Hạ An Nhiên đáy mắt đầy kinh ngạc, “Anh... sao anh biết?”

Lăng Mặc: “Loại não tàn như cô ấy, cô có thể chịu đựng được không?”

Hạ An Nhiên càng lúc càng không nói nên lời.

Ngày thường, Bùi Kì trông có vẻ là một tiểu thư đài cát, có đầu ốc.

Nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài.

Bản chất của cô ấy vẫn là người đơn thuần, rất dễ bị người khác lợi dụng.

Nói trắng ra, Bùi Kì được gia đình quá bao bọc che cho.

Còn Hạ An Nhiên lúc trước đã trải qua quá nhiều âm mưu đen tối trong cô nhi viện,đối mặt với người chị em vô tư vô tâm như vậy, sẽ luôn có chút lo lắng.

Cô không thể không đánh vài lần để cho cô ấy bắt đầu hiểu được thế nào là lòng người sâu thẳm.

Nhưng như Lăng Mặc đã nói, điều đó là vô ích.

Ngay cả đối phương cũng không biết rằng mình đang bị ăn đòn.

Hạ An Nhiên vốn dĩ đang tức giận tìm Lăng Mặc để tính sổ, cũng chậm rãi nguôi ngoại đi "Cô ấy tuy không quá thông minh, những tính tình thật ra rất tốt."

Lăng Mặc không thương tiếc tiếp tục chứng minh "Có thông minh hay không cũng không liên quan gì, chỉ là chưa từng gặp đòn quá hiểm mới ngốc nghếch vô tâm đến như vậy"

Hạ An Nhiên lại cứng họng.

Những lời nói của kẻ mất trí này tuy độc địa nhưng lại quá chính xác? Nó khiến cô muốn biện giải cho Bùi Kì, lại không biết phải nói thế nào.

Chỉ là lần đánh này của Lăng Mặc quá nặng tay đối với Bùi Kì.

Hạ An Nhiên thể hiện sự lo lắng, "Cô ấy bây giờ cho rằng tai nạn của Cổ Ngôn Duy là do cô ấy gây ra. Tôi lo lắng rằng cô ấy sẽ tự trách mình cả đời, không thể nào vượt qua được ám ảnh này."

Lăng Mặc nghiêm nghị hỏi, "Chuyện lần này không liên quan đến cô ấy?

Hạ An Nhiên:"

Lăng Mộ:" Cô ấy nên chịu tội trước, tốt hơn hết cô nên bảo vệ cô ấy ở mọi nơi."

Hạ An Nhiên im lặng một lúc lâu, nặng nề gật đầu, Anh nói như vậy cũng hợp lí.”

Con người luôn muốn tiến lên phía trước.

Hạ An Nhiên đặt chuyện của Bùi Kì sang một bên, và quay trở lại việc quan trọng nhất. “Lần này đã bắt được người chủ chốt, liệu có thể tìm ra kẻ đứng sau hậu trưởng không?”

Lăng Mặc: “ Việc thẩm vấn đã được tiến hành.

Hạ An Nhiên nghiêm mặt, kẻ đang núp phía sau là một con dao đăng kề trên đầu Lăng Mặc chỉ có thể thở phào nhẹ nhõm khi tóm được.

Tuy nhiên, khi Hạ An Nhiên sắc mặc đang chăm chú, Lăng Mặc bỗng mở miệng, “Tôi đã giúp cô lần này, cô cũng nên thể hiện gì đi?”

Hạ An Nhiên bối rối chớp mắt, “Giúp đỡ cái gì?"

Lăng Mặc nói, “ Giúp cô bắt những người đứng sau.”

Hạ An Nhiên khóe miệng giật giật, vẻ mặt hung dữ hết lên. "Người đứng sau đó chủ yếu muốn tính mạng của anh. Tôi chính là không may mắn bị bọn chúng tóm được... Tại sao lại trở thành tôi muốn bắt những người đứng sau?"

Người đàn ông này có mặt mũi không?

Cô đã trả giá quá nhiều và không đòi hỏi anh ấy lợi ích, ngay cả khí cô ấy xứng đáng với những điều đó Hạ An Nhiên càng tức giận, mắng: "Đừng nói chuyện với tôi, nếu không, tôi không thể không bóp cổ anh!"

Tài xế đang lái xe nghiêm túc, một lần nữa cảm nhận được âm thanh chói tại của khoang phía sau. Lòng sợ hãi nói thầm “Thiếu phu nhân thật sự rất dũng cảm, thiếu gia đến một chút cũng không hề nhu nhược.”

Ngay cả khi hạ tấm bảng cách lỵ xuống, anh vẫn có thể nghe thấy âm thanh còn sót lại, điều này cho thấy sức mạnh của Thiếu phu nhân.

Sau khi lẩm bẩm, ạnh lại liếc nhìn người anh em mặc đồ đen ngồi ở ghế phủ, ân cần nhắc nhỏ. “Cưới vợ không nền cưới những người như vậy, Thiếu gia lợi hại đến như vậy còn bị ăn thịt, huống hồ con tiếp nhỏ như chúng ta, không chừng khó bảo toàn tính mạng.

Người đàn ông mặc đồ đen ở ghế phụ, “Trước hết, chúng ta phải có bạn gái.”

Người lái xe độc thân: “

Đột nhiên anh cảm thấy con chó độc thân của mình đã bị thiếu gia ngược đãi không thể giải thích được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện