Má Lưu không chút do dự gõ cửa bà cụ Lăng, bà cụ đã lớn tuổi rồi, ngủ rất tỉnh, động một chút cũng có thể đánh thức bà ấy, còn chưa nói đến tiếng gõ cửa lớn. Khi bà cụ Lăng tỉnh lại, bà ấy ngồi dậy, nặng nề nói: “Vào đi!”

Má Lưu trực tiếp đẩy cửa, khi bà cụ Lăng nhìn thấy Má Lưu thì hơi nhăn lại mày, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Bà biết Má Lưu sẽ không làm phiền việc nghỉ ngơi của mình khi không có việc gì, nhất định phải có chuyện quan trọng, má Lưu bước tới gần bà cụ Lăng, lấy một chiếc áo khoác, khoác lên người bà cụ, vẻ mặt than thở, Có người đã báo cáo cho tôi một chuyện, tôi nghĩ, tôi nên cho bà biết"

Bà cụ Lăng lấy tay gài khuy áo khoác, "Nói đi!"

Má Lưu: "Thiếu gia đem một cô gái lạ mặt về, còn để cô ta ngủ lại trong phòng"

Bà cụ Lăng nghe vậy cau mày khó chịu

Má Lưu lại nói; "Không được phép đem một cô gái không đứng đắn lại còn chưa kết hôn về ngủ lại, chính tổ tiền Lăng gia năm đó đã đặt ra quy định như vậy. Lần này, sau khi thiếu gia tỉnh lại, cậu ấy còn cổ tình phạm vào? Đặt quy củ nhà họ Lăng ở đâu? Đặt trọng lượng lời nói của bà ở đâu?"

Vẻ mặt của bà cụ Lăng chùng xuống, "Cho dù là không hài lòng với chuyện xung hỉ, cũng không thể dùng cách này để trút bỏ sự bất mãn của mình. Rất cuộc là muốn đấu với ai?"

Hướng về phía Má Lưu "Thay quần áo, tôi muốn đi xem thằng nhóc này định làm cái quái gì thế này! Má Lưu đã hỗ trợ bà cụ Lăng và đưa một nhóm người đi theo. Lúc đó là rạng sáng và hầu hết mọi người đều đang nghỉ ngơi.

Vì vậy, khi bà Lăng đến cùng một nhóm người, mọi người vẫn còn bồi rồi, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Đặc biệt là Tôn quản gia, sau khi mặc quần áo chạy ra ngoài, ông ấy cung kính đi tới chỗ bà cụ Lăng,

Thưa bà, đã xảy ra chuyện gì sao? Làm phiền bà mới sáng đã đến đấy..."

Má Lựu nhìn chằm chằm Tôn quản gia, mắng: "Thiếu gia hồ đồ, ông cũng hồ đồ theo sao? Ông đã quên quy củ của nhà họ Lăng rồi sao?"

Tôn quản gia ngẩn ra, " Thiếu gia vẫn luôn tôn kính, làm sao có thể có chuyện hồ đồ?" Má Lưu khịt mũi, "Tôn quản gia, ông còn muốn bao che cho thiếu gia sao? Ông coi mọi người trong Lăng gia là mù sao?"

Má Lưu không muốn nói chuyện vô nghĩa với Tôn quản gia, nói với bà cụ Lăng: “Người phụ nữ kia chắc chắn phải đang trong phòng của thiếu gia” Nếu không, thì ở lại đây làm gì? Chắc chắn là để ngủ!” Má Lửu liền đem một đám người trực tiếp xông lên lâu.

Tôn quản gia đã cố tình ngăn cản, nhưng quá đông nên không thể ngăn cản được.

Lần này Má Lưu đã chuẩn bị đầy đủ, biết rằng ở đây có một vài vệ sĩ hùng hậu, Má Lửu lập tức điều động hộ vệ.

Là đề phòng có người ngăn cản, lần trước Má Lưu đã chịu tổn thất lớn, bà luôn oán hận thiếu gia, bây giờ bà đã nắm được điểm yếu của thiếu gia trong tay, nếu không bắt được thì thật xin lỗi đã ở với bà cụ Lăng nhiều năm như vậy”

Kết quả là đã có thị vệ mở đường, lối đi không bị cản trở, khi lên lầu thì bất giác đẩy cửa vào, nhưng khi má Lưu đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Lăng thiếu gia đang ngồi ở phía bên kia của ghế số phá như thế đã đợi rất lâu.

Nhưng Má Lưụ lúc này cũng không để ý đến chi tiết này, bà liếc mắt nhìn nhanh chóng nhìn trên giường, thấy trên giường có một người nằm, chứng tỏ thiếu gia không có thời gian giấu cô gái này.

Mã Lưu trong lòng vui mừng như điên, cuối cùng cũng bắt được.

Thiếu gia dù mạnh đến đâu cũng sẽ bị trừng phạt nếu vi phạm quy tắc của Lăng gia! Gia, quy trăm năm không thể phá vỡ, cũng không có thể phá vỡ! Bằng không, làm sao có thể để mọi người phục?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện