Màn đêm buông xuống, ánh lửa lập lờ được thắp lên dưới chân núi ngũ đại tông môn, một bóng đen lướt qua màn đêm, nhanh như một cơn gió thổi bay những chiếc lá trên đất.

Các tửu lâu vẫn hoạt động, đón tiếp khách nhân ra vào đông đảo, mùi rượu thịt pha trộn cùng tiếng đàn của giai nhân, tạo nên bầu không khí bay bổng, như chốn thần tiên giữa nhân gian.

Vũ Kiến Văn, kẻ gây sự với các đệ tử Quang Huy tông ban sáng, đang ngồi thưởng nhạc cùng đám đồng học. Bọn họ rất biết hưởng thụ, bên cạnh ai cũng là một nữ hầu, riêng Vũ Kiến Văn thì hai bên tay là hai vị mỹ nữ, kẻ hầu rượu kẻ đút thức ăn. Khuôn mặt hắn vô cùng thỏa mãn.

“Ha ha, ngươi phải nhìn thấy mặt đám phế vật Quang Huy tông lúc đó, chỉ cần Kiến Văn lão đại thở một hơi đã xanh mặt cả đám rồi.” Một gã đệ tử Vũ Nguyên tông vuốt mông ngựa.

“Lão đại uy vũ, tiểu đệ kính huynh một ly.” Đệ tử khác cầm bình rượu ngon lên, trưng ra khuôn mặt hèn mọn muốn rót rượu.

Vũ Kiến Văn vô cùng hưởng thụ cảm giác là trung tâm của tất cả, giơ ly rượu lên để đệ tử kia rót cho mình, đưa lên miệng uống khà một hơi, vui vẻ nói: “Bổn đại gia không muốn phải gây sự với đám cỏ dại ven đường, tuy nhiên thằng nhóc đệ tử mới nhú kia đúng là chưa thấy cao thái sơn, ta phải dạy hắn đạo làm người.”

“Đúng đúng, tông môn cấm gây sự, nhưng nếu tới Ngũ Tông Tranh Bá cuối năm, không cần đại ca ra tay, gặp được hắn ta sẽ dạy cho hắn một bài học, để hắn và cái tông môn kia biết vị trí của mình.”

Vũ Kiến Văn có hơi men, hắn quay sang một mỹ nữ, định chộp lấy bờ môi rồi hôn xuống thì mỹ nữ kia dùng cái tay thon gọn che miệng hắn, cất giọng quyến rũ: “Công tử, chuyện này không hợp quy tắc quán ta, nhưng nếu ngài ra thêm tiền...”

“Ha hả, tiểu yêu tinh.” Vũ Kiến Văn bắt lấy khuôn mặt mịm màn của nàng ta, nói: “Ngươi có biết bổn công tử là ai không hả, ta là tộc nhân Vũ gia đấy, ở cái thành này chúng ta nói một là một, không có hai. Nếu ngươi chiều gia, muốn hái sao trên trời gia cũng hái cho ngươi.”

Mỹ nữ kia chỉ là linh Đồ nhị tinh, làm sao chống lại sức lực của linh Đồ thất tinh như Vũ Kiến Văn được. Đúng lúc hắn sắp đạt được ý đồ thì một thiếu niên bước vào quán, sau lưng hắn là ba bảo tiêu với thân hình lực lưỡng, kẻ nào cũng là bậc linh Sĩ.

Trong khi Vũ Kiến Văn đang ve vãn nữ nhân thì đám bạn của hắn đã bị khí thế của ba kẻ kia dọa chạy, tới lúc tên thiếu kia lại gần thì Vũ Kiến Văn mới nhận ra người, sững sờ đứng dậy hành lễ: “Thuộc hạ ra mắt nhị công tử.”

Thiếu niên trước mắt là Vũ Vô Khuyết, con trai của nhị phòng Vũ gia Vũ Minh Đức. Hắn là tộc nhân dòng chính Vũ gia, quan hệ chính thứ trong tộc có thể nói như người hầu và chủ nhân và tên này là kẻ đã bắt nạt Vũ Kiến Văn từ khi sinh ra tới giờ.

“Ồ Vũ Kiến Văn, ngươi mà cũng có tiền thưởng rượu nơi này sao?” Giọng nói mỉa mai chứa đựng sự khinh thường.

“Bẩm công tử, là đồng môn của tiểu nhân mời rượu, thuộc hạ chỉ đi theo hưởng lạc.” Vũ Kiến Văn quỳ hai chân xuống trước mặt, với thân phận của hắn, của phụ thân hắn ở Vũ gia thì không hề có đủ ngân lượng để tới nơi xa hoa như thế này, cho nên trong tối đã làm không ít chuyện. Hắn tuyệt không thể nói ra.

“Ha, hôm nay bổn công tử có chuyện vui, không muốn nhiều lời với ngươi nữa.” Vũ Vô Khuyết lấy chân đạp Vũ Kiến Văn ra, một đạp của linh Đồ bát tinh khiến Vũ Kiến Văn ngã ra đất, phải thổ huyết, hắn nghiến răng hộc máu, lập tức che giấu cảm xúc đi.

Vũ Vô Khuyết ngồi vào chỗ của Vũ Kiến Văn, tay khoác vai mỹ nhân. Hắn cũng là khách quen của tửu lâu này, hai vị mỹ nữ kia lập tức sáng mắt: “Vũ công tử, ngài đến rồi, thiếp thân đợi thật lâu.”

“Đêm xuân còn dài, hôm nay tiểu gia thật may mắn được thưởng rượu cùng hai vị mỹ nữ.” Giọng nói trầm thấp kết hợp với khuôn mặt yêu nghiệt làm hai mỹ nữ không khỏi đỏ mặt.

Hắn nhìn Vũ Kiến Văn quỳ trên đất, vừa cầm ly rượu liền nốc một ngụm, vừa ép hôn mỹ nữ bên trái. Rượu từ miệng hắn chảy xuống, chiếc lưỡi dính đầy tơ bạc của hai người quấn quýt triền miên, cánh tay không an phận lùa vào vạt áo, làm lộ ra nơi đỏ hồng mẫn cảm khiến xung quanh phải xấu hổ lẫn ghen tị.

Mỹ nữ xụi lơ trong vòng tay nam tính, mặt cho hắn nhào nặn nhũ hoa trước ánh mắt nhiều người.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt như thế, đã chạm đến lòng tự trọng của nam nhân. Vũ Kiến Văn không nhịn được mà bỏ chạy ra ngoài, để lại ánh mắt khinh miệt của Vũ Vô Khuyết phía sau.

Ở bên ngoài đường xá, Vũ Kiến Văn vừa đi với khuôn mặt đầy phẫn uất hận thù. Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, trước mặt bằng hữu lẫn khách quý, giai nhân mà hắn phải quỳ rạp hèn mọn, lòng tự tôn của đấng nam nhân bị chà đạp.

Hắn đập tường, nghiến răng: “Khốn khiếp, chỉ vì ngươi là con trai của nhị gia, ăn bao nhiêu đan dược mới có một thân tu vi như vậy. Nếu như ta có thiên phú mạnh hơn, có tài nguyên tốt hơn, ta sẽ giẫm đạp, sẽ nghiền nát ngươi.”

Tuy phẫn uất như thế, nhưng Vũ Kiến Văn thừa hiểu sự chênh lệch của hai bên lớn thế nào. Hắn ngửa mặt lên trời: “Lão phụ thân vô dụng chỉ là một linh Sĩ phổ thông, chỉ cung cấp cho ta được chút tài nguyên ít ỏi, trong khi phụ thân hắn là một thiên tài sắp chạm tới linh Sĩ thập tinh, tương lai có thể là Tướng lĩnh trụ cột của Vũ gia.”

“Đúng là bất công.”

Hắn đấm tường một cái nữa, phát tiết nỗi lòng rồi bước đi mà không hay biết rằng có một ánh mắt đã quan sát hết thảy mọi chuyện.

Chí Nam nhếch môi: “Thật sự là vận may bất ngờ, ta còn nghĩ rằng bản thân phải đau đầu để tìm kẻ thích hợp thì trước mắt đã xuất hiện.”

Vũ Kiến Văn băng qua đường tắt trở về Vũ phủ thì bị một bàn tay kéo vào trong hẻm, hắn chưa kịp nhìn rõ là ai thì một nắm đấm in sâu vào bụng, đánh bay hắn đi.

Phụt! Vũ Kiến Văn ói hết cả rượu thịt trong người, phẫn nộ muốn nhìn xem là kẻ nào ra tay đánh lén.

“Là ngươi, tên đệ tử mới của Quang Huy tông.” Dưới ánh đèn lồng mờ nhạt, một thân ảnh non nớt hiện ra trước mắt.

“Chẳng phải đây là đệ tử tinh anh của Vũ Nguyên tông sao? Đến một đấm này cũng không chịu nổi, đúng là phế vật.” Chí Nam cười khinh bỉ.

“Thằng nhãi ranh.” Vũ Kiến Văn đứng bật dậy, tung một đấm đầy phẫn nộ nhưng dễ dàng bị Chí Nam hóa giải và phản đòn.

Bao nhiêu công kích của Vũ Kiến Văn đều không thể gây ra thương tổn cho Chí Nam, còn mỗi lần Chí Nam phản đòn Vũ Kiến Văn chỉ biết co cụm.

“Ta là linh Đồ thất tinh, không lí nào lại thua một tên đệ tử mới nhập môn.” Vũ Kiến Văn bị đấm đến nôn hết sạch rượu đi, lúc này hắn đã có phần tỉnh táo, đã nhận ra lực đạo của nắm đấm vừa rồi.

“Ngươi lại là linh Đồ lục tinh? Không thể nào, ngươi còn chưa nhập môn được một tháng, sao có thể...” Nghĩ đến điều gì đó, Vũ Kiến Văn chỉ vào mặt Chí Nam, nghiến răng: “Ngươi đã luyện tà công, chắc chắn ngươi đã luyện tà công.”

“Ta nhất định sẽ bẩm báo lên trên, trục xuất ngươi khỏi thành.” Chỉ có một cách giải thích lí do vì sao tu vi lại thăng tiến nhanh đến thế.

“Tên này đúng là ngu ngốc, càng hợp ý ta.” Chí Nam cười khẩy, bẻ đốt tay: “Nếu bị phát hiện rồi, ta phải giết ngươi ở đây thôi.”

Lúc này Vũ Kiến Văn mới biết mình lỡ lời rồi, hắn muốn chạy mà cơ thể bị đánh cho tê rần, không có sức phản kháng, bèn vội xua tay: “Tiểu huynh đệ hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Ta là người của Vũ gia, chỉ cần ngươi thả ta đi, ta đảm bảo sẽ không hé răng nửa lời.”

Nhìn thấy Chí Nam dửng dưng, tim Vũ Kiến Văn ngưng lại, sợ rằng mình sắp bị thủ tiêu thì Chí Nam mở lời: “Ngươi muốn mạnh hơn không?”

“Cái gì?”

“Ngươi muốn biết vì sao ta có thể thăng tiến nhanh đến vậy không?”

“Muốn, ta muốn...” Vũ Kiến Văn trả lời theo bản năng.

Chí Nam lấy ra một quyển trục, nói: “Trong tay của ta là quyển Thiên giai công pháp cuối cùng của Quang Huy tông, nhờ có nó ta đã có tu vi vượt trội.”

“Không thể nào, năm đó tất cả bí tịch, công pháp cao giai của tông môn các người đều nộp cho thành để chuộc lỗi, tại sao vẫn còn một quyển Thiên...” Bỗng Vũ Kiến Văn trợn mắt: “Là Thiên giai công pháp, công pháp của tôn Hoàng?”

“Sao có thể...”

“Sao lại không?” Chí Nam nói: “Xét về lịch sử, Quang Huy tông chúng ta tồn tại còn lâu hơn cả bốn tôn môn khác, nội tình sâu cạn ra sao, ngoại nhân như các ngươi sao có thể biết được.”

“Hừ, ngươi vẫn còn muốn lừa ta sao? Ngay cả thành chủ cũng chỉ sở hữu công pháp Địa giai.” Một tên đầu óc ngu muội như Vũ Kiến Văn, trong lúc này tự nhiên lại sáng suốt bất thường.

Chí Nam lập tức xé nửa quyển trục ra, đưa tới trước mặt Vũ Kiến Văn, nói: “Mười khối tinh thạch thượng phẩm và ngươi có thể thử nghiệm nó.”

Miệng nói là không tin, nhưng đứng trước một tạo vật cấp bậc này, Vũ Kiến Văn cũng không thể bình tĩnh suy xét. Hắn mở túi ra, phụ thân tham ô công quỹ, đưa cho hắn rất nhiều tinh thạch thượng phẩm, tuy mười khối là quá lớn nhưng nếu trước mắt là công pháp thật thì...

“Cầm lấy.” Cả hai tiền trao cháo múc. Vũ Kiến Văn vừa lấy được nửa bản công pháp vừa nhìn Chí Nam. Để trấn an hắn, Chí Nam nói: “Nếu ta muốn đánh chết ngươi, ta đã làm từ đầu.”

“Cũng phải. Là bản thân ta nghĩ nhiều rồi.” Vũ Kiến Văn vận dụng nửa bản công pháp kia, các huyệt đạo bắt đầu kết nối với nhau, hắn bắt đầu đếm các huyệt đạo, sau cùng thì kinh hãi lẩm bẩm.

“Công pháp Nhân giai tối đa 120 huyệt.”

“Địa giai tối đa 240 huyệt, vượt qua nó thì đương nhiên là...”

“Thiên giai công pháp...” Chí Nam trả lời thay, lại hỏi ngược: “Ngươi nên tập trung hiểu rõ nó.”

Vũ Kiến Văn bắt đầu nhận ra điều kỳ diệu tiếp theo, tốc độ hấp thu linh khí, nói đúng hơn là thiên phú của hắn trở nên mạnh mẽ hơn. Hắn nói: “Linh căn của ta thay đổi rồi?” so với trước đã như trời và đất, tim hắn đập thình thịch,

“Ha ha, phải, giờ ngươi đã sở hữu linh căn Thiên phẩm.” Chí Nam giơ nửa quyển còn lại, nói: “Nửa công pháp trong tay ta có tác dụng tái tạo, sản sinh đan điền. Có lẽ ngươi hiểu tầm quan trọng của nó.”

“Muốn có nó hãy thực hiện giao dịch với ta.”



Tại thế giới bên trên tinh không rộng lớn, nơi mà bị bao phủ bởi màn đêm vô tận, không có khái niệm ngày và đêm.

Giữa hằng hà sa số tinh thạch trôi nổi, một con quái vật với hình dạng kỳ dị đang nằm ngủ trên một tinh cầu. Ở nó tỏa ra thứ lực lượng tà ác ô uế, như u minh vô tận khiến chúng sinh phải sợ hãi.

Nó há cái miệng rộng lớn muốn ăn tươi nuốt sống cả thiên địa, cùng với vô số răng nhọn trải dài như những dãy núi, những lam hồn từ tinh cầu đang bay ra, bị nó hút toàn bộ. Khuôn mặt vô cùng thỏa mãn như nếm một bữa ăn ngon.

Bỗng nó nhận ra điều gì đó, thân hình trở nên méo mó, từ từ hóa thành một lão nhân. Lão ta nhắm mắt, yên thân như thế không biết bao nhiêu năm tháng rồi, bỗng một tia sáng lạ đậu lên giữa trán, làm lão mở mắt.

“Hửm, Hoàn Huyền? Hắn là kẻ nào ở dưới hạ giới, tại sao ta lại mất Linh của hắn?” Lão ta lấy một cái tinh bàn ra, vừa thi triển pháp chú vừa quan sát.

Hình ảnh một ngọn lửa bùng cháy thiêu rụi một lam hồn, có hai thân ảnh dửng dưng đứng đó, sau một lúc thì lam hồn bị hút vào một kiện bảo vật.

Sau một lúc thì khuôn mặt trở nên trầm trọng: “Đám giun dế bên dưới vẫn chưa bị tiêu diệt hết, lại có thể cắn ngược lại sao... Không đúng, hình ảnh này không đúng...”

Tinh bàn trước mặt xoay ngược làm lão đứng bật dậy: “Thời không dưới hạ giới đã bị cưỡng ép kéo lùi về quá khứ. Không có thời không chi Linh của Hoàn Huyền, lão phu cũng không thể phát giác...”

“Là đại nhân vật nào đã ra tay?” Lão ta dùng thuật pháp tra xét Linh của Hoàn Huyền, bỗng vô số hắc thủ bỏ qua khoản cách thời không, xuyên qua tinh không vô tận chụp lấy thân của lão.

Sái Bồn – Hoang Thủ Phệ Tiên! Lão quyết đoán phanh thây chính mình, hắc thủ cắn nuốt cả thân lẫn Linh của Hoàn Huyền, nó hóa thành một đầu Hắc Long, dùng cặp mắt đỏ tươi nhìn chằm lão rồi tan biến vào hư không.

Huyết nhục nặn ra thân thể khác của lão, ánh mắt lão trầm lại, hướng xuống mặt đất hòng nhìn về một nơi xa xăm: “Đã bao lâu rồi... Bổn tiên mới được nếm trải cảm giác bị thương này.”

“Dù có trải qua bao nhiêu tuế nguyệt, ta cũng không hề quên, tiên Pháp của chủ nhân Thương Triều, Thương Vương Thụ.”

“Lão ta vẫn còn sống, hơn nữa đã bước nửa chân vào cảnh giới kia rồi. Ta phải nhanh chóng báo cho Tiên Chủ.”

Lão hóa thành ánh sáng biến mất khỏi thung lũng này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện