Vân La cùng người hầu trong phòng đều bị dọa nhảy dựng hết lên, phải biết rằng, Minh Nhược là người được Duẫn Giám Phi sủng ái số một, đây là chuyện mọi người trên thuyền đều biết, hắn sao lại nghĩ quẩn trong lòng mà tự sát? Vân La lập tức đứng dậy, hai người hầu vội ấn xuống, la lên: “Sức khỏe của ngươi còn chưa phục hồi, đã định chạy đi thu xếp chuyện của người khác, Gia một khi trở lại thấy ngươi vẫn chưa khỏe lại, trách tội chúng ta thì biết làm sao, tốt hơn là ngoan ngoãn ngồi yên một chút đi.” Nói xong nhìn hắn đổ mồ hôi lạnh đầy mình, mau mau bắt hắn nằm xuống, đắp chăn lên. Vân La cũng quả thật cũng không dậy nổi, nghĩ nghĩ đành phải nói: “Nếu như thế, các ngươi ai đó thay ta đi xem, xem hắn rốt cuộc có sao không.” Đối với Minh Nhược, hắn không chán ghét giống như đối với Minh Châu cứ luôn như vậy hiềm khích với hắn, nói chung thiếu niên luôn có vẻ mặt thanh cao hết sức trầm mặc ít nói, tuy rằng ít tiếp xúc với người ngoài, nhưng so với Minh Châu thái độ bẽn lẽn này lại khiến cho người khác thấy rất thoải mái.
Phút chốc, người hầu quay lại nói rằng Minh Nhược đã không sao nữa, thì ra hắn vừa mới đem dây thừng tròng vào cổ, bước lên ghế đẩu thì đã bị một người hầu bưng trà vào trông thấy, người hầu nơi này đều biết công phu, giơ tay nhấc chân vài cái là cứu được, thế nhưng người cũng đã ngất đi, thắt cổ kiểu này chết nhanh nhất cũng khó vãn hồi nhất, cũng may đến đúng lúc, nếu không cái mạng nhỏ của Minh Nhược chắc chắn là không còn, may là như thế, mấy thầy thuốc mau chóng chạy đến cũng tốn biết bao công sức cứu sống, hiện tại người cũng đã tỉnh, nói là cổ họng đau, ăn không nổi. Nghe được như vậy, Vân La mới yên lòng, nhưng vẫn thầm thắc mắc tại sao Minh Nhược lại muốn tìm đến cái chết, chợt nghe bên ngoài phòng của mình lại có người ồn ào, không đợi bọn người hầu đi xem xét, Minh Châu đã chạy vọt vào, trong tay cầm một con dao to, điên cuồng bổ về phía Vân La, miệng vừa khóc vừa mắng: “Ngươi cái đồ hồ ly tinh, không chịu làm tốt bổn phận của mình lại đi câu dẫn Gia, được, xem như ngươi có bản lĩnh, hôm nay có ngươi sẽ không có chúng ta, chúng ta nếu muốn sống, thì ngươi sẽ phải chết.”
Vân La nhíu mày, nhìn Minh Châu tóc tai bù xù, lại không có vẻ phong lưu tuấn tú ngày thường, hắn nghĩ thầm, rằng bản thân thế nào lại đắc tội với hắn, khiến hắn đến đây kêu đánh gào giết. Lúc này người hầu nhanh chóng đoạt được dao trong tay hắn, A Tam cũng nghe thấy chạy tới, trách mắng: “Ngươi làm cái gì thế hả? Bất quá chỉ là một nam sủng, thế mà lại dám giết người, còn muốn giết huynh đệ của chính mình, ngươi có biết chỉ cần như thế, Gia trở về nhất định sẽ không tha cho ngươi......” Không đợi nói xong, Minh Châu đã khóc lóc kêu lên: “Cho dù ta không làm như vậy, hắn một khi quay về có thể lưu chúng ta lại hay sao? Minh Nhược vì sao lại tự sát ư? Đều là vì bị cái kẻ này hãm hại.” Hắn chỉ tay vào Vân La: “Hắn ngoan ngoãn làm người hầu là được rồi, tại sao lại cứ phải câu dẫn Gia, sao lại cứ muốn tranh giành ân sủng với chúng ta, hiện tại Gia đã có hắn, huynh đệ chúng ta còn có đường sống hay sao? Muốn chúng ta hầu hạ một đám người trên thuyền này, không bằng để chúng ta chết luôn đi.”
