Vào thời đại mà thế giới tiến bộ vượt trội, nước Thái Lan bước vào thời kỳ TV kỹ thuật số HD. Tuổi teen thời nay có điện thoại giá tiền còn đắt hơn vàng. Hơn nữa với hệ thống internet 4G và còn chụp hình selfie cùng ứng dụng chỉnh sửa hình ảnh có thể làm cho xác chết trở thành người đẹp. Hay ngay cả việc mua tour đi mặt trăng, đi lên thiên đường, đi xuống địa ngục. Thời đại này làm được hết mọi thứ.
Loài người tiến bộ. Ở Thái Lan nói chuyện với người yêu ở xa tận Mỹ chỉ cần tốn thời gian mở Facetime có 3 giây. Xã hội chào đón con người từ mọi quốc gia, mọi ngôn ngữ. Muốn kiếm người yêu là người nước nào cũng được.
Rồi tại sao chuyện như vậy phải xảy ra với tôi chứ? "Ba thử nói lại cho con nghe lần nữa đi ạ. Phòng khi con bị ù tai bởi vì không ngủ cả đêm hay là con bị trượt chân thảm lau chân trước nhà tới nỗi đầu óc bất thường.". Tôi cố gắng cắn răng kiềm chế cơn giận với người trước mặt, dù sao cũng là người cha thân sinh. Chuyện ngớ ngẩn như vậy có lẽ là sự hiểu lầm. Hôm nay có phải là ngày 1 tháng 4 không vậy?
"Con đừng có chọc điên ba, Sing.". Nhưng người trước mặt lại nói với giọng tức giận bởi vì chúng tôi đã mắc kẹt ở trong một đề tài suốt gần 2 tiếng đồng hồ rồi.
Tại sao tôi vào ca trực ở bệnh viện cả đêm cho tới tận trời sáng, mong rằng lếch cái thân về nhà sẽ được ngủ thoải mái dưới cái mền ấm cúng, giường êm, máy lạnh mát mẻ, lại phải bị ba gọi lại để nghe cái loại chuyện nhảm nhí này chứ?
"Con chọc điên ba chỗ nào? Ba mới là người bị điên rồi. Đây là thời đại nào rồi ba? Còn bắt kết hôn với người chưa bao giờ quen biết, chưa bao giờ thấy mặt, không biết tính tình ra sao. Và điều quan trọng là đây, thưa ba, quan trọng nhất luôn..."
Tôi nói nhấn mạnh từng từ một cho ba nghe một cách dễ dàng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của người đàn ông trung niên 54 tuổi một cách nghiêm túc nhất trong cuộc đời, trước khi nói lời mà ngay cả người hoàn toàn tự tin vào bản thân như tôi còn không muốn nói nó ra nữa là.
"...Tại sao cô dâu tương lai của con lại là con trai!!!"
Chuyện điên rồ gì mà tôi phải kết hôn với con trai vậy chứ? Chỉ nghe thấy việc phải bị sắp xếp hôn nhân, cơn buồn ngủ đã tan mất một nửa rồi. Nhưng cái làm cho tôi choáng nặng hơn là câu nói tiếp theo mà ba nói rằng "cô dâu" là con trai của người bạn thân mà họ từng hứa với nhau từ lúc cái thằng nhóc địa ngục đó vẫn còn ở trong bụng mẹ.
Nhấn mạnh...
Con trai
Con trai thì nhất định có nghĩa là nam giới.
Chết tiệt thật! Ai lại đi kết hôn với con trai!
"Đó là lời hứa giữa ba và chú Danai mà... nhưng có thể là đã nhầm lẫn một chút.". Kiểu này chắc không phải "một chút" nữa rồi, nên mới nhầm giới tính tới như vậy. Ba nói giọng yếu đi ở cuối câu. Còn chú Danai là bạn thân của ba tới mức từng tập bò, tập đi với nhau. Nói đơn giản chính là bạn rất thân với nhau tới mức có thể chết thay nhau.
Và là ba của thằng nhóc nghiệp chướng mà tôi phải kết hôn cùng.
"Rồi nó liên quan gì với con? Dù thế nào con cũng không cưới. Con khẳng định ngay tại chỗ này luôn rằng con không cưới. Hết chuyện nhé?". Tôi nhấn mạnh rõ mọi từ, khẳng định lời nói của bản thân xong thì đứng lên bước ra khỏi phòng với sự tự tin.
Dù cho là cái gì cũng không thể nào làm cho tôi đổi ý được. Nếu kì kèo quá thì có lẽ tôi sẽ phải xin ba có người vợ mới là thằng nhóc địa ngục đó cho rồi. Nói đơn giản là xin mời người cha thân sinh tự mình kết hôn đi. Dù sao thì mẹ cũng đã mất nhiều năm rồi, nhân dịp có vợ trẻ luôn đi xem sao.
Tôi không ghê tởm chuyện con trai và con trai quen nhau đâu đó. Nhưng không có nghĩa là chính tôi sẽ đi quen.
"Nếu mày không cưới thì đừng mong rằng ba sẽ đem bệnh viện cho mày."
*Khực*!!
"Ba!!". Tôi bước rộng trở lại chỗ cũ ngay lập tức. Chơi tới mức đem bệnh viện ra dọa luôn hả?
Gia đình tôi có một bệnh viên tư nhân cỡ lớn nằm tại trung tâm thành phố và là ngành kinh doanh của gia đình. Đã mở lâu dài, nhận được sự tin tưởng và có danh tiếng không chỉ trong nước Thái mà còn nổi tới tận nước ngoài, có mấy chục bác sĩ nổi tiếng hàng đầu tập trung ở đây.
Từ hồi học trung học phổ thông cho tới khi tốt nghiệp tiến sĩ thì tôi đã luôn học tập, nghiên cứu công việc suốt để chuẩn bị sẵn sàng. Và sau khi tốt nghiệp thì tôi tiếp nhận điều hành tiếp theo sau ba nhiều năm, gây dựng thêm danh tiếng tới mức ngay cả các nước láng giềng phải tới học hỏi bởi vì chúng tôi nhập vào khoa học công nghệ Y học tiến bộ.
Tôi tận tụy vì công việc tới như vậy, nhưng ba lại dùng sự tận tụy của tôi làm điều kiện mặc cả.
Tôi có phải là con ruột không vậy?
"Năm sau ba định sẽ chuyển nhượng mọi thứ cho con. Tuổi con không còn nhỏ nữa, Singto. Năm sau là chuẩn bị 30 rồi. Con giỏi, có tinh thần trách nhiệm, ba tự hào về con nhiều lắm. Nhưng ngoại trừ chuyện công việc, bản thân con cũng nên có gia đình được rồi."
"Nếu ba muốn con có gia đình, muốn có con dâu, con sẽ đi kiếm người phụ nữ tốt nhất để làm mẹ của con con cho. Ba còn được có cháu nữa.". Tôi thử đem con nít ra dụ, người già nào cũng muốn có đứa cháu dễ thương làm nũng hết.
"Không! Dù thế nào người trở thành con dâu của ba nhất định chỉ có thể là Krist mà thôi.". Nhưng mà chắc là ngoại trừ ba của tôi nhỉ?
"Haizzz, cái thằng nhóc địa ngục đó chịu kết hôn hay sao? Hay nó không phải là con trai? Mà lại chịu làm cái chuyện điên khùng như vậy.". Tôi chưa từng gặp Krist gì của ba đâu. Mặt cũng chưa từng thấy, không muốn thấy nữa. Nhưng nếu là con trai, tại sao phải chịu bị sắp xếp hôn nhân? Nào là chuyện phải chịu trở thành vợ tôi nữa chứ.
Nghiệp chướng! Sao mày lại dám nói ra cái từ "vợ" vậy, Singto? Ngượng miệng muốn chết.
"Nói chuyện về em nó đàng hoàng đi, Sing. Ba từng gặp em nó một lần rồi. Em nó dễ thương lắm."
Không thể tin được!! Gặp chỉ 1 lần mà lại cho kết hôn với con trai của mình ấy hả?
Cho tôi nhìn lên trần chán nản một chút.
"Dù thế nào con cũng không kết hôn."
"Vậy thì ba sẽ bán bỏ cái bệnh viện, đem tiền đi làm từ thiện. Đừng nghĩ rằng ba không dám làm, con có muốn thử không?". Không chỉ nói mệng, người cha thân sinh rất ư là dứt khoát, cầm Ipad đã chuẩn bị sẵn bên người ra, vào ứng dụng thị trường chứng khoán, rồi nhấn bán một phần cổ phiếu với sắc mặt rất trầm tĩnh.
"Ba!! Con điều hành bệnh viện này tới mức nó lớn mạnh tới như vậy. Con đầu tư công sức, mệt suýt chết vì gia đình của mình. Sao ba lại có thể làm như vậy chứ?". Tôi nhanh chóng móc điện thoại ra vào cùng một ứng dụng rồi mua ngược trở lại.
Chết, lỗ vốn tận 5 triệu (~3,5 tỷ đồng).
Chỉ dọa thôi mà ba chịu mất tận 5 triệu luôn hả?
"Nhưng người dựng nên bệnh viện này dù sao cũng không phải là con. Bây giờ đó là quyền của ba, muốn làm gì cũng được. Đây chỉ là cảnh báo nhé. Nếu con không đồng ý, ba chắc chắn sẽ bán hết.". Nếu ba thật sự bán thì bệnh viện nhất định sẽ phá sản. Và nhìn từ sắc mặt thì tôi nghĩ rằng có lẽ ba sẽ làm thật.
"Cũng được. Con đồng ý. Con phải làm thế nào?". Trước hết ném bỏ cái Ipad của ba đi được không ta? Bực bội quá! Hôm nay là cái ngày quái quỷ gì vậy nè!
"Ba sẽ cho con đính hôn trước 1 năm. Khi Krist tốt nghiệp rồi hẳn kết hôn. Nếu con có thể làm cho Krist kết hôn với con, ba sẽ chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho.". Lúc như vậy thì cười mãn nguyện ghê vậy ba.
Khoan đã, nếu tôi làm cho thằng nhóc địa ngục đó chịu kết hôn cùng ấy hả?
"Ý của ba là cái thằng nhóc...". Tôi nhanh chóng dừng lại rồi đổi từ gọi, bởi vì gặp ánh mắt khiển trách và dáng vẻ sẵn sàng bán cổ phần một lần nữa của ba. "...cái em Krist gì đó vẫn chưa biết chuyện hả?"
"Ba nghĩ rằng chắc là chưa nhưng mà có lẽ là sắp tới sẽ biết thôi. Chú Danai nói rằng năm nay Krist đã đủ 20 tuổi rồi, chắc là sẽ sẵn sàng làm cô dâu của con."
"Ba không thấy ngượng miệng chút nào sao? Dùng từ "cô dâu" ấy hả?". Dáng vẻ nó sẽ thế nào ta nếu phải mặc đồ cưới bồng bềnh đó?
"Con nên điều chỉnh tâm lý cho quen, rồi cũng sẽ quen thôi."
"Rồi như vậy, nếu nó không chịu cưới thì sao?". Tôi dừng việc tranh cãi đề tài cô dâu gì đó, trở lại chuyện điều kiện của việc kết hôn.
"Nếu em nó không bằng lòng thì thỏa thuận sẽ chấm dứt. Ba sẽ nhượng bệnh viện cho con ngay lập tức bởi vì xem như bên đó thất hứa trước. Nhưng ba nghĩ đứa bé dễ thương như vậy nhất định sẽ chịu. Ba thấy rồi, Krist nhìn có vẻ dễ bảo, ngoan hiền, ở với con thì chắc là sẽ lấy lòng con được, nhất định sẽ trở thành người nội trợ dễ thương.". Rồi ba làm dáng vẻ mơ mộng giống cô bé tuổi 15.
Đừng bắt tôi tưởng tượng. Bây giờ tôi chỉ thấy được địa ngục mà thôi. Ngọn lửa trong lồng ngực bốc cháy dữ lắm rồi.
Hừ hừ, thằng nhóc dễ bảo à? Nếu tôi đe dọa một chút, cư xử xấu xa với nó một xíu, chắc nó sẽ chạy ào trở về khóc lóc ỉ ôi, tự mình kêu ba mẹ nó hủy hôn thôi.
Tốt rồi. Tôi sẽ làm cho cái thằng nhóc Krist đó trở thành người tự mình rút lui mà tôi không phải mất cái gì hết, dù là sự tự do hay bệnh viện.
---------- End Chap 0 ----------