Minh Dẫn Bạo Long Phá Đao!
Gào... Tiếng long tru vọng khắp cả không gian.
Linh khí xung quanh Vạn Xuân Vương hiển ra pháp hình của những lôi long bá khí. Lôi điện ẩn hiện xung quanh bảo đao của Vạn Xuân Vương.
Thâm Hải Sa Xích Chưởng!
Chưởng pháp của Trần Bá Tiên như sóng thần cuồng cuộng, linh khí hiển ra pháp hình của hàng vạn hải sa lướt trên cơn sóng.
Cả hai linh lực khủng khiếp chia nửa cả bầu trời, va chạm nhau như muốn xé toạc cả khung thương đại địa. Cảnh tượng còn khủng bố hơn cả lần đầu tiên Thanh Liên nhìn thấy Lệ Kình thành Vương nữa, đây mới chân chính là cuộc chiến của quân Vương, linh sư đỉnh cấp Đại Việt.
Trong khoảnh khắc linh lực va chạm, toàn bộ quang cảnh trước mắt thay đổi. Một dãy núi trùng trùng điệp điệp, một đồng cỏ bao la bát ngát hiện ra trước mắt, những căn nhà, mái lều đơn sơ...
Thanh Liên nhìn thấy một nam hài có gương mặt phương phi, khôi ngô tuấn tú, nam hài ngồi trên mỏm đá, thích thú nghiền ngẫm trang sách trái ngược với vẻ ngoài to lớn của mình.
Khung cảnh yên bình chẳng kéo dài được bao lâu, một đội quân linh sư hùng kéo đến, bọn họ đốt ruộng, phá nhà, giết nam nhân, bắt lấy toàn bộ nữ nhân.
Bỗng nhiên có những tiếng nói vang bên tai:
“Ta tên Phạm Tu, người làng Thanh Liệt. Làng ta vốn sinh tồn trong lãnh địa của Vũ Lâm Vương Tiêu Tư. Chúng ta đã cẩn thận sinh tồn, yên bình được hơn sáu mươi năm.
Vài lần lẻn đi, ta đã thấy được sự cách biệt của phàm nhân và linh sư, ta đã sớm có chủ ý muốn bồi dưỡng vài linh sư thủ hộ làng.
Vốn dĩ nơi đây địa thế hiểm hóc, lại có người dân chung tay che giấu để giành được không gian sinh tồn nhưng ta biết nơi này không thể giấu cả đời được. Phàm là linh sư, họ sẽ có thủ đoạn tra xét.
Ta đề nghị trưởng làng âm thầm dẫn người rời đi nhưng vấp phải chống cự quyết liệt, ai cũng mắng ta, ai gặp cũng phải đánh ta, họ nghĩ ta bị điên, không ai tin tưởng ta ngoại trừ thân nhân.”
Giọng nói trở nên trầm lắng, một cỗ tang thương xa xưa vang vọng:
“Ngày gia đình và ta rời đi, binh sĩ Tiêu Tư đã đến, chúng tàn sát, chúng phá hoại, chúng đốt lửa... Ngọn lửa chảy rực chôn vùi ngôi làng, chôn vùi mảnh đất thân sinh.”
“Ngày ấy, ta thấy trưởng làng và mọi người hèn mọi quỳ gối, cúi đầu với binh sĩ Tiêu Tư... Kết cục cũng chỉ rước lấy nhục nhã và hủy diệt.”
Theo lời kể già nua, từng hình ảnh liên tục chuyển động theo dòng thời gian. Thanh Liên thấy, nam hài ngày nào lớn lên, bắt đầu bước chân vào con đường của linh sư, bảo hộ thân nhân nơi phương trời.
Để không lặp lại sai lầm năm đó, ông đã âm thầm chỉ dạy thân nhân bằng hữu cách tu hành, trở thành linh sư. Dưới sự dẫn dắt của ông, càng lúc linh sư dưới trưởng càng nhiều nhưng tuyệt nhiên không có ai có ý định chiến đấu với bên ngoài.
Đạo linh sư của ông là tu nghiệp, trở thành linh sư vì để bảo vệ bản thân, vì thủ hộ gia tộc, thân nhân, bằng hữu.
Chẳng mấy chốc, thiếu niên năm nào đã trở nên lớn tuổi. Ánh mắt ngoài kiên định thì mang một nét từng trải nhu hòa, tĩnh lặn, đạo của ông vẫn không đổi, cả đời chỉ cầu một chữ “An”.
Thanh Liên đã chứng kiến từng khoảnh khắc của đời ông, từ nam hài cho đến thiếu niên, thanh niên rồi trưởng thành, rồi đầu tóc bạc phơ. Chỉ duy nhất một thứ không hề thay đổi, đó là ông ấy vẫn ở đây, vẫn bảo hộ, nuôi dưỡng linh sư thế hệ sau.
“Càng đọc nhiều sách, ta càng biết về việc tại sao chúng ta lại cứ trốn tránh, hóa ra sau khi ngũ Vương hi sinh, toàn bộ lãnh thổ Đại Việt đã bị ngoại tộc xâm chiếm, người dân Đại Việt bị bắt giam, trở thành nô lệ cho ngoại tộc đã hơn hai nghìn năm.”
“Hai nghìn năm không thể ngóc đầu, không có tự tôn, không có danh dự. Hai nghìn năm luồng cúi, sống nhục nhã, thấp kém, sống chui rúc nơi rừng sâu...”
“Cho đến khi...” Giọng nói tang thương lần nữa vang lên.
Một thiếu niên bước tới trước mặt lão nhân Phạm Tu. Ánh mắt người này mang theo hỏa khí, mang theo rung chấn đối nghịch với Phạm Tu.
“Theo ta đi...” Một câu nói nhẹ nhàng tựa sáo trúc, truyền vào đôi tai già nua rõ ràng.
Phạm Tu nhìn thanh niên hừng hực khí thế trước mắt, lắc đầu: “Theo ngài, không được.”
“Vì sao?”
“Thân nhân ta ở đây, gia quyến, bằng hữu ta ở đây, không đi được...”
“Tiền bối, ngài muốn mãi thế này sao. Thế hệ của ngài đã luồng cúi, con ngài luồng cúi, cháu ngài cũng không ngoại lệ. Ngài... Chẳng lẽ muốn họ đời đời cúi đầu trước ngoại tộc sao?”
“Hừm, ngài thì biết cái gì, còn sống là còn tất cả, dù cho cuộc sống đó có nhục nhã, thấp kém đến cỡ nào.” Phạm Tu lập tức phản bác, lại nói: “Tại sao ngài lại cố chấp đến thế, binh lực bọn chúng hùng hậu, linh sư bọn chúng ngang tàng, phản kháng chỉ là vô nghĩa...”
Thiếu niên kia vẫn nhìn chằm chằm vào lão nhân trước mắt, sau đó nhìn lên trời mây, giọng nói trầm thấp mang theo ngọn lửa: “Ta muốn ngẩn đầu...”
Thiếu niên phát tiết, hét to: “Lão tiền bối, ta muốn ngẩn đầu, muốn dân chúng cũng ngẩn đầu với ta... Ta muốn mai sau tất cả có thể chạm đến trời xanh, tự hào với dòng máu đất Việt trong người.”
Thịch! Thịch!
Lời nói đanh thép, ngọn lửa kiên định như lan tỏa, thắp lên trái tim già nua của Phạm Tu.
“Lão tiền bối, ngài không đồng ý cũng không sao, đêm mai ta sẽ khởi binh, trảm diệt ngoại tộc...” Thiếu niên kiên định quay lưng bước đi, không một lần ngoảnh mặt. Phạm Tu cứ như thế đứng sững sờ, nhìn bóng người xa khuất.
Quang cảnh xung quanh Thanh Liên lại thay đổi, từ sáng tinh mở trở thành đêm đen lạnh lẽo. Phạm Tu ngồi một mình trong căn phòng lạnh lẽo, ánh mắt thẫn thờ suy nghĩ xa xăm.
“Ngẩn đầu sao...” Phạm Tu lại nhớ về ngôi làng xưa cũ, trước khi chết, cố nhân cũng là cúi đầu quỳ lạy.
Phạm Tu lấy một cái rương ra, bên trong đó là bộ áo giáp cũ kỹ. Vì để bảo hộ gia quyến, ông dốc tâm dạy họ cách tu luyện, ngoài ra còn tích trữ lương thảo, vũ khí. Để làm gì chứ? Chẳng phải đạo của ông chỉ cầu một chữ “An” thôi sao? Không phải, tất cả đều không phải. Khi chứng kiến cảnh tộc trưởng và cố nhân phải cúi lạy khi đó, có lẽ bản thân đã muốn phản kháng, muốn phá bỏ gông xiềng nhục nhã, nô lệ kia rồi.
Vì thân nhân, gia quyến mà ngọn lửa năm ấy đã dịu đi, một đời thủ hộ cho đến lúc gặp thiếu niên kia, ngọn lửa vốn bị lí trí vùi lấp bao nhiêu năm, nay lại cháy lên rực rỡ.
Phạm Tu đứng lên, hai tay già nua nhưng lại có vẻ rắn rỏi, đánh ra hai quyền nát cả bức tường trước mặt. Từng mạch máu nguội lạnh nóng rực lên, ánh mắt xua đi băng giá, tĩnh lặng.
Nếu cầu một chữ “An”, vì sao phải khổ luyện, vì sao phải tích lũy lương thực, vũ khí. Nếu cầu một chữ “An”, vì sao ông chưa bao giờ ngừng bồi dưỡng hậu nhân, vì sao muốn chấp nhận sống lay lắt qua ngày mà không chấm dứt sinh mệnh chứ?
Còn không phải vì chờ đợi thời khắc này sao? Phải ông đã đợi quá lâu rồi, lâu đến nỗi ngọn lửa hóa tro tàn, lâu đến nỗi bản thân đã chấp nhận cuộc đời như thế...
Cuối cùng đã đợi được rồi, người đó đã đến. Người đó mang theo ngọn lửa của hi vọng. Ông có thể nhìn thấy, ngọn lửa Đại Việt hừng hực trong mắt người đó.
“Lão phu... Muốn chết... Khà khà...” Phạm Tu gầm thét lên, ánh mắt tràng đầy hỏa nhiệt, cơ thể già nua như lấy lại sinh cơ mà cháy bỏng, từ đống tro tàn, một ngọn lửa bùng cháy, phảng phất dư vị của những năm tháng tuổi trẻ qua đi.
Ông đã chờ cả đời rồi, không phải bây giờ thì lúc nào nữa. Phạm Tu mặc áo giáp vào, dõng dạc bước ra khỏi phòng. Khoảnh khắc này, dường như mọi sự già nua, khúm núm trên cơ thể được rửa đi, thay vào đó là loại chiến ý mơ hồ.
Cảnh tượng lại thay đổi trước mắt Thanh Liên, đội quân của thiếu niên kia bị binh sĩ Tiêu Tư bao vây. Binh lực của thiếu niên còn quá non trẻ, làm sao có thể đọ lại với binh sĩ đã trải qua trăm năm chiến đấu như Tiêu Tư.
Từng người từng người một bắt đầu ngã xuống.
“Thủ lĩnh, làm sao bây giờ, bọn chúng mạnh quá...”
“Thủ lĩnh... Chúng ta phải rút lui thôi, đã chết quá nhiều rồi...”
Ánh mắt thiếu niên kia vẫn rất kiên định, như đang chờ đợi điều gì đó, nói: “Người đó sẽ tới, người đó nhất định sẽ tới...”
Bỗng nhiên một tràng hỏa cầu, lôi điện từ phía tren đánh xuống đám binh sĩ Tiêu Tư.
“Có địch đánh lén...”
“Chúng ta trúng bẫy rồi...”
“Rút lui...”
“Xung phong...” Từ trong rừng sâu, linh sư tràng ra tứ phương, nhắm vào đám binh sĩ Tiêu Tư mà chém giết. Thiếu niên kia cũng không chịu thua, từ bên trong đánh ra tạo thế gọng kìm. Binh sĩ của Tiêu Tư hoàn toàn bị bao vây.
Thiếu niên kia nở một nụ cười trên môi.
Nửa canh giờ sau, thế cục đã định. Mặc dù binh sĩ Tiêu Tư có thể dùng kinh nghiệm chống lại hai phía nhưng số lượng lại quá nhiều, bọn chúng đã bị toàn diệt.
Phạm Tu nhìn những linh sư mình hao tâm bồi dưỡng chết đi có một loại xúc động nhẹ, nhưng nhìn đến đám binh sĩ Tiêu Tư bị giẫm đạp dưới chân, ông lại sinh ra một cảm giác tự hào, cuối cùng tảng đá trong lòng đã bỏ xuống được rồi, đám linh sư này đâu phải là thần thánh như trong ký ức của ông.
“Lão tiền bối...” Thiếu niên bước đến bên cạnh, đặt tay lên vai an ủi.
“Hừm, cách đánh này quá ngu ngốc, hại mình nhiều hơn địch...” Phạm Tu quay lại, nhìn thẳng vào thiếu niên kia, hừng hực khí thế: “Đời của ta đã phải cúi đầu, cúi đầu cả đời. Ta không muốn tộc nhân ta, con cháu mai sau phải chịu cảnh khuất nhục này nữa.”
“Ta muốn ngẩn đầu...” Dòng máu nóng rực chảy trong người, bên ngoài có thể già đi nhưng ngọn lửa ấy lại cháy rực rỡ hơn bao giờ hết.
Phạm Tu quỳ một chân xuống, dõng dạc hô: “Đức ngài Lí Bôn, ta Phạm Tu, sẵn sàng gia nhập, trở thành vũ khí của ngài, giết sạch ngoại tộc.”
Những linh sư của Phạm Tu dẫn đến theo ông quỳ xuống, cả một tiếng thét hơi lửa vang vọng: “Thề giết ngoại tộc...”
“Thề giết ngoại tộc...”
Thanh Liên đứng đó, chứng kiến tất cả, chứng kiến thời khắc tia sáng đầu tiên hình thành, mở ra trang sử mới.
Gào... Tiếng long tru vọng khắp cả không gian.
Linh khí xung quanh Vạn Xuân Vương hiển ra pháp hình của những lôi long bá khí. Lôi điện ẩn hiện xung quanh bảo đao của Vạn Xuân Vương.
Thâm Hải Sa Xích Chưởng!
Chưởng pháp của Trần Bá Tiên như sóng thần cuồng cuộng, linh khí hiển ra pháp hình của hàng vạn hải sa lướt trên cơn sóng.
Cả hai linh lực khủng khiếp chia nửa cả bầu trời, va chạm nhau như muốn xé toạc cả khung thương đại địa. Cảnh tượng còn khủng bố hơn cả lần đầu tiên Thanh Liên nhìn thấy Lệ Kình thành Vương nữa, đây mới chân chính là cuộc chiến của quân Vương, linh sư đỉnh cấp Đại Việt.
Trong khoảnh khắc linh lực va chạm, toàn bộ quang cảnh trước mắt thay đổi. Một dãy núi trùng trùng điệp điệp, một đồng cỏ bao la bát ngát hiện ra trước mắt, những căn nhà, mái lều đơn sơ...
Thanh Liên nhìn thấy một nam hài có gương mặt phương phi, khôi ngô tuấn tú, nam hài ngồi trên mỏm đá, thích thú nghiền ngẫm trang sách trái ngược với vẻ ngoài to lớn của mình.
Khung cảnh yên bình chẳng kéo dài được bao lâu, một đội quân linh sư hùng kéo đến, bọn họ đốt ruộng, phá nhà, giết nam nhân, bắt lấy toàn bộ nữ nhân.
Bỗng nhiên có những tiếng nói vang bên tai:
“Ta tên Phạm Tu, người làng Thanh Liệt. Làng ta vốn sinh tồn trong lãnh địa của Vũ Lâm Vương Tiêu Tư. Chúng ta đã cẩn thận sinh tồn, yên bình được hơn sáu mươi năm.
Vài lần lẻn đi, ta đã thấy được sự cách biệt của phàm nhân và linh sư, ta đã sớm có chủ ý muốn bồi dưỡng vài linh sư thủ hộ làng.
Vốn dĩ nơi đây địa thế hiểm hóc, lại có người dân chung tay che giấu để giành được không gian sinh tồn nhưng ta biết nơi này không thể giấu cả đời được. Phàm là linh sư, họ sẽ có thủ đoạn tra xét.
Ta đề nghị trưởng làng âm thầm dẫn người rời đi nhưng vấp phải chống cự quyết liệt, ai cũng mắng ta, ai gặp cũng phải đánh ta, họ nghĩ ta bị điên, không ai tin tưởng ta ngoại trừ thân nhân.”
Giọng nói trở nên trầm lắng, một cỗ tang thương xa xưa vang vọng:
“Ngày gia đình và ta rời đi, binh sĩ Tiêu Tư đã đến, chúng tàn sát, chúng phá hoại, chúng đốt lửa... Ngọn lửa chảy rực chôn vùi ngôi làng, chôn vùi mảnh đất thân sinh.”
“Ngày ấy, ta thấy trưởng làng và mọi người hèn mọi quỳ gối, cúi đầu với binh sĩ Tiêu Tư... Kết cục cũng chỉ rước lấy nhục nhã và hủy diệt.”
Theo lời kể già nua, từng hình ảnh liên tục chuyển động theo dòng thời gian. Thanh Liên thấy, nam hài ngày nào lớn lên, bắt đầu bước chân vào con đường của linh sư, bảo hộ thân nhân nơi phương trời.
Để không lặp lại sai lầm năm đó, ông đã âm thầm chỉ dạy thân nhân bằng hữu cách tu hành, trở thành linh sư. Dưới sự dẫn dắt của ông, càng lúc linh sư dưới trưởng càng nhiều nhưng tuyệt nhiên không có ai có ý định chiến đấu với bên ngoài.
Đạo linh sư của ông là tu nghiệp, trở thành linh sư vì để bảo vệ bản thân, vì thủ hộ gia tộc, thân nhân, bằng hữu.
Chẳng mấy chốc, thiếu niên năm nào đã trở nên lớn tuổi. Ánh mắt ngoài kiên định thì mang một nét từng trải nhu hòa, tĩnh lặn, đạo của ông vẫn không đổi, cả đời chỉ cầu một chữ “An”.
Thanh Liên đã chứng kiến từng khoảnh khắc của đời ông, từ nam hài cho đến thiếu niên, thanh niên rồi trưởng thành, rồi đầu tóc bạc phơ. Chỉ duy nhất một thứ không hề thay đổi, đó là ông ấy vẫn ở đây, vẫn bảo hộ, nuôi dưỡng linh sư thế hệ sau.
“Càng đọc nhiều sách, ta càng biết về việc tại sao chúng ta lại cứ trốn tránh, hóa ra sau khi ngũ Vương hi sinh, toàn bộ lãnh thổ Đại Việt đã bị ngoại tộc xâm chiếm, người dân Đại Việt bị bắt giam, trở thành nô lệ cho ngoại tộc đã hơn hai nghìn năm.”
“Hai nghìn năm không thể ngóc đầu, không có tự tôn, không có danh dự. Hai nghìn năm luồng cúi, sống nhục nhã, thấp kém, sống chui rúc nơi rừng sâu...”
“Cho đến khi...” Giọng nói tang thương lần nữa vang lên.
Một thiếu niên bước tới trước mặt lão nhân Phạm Tu. Ánh mắt người này mang theo hỏa khí, mang theo rung chấn đối nghịch với Phạm Tu.
“Theo ta đi...” Một câu nói nhẹ nhàng tựa sáo trúc, truyền vào đôi tai già nua rõ ràng.
Phạm Tu nhìn thanh niên hừng hực khí thế trước mắt, lắc đầu: “Theo ngài, không được.”
“Vì sao?”
“Thân nhân ta ở đây, gia quyến, bằng hữu ta ở đây, không đi được...”
“Tiền bối, ngài muốn mãi thế này sao. Thế hệ của ngài đã luồng cúi, con ngài luồng cúi, cháu ngài cũng không ngoại lệ. Ngài... Chẳng lẽ muốn họ đời đời cúi đầu trước ngoại tộc sao?”
“Hừm, ngài thì biết cái gì, còn sống là còn tất cả, dù cho cuộc sống đó có nhục nhã, thấp kém đến cỡ nào.” Phạm Tu lập tức phản bác, lại nói: “Tại sao ngài lại cố chấp đến thế, binh lực bọn chúng hùng hậu, linh sư bọn chúng ngang tàng, phản kháng chỉ là vô nghĩa...”
Thiếu niên kia vẫn nhìn chằm chằm vào lão nhân trước mắt, sau đó nhìn lên trời mây, giọng nói trầm thấp mang theo ngọn lửa: “Ta muốn ngẩn đầu...”
Thiếu niên phát tiết, hét to: “Lão tiền bối, ta muốn ngẩn đầu, muốn dân chúng cũng ngẩn đầu với ta... Ta muốn mai sau tất cả có thể chạm đến trời xanh, tự hào với dòng máu đất Việt trong người.”
Thịch! Thịch!
Lời nói đanh thép, ngọn lửa kiên định như lan tỏa, thắp lên trái tim già nua của Phạm Tu.
“Lão tiền bối, ngài không đồng ý cũng không sao, đêm mai ta sẽ khởi binh, trảm diệt ngoại tộc...” Thiếu niên kiên định quay lưng bước đi, không một lần ngoảnh mặt. Phạm Tu cứ như thế đứng sững sờ, nhìn bóng người xa khuất.
Quang cảnh xung quanh Thanh Liên lại thay đổi, từ sáng tinh mở trở thành đêm đen lạnh lẽo. Phạm Tu ngồi một mình trong căn phòng lạnh lẽo, ánh mắt thẫn thờ suy nghĩ xa xăm.
“Ngẩn đầu sao...” Phạm Tu lại nhớ về ngôi làng xưa cũ, trước khi chết, cố nhân cũng là cúi đầu quỳ lạy.
Phạm Tu lấy một cái rương ra, bên trong đó là bộ áo giáp cũ kỹ. Vì để bảo hộ gia quyến, ông dốc tâm dạy họ cách tu luyện, ngoài ra còn tích trữ lương thảo, vũ khí. Để làm gì chứ? Chẳng phải đạo của ông chỉ cầu một chữ “An” thôi sao? Không phải, tất cả đều không phải. Khi chứng kiến cảnh tộc trưởng và cố nhân phải cúi lạy khi đó, có lẽ bản thân đã muốn phản kháng, muốn phá bỏ gông xiềng nhục nhã, nô lệ kia rồi.
Vì thân nhân, gia quyến mà ngọn lửa năm ấy đã dịu đi, một đời thủ hộ cho đến lúc gặp thiếu niên kia, ngọn lửa vốn bị lí trí vùi lấp bao nhiêu năm, nay lại cháy lên rực rỡ.
Phạm Tu đứng lên, hai tay già nua nhưng lại có vẻ rắn rỏi, đánh ra hai quyền nát cả bức tường trước mặt. Từng mạch máu nguội lạnh nóng rực lên, ánh mắt xua đi băng giá, tĩnh lặng.
Nếu cầu một chữ “An”, vì sao phải khổ luyện, vì sao phải tích lũy lương thực, vũ khí. Nếu cầu một chữ “An”, vì sao ông chưa bao giờ ngừng bồi dưỡng hậu nhân, vì sao muốn chấp nhận sống lay lắt qua ngày mà không chấm dứt sinh mệnh chứ?
Còn không phải vì chờ đợi thời khắc này sao? Phải ông đã đợi quá lâu rồi, lâu đến nỗi ngọn lửa hóa tro tàn, lâu đến nỗi bản thân đã chấp nhận cuộc đời như thế...
Cuối cùng đã đợi được rồi, người đó đã đến. Người đó mang theo ngọn lửa của hi vọng. Ông có thể nhìn thấy, ngọn lửa Đại Việt hừng hực trong mắt người đó.
“Lão phu... Muốn chết... Khà khà...” Phạm Tu gầm thét lên, ánh mắt tràng đầy hỏa nhiệt, cơ thể già nua như lấy lại sinh cơ mà cháy bỏng, từ đống tro tàn, một ngọn lửa bùng cháy, phảng phất dư vị của những năm tháng tuổi trẻ qua đi.
Ông đã chờ cả đời rồi, không phải bây giờ thì lúc nào nữa. Phạm Tu mặc áo giáp vào, dõng dạc bước ra khỏi phòng. Khoảnh khắc này, dường như mọi sự già nua, khúm núm trên cơ thể được rửa đi, thay vào đó là loại chiến ý mơ hồ.
Cảnh tượng lại thay đổi trước mắt Thanh Liên, đội quân của thiếu niên kia bị binh sĩ Tiêu Tư bao vây. Binh lực của thiếu niên còn quá non trẻ, làm sao có thể đọ lại với binh sĩ đã trải qua trăm năm chiến đấu như Tiêu Tư.
Từng người từng người một bắt đầu ngã xuống.
“Thủ lĩnh, làm sao bây giờ, bọn chúng mạnh quá...”
“Thủ lĩnh... Chúng ta phải rút lui thôi, đã chết quá nhiều rồi...”
Ánh mắt thiếu niên kia vẫn rất kiên định, như đang chờ đợi điều gì đó, nói: “Người đó sẽ tới, người đó nhất định sẽ tới...”
Bỗng nhiên một tràng hỏa cầu, lôi điện từ phía tren đánh xuống đám binh sĩ Tiêu Tư.
“Có địch đánh lén...”
“Chúng ta trúng bẫy rồi...”
“Rút lui...”
“Xung phong...” Từ trong rừng sâu, linh sư tràng ra tứ phương, nhắm vào đám binh sĩ Tiêu Tư mà chém giết. Thiếu niên kia cũng không chịu thua, từ bên trong đánh ra tạo thế gọng kìm. Binh sĩ của Tiêu Tư hoàn toàn bị bao vây.
Thiếu niên kia nở một nụ cười trên môi.
Nửa canh giờ sau, thế cục đã định. Mặc dù binh sĩ Tiêu Tư có thể dùng kinh nghiệm chống lại hai phía nhưng số lượng lại quá nhiều, bọn chúng đã bị toàn diệt.
Phạm Tu nhìn những linh sư mình hao tâm bồi dưỡng chết đi có một loại xúc động nhẹ, nhưng nhìn đến đám binh sĩ Tiêu Tư bị giẫm đạp dưới chân, ông lại sinh ra một cảm giác tự hào, cuối cùng tảng đá trong lòng đã bỏ xuống được rồi, đám linh sư này đâu phải là thần thánh như trong ký ức của ông.
“Lão tiền bối...” Thiếu niên bước đến bên cạnh, đặt tay lên vai an ủi.
“Hừm, cách đánh này quá ngu ngốc, hại mình nhiều hơn địch...” Phạm Tu quay lại, nhìn thẳng vào thiếu niên kia, hừng hực khí thế: “Đời của ta đã phải cúi đầu, cúi đầu cả đời. Ta không muốn tộc nhân ta, con cháu mai sau phải chịu cảnh khuất nhục này nữa.”
“Ta muốn ngẩn đầu...” Dòng máu nóng rực chảy trong người, bên ngoài có thể già đi nhưng ngọn lửa ấy lại cháy rực rỡ hơn bao giờ hết.
Phạm Tu quỳ một chân xuống, dõng dạc hô: “Đức ngài Lí Bôn, ta Phạm Tu, sẵn sàng gia nhập, trở thành vũ khí của ngài, giết sạch ngoại tộc.”
Những linh sư của Phạm Tu dẫn đến theo ông quỳ xuống, cả một tiếng thét hơi lửa vang vọng: “Thề giết ngoại tộc...”
“Thề giết ngoại tộc...”
Thanh Liên đứng đó, chứng kiến tất cả, chứng kiến thời khắc tia sáng đầu tiên hình thành, mở ra trang sử mới.
Danh sách chương