Vân La có chút hiểu được, hắn ngơ ngác nhìn Minh Châu đang gào khóc, lắp bắp hỏi: “Vì...... Vì sao Gia có ta, ngươi...... Các ngươi...... Phải hầu hạ...... người trên thuyền......” Không đúng, không thể như vậy được, Duẫn Giám Phi sẽ không vô tình như vậy, trong lòng nói như vậy, nhưng vừa lúc Minh Châu muốn đi lại đây mà bị A Tam giữ chặt lại, nhìn thấy ánh mắt hận ý ngập trời của hắn, hắn biết mình đã đoán đúng.
Quả nhiên chợt nghe Minh Châu oán hận nói: “Ngươi giả vờ cái gì? Ngươi lại còn không biết Gia mua chúng ta trở về là để làm cái gì hay sao? Hiện giờ hắn không cần chúng ta nữa, chúng ta ngoài việc hầu hạ một đám người trên cái thuyền lớn này, còn có tác dụng gì nữa đây? Hắn chẳng lẽ mất trắng bạc để nuôi không chúng ta hay sao? Minh Nhược tính tình thế nào chứ, bắt hắn hầu hạ những thằng đàn ông thô kệch đó, thà đi tìm cái chết còn hơn.” Hắn hồng hộc thở dốc, vừa lấy tay quệt mặt, đều đã đẫm nước mắt.
Vân La sớm nghe được đã ngây dại, đã thấy A Tam nhíu mày, quay lại người hầu trong phòng nói: “Các ngươi đi ra ngoài cả đi, chuyện hôm nay không được nói cho bất cứ kẻ nào hết, nhất là Gia, biết không?” Những người hầu này đều vội vàng đáp ứng, đi ra ngoài, hắn lúc này mới ấn Minh Châu xuống ghế, bản thân ngồi xuống một cái ghế khác, thản nhiên nói: “Minh Châu, ngươi đừng thấy Vân La thành thật thiện lương mà ở trước mặt hắn nói hươu nói vượn. Đúng, Gia nếu không cần các ngươi nữa, các ngươi sẽ phải phụ trách hầu hạ các huynh đệ trên thuyền, có điều lúc trước khi mua hai người các ngươi, chúng ta đều đã nói hết sức rõ ràng, hơn nữa cũng không có làm khó dễ các ngươi, chỉ yêu cầu hai người các ngươi buổi tối mỗi ngày phục vụ một người, so với số khách nhân của các ngươi trong tiểu quan quán ít hơn hẳn, hơn nữa các huynh đệ cũng không có sở thích ngược đãi, lúc ký hợp đồng các ngươi không phải cũng rất vừa ý hay sao? Hiện tại vì sao lại muốn tìm con đường chết cơ chứ?”
Minh Châu vừa khóc ra tiếng, vừa nghẹn ngào nói: “Đều là ta hại Minh Nhược, ngày đó ta một lòng thầm nghĩ thoát ly khỏi cái hố lửa kia, Gia coi trọng hai người chúng ta, Minh Nhược tính tình cao ngạo, ở trong quán cũng là người đứng đầu bảng, vốn không thể nhận đến nơi này hầu hạ những tên hán tử lỗ mãng thế này, là ta đã nói với hắn, chỉ cần thủ đoạn và dung mạo của hai chúng ta, nhất định sẽ làm cho Gia phải mê mệt, chỉ cần Gia toàn tâm toàn ý không buông tay, chúng ta sẽ không cần phải hầu hạ những người này, bởi vậy Minh Nhược mới cùng ta ký hợp đồng kia. Chúng ta hai người đã suy tính thật kỹ, thấy rằng người trên thuyền đều là những người thô kệch phơi sương phơi nắng, ngoài chúng ta ra, còn ai xứng hầu hạ Gia nữa chứ? Bởi vậy chỉ có thể là một kế sách vạn toàn, ai ngờ nửa đường bỗng nhiên chạy ra một tên Trình Giảo Kim, Minh Nhược vừa nghe nói tối hôm qua Gia ở trong phòng hắn qua đêm, còn cho hắn vũ lộ ân trạch, liền biết những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta sắp hết, hắn không thể chịu đựng được cuộc sống từ nay về sau, cho nên hôm nay mới phải lựa chọn tử lộ này.” Hắn nói rồi lại thêm căm phẫn, ánh mắt hung tợn đỏ lên trừng trừng nhìn Vân La, hận không thể băm thây hắn thành ngàn vạn mảnh.
