem cái khay đựng 2 tô cháo đặt lên trên cái bàn tròn ở ban công. Thời tiết hôm nay lại tốt nữa rồi. Gió thổi lành lạnh. Thân nhà nghỉ che nắng làm cho chỗ này mát mẻ, có thể ngồi ngắm cảnh biển.
"Đúng là cháo cá thiệt luôn. Tối qua tôi ói sạch sẽ cả người, tưởng là anh Kheng không đánh cá được nữa chứ.". Krist đi theo ra ngước mặt nhìn tô cháo.
Lúc đầu bác Mali hơi khó hiểu một chút khi mà hôm nay không thấy người làm trứng chiên ló mặt ở nhà bếp, chỉ có tôi đi tới xin cháo về ăn ở nhà nghỉ. Nhưng chắc là vì Matoom đã kể rằng Krist say thuyền rất nặng, thế nên bác ấy không có hỏi gì ngoài việc đem thức ăn bỏ vào khay.
"Đi nổi không?". Tôi sắp xếp bữa ăn sáng trên bàn xong thì quay qua cầm lấy cái gối mỏng chỗ salon giường đặt lên ghế xếp bằng thép, dìu Krist tới ngồi trên đó.
"Hey, tôi có phải người mang thai đâu, Abo. Không cần nâng niu tới cỡ đó đâu. Cái đệm này thế nào?". Cậu nhóc nói chọc ghẹo nhưng vẫn chịu ngồi, hơi nhăn mặt một chút nữa.
"Cậu không có mang thai, nhưng mà cậu vẫn đang đau. Cứ lót như vậy, mắc công bị viêm."
"Phải chăm sóc tốt tới cỡ này luôn?". Krist nói rồi múc cháo vào miệng bởi vì cơn đói. Nói không nhìn bản thân gì hết, bản thân cậu ta cũng chăm sóc cho tôi tốt tới cỡ nào.
"Thì tôi làm cậu đau mà, phải chịu trách nhiệm chứ."
"Khỏi đi. Tôi không phải con gái. Và hôm nay có cùng nhau đi lặn không? Hôm qua anh Kheng nói là sẽ dẫn đi ra khơi tới chỗ lặn có san hô và đàn cá, đẹp hơn chỗ phía trước bãi biển nữa đó."
Tôi khựng cái muỗng cháo trong tay, chau mày lại nhìn mặt Krist.
"Sao mà cậu đi lặn nổi được, Krist? Hơn nữa cậu say thuyền, muốn ói sạch cả người như tối qua nữa hay sao?"
"Nhưng mà ngày mai phải về rồi. Nếu không đi lặn hôn nay thì không còn đi được nữa đó.". Krist nhăn nhó, chu mỏ như trước mỗi lần không hài lòng hay không ưa cái gì.
"Hôm nay nằm nghỉ đi. Khi quay về cậu phải đi học đó. Tôi không muốn cậu ép mình rồi quay về bệnh ở Bangkok tiếp nữa."
".........". Người nghe làm vẻ mặt giận dỗi ngay lập tức, nhưng bởi vì tôi có lý lẽ nên cậu ta hiểu được, thế là gật đầu không cãi nữa.
Tôi nhìn thằng nhóc ranh mà hôm nay ranh không nổi, cúi mặt ăn cháo với dáng vẻ như đứa trẻ nhỏ bị ba mẹ phạt không cho ăn đồ ngọt, vừa buồn cười vừa tội nghiệp. Nhưng tôi thật sự không muốn cậu ta bệnh tới nỗi hỏng việc học. Đi lặn vừa dùng sức vừa chịu nắng nữa, tình trạng của Krist lúc này không cần phải để bác sĩ như tôi nói, đứa trẻ 3 tuổi còn biết rằng nếu lì lợm muốn đi thì sẽ xảy ra chuyện gì.
"Để kỳ nghỉ lần sau, tôi sẽ lại dẫn tới nhé. Lúc đó sẽ dẫn cậu đi lặn cho đã luôn. Đi chơi mà, đâu phải chỉ có 1 lần thôi đâu."
Khi nghe thấy, Krist liền ngẩng mặt lên từ tô cháo rồi mỉm cười tươi ngay lập tức.
"Thiệt hả? Hứa nhé, Abo! Dẫn tới đây thiệt nhé?"
"Thiệt chứ, tháng sau cũng được, lúc cậu thi xong và hết học kì.". Còn 1 tháng nữa là Krist kết thúc học kỳ hè, sau đó thì sẽ trở thành sinh viên năm thứ 4 và 1 năm sau đó sẽ tốt nghiệp.
"Yes... Abo, tôi rủ tụi nó đi với mình được không?"
"Được chứ. Cố gắng thi được điểm tốt đi vậy, rồi tôi sẽ đi xin cô Wan cho."
"Không cần lo chuyện điểm số đâu. Điểm tôi chưa từng thấp hơn 3.7 ở học kì nào hết, có thằng Lann mà. Nó ấy hả, 4.0 suốt."
Tôi biết là đám nhóc này học giỏi, đoán được từ việc Krist ngồi đọc sách suốt và ba từng khen cho nghe nữa, nhưng không ngờ là giỏi tới như vậy.
"Nếu A hết mọi môn thì sẽ cho phần thưởng, được không?"
"Oh ho~, Abo! Chịu chi lắm luôn ạ, 1 chiếc xe GT mới, được không?". Chắc Krist chỉ chọc chơi nhưng tôi lại gật đầu đồng ý.
"Được chứ. Nếu A hết mọi môn thì sẽ dẫn đi lựa liền luôn."
"Đại gia quá! Tốt bụng nhất Bangkok chính là bác sĩ Prachaya đây. Hahahaha!"
"Ăn nhanh đi nào, để còn uống thuốc rồi nghỉ ngơi. Hôm nay phải nằm nghỉ đó. Buổi chiều sẽ dẫn đi dạo ngắm mặt trời lặn, đừng quên đem điện thoại đi chụp hình nữa đó.
Ngày mai chúng ta không có ở tới chiều.". Tôi vò đầu nhóc ranh thật mạnh một cái. Krist thì bắt đầu ra tay ăn sáng tiếp.
Sau bữa ăn sáng, gió thổi mát mẻ, tôi dẫn Krist đi nằm chơi ở trên chiếc salon giường duy nhất. Krist đã ngủ rồi. Cậu ta nằm nghiêng quay mặt về phía này và gối đầu trên cánh tay của tôi. Tay thì ôm hờ eo của tôi và vùi người vào gần tôi.
Tôi đặt cái tay rảnh lên trên eo của đối phương, còn cánh tay mà Krist đang gối đầu thì gấp lên, vuốt tóc cậu ta chơi chơi giống như ru ngủ, nhìn khuôn mặt ngủ ngon hít thở ra vào một lúc trước khi rời mắt nhìn về phía bầu trời và đại dương trước mặt.
Yên bình ghê.
---------- End Chap 35 ----------