Khi tất cả đã làm xong lựa chọn, đệ tử tham gia lần tranh đoạt truyền thừa này rất đông, hơn bảy phần mười đệ tử bao gồm cả tân đệ tử và đệ tử lâu năm.
Trên mặt đám trẻ chấp nhận mạo hiểm đều mang theo một sự tò mò, phấn khích. Bọn họ bất chợt nhìn lại đám đệ tử lựa chọn lui bước kia, trong thâm tâm lại sinh ra chút coi thường, lại cho bản thân thêm chút tự tin. Một bầu không khí của vinh quang tràn ngập đám trẻ lựa chọn tham gia truyền thừa.
Những đứa trẻ không tham gia, ngoại trừ đám đệ tử sõi đời thì đám đệ tử lại tự hạ thấp bản thân, cho rằng mình quá hèn nhát, quá yếu kém, quá sợ hãi, vài đứa đến cả việc ngẩn đầu cũng không dám. Một bầu không khí hơi u ám khó xử lan ra.
Dĩ nhiên trong đám đệ tử này không bao gồm Đại Trà, Chí Nam, Mộc Nam và những đệ tử đã sõi đời khác. Có vài thứ đối với bọn họ còn quan trọng hơn cả việc liều mạng đoạt cơ duyên truyền thừa nữa, không ai cảm thấy mất mặt hay tự ti cả. Những người như thế đều có tâm tính vững vàng, không bị không khí âm u trước mắt ảnh hưởng.
Võ Cực Lạc thở dài một hơi, lập tức trấn an: “Các đệ tử không tham gia, các ngươi không cần phải thấy nhục nhã, không cần phải tự hạ thấp bản thân mình.”
“Như ta đây, lão thân đã sống, đã tu hành ba trăm năm nay, ta chưa từng tham gia tranh đoạt truyền thừa, vậy thì sao chứ. Phóng tầm mắt khắp Thăng Long này, kẻ nào dám luận kiếm với ta?”
Một giọng nói ôn hòa cùng thái độ tự tin, kiêu ngạo, đầy cuồng vọng của Võ Cực Lạc dường như đã giúp đám trẻ bên dưới lấy lại tự tin của mình.
Đệ nhất kiếm sư thành Thăng Long, chưởng môn của bọn họ cũng giống như bọn họ, chưa từng tham gia truyền thừa, thế mà có thể một thân tu hành đến trình độ này, thế thì tại sao phải thấy tự ti chứ. Tham gia truyền thừa có thể đại biểu cho tu hành đứt đoạn sao? Không thể nào, chẳng phải chưởng môn cũng thế sao, ngài chưa từng tham gia truyền thừa, có ai ở Thăng Long này có thể luận kiếm cùng ngài chứ?
Chỉ một câu nói, Võ Cực Lạc đã xóa tan sự âm u của đám trẻ lựa chọn ở lại, mang đến không khí tích cực.
“Được rồi, các ngươi đã chuẩn bị xong hết chưa?” Bà quay sang hỏi các trưởng lão và các lão sư học đường.
“Bẩm chưởng môn, tất cả đã xong.” Tất cả đã vào vị trí, bọn họ đồng thanh hô.
“Tốt, vậy bắt đầu nào.” Võ Cực Lạc quay về hướng năm ngọn núi, lấy trong nhẫn không gian ra một quyển trục.
“Võ Cực Lạc, Trần Lĩnh đâu rồi, mọi khi có truyền thừa không phải ông ta mới là người khai mở Ngũ Hành sơn sao?” Nhị trưởng lão ở một bên nhíu mi thắc mắc.
Ánh mắt Võ Cực Lạc vụt qua một tia dị thường, rất nhanh đã giấu đi. Bà vừa mở quyển trục ra, vừa nói: “Ông ấy đang bế quan, lần này là do ta mở Ngũ Hành Sơn.”
“Vậy sao.” Giọng điệu của Võ Cực Lạc không có khẽ hỡ nào, tất cả cũng chỉ cho rằng lần này Trần Lĩnh đã bế quan rồi.
Bà quay lưng lại, vừa mở quyển trục ra thôi mà lòng bàn tay đã xuất hiện dị dạng. Võ Cực Lạc không để ý đến mà để hai bàn tay úp xuống quyển trục. Những chú ngữ từ quyển trục từ mọi góc bò đến tay bà, kéo theo đó là...
Ầm! Ầm! Ầm!
Mặt đất truyền tới những đợt rung chấn, không chỉ ở khu vực này mà là toàn bộ không gian kín đang rung chuyển.
Hỏa Sơn, ngọn núi cư ngụ của chiến linh sư, cả ngọn núi phát ra hỏa quang đỏ rực.
Thổ Sơn, ngọn núi của các luyện đan sư, phát ra màu đất nung.
Kim Sơn của luyện khí sư phát ra bạch quang.
Thủy Sơn, nơi sâm nghiêm nhất, nơi ở của các trưởng lão và chưởng môn, tỏa ra lam quang chói lọi.
Mộc Sơn phát ra lực quang nhàn nhạt.
Cả năm dòng khí phát ra từ năm ngọn núi cùng luân chuyển, hội tụ lại rồi vây xung quanh đám đệ tử tham gia tranh đoạt truyền thừa.
“Linh khí mãnh liệt quá...”
“Biết vậy ta sẽ không rời hàng, híc híc...”
“Nếu ta ở lại, hấp thu chỗ đó đã thăng lên tứ tinh rồi.”
Có vô vàn cảm xúc hiện ra trong mắt đám trẻ ở lại, ghen tị có, tiếc nuối có, hối hận, hâm mộ...Đối với một vài đứa trẻ, những dòng linh khí thuần khiết quấn quanh đám trẻ trước mắt như tát vào mặt họ, để lại vô vàn tiếc nuối.
“Ha, ta đã lựa chọn đúng.” Nam Hoa nhìn những ánh mắt hâm mộ kia hướng về phía này thì trong lòng nở hoa, càng hạ quyết tâm: “Truyền thừa, nhất định phải là của ta.”
Không chỉ Nam Hoa mà một vài đệ tử trong đó đã bắt đầu nhìn những đệ tử ở lại bằng nửa con mắt rồi, ánh mắt vô cùng cao cao tại thượng.
Các vương tử, công chúa như Mộc Kỳ, Mộc Kim Ưng thì không biểu hiện gì bởi người trong mẫu tộc luôn dạy dỗ bọn họ về những nguy hiểm trong truyền thừa, đứng ở nơi này vẫn chưa đại biểu có được truyền thừa.
Một khoản cách vô hình được tạo nên giữa những đệ tử này, đám đệ tử lựa chọn tranh đoạt từ nay sẽ ở một vị trí mà bọn họ sẽ chẳng thể bằng được.
Võ Cực Lạc nhìn thấy hết, cũng chỉ thở dài lẩm bẩm: “Thật tình, đã nói đến thế rồi, quả nhiên linh sư thế hệ sau, tuy tiềm năng vẫn còn đó nhưng tâm tính thật là...”
Bà lại bất chợt nhớ về đôi mắt đứng trước toàn bộ sự chửi rủa, lăng mạ kia mà chẳng nhíu mi một cái. Thở dài tiếc nuối: “Tâm nhãn của lão già ấy thật tốt... Đáng tiếc, thế sự trêu người.”
“Vương huynh, mẫu phi truyền lời bảo chúng ta phải bảo vệ chu toàn, giúp huynh ấy đạt được truyền thừa lần này.” Thập tam công chúa Mộc Kim Ưng nói nhỏ với Mộc Kỳ.
Vừa nghe đến, bàn tay hắn không ự chủ siết chặt lại, hừ lạnh: “Đã biết.”
Mộc Kim Ưng thấy thế cũng chẳng để tâm. Nàng ta, Mộc Kỳ và Mộc Anh Kiệt, đệ nhất thiên kiêu năm đó đoạt được truyền thừa, chính là ruột thịt, là hài tử của Vương hậu.
Mộc Anh Kiệt là đại vương tử của Vương tộc, vạn chúng chú mục, là kẻ ưu tú nhất mà mọi gia tộc trong thành Thăng Long, mỗi khi nhắc đến đều muốn hài tử của mình sẽ noi gương theo.
Ngay cả quân Vương Mộc Trung Nhân và Vương hậu cũng hết mực sủng ái, hắn muốn có sao bọn họ cũng có thể lên trời hái sao cho hắn và lần này cũng vậy, truyền thừa quân Vương chính là thứ hắn nhắm đến, dù có phải liều cái mạng của đám vương tử, công chúa bọn họ.
Mộc Kim Ưng hiểu nỗi lòng của Mộc Kỳ và những người khác, từ khi sinh ra, tất cả vương tử, công chúa đều bị so sánh với Mộc Anh Kiệt, nói không để tâm là giả nhưng thật sự khoản cách của bọn họ quá lớn.
Vì để lấy lòng Vương hậu mà Mộc Kỳ đã luôn cố gắng trui rèn bản thân, đuổi theo bước chân của Mộc Anh Kiệt bao nhiêu năm qua. Để trở nên ưu tú thế này, nàng ta đã chứng kiến những cố gắng tàn nhẫn của Mộc Kỳ.
Võ Cực Lạc và các trưởng lão, lão sư học đường đi tới bên nhóm đệ tử phụ trách, bắt đầu giảng dạy.
“Mộc Nam sư huynh, những luồng khí đó là gì?” Đại Trà tò mò hỏi. Cả Chí Nam cũng thế, ánh mắt hai người cùng hướng về Mộc Nam.
Mộc Nam nhìn cả hai một hồi, ánh mắt xẹt qua vài tia do dự, sau đó thì ra quyết định, giải thích: “Nói cho các ngươi cũng được, có điều đây là cơ mật của Quang Huy tông, nghe xong tuyệt đối đừng cho ai biết.”
Chí Nam và Đại Nam không hề có một giây suy nghĩ, lập tức gật đầu.
“Cái này... Trong một lần tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Trần sư bá và chưởng môn, ta mới biết được Ngũ Hành Sơn này chính là di sản của ngũ Vương khai quốc.” Mộc Nam vừa dứt lời càng làm Chí Nam và Đại Trà thêm hiếu kỳ.
“Năm ngọn núi này, Kim Sơn chứa kim chi lực của Ngô Vũ Vương, Mộc Sơn chứa mộc chi lực của Việt Quốc Công, Thổ Sơn chứa thổ chi lực của Hưng Đạo Đại Vương, Thủy Sơn chứa thủy chi lực của Nhụy Kiều Tướng Quân cùng Hỏa Sơn chứa hỏa chi lực của Bắc Bình Vương.”
Nghe đến đây, cả Chí Nam lẫn Đại Trà đều bị kinh hách một phen. Đại Trà hỏi: “Nếu thật là di sản của ngũ Vương khai quốc, tại sao bên ngoài không ai biết cả?”
“Trần sư bá nói rằng thứ này phải có thủ đoạn đặc thù thi triển ra, còn không thì nó chỉ như năm ngọn núi bình thường. Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy chưởng môn lấy một quyển trục ra không, ta đoán đó là chìa khóa để khởi động Ngũ Hành Sơn.”
Lời Mộc Nam nói hoàn toàn đúng, nếu như không có hôm nay, có lẽ bọn họ mãi mãi chỉ thấy năm ngọn núi bình thường mà thôi.
Nếu lời Mộc Nam nói là thật thì Ngũ Hành Sơn này chính là bảo vật độc nhất của Quang Huy tông, không, phải là của cả Thăng Long vực này. Ngũ Vương khai quốc, phàm là thứ liên quan tới bọn họ, không có thứ gì là tầm thường cả.
Đại Trà cùng Chí Nam nhìn nhau, cả hai bất giác cùng xuất hiện ý nghĩ phải bảo vệ bí mật này.
“Ngũ Hành Sơn này rất kỳ diệu, ta nghe những sư huynh, sư tỉ năm đó kể lại, khi năm luồng khí bao quanh người, tất cả sẽ bị rơi vào huyễn cảnh. Trong đó bọn họ có thể gặp được anh linh Ngũ Vương khai quốc, được chỉ điểm tu hành gì đó, thành tựu sau nàng tăng mạnh.”
“Ta nhớ tới Trấn Nam, đồng học của ta năm đó, tu luyện công pháp tàn khuyết dẫn đến kinh mạch đứt đoạn, sau khi tham gia nơi này đã được các vị tiên Vương chỉ điểm mà nối lại kinh mạch, thậm chí tu vi tăng mạnh.”
Cả Đại Trà và Chí Nam đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Đại Trà hí hửng hỏi: “Vậy vị sư huynh ấy đâu rồi, sao ta chưa từng nghe thấy?”
“Nghẻo rồi.” Mộc Nam nói.
Đại Trà, Chí Nam:...
“Truyền thừa lần đó là một truyền thừa Tướng lĩnh, tranh đấu rất kịch liệt.” Đại ý của Mộc Nam là... lần này còn tàn khốc hơn cả năm đó nữa. Đây là truyền thừa của quân Vương,
Chí Nam vừa dâng lên cảm giác đáng tiếc thì tan biến hết, được chỉ điểm tu hành thì sao chứ, còn không phải là đi chịu chết sao. Chí Nam nắm chặt bàn tay, cậu sẽ không vì những người không liên quan, vì những hư vinh đó mà liều mạng. Chí Nam tự hứa với bản thân chỉ sống vì y quán Từ Tâm, vì mẫu thân, vì bọn trẻ mà thôi.
Hoàng cung thành Thăng Long, tại điện của Mộc Trung Nhân lúc này đang phát ra từng đợt lục quang.
Một lão nhân ở giữa tâm trận pháp, tay cầm dây chuyền hướng về ánh sáng truyền thừa ngoài trấn Văn Lang. Chỉ vài giây sau đó, ngọc thạch trên mặt dây chuyền vỡ nát.
“Vương thúc... Tra được không?” Mộc Trung Nhân ở bên cạnh hỏi.
Lão nhân gật đầu, nói: “Vị quân Vương này tuy mang mệnh thủy nhưng sát nghiệp lại rất nặng, niên đại thuộc khoản chín vạn năm trước.”
“Chín vạn năm trước... Chẳng lẽ là của Dạ Trạch Vương Trần Bá Tiên?” Mộc Trung Nhân hỏi.
Lão nhân vuốt vuốt râu, suy nghĩ một giây liền nói: “Khả năng rất cao, nhưng trong mệnh thủy này ta còn truy được có một dao động kỳ lạ khác nữa, có thể không phải là Dạ Trạch Vương mà là quân Vương thế hệ sau cũng nên.”
“Ta lại hi vọng đó là của Dạ Trạch Vương, công pháp thủy hệ mạnh nhất được ghi nhận trong lịch sử chỉ có hai người, là Nhụy Kiều Tướng Quân và Dạ Trạch Vương. Kiệt nhi nếu có được một trong hai truyền thừa của họ, có thể chân chính tiếp nhận Vương vị của ta.”
Mộc Trung Nhân nhìn về ánh sáng truyền thừa với vẻ mặt đầy mong đợi.
Lão nhân nhìn Mộc Trung Nhân, nhìn đến ánh mắt đầy mong chờ ấy lão thở dài, nói: “Vương, thật ra vẫn còn rất nhiều vương tử thiên phú rất tốt, tỉ như Mộc Kỳ, Mộc...”
“Ta biết, chỉ cần đám trẻ ấy chăm chú tu hành, gánh vác trách nhiệm với dân chúng là ta an tâm rồi.” Mộc Trung Nhân cắt ngang lời lão nhân, quay đầu đi vào điện.
Nhìn bóng lưng ấy, lão nhân vừa hiện lên vẻ không đành lòng, lại vừa lắc đầu ngao ngán. Lão biết rõ, trong những vương tử, công chúa của Mộc Trung Nhân, người ông yêu mến nhất chính là Mộc Anh Kiệt.
“Tên nhãi Mộc Anh Kiệt này, dù không cô phụ tâm ý của Vương, nhưng nhân phẩm lại quá tệ, coi mạng người như cỏ rác, không hề đặt bất cứ ai vào mắt, cường hành ngang ngược, suốt ngày gây hại cho các thiếu nữ nhà lành, ai dà, đúng là tạo nghiệt.”
“Nếu năm đó không có sự trợ giúp phía sau, dễ gì mà một đứa trẻ thiên phú thấp kém như Mộc Anh Kiệt lại có thể đoạt được truyền thừa chứ?” Giọng diệu có phần quở trách Mộc Trung Nhân đã thiên vị.
Ngay cả lần này, Mộc Anh Kiệt đã có dấu hiệu trùng kích Tướng lĩnh cũng bị áp chế xuống, giữ lại tu vi linh Sĩ thập tinh, có được tư cách tranh đoạt truyền thừa.
Không chỉ thế, Mộc Trung Nhân còn thông qua cuộc họp ngũ Vương, cho phép toàn bộ linh sư học đồ dưới Tướng lĩnh tham gia truyền thừa, Mộc Anh Kiệt là đỉnh trong linh Sĩ, gần như nắm chắc truyền thừa trong tay. Nếu thừa dịp này hắn có thể đánh bại toàn bộ thiên kiêu cùng thế hệ, sau này thành Vương sẽ là kẻ có tiếng nói nhất trong ngũ vương, khí thế áp đảo các Vương khác.
Có thể nói Mộc Trung Nhân đã làm đầy đủ, trải sẵn con đường cho Mộc Anh Kiệt. Có điều ngay cả những vương tử, công chúa và cả những linh sư học đồ đều là vật hi sinh trong này sao...
“Đó chỉ là những suy đoán của ta mà thôi, hi vọng ngài vẫn còn minh mẫn, thần trí không bị tình cảm lu mờ.” Tiếng thở dài trôi theo mây gió, hòa vào màn đêm.
Trên mặt đám trẻ chấp nhận mạo hiểm đều mang theo một sự tò mò, phấn khích. Bọn họ bất chợt nhìn lại đám đệ tử lựa chọn lui bước kia, trong thâm tâm lại sinh ra chút coi thường, lại cho bản thân thêm chút tự tin. Một bầu không khí của vinh quang tràn ngập đám trẻ lựa chọn tham gia truyền thừa.
Những đứa trẻ không tham gia, ngoại trừ đám đệ tử sõi đời thì đám đệ tử lại tự hạ thấp bản thân, cho rằng mình quá hèn nhát, quá yếu kém, quá sợ hãi, vài đứa đến cả việc ngẩn đầu cũng không dám. Một bầu không khí hơi u ám khó xử lan ra.
Dĩ nhiên trong đám đệ tử này không bao gồm Đại Trà, Chí Nam, Mộc Nam và những đệ tử đã sõi đời khác. Có vài thứ đối với bọn họ còn quan trọng hơn cả việc liều mạng đoạt cơ duyên truyền thừa nữa, không ai cảm thấy mất mặt hay tự ti cả. Những người như thế đều có tâm tính vững vàng, không bị không khí âm u trước mắt ảnh hưởng.
Võ Cực Lạc thở dài một hơi, lập tức trấn an: “Các đệ tử không tham gia, các ngươi không cần phải thấy nhục nhã, không cần phải tự hạ thấp bản thân mình.”
“Như ta đây, lão thân đã sống, đã tu hành ba trăm năm nay, ta chưa từng tham gia tranh đoạt truyền thừa, vậy thì sao chứ. Phóng tầm mắt khắp Thăng Long này, kẻ nào dám luận kiếm với ta?”
Một giọng nói ôn hòa cùng thái độ tự tin, kiêu ngạo, đầy cuồng vọng của Võ Cực Lạc dường như đã giúp đám trẻ bên dưới lấy lại tự tin của mình.
Đệ nhất kiếm sư thành Thăng Long, chưởng môn của bọn họ cũng giống như bọn họ, chưa từng tham gia truyền thừa, thế mà có thể một thân tu hành đến trình độ này, thế thì tại sao phải thấy tự ti chứ. Tham gia truyền thừa có thể đại biểu cho tu hành đứt đoạn sao? Không thể nào, chẳng phải chưởng môn cũng thế sao, ngài chưa từng tham gia truyền thừa, có ai ở Thăng Long này có thể luận kiếm cùng ngài chứ?
Chỉ một câu nói, Võ Cực Lạc đã xóa tan sự âm u của đám trẻ lựa chọn ở lại, mang đến không khí tích cực.
“Được rồi, các ngươi đã chuẩn bị xong hết chưa?” Bà quay sang hỏi các trưởng lão và các lão sư học đường.
“Bẩm chưởng môn, tất cả đã xong.” Tất cả đã vào vị trí, bọn họ đồng thanh hô.
“Tốt, vậy bắt đầu nào.” Võ Cực Lạc quay về hướng năm ngọn núi, lấy trong nhẫn không gian ra một quyển trục.
“Võ Cực Lạc, Trần Lĩnh đâu rồi, mọi khi có truyền thừa không phải ông ta mới là người khai mở Ngũ Hành sơn sao?” Nhị trưởng lão ở một bên nhíu mi thắc mắc.
Ánh mắt Võ Cực Lạc vụt qua một tia dị thường, rất nhanh đã giấu đi. Bà vừa mở quyển trục ra, vừa nói: “Ông ấy đang bế quan, lần này là do ta mở Ngũ Hành Sơn.”
“Vậy sao.” Giọng điệu của Võ Cực Lạc không có khẽ hỡ nào, tất cả cũng chỉ cho rằng lần này Trần Lĩnh đã bế quan rồi.
Bà quay lưng lại, vừa mở quyển trục ra thôi mà lòng bàn tay đã xuất hiện dị dạng. Võ Cực Lạc không để ý đến mà để hai bàn tay úp xuống quyển trục. Những chú ngữ từ quyển trục từ mọi góc bò đến tay bà, kéo theo đó là...
Ầm! Ầm! Ầm!
Mặt đất truyền tới những đợt rung chấn, không chỉ ở khu vực này mà là toàn bộ không gian kín đang rung chuyển.
Hỏa Sơn, ngọn núi cư ngụ của chiến linh sư, cả ngọn núi phát ra hỏa quang đỏ rực.
Thổ Sơn, ngọn núi của các luyện đan sư, phát ra màu đất nung.
Kim Sơn của luyện khí sư phát ra bạch quang.
Thủy Sơn, nơi sâm nghiêm nhất, nơi ở của các trưởng lão và chưởng môn, tỏa ra lam quang chói lọi.
Mộc Sơn phát ra lực quang nhàn nhạt.
Cả năm dòng khí phát ra từ năm ngọn núi cùng luân chuyển, hội tụ lại rồi vây xung quanh đám đệ tử tham gia tranh đoạt truyền thừa.
“Linh khí mãnh liệt quá...”
“Biết vậy ta sẽ không rời hàng, híc híc...”
“Nếu ta ở lại, hấp thu chỗ đó đã thăng lên tứ tinh rồi.”
Có vô vàn cảm xúc hiện ra trong mắt đám trẻ ở lại, ghen tị có, tiếc nuối có, hối hận, hâm mộ...Đối với một vài đứa trẻ, những dòng linh khí thuần khiết quấn quanh đám trẻ trước mắt như tát vào mặt họ, để lại vô vàn tiếc nuối.
“Ha, ta đã lựa chọn đúng.” Nam Hoa nhìn những ánh mắt hâm mộ kia hướng về phía này thì trong lòng nở hoa, càng hạ quyết tâm: “Truyền thừa, nhất định phải là của ta.”
Không chỉ Nam Hoa mà một vài đệ tử trong đó đã bắt đầu nhìn những đệ tử ở lại bằng nửa con mắt rồi, ánh mắt vô cùng cao cao tại thượng.
Các vương tử, công chúa như Mộc Kỳ, Mộc Kim Ưng thì không biểu hiện gì bởi người trong mẫu tộc luôn dạy dỗ bọn họ về những nguy hiểm trong truyền thừa, đứng ở nơi này vẫn chưa đại biểu có được truyền thừa.
Một khoản cách vô hình được tạo nên giữa những đệ tử này, đám đệ tử lựa chọn tranh đoạt từ nay sẽ ở một vị trí mà bọn họ sẽ chẳng thể bằng được.
Võ Cực Lạc nhìn thấy hết, cũng chỉ thở dài lẩm bẩm: “Thật tình, đã nói đến thế rồi, quả nhiên linh sư thế hệ sau, tuy tiềm năng vẫn còn đó nhưng tâm tính thật là...”
Bà lại bất chợt nhớ về đôi mắt đứng trước toàn bộ sự chửi rủa, lăng mạ kia mà chẳng nhíu mi một cái. Thở dài tiếc nuối: “Tâm nhãn của lão già ấy thật tốt... Đáng tiếc, thế sự trêu người.”
“Vương huynh, mẫu phi truyền lời bảo chúng ta phải bảo vệ chu toàn, giúp huynh ấy đạt được truyền thừa lần này.” Thập tam công chúa Mộc Kim Ưng nói nhỏ với Mộc Kỳ.
Vừa nghe đến, bàn tay hắn không ự chủ siết chặt lại, hừ lạnh: “Đã biết.”
Mộc Kim Ưng thấy thế cũng chẳng để tâm. Nàng ta, Mộc Kỳ và Mộc Anh Kiệt, đệ nhất thiên kiêu năm đó đoạt được truyền thừa, chính là ruột thịt, là hài tử của Vương hậu.
Mộc Anh Kiệt là đại vương tử của Vương tộc, vạn chúng chú mục, là kẻ ưu tú nhất mà mọi gia tộc trong thành Thăng Long, mỗi khi nhắc đến đều muốn hài tử của mình sẽ noi gương theo.
Ngay cả quân Vương Mộc Trung Nhân và Vương hậu cũng hết mực sủng ái, hắn muốn có sao bọn họ cũng có thể lên trời hái sao cho hắn và lần này cũng vậy, truyền thừa quân Vương chính là thứ hắn nhắm đến, dù có phải liều cái mạng của đám vương tử, công chúa bọn họ.
Mộc Kim Ưng hiểu nỗi lòng của Mộc Kỳ và những người khác, từ khi sinh ra, tất cả vương tử, công chúa đều bị so sánh với Mộc Anh Kiệt, nói không để tâm là giả nhưng thật sự khoản cách của bọn họ quá lớn.
Vì để lấy lòng Vương hậu mà Mộc Kỳ đã luôn cố gắng trui rèn bản thân, đuổi theo bước chân của Mộc Anh Kiệt bao nhiêu năm qua. Để trở nên ưu tú thế này, nàng ta đã chứng kiến những cố gắng tàn nhẫn của Mộc Kỳ.
Võ Cực Lạc và các trưởng lão, lão sư học đường đi tới bên nhóm đệ tử phụ trách, bắt đầu giảng dạy.
“Mộc Nam sư huynh, những luồng khí đó là gì?” Đại Trà tò mò hỏi. Cả Chí Nam cũng thế, ánh mắt hai người cùng hướng về Mộc Nam.
Mộc Nam nhìn cả hai một hồi, ánh mắt xẹt qua vài tia do dự, sau đó thì ra quyết định, giải thích: “Nói cho các ngươi cũng được, có điều đây là cơ mật của Quang Huy tông, nghe xong tuyệt đối đừng cho ai biết.”
Chí Nam và Đại Nam không hề có một giây suy nghĩ, lập tức gật đầu.
“Cái này... Trong một lần tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Trần sư bá và chưởng môn, ta mới biết được Ngũ Hành Sơn này chính là di sản của ngũ Vương khai quốc.” Mộc Nam vừa dứt lời càng làm Chí Nam và Đại Trà thêm hiếu kỳ.
“Năm ngọn núi này, Kim Sơn chứa kim chi lực của Ngô Vũ Vương, Mộc Sơn chứa mộc chi lực của Việt Quốc Công, Thổ Sơn chứa thổ chi lực của Hưng Đạo Đại Vương, Thủy Sơn chứa thủy chi lực của Nhụy Kiều Tướng Quân cùng Hỏa Sơn chứa hỏa chi lực của Bắc Bình Vương.”
Nghe đến đây, cả Chí Nam lẫn Đại Trà đều bị kinh hách một phen. Đại Trà hỏi: “Nếu thật là di sản của ngũ Vương khai quốc, tại sao bên ngoài không ai biết cả?”
“Trần sư bá nói rằng thứ này phải có thủ đoạn đặc thù thi triển ra, còn không thì nó chỉ như năm ngọn núi bình thường. Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy chưởng môn lấy một quyển trục ra không, ta đoán đó là chìa khóa để khởi động Ngũ Hành Sơn.”
Lời Mộc Nam nói hoàn toàn đúng, nếu như không có hôm nay, có lẽ bọn họ mãi mãi chỉ thấy năm ngọn núi bình thường mà thôi.
Nếu lời Mộc Nam nói là thật thì Ngũ Hành Sơn này chính là bảo vật độc nhất của Quang Huy tông, không, phải là của cả Thăng Long vực này. Ngũ Vương khai quốc, phàm là thứ liên quan tới bọn họ, không có thứ gì là tầm thường cả.
Đại Trà cùng Chí Nam nhìn nhau, cả hai bất giác cùng xuất hiện ý nghĩ phải bảo vệ bí mật này.
“Ngũ Hành Sơn này rất kỳ diệu, ta nghe những sư huynh, sư tỉ năm đó kể lại, khi năm luồng khí bao quanh người, tất cả sẽ bị rơi vào huyễn cảnh. Trong đó bọn họ có thể gặp được anh linh Ngũ Vương khai quốc, được chỉ điểm tu hành gì đó, thành tựu sau nàng tăng mạnh.”
“Ta nhớ tới Trấn Nam, đồng học của ta năm đó, tu luyện công pháp tàn khuyết dẫn đến kinh mạch đứt đoạn, sau khi tham gia nơi này đã được các vị tiên Vương chỉ điểm mà nối lại kinh mạch, thậm chí tu vi tăng mạnh.”
Cả Đại Trà và Chí Nam đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Đại Trà hí hửng hỏi: “Vậy vị sư huynh ấy đâu rồi, sao ta chưa từng nghe thấy?”
“Nghẻo rồi.” Mộc Nam nói.
Đại Trà, Chí Nam:...
“Truyền thừa lần đó là một truyền thừa Tướng lĩnh, tranh đấu rất kịch liệt.” Đại ý của Mộc Nam là... lần này còn tàn khốc hơn cả năm đó nữa. Đây là truyền thừa của quân Vương,
Chí Nam vừa dâng lên cảm giác đáng tiếc thì tan biến hết, được chỉ điểm tu hành thì sao chứ, còn không phải là đi chịu chết sao. Chí Nam nắm chặt bàn tay, cậu sẽ không vì những người không liên quan, vì những hư vinh đó mà liều mạng. Chí Nam tự hứa với bản thân chỉ sống vì y quán Từ Tâm, vì mẫu thân, vì bọn trẻ mà thôi.
Hoàng cung thành Thăng Long, tại điện của Mộc Trung Nhân lúc này đang phát ra từng đợt lục quang.
Một lão nhân ở giữa tâm trận pháp, tay cầm dây chuyền hướng về ánh sáng truyền thừa ngoài trấn Văn Lang. Chỉ vài giây sau đó, ngọc thạch trên mặt dây chuyền vỡ nát.
“Vương thúc... Tra được không?” Mộc Trung Nhân ở bên cạnh hỏi.
Lão nhân gật đầu, nói: “Vị quân Vương này tuy mang mệnh thủy nhưng sát nghiệp lại rất nặng, niên đại thuộc khoản chín vạn năm trước.”
“Chín vạn năm trước... Chẳng lẽ là của Dạ Trạch Vương Trần Bá Tiên?” Mộc Trung Nhân hỏi.
Lão nhân vuốt vuốt râu, suy nghĩ một giây liền nói: “Khả năng rất cao, nhưng trong mệnh thủy này ta còn truy được có một dao động kỳ lạ khác nữa, có thể không phải là Dạ Trạch Vương mà là quân Vương thế hệ sau cũng nên.”
“Ta lại hi vọng đó là của Dạ Trạch Vương, công pháp thủy hệ mạnh nhất được ghi nhận trong lịch sử chỉ có hai người, là Nhụy Kiều Tướng Quân và Dạ Trạch Vương. Kiệt nhi nếu có được một trong hai truyền thừa của họ, có thể chân chính tiếp nhận Vương vị của ta.”
Mộc Trung Nhân nhìn về ánh sáng truyền thừa với vẻ mặt đầy mong đợi.
Lão nhân nhìn Mộc Trung Nhân, nhìn đến ánh mắt đầy mong chờ ấy lão thở dài, nói: “Vương, thật ra vẫn còn rất nhiều vương tử thiên phú rất tốt, tỉ như Mộc Kỳ, Mộc...”
“Ta biết, chỉ cần đám trẻ ấy chăm chú tu hành, gánh vác trách nhiệm với dân chúng là ta an tâm rồi.” Mộc Trung Nhân cắt ngang lời lão nhân, quay đầu đi vào điện.
Nhìn bóng lưng ấy, lão nhân vừa hiện lên vẻ không đành lòng, lại vừa lắc đầu ngao ngán. Lão biết rõ, trong những vương tử, công chúa của Mộc Trung Nhân, người ông yêu mến nhất chính là Mộc Anh Kiệt.
“Tên nhãi Mộc Anh Kiệt này, dù không cô phụ tâm ý của Vương, nhưng nhân phẩm lại quá tệ, coi mạng người như cỏ rác, không hề đặt bất cứ ai vào mắt, cường hành ngang ngược, suốt ngày gây hại cho các thiếu nữ nhà lành, ai dà, đúng là tạo nghiệt.”
“Nếu năm đó không có sự trợ giúp phía sau, dễ gì mà một đứa trẻ thiên phú thấp kém như Mộc Anh Kiệt lại có thể đoạt được truyền thừa chứ?” Giọng diệu có phần quở trách Mộc Trung Nhân đã thiên vị.
Ngay cả lần này, Mộc Anh Kiệt đã có dấu hiệu trùng kích Tướng lĩnh cũng bị áp chế xuống, giữ lại tu vi linh Sĩ thập tinh, có được tư cách tranh đoạt truyền thừa.
Không chỉ thế, Mộc Trung Nhân còn thông qua cuộc họp ngũ Vương, cho phép toàn bộ linh sư học đồ dưới Tướng lĩnh tham gia truyền thừa, Mộc Anh Kiệt là đỉnh trong linh Sĩ, gần như nắm chắc truyền thừa trong tay. Nếu thừa dịp này hắn có thể đánh bại toàn bộ thiên kiêu cùng thế hệ, sau này thành Vương sẽ là kẻ có tiếng nói nhất trong ngũ vương, khí thế áp đảo các Vương khác.
Có thể nói Mộc Trung Nhân đã làm đầy đủ, trải sẵn con đường cho Mộc Anh Kiệt. Có điều ngay cả những vương tử, công chúa và cả những linh sư học đồ đều là vật hi sinh trong này sao...
“Đó chỉ là những suy đoán của ta mà thôi, hi vọng ngài vẫn còn minh mẫn, thần trí không bị tình cảm lu mờ.” Tiếng thở dài trôi theo mây gió, hòa vào màn đêm.
Danh sách chương