Phút chốc, người hầu quay lại nói rằng Minh Nhược đã không sao nữa, thì ra hắn vừa mới đem dây thừng tròng vào cổ, bước lên ghế đẩu thì đã bị một người hầu bưng trà vào trông thấy, người hầu nơi này đều biết công phu, giơ tay nhấc chân vài cái là cứu được, thế nhưng người cũng đã ngất đi, thắt cổ kiểu này chết nhanh nhất cũng khó vãn hồi nhất, cũng may đến đúng lúc, nếu không cái mạng nhỏ của Minh Nhược chắc chắn là không còn, may là như thế, mấy thầy thuốc mau chóng chạy đến cũng tốn biết bao công sức cứu sống, hiện tại người cũng đã tỉnh, nói là cổ họng đau, ăn không nổi. Nghe được như vậy, Vân La mới yên lòng, nhưng vẫn thầm thắc mắc tại sao Minh Nhược lại muốn tìm đến cái chết, chợt nghe bên ngoài phòng của mình lại có người ồn ào, không đợi bọn người hầu đi xem xét, Minh Châu đã chạy vọt vào, trong tay cầm một con dao to, điên cuồng bổ về phía Vân La, miệng vừa khóc vừa mắng: “Ngươi cái đồ hồ ly tinh, không chịu làm tốt bổn phận của mình lại đi câu dẫn Gia, được, xem như ngươi có bản lĩnh, hôm nay có ngươi sẽ không có chúng ta, chúng ta nếu muốn sống, thì ngươi sẽ phải chết.”
Vân La nhíu mày, nhìn Minh Châu tóc tai bù xù, lại không có vẻ phong lưu tuấn tú ngày thường, hắn nghĩ thầm, rằng bản thân thế nào lại đắc tội với hắn, khiến hắn đến đây kêu đánh gào giết. Lúc này người hầu nhanh chóng đoạt được dao trong tay hắn, A Tam cũng nghe thấy chạy tới, trách mắng: “Ngươi làm cái gì thế hả? Bất quá chỉ là một nam sủng, thế mà lại dám giết người, còn muốn giết huynh đệ của chính mình, ngươi có biết chỉ cần như thế, Gia trở về nhất định sẽ không tha cho ngươi......” Không đợi nói xong, Minh Châu đã khóc lóc kêu lên: “Cho dù ta không làm như vậy, hắn một khi quay về có thể lưu chúng ta lại hay sao? Minh Nhược vì sao lại tự sát ư? Đều là vì bị cái kẻ này hãm hại.” Hắn chỉ tay vào Vân La: “Hắn ngoan ngoãn làm người hầu là được rồi, tại sao lại cứ phải câu dẫn Gia, sao lại cứ muốn tranh giành ân sủng với chúng ta, hiện tại Gia đã có hắn, huynh đệ chúng ta còn có đường sống hay sao? Muốn chúng ta hầu hạ một đám người trên thuyền này, không bằng để chúng ta chết luôn đi.”
Vân La có chút hiểu được, hắn ngơ ngác nhìn Minh Châu đang gào khóc, lắp bắp hỏi: “Vì...... Vì sao Gia có ta, ngươi...... Các ngươi...... Phải hầu hạ...... người trên thuyền......” Không đúng, không thể như vậy được, Duẫn Giám Phi sẽ không vô tình như vậy, trong lòng nói như vậy, nhưng vừa lúc Minh Châu muốn đi lại đây mà bị A Tam giữ chặt lại, nhìn thấy ánh mắt hận ý ngập trời của hắn, hắn biết mình đã đoán đúng.
Quả nhiên chợt nghe Minh Châu oán hận nói: “Ngươi giả vờ cái gì? Ngươi lại còn không biết Gia mua chúng ta trở về là để làm cái gì hay sao? Hiện giờ hắn không cần chúng ta nữa, chúng ta ngoài việc hầu hạ một đám người trên cái thuyền lớn này, còn có tác dụng gì nữa đây? Hắn chẳng lẽ mất trắng bạc để nuôi không chúng ta hay sao? Minh Nhược tính tình thế nào chứ, bắt hắn hầu hạ những thằng đàn ông thô kệch đó, thà đi tìm cái chết còn hơn.” Hắn hồng hộc thở dốc, vừa lấy tay quệt mặt, đều đã đẫm nước mắt.
Vân La sớm nghe được đã ngây dại, đã thấy A Tam nhíu mày, quay lại người hầu trong phòng nói: “Các ngươi đi ra ngoài cả đi, chuyện hôm nay không được nói cho bất cứ kẻ nào hết, nhất là Gia, biết không?” Những người hầu này đều vội vàng đáp ứng, đi ra ngoài, hắn lúc này mới ấn Minh Châu xuống ghế, bản thân ngồi xuống một cái ghế khác, thản nhiên nói: “Minh Châu, ngươi đừng thấy Vân La thành thật thiện lương mà ở trước mặt hắn nói hươu nói vượn. Đúng, Gia nếu không cần các ngươi nữa, các ngươi sẽ phải phụ trách hầu hạ các huynh đệ trên thuyền, có điều lúc trước khi mua hai người các ngươi, chúng ta đều đã nói hết sức rõ ràng, hơn nữa cũng không có làm khó dễ các ngươi, chỉ yêu cầu hai người các ngươi buổi tối mỗi ngày phục vụ một người, so với số khách nhân của các ngươi trong tiểu quan quán ít hơn hẳn, hơn nữa các huynh đệ cũng không có sở thích ngược đãi, lúc ký hợp đồng các ngươi không phải cũng rất vừa ý hay sao? Hiện tại vì sao lại muốn tìm con đường chết cơ chứ?”
Minh Châu vừa khóc ra tiếng, vừa nghẹn ngào nói: “Đều là ta hại Minh Nhược, ngày đó ta một lòng thầm nghĩ thoát ly khỏi cái hố lửa kia, Gia coi trọng hai người chúng ta, Minh Nhược tính tình cao ngạo, ở trong quán cũng là người đứng đầu bảng, vốn không thể nhận đến nơi này hầu hạ những tên hán tử lỗ mãng thế này, là ta đã nói với hắn, chỉ cần thủ đoạn và dung mạo của hai chúng ta, nhất định sẽ làm cho Gia phải mê mệt, chỉ cần Gia toàn tâm toàn ý không buông tay, chúng ta sẽ không cần phải hầu hạ những người này, bởi vậy Minh Nhược mới cùng ta ký hợp đồng kia. Chúng ta hai người đã suy tính thật kỹ, thấy rằng người trên thuyền đều là những người thô kệch phơi sương phơi nắng, ngoài chúng ta ra, còn ai xứng hầu hạ Gia nữa chứ? Bởi vậy chỉ có thể là một kế sách vạn toàn, ai ngờ nửa đường bỗng nhiên chạy ra một tên Trình Giảo Kim, Minh Nhược vừa nghe nói tối hôm qua Gia ở trong phòng hắn qua đêm, còn cho hắn vũ lộ ân trạch, liền biết những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta sắp hết, hắn không thể chịu đựng được cuộc sống từ nay về sau, cho nên hôm nay mới phải lựa chọn tử lộ này.” Hắn nói rồi lại thêm căm phẫn, ánh mắt hung tợn đỏ lên trừng trừng nhìn Vân La, hận không thể băm thây hắn thành ngàn vạn mảnh.
Danh sách chương