Mộc Trung Nhân ngự không phi hành, rất nhanh đã tiếp cận bên ngoài của truyền thừa chi môn. Bống nhiên có một bóng đen cũng bay theo phía sau ông.

“Vương...” Võ Cực Lạc bay phía sau.

“Sư phụ, người cũng đến quan sát truyền thừa sao?” Hai người đứng giữa không trung trò chuyện. Bỗng nhiên Mộc Trung Nhân nhìn thấy sự tang thương nơi đáy mắt của bà, xung quanh còn phát ra một loại khí tức chán chường, mệt mỏi nhàn nhạt.

“Sư phụ, đã có chuyện gì xảy ra sao?”

Võ Cực Lạc lập tức xốc lại tinh thần, nói: “Không có gì, Vương, ta cảm thấy một cỗ uy áp rất mạnh bên trong, là truyền thừa của quân Vương sao?”

Mộc Trung Nhân gật đầu, Võ Cực Lạc lại nói tiếp: “Vậy phải nhanh chóng rào cửa vào lại, không để những tên tán tu kia đoạt được.”

Võ Cực Lạc suy nghĩ giây lát, nói: “Nếu là truyền thừa của quân Vương, phải giảm danh ngạch tham gia lại để tăng tính cạnh tranh.”

“Không cần.” Mộc Trung Nhân cắt ngang: “Ngũ Vương đã quyết định, phàm là truyền thừa của quân Vương, tất cả linh sư học đồ đều sẽ được tham gia, ngay cả là linh Đồ nhất tinh.”

“Không thể nào, như thế chẳng khác gì bảo bọn trẻ dưới linh Sĩ đi chịu chết.” Võ Cực Lạc thoáng bất ngờ, liền nhíu mi nói.

“Sư phụ à, ta biết rằng có hơi nghiệt ngã nhưng chỉ có lửa mới thử được vàng, chỉ có tranh đấu, chỉ có ép đến bước đường cùng mới xuất hiện cường giả linh sư chân chính.”

“Sư phụ, ta và người đã bảo vệ thành Thăng Long trăm năm nay, lúc này ta mới nhìn rõ, thứ mà đám trẻ bây giờ thiếu chính là đối mặt với chém giết chân chính.” Nói ra câu này, trong đầu ông lại liên tưởng đến lúc ở Bạch phủ vừa rồi.

Phải, ánh mắt của đám trẻ đó khác với những linh sư học đồ mấy năm trở lại đây, hoặc là nói linh sư bên ngoài ai cũng thế cả. Bọn họ sẽ không ngại va chạm, sẵn sàng xông khỏi vùng an toàn, đối mặt với nguy hiểm.

Ông lại bất giác nghĩ đến những nhi tử, nhi nữ của mình mà thở dài, trong chúng có một vài đứa thiên phú rất tốt, nhưng lại thiếu đi ánh mắt nhiệt huyết tranh đấu kia. Ông, Võ Cực Lạc, Trần Lĩnh đã bảo vệ thành Thăng Long quá tốt, biến nó thành một nơi bất khả xâm phạm, nhưng đồng thời cũng tước đi thứ quan trọng nhất của những thế hệ linh sư kia, là cọ xát với tranh đấu.

“Sư phụ, có lẽ chúng ta nên thu tay, để thành Thăng Long này đối mặt với tranh đấu chân chính.”

Võ Cực Lạc thở dài, bà không phải không biết suy nghĩ của ngũ Vương khi ra quyết định này, họ muốn lấy số lượng nuôi chất lượng, thế nhưng như thế sẽ có rất nhiều đứa trẻ phải bỏ mạng với tuổi đời ngây ngô. Chưa kể đến nếu mặc cho loạn lạc tranh đấu xảy ra, bà thật sự không tưởng tượng nổi dáng vẻ yên bình của thành Thăng Long, của dân chúng sẽ ra sao nữa.

“Cứ làm như thế đi.” Võ Cực Lạc không chứng kiến được sức mạnh của Hoàng, nhưng ngay cả ngũ Vương cũng đồng ý với quyết định tàn nhẫn này, thì thật sự là tháng ngày yên bình đã sắp chấm dứt rồi.

Võ Cực Lạc bay vút lên, xuyên qua tầng mây, diện kiến trăng đêm. Bà thi triển Đoạn Thiên Kiếm pháp.

“Đoạn Thiên Khu.”

Hàng trăm đạo kiếm ý bắn ra, phong tỏa xung quanh cột ánh sáng, những lớp đất đá bên dưới đều bị kiếm ý đâm xuyên qua. Phàm là kẻ nào muốn thâm nhập truyền thừa, ắt phải đối mặt với kiếm ý của Tướng lĩnh, chết không nghi ngờ.

“Vương, chỉ hi vọng đây không phải quyết định sai lầm.”

Nhìn vào cột sáng truyền thừa, bà có một loại sầu bi nhẹ. Nửa tháng nay đã đi khắp cả Thăng Long tìm kiếm Trần Lĩnh nhưng thông tin bặt vô âm tín.

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, chỉ hi vọng ông ấy đang ở phía bắc.” phương bắc Đại Việt lạnh giá, có một vài trường hợp người sống đi vào đó bị từng tầng mây tuyết che mờ, dẫn đến mệnh bài hiểu sai là đã chết.

Cho đến giờ bà chưa từng kể với ai về điều này, ngay cả Vương, tránh cho hỗn loạn. Sắp tới, thành Thăng Long sẽ rất hỗn loạn, không thể vì điều này mà tạo thêm hỗn loạn nữa.

Nam nhân thần bí đứng ở đình viện Hồ gia, hắn thấy đoàn ánh sáng rực rỡ kia. Tặc lưỡi: “Chẳng trách Ngục Môn lại phí không ít tâm tư bố trí trận pháp nguyệt quang ra cả trấn Văn Lang này, cốt là để không cho ngoại nhân thấy được ánh sáng truyền thừa phóng lên, chúng sẽ hoàn toàn độc chiếm truyền thừa.”

“Có điều, là ai đã hủy trận pháp nguyệt quang kia, bổn tọa cũng chỉ mới tới đây không lâu, muốn phá giải trận này cần ít nhất nửa tháng...”

“Mà kệ đi, tông môn tranh đấu không phải việc của ta, vấn đề bây giờ là điều tra sự việc của lão Trần đã.”

Truyền thừa quân Vương đúng là có dụ hoặc rất lớn với thế nhân, bởi vì Tướng lĩnh cửu tinh muốn trở thành quân Vương phải độ qua thiên địa lôi kiếp hiểm ác, thập tử nhất sinh.

“Mộc Trung Nhân chính là kẻ năm đó trực tiếp xông phá cảnh giới quân Vương, có bao nhiêu hung hiểm chỉ mình hắn biết. Các Vương khác nhờ có được truyền thừa mà không cần lĩnh lôi kiếp, trực tiếp trở thành quân Vương.”

Tại ngọn núi sàn sạt bờ sông Tô Lịch, những âm thanh hô vang: “Thủ lĩnh thủ lĩnh, nhìn kìa...”

“Là truyền thừa...” Tên thủ lĩnh ra lệnh: “Nhanh, đi tới đó vơ vét chút đỉnh trước khi đám tông môn kia tới.”

Không chỉ nơi này mà tất cả thế lực lớn nhỏ trong bóng tối khác, phàm là nơi nhìn thấy ánh sáng truyền thừa đều sẽ rục rịch, tay chân nhanh nhẹn chạy tới chiếm trước những bảo vật nhỏ lẻ trong đó.

Trong thành Thăng Long, ở khu vực phía tây nam, một tông môn lớn sừng sững hiện ra trước mắt. Cổng lớn khắc hai chữ “Huyền Minh”, đây là Huyền Minh tông, đệ nhị tông môn thành Thăng Long.

“Lão sư, ánh sáng kia đẹp quá...” Một nữ hài khả ái, chớp đôi mắt thích thú nhìn về ánh sáng truyền thừa.

“Là truyền thừa... Ánh sáng mãnh liệt thế này... Là truyền thừa của quân Vương.” Lão nhân vuốt râu, nói: “Nhanh, mau gọi sư huynh con tới đây, ta có việc dặn dò nó."

Nữ hài ngây ngô gật đầu, vâng lời sư phụ mà đi bộ ra khỏi trang viên.

Lão nhân vuốt vuốt râu, nhìn ánh sáng truyền thừa kia bằng ánh mắt chờ mong, xen chút hi vọng, khàn khàn lẩm bẩm: “Huyền Minh tông tuy được xem là đệ nhị tông môn nhưng trong mắt thế tục chẳng có bao nhiêu phân lượng, bởi khoản cách giữa chúng ta và Quang Huy tông quá lớn, chẳng ai muốn đến một tông môn thua kém thế này được.”

Lão thầm cười: “Không rõ vì lí do gì mà lần tuyển chọn đệ tử năm nay Quang Huy tông lại đánh rớt nhiều môn hạ thế, nhờ vậy mà năm nay số lượng đệ tử gia nhập tăng đột biến.”

“Nếu lấy được truyền thừa, thì tông môn của ta có thể một bước lên mây, giẫm Quang Huy tông dưới chân. Số mệnh, đây chẳng lẽ là số mệnh sao?” Càng nghĩ lão ta càng phấn khích.

Ánh sáng truyền thừa đã mở, rất nhanh những tông môn khác sẽ kéo tới, lúc này lão phải huấn luyện đệ tử cấp tốc để tranh đoạt truyền thừa.



Sau khi khâm liệm những người đã mất, Phạm Ngọc Châu tìm kiếm những dược liệu còn sót lại trong đống đổ nát kia, bà muốn làm dịu đi cơn đau của Thanh Liên.

Nhưng không may là toàn bộ được vật đều đã bị hủy đi theo y quán, mà dù có đi chăng nữa thì thế chất của người nhiễm tà cũng không chịu được dược hiệu. Không còn cách nào khác, bà thi triển ra thủy lưu, làm nước lạnh đi rồi để Thanh Liên nhúng vào.

Cả quá trình, Thanh Liên nhíu mi liên tục khiến Chí Nam đứng không yên, cứ dậm chân qua lại, hỏi: “Nương à, người thấy được gì chưa?”

“Tỉ tỉ hẳn đau đớn lắm nhỉ...” Những đứa trẻ kia nhìn thấy hai chân tím tái, chảy đầy máu đỏ của Thanh Liên thì lo lắng hỏi.

“Tội nghiệp tỉ tỉ...” Nhìn đến cái chân ghê rợn này, vài nữ hại sợ, không nhịn được quay ra chỗ khác.

Có đứa không nhịn được tò mò, muốn chạm vào thì bị Chí Nam xách lên cảnh cáo.

Phạm Ngọc Châu cố gắng sờ nhẹ hết sức có thể ở chân Thanh Liên, khó hiểu nói: “Kinh mạch bên trong đã hoàn toàn bị teo lại, ngay cả xương cốt cũng rạn nứt đến mức này.”

“Cô bé à...” Ánh mắt của bà không che giấu nổi vẻ hoảng hốt, hỏi: “Tại sao con lại có thể đứng được cơ chứ?”

Tất cả bệnh nhân nhiễm tà bà gặp qua, toàn bộ đều là phế nhân sống vật vờ một chỗ chờ ngày mất đi, thế mà nữ hài trước mắt bà lại có thể đứng được bằng chính đôi chân tàn phê đó, đây là ý gì? Chẳng lẽ bệnh nhân nhiễm tà còn có thể chữa được sao? Thanh Liên nhìn đến đôi chân mình ngâm trong nước, sau một hồi im lặng thì nói: “Con phải sử dụng rất nhiều ma pháp khác nhau kết hợp lại, giảm bớt đau đớn thì mới đi được, người thường không thể làm được.”

“Là vậy sao?” Thanh Liên nói như thế, Phạm Ngọc Châu có chút thất vọng nhẹ, quả nhiên bệnh nhân nhiễm tà vẫn là không trị được mà.

Phạm Ngọc Châu lại đi tới đống đổ nát, tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng bà cũng tìm thấy đồ mình muốn. Chí Nam thắc mắc hỏi: “Nương, chài khóa này để làm gì thế?” Trước giờ cậu chưa từng thấy món hàng này.

“À, thứ này vốn là chìa khóa căn phòng của phụ thân con, ta chưa từng muốn dùng đến, vừa rồi lũ chó đến bất ngờ nên ta không kịp lấy nó.” Phạm Ngọc Châu nhìn quang cảnh xác chết xung quanh, lại nói: “Ngoài này quá nguy hiểm, có lẽ nên để mấy đứa vô đó thì ta mới an tâm.”

Phạm Ngọc Châu lục lọi trí nhớ của mình, tìm đến nơi từng là thư phòng của bản thân trước khi bị hủy diệt, trong đó có một cửa hầm bị đóng kín. Bà tra chìa khóa vào, cánh cửa xoay một vòng rồi từ từ mở ra.

“Oa, ở đây có một căn hầm...”

“Nương à, bên trong đó có gì thế?”

“Nương, chúng ta thật sự phải vào đó sao?” Một vài đứa trẻ sợ bóng tối, hỏi.

Phạm Ngọc Châu cười nói: “Yên tâm đi, bên trong đó có chỗ thắp sáng...” Hình như là thế nhỉ, cũng lâu quá rồi bà không vào nơi này.

“Đi thôi nào...” Bà dắt tay một nam hài vào, những đứa trẻ khác cũng theo phía sau.

Thanh Liên vừa định đứng lên thì Chí Nam cúi xuống bồng lên, Thanh Liên chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhìn Chí Nam. Cậu nói: “Muội nên hạn chế đi lại, ta có thể ẵm muội đi mà.”

Tuy vừa rồi Thanh Liên có giải thích như thế nhưng Chí Nam lại không hề tin. Giảm đau gì chứ, rõ ràng hai hàng mi đã nhíu lại đến thế mà còn mạnh miệng nữa.

Thanh Liên suy tư một hồi rồi cứ thế để Chí Nam bế đi.

Thanh Liên có hơi quay đầu lại, nhìn đến dao động linh lực xuyên thấu tận trời kia. Chỉ có mở ra truyền thừa của quân Vương, họa may kẻ đứng đầu Ngục Môn kia hoặc là cả Ngục Môn mới đến đây.

Cánh cửa dần đóng lại, ánh mắt Thanh Liên xẹt qua sự trầm lạnh đen tối.

Mọi người đã bước xuống vài bậc thang, bên dưới này là một căn phòng kín, tối nhưng cảm giác lại khá rộng lớn. Phạm Ngọc Châu mò mẫm xung quanh, tìm được nơi thắp lửa nhỏ lên.

Ánh sáng vừa thắp lên, cả căn phòng dần hiện ra trước mắt. Quả thật căn phòng này rất lớn, có một chiếc bàn làm việc cũ kĩ ở ngay bên góc, bốn bức tường xung quanh có treo hàng trăm bức chân dung chi chít, tuy nhiên ở sau chiếc bàn làm việc kia chỉ có đúng một bức.

Là một người đàn ông mặc chiến giáp đen, tướng mạo uy dũng hiên ngang. Cả bức tranh như phát ra khí thế khiến người khác phải sùng bái.

Bên cạnh chiếc bàn cũ kỹ còn có hai chiếc giường lớn. Vừa nhìn thấy nó, Chí Nam lờ mờ nhớ lại hình như bản thân từng nằm trên đây rồi thì phải, nhưng lúc đó còn quá nhỏ, ký ức quá mơ hồ.

Trên hai chiếc giường lớn phủ một tầng bụi mỏng, Phạm Ngọc Châu tạo ra hai luồng thủy lưu rửa đi những vết nhơ, sau đó hong khô nói: “Lên giường thôi nào.”

Lúc bà vừa quay xuống thì Thanh Liên đã rời khỏi tay Chí Nam, cô bé nhìn đến bức tranh lớn kia bằng ánh mắt tò mò.

Những đứa trẻ nhanh nhẹn leo lên giường, ai cũng đã lim dim đôi mắt. Giờ này mọi hôm tất cả đã ngủ rồi.

“Hai con cũng lên đây ngủ đi.” Phạm Ngọc Châu ngoắc tay Chí Nam và Thanh Liên tới trên giường còn lại, Chí Nam nhanh chân leo lên còn Thanh Liên vẫn mãi nhìn bức tranh kia. Chí Nam ngáp một cái thật to, nói: “Sư muội à, nếu còn không nhanh chân thì ta ngủ trước đó.” Cậu đã buồn ngủ lắm rồi.

“Nương à... Người đó là ai vậy?” Cô bé Kim Bảo nhìn bức chân dung lớn kia thì sinh ra tò mò.

“Nương, tại sao người đó lại lớn hơn những người khác?”

“Nương...”

Phạm Ngọc Châu ôn tồn giải thích: “Ta cũng không biết, ngay cả phu quân ta cũng không. Chỉ biết bọn họ là những bậc tiền bối, là tổ tiên của Phạm gia chúng ta.”

Khi lấy nhau, bà đã chuyển theo họ của trượng phu là họ Phạm.

“Nương à, kể chuyện cho con đi...”

“Con cũng muốn nghe...”

“Người kể chuyện cây khế đi...”

Những ánh mắt long lanh nhìn bà, tuy đã rất buồn ngủ nhưng bọn trẻ lại nổi hứng muốn nghe chuyện. Phạm Ngọc Châu phì cười một cái, bà nói: “Được rồi, nằm xuống đi, ta sẽ kể cho...”

“Ngày xưa, có một gia đình nọ...” Chất giọng du dương trầm ấm của bà vang khắp căn phòng yên tĩnh, rất nhanh đám trẻ đã bắt đầu đi vào giấc ngủ say. Chí Nam cũng không chống nổi cơn buồn ngủ mà thiếp đi lúc nào không hay.

Nhìn thấy đám trẻ đã ngủ, Phạm Ngọc Châu dừng câu chuyện lại. Bà chợt thấy Thanh Liên vẫn còn nhìn bức tranh kia, bà cũng theo đó nhìn lên bức tranh kia.

Bức tranh này như lời phu quân nói, nó đã ở đây từ trước cả khi tằng tổ được sinh ra, đã có niên đại hơn mấy nghìn năm. Bà cũng từng nhìn qua bức tranh đó, không có gì đặc biệt cả.

Phạm Ngọc Châu đã lim dim mắt, bà cũng không chống lại được cơn buồn ngủ nữa rồi. Bà ôm Chí Nam vào lòng, chìm vào giấc ngủ.

Thanh Liên nhìn qua bọn họ đã ngủ rồi nhìn lại bức tranh này, bức tranh này nhìn như bình thường nhưng không phải, nó có một loại huyền ảo mơ hồ nào đó truyền đến mắt của Thanh Liên.

Thanh Liên mới giật mình nhớ ra, phải rồi, sao bản thân có thể thấy dung nhan của người trong đó chứ? Những bức chân dung khác chỉ là những khung ảnh đen, tuy nhiên, Thanh Liên lại có thể thấy rất rõ dung mạo của người đàn ông này. Là ý niệm, thứ này được vẽ bởi ý niệm, chỉ có ý niệm và linh khí Thanh Liên mới có thể cảm nhận được.

Một loại trận pháp vô hình đã khắc trên đó, hoàn toàn che đi huyền cơ bên trong. Không, không phải một, mà là rất nhiều trận pháp đan xen, kết cấu cực kỳ phức tạp. Nhờ có đống trận pháp này mà không ai có thể nhìn ra sự bất thường của bức tranh này.

Nếu có họ cũng chỉ là cảm thấy kỳ lạ nhàn nhạt mà thôi.

Phải mất gần một canh giờ Thanh Liên mới có thể giải khai hết đống trận pháp này.

Huyền cơ đã lộ ra, một dòng chữ vô hình được khắc bởi ý niệm hiện lên giữa bức tranh: Phạm Tu.

“Phạm Tu? Là tên của người đó sao?”

Bỗng nhiên dòng chữ thay đổi, một loạt hình ảnh xuyên qua cả thị giác của Thanh Liên, truyền vào sâu trong thần thức của cô bé.

Quang cảnh xung quanh hoàn toàn thay đổi, không còn là bóng tối nữa mà là một chiến trường đẫm máu. Thanh Liên nhìn xung quanh, khắp nơi là xác chết binh sĩ, máu tươi phủ khắp nơi.

Ánh trăng chiếu lên lộ ra những dãy núi bị đổ nát, những cành cây bị hỏa thiêu, khói lửa tỏa ngập trời. Bỗng nhiên hai đạo linh lực khổng lồ va chạm nhau, chia cắt mây đêm thành hai nửa, cảnh tượng vô cùng khủng bố.

Thanh Liên nhìn lên trời, trước mắt cô bé là hai thân ảnh đang đánh nhau, linh lực của cả hai mạnh mẽ đến mức như muốn xé toạc cả không gian. Một người đàn ông mặc áo giáp đen, tay cầm trường đao bắn ra lôi diện xung quanh.

Kẻ còn lại mặc thiết giáp hoàng kim, hắn ta hiệu triệu cơn sóng thần lớn, tựa như tầng tầng núi non chồng lên ngập trời. Ánh mắt Thanh Liên lóa lên.

“Vạn Xuân Vương, Dạ Trạch Vương...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện