Chương 2860
Lúc này, trong Cực Địa, đâu đâu cũng là nơi vô cùng nguy hiểm, có nơi bị vết nứt hư không trải dài ngang với đất trời, cũng có những nơi lửa cháy vĩnh hằng và những khu vực bị cô lập chìm trong băng tuyết.
Vậy nên nếu muốn tìm kiếm Cực Thạch trong Cực Địa một cách bình yên và thậm chí để đi đến Thánh Sơn, cũng phải dựa trên tuyến đường cố định.
Kể cả Cực Hỏa Môn và tông môn của các gia tộc khác cũng có một tấm bản đồ đánh dấu đường đi mà để có được nó, ông cha của họ đã phải đi thử vô số lần, dùng xương máu và tính mạng của mình vẽ lại rồi truyền cho con cháu.
Đi dọc theo con đường này chẳng những có thể tránh khỏi các khu vực yếu hiểm bị cô lập mà còn có thể đi tới Thánh Sơn.
Mà tấm bản đồ này cũng chính là bí mật thầm kín nhất của các thế lực, bởi vì mỗi một thế lực lại có một lộ trình đến đích đến cuối cùng khác nhau.
Vì vậy, Tân Trạm cho rằng, trước khi đến đích đến cuối cùng, xác suất chạm mặt với các thế lực khác không cao lắm.
Nhưng như thế cũng tốt, vì suy cho cùng, nhiệm vụ quan trọng nhất của họ khi vào đây chính là thu gom Cực Thạch.
“Xuất phát”
Tân Trạm so sánh phương hướng một chút rồi lập tức bảo.
Tô Uyên cùng bay ở độ cao thấp.
Nhóm người Hàn Băng Vệ cũng theo sát phía sau.
Hơn trăm tu sĩ phát ra khí tức sắc bén rồi ngưng tụ chúng lại với nhau, thoạt trông giống như một đám mây đen đang bay, chúng yêu thú nhỏ yếu thấy vậy đồng loạt kinh hoàng chạy thục mạng.
Vì khí tức trong Cực Địa rất hỗn loạn, vì vậy mọi người không thể bay cao, để tránh trường hợp va phải vết nứt không gian.
Sau khi đám người Tân Trạm rời đi, các thế lực khác cũng lần lượt bước vào Cực Địa. Mỗi người lấy linh đồ của riêng mình ra để tìm phương hướng rồi mới bay lên.
Tuy tất cả thế lực đều bước vào từ một điểm xuất phát, nhưng tất cả đều tự phân tán, rồi lần lượt biến mất bên trong Cực Địa mênh mông.
Thế nhưng trong lúc Tân Trạm dẫn dắt Hàn Băng Vệ bay xuyên qua đường đi bên trong Cực Địa, mây bay khắp bốn phía, không ít người lao đến, nhằm vào Tân Trạm.
“Hiện giờ chúng ta đã sắp vượt qua dãy núi Ma Vực, vậy nên mọi người phải gia tăng sức mạnh hơn nữa. Tuy nhiên, dấu ấn của thằng nhóc Tân vẫn không có gì thay đổi, xem ra thằng nhóc này đã được cứu rồi”
Bốn vị trưởng lão Thái Thượng của nhà họ Tân bay xuyên qua dãy núi mờ mịt.
Trước khi Tân Trạm đi dọc theo con đường này, bọn họ thậm chí còn chưa đi hết một nửa chặng đường Triều Bạch Hoàng, thế nhưng chỉ trong vòng mười ngày, bọn họ gần như đã đi xuyên qua dãy núi Ma Vực.
Vì lo sợ bị đối phương phát hiện nên khi đi ngang qua Triều Bạch Hoàng, họ còn cố ý giảm tốc độ, che giấu hơi thở. Nếu không, tốc độ của họ sẽ còn nhanh hơn nữa.
Dù sao thì thân phận của Tân Trạm cũng chẳng tâm thường, mấy vị trưởng lão Thái Thượng ai cũng thấy nôn nao lạ thường, ngay từ đầu đã sử dụng các kĩ năng đỉnh cao nhất của mình.
Mãi đến tận mấy ngày gần đây, nhận ra Tân Trạm đã an toàn vượt qua nguy hiểm, họ mới hơi giảm tốc độ xuống một chút.
Nhưng dù vậy, cứ hễ gặp phải yêu thú hoặc tu sĩ dám cản đường, bọn họ vẫn giết chết ngay tại chỗ, thậm chí còn chẳng nói một lời thừa thãi nào.
Được bốn vị đại năng ở độ kiếp cảnh chung sức giúp đỡ, dù là đi qua khu vực dãy núi Ma Vực hoang dã thì cũng chỉ như đi bộ trên đất bằng phẳng mà thôi.
“Ừ, với tốc độ này, thì chỉ mất thêm một tuần nữa là chúng ta có thể đến chỗ của thằng nhóc đó rồi” Ông già Bạch Phát — Tân Bách Thắng gật gù nói.
Ông ta đóan rằng cho dù Tân Trạm nói ra thân phận của mình thì đối phương cũng không hề cảm thấy nao núng.
Dựa trên kết quả được bọn họ suy luận từ Thiên Cơ, thì Tân Trạm đã đi đến khu vực cánh đồng tuyết rồi.