Tư hình của Lăng gia vô cùng tàn nhẫn.

Má Liễu sau khi tiếp nhận phạt trượng ở phòng giam, tình trạng vô cùng nguy cấp.

Lúc được đưa đến nhà chính, hơi thở thoi thóp của má Liễu đã vô cùng khó khăn.

Lăng lão phu nhân từ sớm đã cho gọi bác sĩ đến khẩm cho má Liễu.

Sau khi đợi cho bác sĩ từ trong phòng đi ra, Lăng lão phu nhân mới bước vào phòng của mã Liễu.

Má Liễu đau đớn nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệnh đến khó coi.

Lăng lão phu nhân đi đến bên giường.

Má Liễu nhìn thấy, yếu ớt muốn ngồi dậy.

Lăng lão phu nhân phất tay, “ Bà cứ nằm cho khỏe, không phải ngồi dậy.”

Má Liễu nằm trên giường, giọng điệu buồn bã, lão phu nhân, là tôi liền lụy đến bài những năm này bà chưa từng phải cầu xin ai? Nhưng hôm nay lại vì tôi mà không thể không cầu xin Đại thiếu gia.......

Lăng lão phu nhân trước mặt người ngoài vẫn luôn mang dáng vẻ người trưởng bối hiền hòa tốt bụng, ngay cả tiểu bối của Lăng gia và người ngoài đều nghĩ rằng Lăng lão phu nhẫn ỗn hòa dễ gần.

Nhưng vào lúc này vị lão phu nhân ôn hòa này, bởi vì một loạt các sự việc xảy ra gần đây mà vẻ mặt rõ ràng càng ngày càng không hiển hòa nữa.

Đặc biệt là lúc đi vào phòng của má Liễu, vẻ mặt càng lãnh đạm lạnh lùng hơn.

Lăng lão phu nhân nhìn về phía má Liễu đang ở trên giường một cái, “ Bà cũng là người cùng tôi trải qua nhiều gian khổ, sự việc lần này là do bà quá nóng nảy.” Má Liễu lúc bị phạt trượng cũng không nghĩ kĩ lại.

Bởi vì Lăng đại thiếu gia nằm trên giường nửa năm, nên ba ta thực sự đã xem nhẹ Lăng đại thiếu gia.

Cho dù chuyện của Mạnh Lê lần trước hay là chuyện bắt người lần này, bà ta đều thiếu cảnh giác rồi.

Vẻ mặt má Liễu xấu hổ, “ Là do tôi sơ suất”

Lặng lão phu nhân trầm giọng đáp, “ Tôi biết nửa năm này Mặc Nhi hôn mê, tất cả mọi người đều nghĩ rằng nó chỉ là một tên phế vật. Nhưng bà giờ nó tỉnh lại rồi, bà cho rằng nó vẫn sẽ giống như lúc nằm hôn mê để mặc cho người ta sắp xếp sao?”

Đứa cháu trai này của bà từ trước đến nay đều không phải là ngọn đèn sắp cạn dầu.

Còn chuyện ngày hôm nay, Lăng lão phu nhân trầm mặt, “ Khuôn mặt này của Hạ An Nhiền có lẽ đã hồi phục từ lâu, nhưng tại sao trước đó một chút tin tức cũng không nghe thấy?"

Đây cũng là điều má Liễu cảm thấy kỳ lạ.

Phải biết rằng, cả Lăng gia này đều nằm dưới sự khống chế của lão phu nhân, mà bà ấy cũng vẫn luôn sắp xếp người, theo dõi động tĩnh ở các phòng.

Theo lý mà nói, mỗi một phòng có chút động tĩnh nhỏ nào, bà ấy đều sẽ biết đến đầu tiên.

Nhưng chuyện khuôn mặt Hạ An Nhiên khỏi rồi, lại không chút bị lộ ra ngoài. *

Má Liễu dường như nhận ra điều gì đó,,“ Lần này là Đại thiếu gia cỗ ý sắp đặt, chính là muốn giăng bẫy tôi?”

Lăng lão phu nhân hừ lạnh, “ bà đáng giá thế à?”

Má Liễu phút chốc ngại ngùng, nặn ra nụ cười khổ, cũng đúng, Đại thiếu gia có lẽ sẽ không phí tâm tư vào việc tỉnh kế một người làm nhỏ bé như tôi, chỉ có điều mục đích không phải là tôi thì là vì cái gì?” Lăng lão phu nhân trực tiếp nói, “ Nó đây là đang 66 cảnh cáo đám người trong nhà, càng là vì thứ trong tay ta."

Tập đoàn Lăng thị là nơi đám đàn ông Lăng gia tranh đoạt giành giật.

Còn tất cả quyền lợi của Lăng trạch này đều nằm trong tay Lăng lão phu nhân.

Cho dù Đại phu nhân và Nhị phu nhân của Lăng gia đã gả vào Lăng gia nhiều năm như vậy nhưng Lăng lão phu nhân đều không từ bỏ quyền lợi của Lăng trạch xuống, vẫn luôn sống chết nắm chặt trong tay.

Hiện giờ tuổi tác của Lăng lão phu nhân cũng đã cao, rất nhiều chuyện không thể tự mình làm được thì đều sẽ giao cho má Liễu.

Má Liễu bây giờ thay mặt cho lão phu nhân, tiếp quản quyền lợi khổng ít từ hậu viện Lăng trạch.

Đây cũng là lí do tại sao, má Liễu có thể dễ dàng điều động đội bảo vệ của Lăng gia và sử dụng người ở phòng giam.

Má Liễu kinh ngạc, “Ý bà là, người Đại thiếu gia nhằm vào là bà?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện