Vũ Nguyên tông thế hệ tông chủ Vũ Hàn Bân chính là đệ nhất tông môn thành Thăng Long cho đến nay, với tài lực hùng hậu khiến cho nhân tài đầu nhập rất nhiều, tuyển chọn đệ tử cũng vì thế mà có tiêu chuẩn rất cao.
Đệ tử muốn nhập môn phải có thiên phú đạt lục phẩm hoặc tài lực hậu phương vững chắc để bắt lấy số danh ngạch ít ỏi mỗi năm. Tuy nhiên đa số đều dừng lại ở ngoại môn đệ tử, muốn trở thành nội môn phải thuộc hàng tinh anh.
Phía trên đó chính là đệ tử chân truyền của các trưởng lão, là tinh anh trong tinh anh, đây là những đệ tử ngoài thiên phú bất phàm ra còn có thành tựu không nhỏ đối với tông môn hoặc là ái đồ của các trưởng lão.
Cuối cùng đứng trên tất cả chính là đệ tử chân truyền của tông chủ, là vị trí nặng nhất đại diện cho tiếng nói của toàn bộ đệ tử Vũ Nguyên tông, là nhân vật tôn quý nhất. Cho đến nay từ khi Vũ Hàn Bân ngồi lên vị trí tông chủ, chưa từng chọn ra đệ tử chân truyền.
“Đây chẳng phải là những kiến thức thông thường sao, Kiến Văn sư huynh, sao ngươi lại đi hỏi ta những cái này.” Gã đồng học của Vũ Kiến Văn thắc mắc.
“Nói vậy ta sẽ là người đầu tiên sao?” Vũ Kiến Văn lẩm bẩm, sau đó vỗ vai gã đồng học kia: “Ha hả, lão đệ, lúc trước ta không có bổn sự, biết những cái này cũng vô dụng, nhưng giờ thì khác rồi, chẳng mấy chốc sư huynh các ngươi sẽ là người đầu tiên trở thành đệ tử chân truyền.”
“Lão đại à, có ước mơ là tốt, nhưng ta khuyên huynh không nên mơ tưởng thứ ngoài tầm với của mình chứ?” Một đồng học khác hơi cười nói: “Tối hôm trước chúng ta gặp phải Vũ Vô Khuyết sư huynh còn phải chạy như chó nhà có tang mà.”
Một gã đệ tử khác thấy Vũ Kiến Văn sắp phát hỏa thì vội bịt miệng tên kia lại, cười xoa dịu: “Lão đại à, chúng ta bây giờ chẳng phải tốt lắm sao, chấn áp các đệ tử ngoại môn, hàng tháng có tiền thưởng rượu thịt, có thể thoải mái sinh tồn.”
Hắn bị Vũ Kiến Văn đấm một cái vào vai, lại nghe càm ràm: “Hừ, đúng là một đám không có chí tiến thủ, là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, sống không thẹn với chính mình chứ.”
“Các ngươi muốn sống như sâu kiến thì cứ tiếp tục đi, Vũ Kiến Văn này nhất định sẽ trở thành rồng.” Bỗng nhiên khí thế của hắn lên rất cao, làm bọn đồng học xung quanh có cảm giác người trước mai sau sẽ có thành tựu bất phàm.
Sự tự tin này hoàn toàn đến từ Thiên giai công pháp hắn nắm trong tay, cộng với việc phụ thân sắp có được mối làm ăn có thể nói là cực phẩm. Lúc này Vũ Kiến Văn cảm thấy cả thiên địa như đang lấy hắn làm trung tâm mà xoay quanh vậy.
“Ha hả, lão đại à, về chuyện huynh nhờ, chúng ta đã điều tra kỹ về tên nhóc tân đệ tử của Quang Huy tông đó rồi.” Gã đệ tử đang nói thì bị Vũ Kiến Văn cắt ngang: “Dừng dừng, lúc này thông tin đó chẳng còn quan trọng nữa.”
Hắn vỗ vai tên đồng học: “Làm người phải biết nhìn lên bầu trời, ai lại để lũ sâu kiến bên dưới làm phân tâm.” Vũ Kiến Văn đổ mồ hôi trong lòng, trước là hắn có mắt như mù mới đi trêu chọc, cũng may đối phương không so đo mà vẫn hợp tác với nhà mình, cho hắn cơ hội thay vận đổi đời, hắn còn đang nghĩ cách để thân thiết hơn với bọn họ đây.
“Không nói chuyện với các ngươi nữa, ta phải đi tu luyện đây.” Vũ Kiến Văn bỏ đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của đồng bọn.
Tất cả không biết bản thân đã bị một nhân vật trong bóng tối chú ý.
“Làm người phải biết nhìn lên bầu trời sao? Ha ha, thú vị, không biết từ bao giờ dòng thứ Vũ gia ta lại xuất hiện một đứa trẻ thế này, có điều tu vi quá thấp.”
Sau lưng bóng đen này, một nữ tỳ liền xuất hiện, nàng ta quỳ rạp bẩm báo: “Tam gia, hôm nay ngài có hẹn với gia chủ Đàm gia bàn việc hợp tác sản xuất vũ khí, hiện ông ta đã tới.”
“Đã biết, ngươi điều tra cho ta thằng nhóc của dòng thứ đó, một đứa trẻ có ý chí thế này, ta không tin thành tựu chỉ dừng lại đây.”
“Tuân lệnh.”
Tại đan phòng của Vũ Nguyên tông, một tân đệ tử vì làm nổ lò luyện đan nên bị đám đệ tử và lão sư trách phạt.
Vị tân đệ tử đó liền bị giáng xuống làm tạp vụ, hắn buồn bã khi bị kéo ra khỏi đan phòng, đến chỗ của các tạp vụ, chịu những ánh mắt hả hê khinh bỉ từ xung quanh.
Ngoại môn đệ tử đã bị tông môn coi thường, còn đệ tử tạp vụ thì chính là tồn tại không đáng nhắc đến, chỉ làm những công việc phục vụ cho sinh hoạt cao tầng như giặt giũ quần áo, dọn nhà vệ sinh, khuân vác vận chuyển... Hệ thống tạp vụ này không chỉ có Vũ Nguyên tông mà các tông môn khác cũng duy trì theo, duy chỉ có Quang Huy tông là không bởi nhân sự quá ít ỏi.
“Lại một tên nhóc nữa, năm nay đan phòng chỉ thu được một trăm đan sư. Hừm...” Quản sự đám đệ tử tạp vụ đang giải quyết giấy tờ: “Tạp vụ đã vượt quá nhu cầu sử dụng rồi, ta phải xin chỉ thị bên trên giảm bớt nhân sự thôi.”
Một đám tạp vụ tập hợp những đệ tử mười, mười lăm tuổi đang đưa một đống quần áo cho một đứa trẻ bảy tuổi, bọn họ cười nói: “Văn Linh, cố lên, giặt xong đám đồ này ngươi có thể ăn cơm trưa rồi.”
Văn Linh là một trong những tân đệ tử không vượt qua được khảo hạch. Hắn xuất thân hàn môn, cả gia đình còn ở được trong thành hay không chính là dựa vào Vũ Nguyên tông này, nên hắn cầu xin tông môn lưu lại mình, trở thành tạp vụ.
Văn Linh nhận lấy đống đồ, hắn vừa sờ lên con dao nhỏ trạm trổ tinh xảo trong người vừa cắn răng: “Chỉ có bảy năm... Ta nhất định phải trở thành đệ tử ngoại môn.” Đây là kỷ vật mà ngoại tổ phụ tặng hắn.
Ngoại tổ phụ và nội tổ phụ của hắn đều là linh sư ưu tú tới từ bên ngoài, nhờ vậy mà Văn gia nhỏ bé mới được lưu lại thành. Thế nhưng thế sự khắc nghiệt, hai người không may mất mạng trong cuộc nổi dậy của ác xà năm năm trước, một nhà liền mất đi ô dù, nếu đời sau không sinh ra linh sư ưu tú, thì phải rời khỏi thành.
Đây chính là chỗ khắc nghiệt của thành Thăng Long.
Vì sợ bên trên đổi ý nên dù chỉ bảy tuổi, Văn Linh đã làm bao nhiêu công việc nặng nhọc của đám tạp vụ kia, bị bọn họ bắt nạt cũng không dám nói gì, bị cắt xén phần ăn dẫn đến cả người gầy trơ xương, một ngày cũng không dám ngủ quá hai canh giờ.
Tuần thứ ba khi làm tạp vụ, vừa hoàn thành công việc giặt áo thì Văn Linh nghe thấy vài người đang trò chuyện: “Ngươi biết gì chưa, quản sự muốn cắt giảm tạp vụ đấy.”
“Bảo sao, hai ngày trước ta thấy khẩu phần ăn bị cắt giảm đã sinh nghi rồi... Vậy ai bị buộc phải rời đi?”
“Ta nghe đâu là đám tạp vụ đến tuổi xuất sơn với đám bị đánh giá là không có khả năng làm việc. Ha ha, như vậy là chúng ta sắp được ăn nhiều hơn rồi.”
Nghe đến đây, Văn Linh có cảm giác bất an, tim bị ép đến khó thở. Chuyện hắn không mong muốn nhất đã xảy ra vào ban trưa, hắn bị đám tạp vụ lâu năm vây quanh: “Văn Linh, có chỉ thị từ quản sự phòng, ông ta yêu cầu ngươi rời tông môn.”
Lúc này Văn Linh đã không nhịn được nữa, hắn gầm lên: “Tại sao? Tại sao người rời đi là ta chứ? Ba tuần qua ta đã làm việc không ngừng, các người chỉ ở đó đẩy hết việc cho ta, ăn đồ ăn của ta? Tại sao bây giờ ta là người phải đi?”
“Tại sao à?” Một tên tạp vụ đạp Văn Linh một cái ngã xa ra đất, với cơ thể gầy yếu đó, hắn làm gì chịu nổi mà phun cả máu. Tên tạp vụ kia khinh bỉ: “Ngươi thậm chí còn chẳng phải là linh sư, kẻ vô dụng như ngươi tất nhiên sẽ bị loại bỏ rồi.”
Quả thật Văn Linh không vượt qua khảo hạch trở thành linh sư, còn bọn tạp vụ lâu năm này có tên còn là linh Đồ nhất tinh, so sánh hai bên quá chênh lệch.
Văn Linh bỗng rơi lệ, hắn ôm cái bụng đau của mình mà chạy đi, không còn đoái hoài tới những ánh mắt khinh bỉ phía sau. Văn Linh chạy một mạch xuống chân núi, hắn lẩn vào bụi cây ngồi khóc.
“Hức... Hức... ta vô dụng quá... Hức...” Văn Linh chợt cảm thấy áp lực quá nặng nề, bản thân quá nhỏ bé, gặp phải con sóng lớn thế này tâm lí hắn đã gãy vụn. Hắn lấy con dao kỷ vật ra.
Một đứa trẻ bảy tuổi đời, cái tuổi còn hồn nhiên ngây thơ lại có thể nghĩ đến cái chết.
Hắn hướng dao về ngực mình, nhìn trời mà khóc: “Hức... Cha, mẹ, hài nhi vô dụng quá. Hức...”
Dao sắp rơi tới ngực thì một cục đá từ đâu bắn tới, Văn Linh đang ngơ ngác liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo: “Nếu tự vẫn, ngươi có từng nghĩ tới thân nhân của ngươi chưa?”
“Hức... Ta... Một kẻ kém cỏi như ta chỉ làm họ thất vọng... Hức...” Nước mắt Văn Linh vẫn rơi lã chã.
Chí Nam nhảy từ trên cao xuống, đấm vai hắn: “Ngươi đã có can đảm tự sát, tại sao không có can đảm mà sống tiếp?”
“Đến Quang Huy tông đi, chúng ta cần những người có tâm tính như ngươi.”
“Hả, đó không phải là tông môn kém cỏi nhất sao?” Văn Linh vừa lau nước mắt vừa hỏi vặn.
“Ha ha, đó là bởi ta chưa xuất hiện. Sẽ sớm thôi, Quang Huy tông sẽ trở thành đệ nhất tông môn một lần nữa.” Sự tự tin của Chí Nam như mê hoặc Văn Linh, không hiểu sao lại khiến hắn có cảm giác tương lai của bản thân phải là ở nơi ấy.
Văn Linh cứ như thế bị Chí Nam lôi đến Quang Huy tông. Ở trước của tông môn đã có bảy tám đứa trẻ tầm tuổi hai người đang đứng chờ. Tất cả bọn họ đều có hoàn cảnh tương tự Văn Linh, tới từ những tông môn kia và quan trọng hơn, đời trước của bọn họ Chí Nam đều quen biết cả.
Nhìn cảnh này, Chí Nam ngẫm nghĩ: “Vinh quang của Quang Huy tông đời trước quá lớn, là tông môn đệ nhất của cả Thăng Long vực nên có thừa tài nguyên nuôi dưỡng những đệ tử thiên phú kém, đời này vẫn còn rất nhiều đại tông môn bên ngoài thành, tài nguyên không đủ, cạnh tranh khốc liệt.”
“Nhưng kẻ yếu có con đường của kẻ yếu, hơn nữa còn có ta.”
Cả bọn cùng bước vào thì gặp phải Bùi Tùng Quân, hắn nhìn đến Chí Nam rồi nhìn đám trẻ kia một lượt, tươi cười nói: “Chí Nam hiền đệ, ngươi không lo tu hành lại có thời gian rảnh rỗi đi kết bạn tứ phương nhỉ.”
Theo hắn quan sát, tu vi của đám trẻ này chỉ ở hàng nhập môn, đại điển nhập môn đã qua lâu rồi mà chỉ bước được đến đây cũng chỉ là hạng phế vật, khả năng cao là bị đào thải khỏi tông môn rồi. Hắn lẩm bẩm: “Vật họp theo loài.”
“Khiến Bùi sư huynh quan tâm rồi, nếu ta chăm chỉ hơn thì bây giờ đã là linh Đồ bát tinh rồi.” Chí Nam đáp lời khiến btq hơi nổi gân xanh, nhưng hắn vẫn giữ bình tĩnh: “Ngươi dám tự ý đem đệ tử tông môn khác tới, ta sẽ báo lên tông chủ xử phạt ngươi.”
Bỗng một cước pháp mang theo lôi điện giáng vào bụng Bùi Tùng Quân, đá bay hắn ngã xa ra đất. Chí Nam đứng đó nhìn cảnh tượng thảm hại của hắn mà nói:
“Công cuộc tái thiết vinh quang của ông môn, đầu tiên nên loại bỏ đám sâu mọt.”
Đệ tử muốn nhập môn phải có thiên phú đạt lục phẩm hoặc tài lực hậu phương vững chắc để bắt lấy số danh ngạch ít ỏi mỗi năm. Tuy nhiên đa số đều dừng lại ở ngoại môn đệ tử, muốn trở thành nội môn phải thuộc hàng tinh anh.
Phía trên đó chính là đệ tử chân truyền của các trưởng lão, là tinh anh trong tinh anh, đây là những đệ tử ngoài thiên phú bất phàm ra còn có thành tựu không nhỏ đối với tông môn hoặc là ái đồ của các trưởng lão.
Cuối cùng đứng trên tất cả chính là đệ tử chân truyền của tông chủ, là vị trí nặng nhất đại diện cho tiếng nói của toàn bộ đệ tử Vũ Nguyên tông, là nhân vật tôn quý nhất. Cho đến nay từ khi Vũ Hàn Bân ngồi lên vị trí tông chủ, chưa từng chọn ra đệ tử chân truyền.
“Đây chẳng phải là những kiến thức thông thường sao, Kiến Văn sư huynh, sao ngươi lại đi hỏi ta những cái này.” Gã đồng học của Vũ Kiến Văn thắc mắc.
“Nói vậy ta sẽ là người đầu tiên sao?” Vũ Kiến Văn lẩm bẩm, sau đó vỗ vai gã đồng học kia: “Ha hả, lão đệ, lúc trước ta không có bổn sự, biết những cái này cũng vô dụng, nhưng giờ thì khác rồi, chẳng mấy chốc sư huynh các ngươi sẽ là người đầu tiên trở thành đệ tử chân truyền.”
“Lão đại à, có ước mơ là tốt, nhưng ta khuyên huynh không nên mơ tưởng thứ ngoài tầm với của mình chứ?” Một đồng học khác hơi cười nói: “Tối hôm trước chúng ta gặp phải Vũ Vô Khuyết sư huynh còn phải chạy như chó nhà có tang mà.”
Một gã đệ tử khác thấy Vũ Kiến Văn sắp phát hỏa thì vội bịt miệng tên kia lại, cười xoa dịu: “Lão đại à, chúng ta bây giờ chẳng phải tốt lắm sao, chấn áp các đệ tử ngoại môn, hàng tháng có tiền thưởng rượu thịt, có thể thoải mái sinh tồn.”
Hắn bị Vũ Kiến Văn đấm một cái vào vai, lại nghe càm ràm: “Hừ, đúng là một đám không có chí tiến thủ, là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, sống không thẹn với chính mình chứ.”
“Các ngươi muốn sống như sâu kiến thì cứ tiếp tục đi, Vũ Kiến Văn này nhất định sẽ trở thành rồng.” Bỗng nhiên khí thế của hắn lên rất cao, làm bọn đồng học xung quanh có cảm giác người trước mai sau sẽ có thành tựu bất phàm.
Sự tự tin này hoàn toàn đến từ Thiên giai công pháp hắn nắm trong tay, cộng với việc phụ thân sắp có được mối làm ăn có thể nói là cực phẩm. Lúc này Vũ Kiến Văn cảm thấy cả thiên địa như đang lấy hắn làm trung tâm mà xoay quanh vậy.
“Ha hả, lão đại à, về chuyện huynh nhờ, chúng ta đã điều tra kỹ về tên nhóc tân đệ tử của Quang Huy tông đó rồi.” Gã đệ tử đang nói thì bị Vũ Kiến Văn cắt ngang: “Dừng dừng, lúc này thông tin đó chẳng còn quan trọng nữa.”
Hắn vỗ vai tên đồng học: “Làm người phải biết nhìn lên bầu trời, ai lại để lũ sâu kiến bên dưới làm phân tâm.” Vũ Kiến Văn đổ mồ hôi trong lòng, trước là hắn có mắt như mù mới đi trêu chọc, cũng may đối phương không so đo mà vẫn hợp tác với nhà mình, cho hắn cơ hội thay vận đổi đời, hắn còn đang nghĩ cách để thân thiết hơn với bọn họ đây.
“Không nói chuyện với các ngươi nữa, ta phải đi tu luyện đây.” Vũ Kiến Văn bỏ đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của đồng bọn.
Tất cả không biết bản thân đã bị một nhân vật trong bóng tối chú ý.
“Làm người phải biết nhìn lên bầu trời sao? Ha ha, thú vị, không biết từ bao giờ dòng thứ Vũ gia ta lại xuất hiện một đứa trẻ thế này, có điều tu vi quá thấp.”
Sau lưng bóng đen này, một nữ tỳ liền xuất hiện, nàng ta quỳ rạp bẩm báo: “Tam gia, hôm nay ngài có hẹn với gia chủ Đàm gia bàn việc hợp tác sản xuất vũ khí, hiện ông ta đã tới.”
“Đã biết, ngươi điều tra cho ta thằng nhóc của dòng thứ đó, một đứa trẻ có ý chí thế này, ta không tin thành tựu chỉ dừng lại đây.”
“Tuân lệnh.”
Tại đan phòng của Vũ Nguyên tông, một tân đệ tử vì làm nổ lò luyện đan nên bị đám đệ tử và lão sư trách phạt.
Vị tân đệ tử đó liền bị giáng xuống làm tạp vụ, hắn buồn bã khi bị kéo ra khỏi đan phòng, đến chỗ của các tạp vụ, chịu những ánh mắt hả hê khinh bỉ từ xung quanh.
Ngoại môn đệ tử đã bị tông môn coi thường, còn đệ tử tạp vụ thì chính là tồn tại không đáng nhắc đến, chỉ làm những công việc phục vụ cho sinh hoạt cao tầng như giặt giũ quần áo, dọn nhà vệ sinh, khuân vác vận chuyển... Hệ thống tạp vụ này không chỉ có Vũ Nguyên tông mà các tông môn khác cũng duy trì theo, duy chỉ có Quang Huy tông là không bởi nhân sự quá ít ỏi.
“Lại một tên nhóc nữa, năm nay đan phòng chỉ thu được một trăm đan sư. Hừm...” Quản sự đám đệ tử tạp vụ đang giải quyết giấy tờ: “Tạp vụ đã vượt quá nhu cầu sử dụng rồi, ta phải xin chỉ thị bên trên giảm bớt nhân sự thôi.”
Một đám tạp vụ tập hợp những đệ tử mười, mười lăm tuổi đang đưa một đống quần áo cho một đứa trẻ bảy tuổi, bọn họ cười nói: “Văn Linh, cố lên, giặt xong đám đồ này ngươi có thể ăn cơm trưa rồi.”
Văn Linh là một trong những tân đệ tử không vượt qua được khảo hạch. Hắn xuất thân hàn môn, cả gia đình còn ở được trong thành hay không chính là dựa vào Vũ Nguyên tông này, nên hắn cầu xin tông môn lưu lại mình, trở thành tạp vụ.
Văn Linh nhận lấy đống đồ, hắn vừa sờ lên con dao nhỏ trạm trổ tinh xảo trong người vừa cắn răng: “Chỉ có bảy năm... Ta nhất định phải trở thành đệ tử ngoại môn.” Đây là kỷ vật mà ngoại tổ phụ tặng hắn.
Ngoại tổ phụ và nội tổ phụ của hắn đều là linh sư ưu tú tới từ bên ngoài, nhờ vậy mà Văn gia nhỏ bé mới được lưu lại thành. Thế nhưng thế sự khắc nghiệt, hai người không may mất mạng trong cuộc nổi dậy của ác xà năm năm trước, một nhà liền mất đi ô dù, nếu đời sau không sinh ra linh sư ưu tú, thì phải rời khỏi thành.
Đây chính là chỗ khắc nghiệt của thành Thăng Long.
Vì sợ bên trên đổi ý nên dù chỉ bảy tuổi, Văn Linh đã làm bao nhiêu công việc nặng nhọc của đám tạp vụ kia, bị bọn họ bắt nạt cũng không dám nói gì, bị cắt xén phần ăn dẫn đến cả người gầy trơ xương, một ngày cũng không dám ngủ quá hai canh giờ.
Tuần thứ ba khi làm tạp vụ, vừa hoàn thành công việc giặt áo thì Văn Linh nghe thấy vài người đang trò chuyện: “Ngươi biết gì chưa, quản sự muốn cắt giảm tạp vụ đấy.”
“Bảo sao, hai ngày trước ta thấy khẩu phần ăn bị cắt giảm đã sinh nghi rồi... Vậy ai bị buộc phải rời đi?”
“Ta nghe đâu là đám tạp vụ đến tuổi xuất sơn với đám bị đánh giá là không có khả năng làm việc. Ha ha, như vậy là chúng ta sắp được ăn nhiều hơn rồi.”
Nghe đến đây, Văn Linh có cảm giác bất an, tim bị ép đến khó thở. Chuyện hắn không mong muốn nhất đã xảy ra vào ban trưa, hắn bị đám tạp vụ lâu năm vây quanh: “Văn Linh, có chỉ thị từ quản sự phòng, ông ta yêu cầu ngươi rời tông môn.”
Lúc này Văn Linh đã không nhịn được nữa, hắn gầm lên: “Tại sao? Tại sao người rời đi là ta chứ? Ba tuần qua ta đã làm việc không ngừng, các người chỉ ở đó đẩy hết việc cho ta, ăn đồ ăn của ta? Tại sao bây giờ ta là người phải đi?”
“Tại sao à?” Một tên tạp vụ đạp Văn Linh một cái ngã xa ra đất, với cơ thể gầy yếu đó, hắn làm gì chịu nổi mà phun cả máu. Tên tạp vụ kia khinh bỉ: “Ngươi thậm chí còn chẳng phải là linh sư, kẻ vô dụng như ngươi tất nhiên sẽ bị loại bỏ rồi.”
Quả thật Văn Linh không vượt qua khảo hạch trở thành linh sư, còn bọn tạp vụ lâu năm này có tên còn là linh Đồ nhất tinh, so sánh hai bên quá chênh lệch.
Văn Linh bỗng rơi lệ, hắn ôm cái bụng đau của mình mà chạy đi, không còn đoái hoài tới những ánh mắt khinh bỉ phía sau. Văn Linh chạy một mạch xuống chân núi, hắn lẩn vào bụi cây ngồi khóc.
“Hức... Hức... ta vô dụng quá... Hức...” Văn Linh chợt cảm thấy áp lực quá nặng nề, bản thân quá nhỏ bé, gặp phải con sóng lớn thế này tâm lí hắn đã gãy vụn. Hắn lấy con dao kỷ vật ra.
Một đứa trẻ bảy tuổi đời, cái tuổi còn hồn nhiên ngây thơ lại có thể nghĩ đến cái chết.
Hắn hướng dao về ngực mình, nhìn trời mà khóc: “Hức... Cha, mẹ, hài nhi vô dụng quá. Hức...”
Dao sắp rơi tới ngực thì một cục đá từ đâu bắn tới, Văn Linh đang ngơ ngác liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo: “Nếu tự vẫn, ngươi có từng nghĩ tới thân nhân của ngươi chưa?”
“Hức... Ta... Một kẻ kém cỏi như ta chỉ làm họ thất vọng... Hức...” Nước mắt Văn Linh vẫn rơi lã chã.
Chí Nam nhảy từ trên cao xuống, đấm vai hắn: “Ngươi đã có can đảm tự sát, tại sao không có can đảm mà sống tiếp?”
“Đến Quang Huy tông đi, chúng ta cần những người có tâm tính như ngươi.”
“Hả, đó không phải là tông môn kém cỏi nhất sao?” Văn Linh vừa lau nước mắt vừa hỏi vặn.
“Ha ha, đó là bởi ta chưa xuất hiện. Sẽ sớm thôi, Quang Huy tông sẽ trở thành đệ nhất tông môn một lần nữa.” Sự tự tin của Chí Nam như mê hoặc Văn Linh, không hiểu sao lại khiến hắn có cảm giác tương lai của bản thân phải là ở nơi ấy.
Văn Linh cứ như thế bị Chí Nam lôi đến Quang Huy tông. Ở trước của tông môn đã có bảy tám đứa trẻ tầm tuổi hai người đang đứng chờ. Tất cả bọn họ đều có hoàn cảnh tương tự Văn Linh, tới từ những tông môn kia và quan trọng hơn, đời trước của bọn họ Chí Nam đều quen biết cả.
Nhìn cảnh này, Chí Nam ngẫm nghĩ: “Vinh quang của Quang Huy tông đời trước quá lớn, là tông môn đệ nhất của cả Thăng Long vực nên có thừa tài nguyên nuôi dưỡng những đệ tử thiên phú kém, đời này vẫn còn rất nhiều đại tông môn bên ngoài thành, tài nguyên không đủ, cạnh tranh khốc liệt.”
“Nhưng kẻ yếu có con đường của kẻ yếu, hơn nữa còn có ta.”
Cả bọn cùng bước vào thì gặp phải Bùi Tùng Quân, hắn nhìn đến Chí Nam rồi nhìn đám trẻ kia một lượt, tươi cười nói: “Chí Nam hiền đệ, ngươi không lo tu hành lại có thời gian rảnh rỗi đi kết bạn tứ phương nhỉ.”
Theo hắn quan sát, tu vi của đám trẻ này chỉ ở hàng nhập môn, đại điển nhập môn đã qua lâu rồi mà chỉ bước được đến đây cũng chỉ là hạng phế vật, khả năng cao là bị đào thải khỏi tông môn rồi. Hắn lẩm bẩm: “Vật họp theo loài.”
“Khiến Bùi sư huynh quan tâm rồi, nếu ta chăm chỉ hơn thì bây giờ đã là linh Đồ bát tinh rồi.” Chí Nam đáp lời khiến btq hơi nổi gân xanh, nhưng hắn vẫn giữ bình tĩnh: “Ngươi dám tự ý đem đệ tử tông môn khác tới, ta sẽ báo lên tông chủ xử phạt ngươi.”
Bỗng một cước pháp mang theo lôi điện giáng vào bụng Bùi Tùng Quân, đá bay hắn ngã xa ra đất. Chí Nam đứng đó nhìn cảnh tượng thảm hại của hắn mà nói:
“Công cuộc tái thiết vinh quang của ông môn, đầu tiên nên loại bỏ đám sâu mọt.”
Danh sách chương