Vân La hổ thẹn cúi đầu, một bên A Tam lại hạnh tai lạc họa*, cười nói: “Gia, không phải hơn mười xâu tiền, mà là ba lượng bạc, vừa rồi ta đưa hắn ba lượng bạc.” Lời còn chưa dứt chợt nghe Gia của hắn kinh hô: “A, A Tam thối tha, ngươi xem tiền của Gia là từ nước vớt lên chắc, vương bát cao tử hỗn trướng, ngươi nhìn toàn thân hắn xem, nào có chỗ nào đáng giá ba lượng bạc cơ chứ?”
A Tam để Vân La ngồi xuống, hắn làm sao mà dám ngồi, lại bị ấn ngồi xuống, nghe A Tam cười nói: “Ngươi không cần để ý đến Gia làm gì, hắn là người như vậy đấy, ngoài miệng bất lưu khẩu đức, ngươi tương lai cũng phải nhanh mồm nhanh miệng lên một chút, mới không phải chịu thiệt.” Nói xong đưa cho hắn một tờ giấy, nói: “Đây là khế bán mình, ngươi ký xong, bạc sẽ đưa cho ngươi ngay, đương nhiên, người của ngươi cũng thuộc về chúng ta.” Nói xong, quay đầu nói với chủ tử của mình: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, tưởng không ai biết chắc, bạc của ngươi còn không phải là từ nước vớt lên à, có cái gì đáng đau lòng chứ?”
Xe ngựa vẫn chạy về phía trước, Vân La ngơ ngác nhìn ác chủ cùng điêu nô một đường miệng thương lưỡi kiếm, không ai nhường ai. Cho đến khi tới trước một tòa phủ đệ huy hoàng, A Tam dìu hắn xuống xe ngựa, ngạo nghễ nói: “Nhìn thấy chưa? Vừa rồi ta đã dùng thực chiến dạy cho ngươi một khóa, đối đãi với chủ tử của chúng ta chính là phải bất khuất, không nao núng như vậy đấy, nếu không thì cứ chờ hắn hung hăng mà bóc lột ngươi đi. Ừm, không cần cảm tạ ta, học phí ta không lấy nhiều của ngươi làm gì, đợi đến khi ngươi có tiền lương hàng tháng, đưa ta hai phần là được rồi.”
Vân La lần nữa lại ngây người, người chủ nhân trẻ tuổi đó lại sấn tới, ôm lấy bờ vai của hắn, Vân La trong lòng run lên, cũng không dám giãy giụa, nghe hắn hừ một tiếng, nói: “Thấy chưa? Thủ hạ của ta đều là đám sài lang ăn tươi nuốt sống không chừa lấy một khúc xương đấy, sau này thông minh hơn một chút, dựa dẫm chủ tử ta đây nhiều nhiều, chứ chỉ cần bất cẩn một chút là bị người ta ăn sạch, ngay cả da lẫn xương không còn một mẩu ấy chứ.” Nói rồi đi vào trong nhà. Nhờ ánh nến sáng ngời trên đại đường, Vân La lúc này mới thấy rõ chủ nhân trẻ tuổi anh tuấn thập phần, quả là người đẹp nhất mà hắn từng thấy, không khỏi liếc nhìn đến mấy lần, nhớ đến chủ tử này vừa rồi còn thân thiết bá lấy vai mình, tim không hiểu sao bất chợt nhảy loạn cào cào, lại nghe A Tam nói: “Được rồi được rồi, Gia tuy rằng đẹp, nhưng không cần phải ngắm nhìn nhiều như thế, nếu không tối nay hắn ngủ không ngon giấc mất, Gia chúng ta là kiểu chủ nhân không thể khen với sùng bái được đâu, điều này bọn hạ nhân đều hiểu, bằng không cái đuôi kia có khi lại dài ra chín cái mất.”
“A Tam, ngươi không sợ Gia ta cho ngươi câm điếc rồi bán đứt đi a? Lại còn chín cái đuôi, ngươi cho Gia là hồ ly hả?” Duẫn Giám Phi nói xong đi vào chủ vị ngồi, không kiên nhẫn nói: “Duẫn Long lão gia này làm cái gì mà còn không tới đây, dám để Gia phải chờ hắn.” Vừa dứt lời, ngoài cửa một lão giả tóc trắng hết nửa mà tinh thần vẫn quắc thước tiến vào, cười ha ha nói: “Gia đừng tức giận, lão nô này sao lại không tới chứ?”
Duẫn Giám Phi nhìn trên ngó dưới đánh giá lão giả vài lần, không vui nói: “Lão già kia, ngươi xem ra càng lúc càng có tinh thần, nói, có phải đã đem tuyết tham bổ khí đan chủ tử ta để ở đây ăn vụng rồi phải không? Nếu không thế nào mà càng già lại càng trẻ trung ra thế kia.”
Duẫn Long ha hả cười nói: “Gia đừng keo kiệt như thế, lão nô cũng chỉ là thấy thứ đó có khá nhiều, cho nên mới ăn hai viên mà thôi......” Nói còn chưa dứt lời, Duẫn Giám Phi đã tức giận nhảy dựng lên, nói: “Hai viên? Tổng cộng có mấy viên? Hả? Đó là lễ mừng năm mới ta muốn tặng cho lão thái bà trong kinh thành, thế mà ngươi cũng dám nuốt trộm mất.” Nói xong chán nản ngồi xuống nói: “Xong rồi xong rồi, ta nên sớm biết ngươi là người không đáng tin cậy, thôi quên đi.” Hắn khoát tay chặn lại, chỉ vào Vân La nói: “Đây là đứa ở ta mới mua, trước cứ để ở chỗ ngươi, hai đùi của hắn sợ là bị lạnh đóng băng vào rồi, tìm thầy thuốc tốt mà chữa trị chút, bạc ngươi trả đi, mẹ nó, ngươi lão già này chẳng lẽ còn lấy của ta ít bạc hay sao, ra một chút huyết cũng là phải rồi.”
Duẫn Long nói: “Vâng, chuyện này thuộc bổn phận của lão nô rồi, chỉ không biết ngày mai Gia có lên đường đi kinh thành hay không, hay là vài ngày nữa mới nói, khi trở về có đi qua đây không?”
Duẫn Giám Phi gật đầu, nói: “Ừm, ngày mai nếu không đi, trước lễ mừng năm mới không đến kinh thành nổi, các ngươi không biết được trình độ lợi hại của bà lão chủ chứa ấy đâu, bà ta thật có thể chặt gãy chân ta. Đầu xuân sang năm ta sẽ trở lại, Vân La này trước ngươi cứ huấn luyện, nếu có thể xuống nước, ta sẽ mang hắn theo, nếu vẫn như con vịt cạn, ta liền lưu lại hắn làm tổng quản của Phi Ly sơn trang này, hừ, ta thấy hắn thành thật chân chất, quyết sẽ không tham lam giống lão già nhà ngươi như vậy.”
Duẫn Long cười gượng một tiếng: “Vâng, Gia yên tâm, lão nô nhất định huấn luyện hắn thật tốt, quyết không thể để cho hắn lưu lại, đoạt mất bát cơm của lão nô, Gia cứ việc để hắn cho ta là được.” Nói xong lại nhịn không được cười nói: “Kỳ thật lão nô có thể trở thành như ngày hôm nay, còn phải đa tạ chủ tử đã dạy dỗ, dù sao từ rất lâu trước kia, lão nô nhớ rõ chính mình cũng là người rất thành thật mà, ha hả.”
Chỗ này mới vừa nói xong, trong hậu đường bỗng nhiên truyền ra một chuỗi thanh âm như chuông bạc, nói: “Sao vậy? Có tân tiểu đệ đến à? Lại đây nào, để tỷ tỷ nhìn xem một chút.” Theo hướng giọng nói phát ra, một nữ tử vận đại hồng cẩm y nhẹ nhàng như gió đi ra, A Tam vội nịnh nọt, cười nói: “Đăng Lung tỷ, đây là đứa ở mới mua về, tên Vân La, ba lượng bạc là ta trả đấy, Đăng Lung tỷ sau nhớ xóa sổ hộ ta nha.”
Đăng Lung không để ý đến hắn, kéo tay Vân La, đánh giá trên dưới vài lần, nghi hoặc nhìn về phía Duẫn Giám Phi: “Gia, đây là mĩ thiếu niên ngươi muốn mua để mang lên thuyền hầu hạ ư? Ngươi...... mắt của ngươi từ khi nào lại trở nên...... Nga, khác với người thường như thế? Ta thật không thể hiểu nổi.”
———————————
*Hạnh tai lạc họa: cười trên nỗi đau khổ của người khác.
*Đăng Lung: nghĩa là Đèn lồng.
A Tam để Vân La ngồi xuống, hắn làm sao mà dám ngồi, lại bị ấn ngồi xuống, nghe A Tam cười nói: “Ngươi không cần để ý đến Gia làm gì, hắn là người như vậy đấy, ngoài miệng bất lưu khẩu đức, ngươi tương lai cũng phải nhanh mồm nhanh miệng lên một chút, mới không phải chịu thiệt.” Nói xong đưa cho hắn một tờ giấy, nói: “Đây là khế bán mình, ngươi ký xong, bạc sẽ đưa cho ngươi ngay, đương nhiên, người của ngươi cũng thuộc về chúng ta.” Nói xong, quay đầu nói với chủ tử của mình: “Được rồi, đừng ồn ào nữa, tưởng không ai biết chắc, bạc của ngươi còn không phải là từ nước vớt lên à, có cái gì đáng đau lòng chứ?”
Xe ngựa vẫn chạy về phía trước, Vân La ngơ ngác nhìn ác chủ cùng điêu nô một đường miệng thương lưỡi kiếm, không ai nhường ai. Cho đến khi tới trước một tòa phủ đệ huy hoàng, A Tam dìu hắn xuống xe ngựa, ngạo nghễ nói: “Nhìn thấy chưa? Vừa rồi ta đã dùng thực chiến dạy cho ngươi một khóa, đối đãi với chủ tử của chúng ta chính là phải bất khuất, không nao núng như vậy đấy, nếu không thì cứ chờ hắn hung hăng mà bóc lột ngươi đi. Ừm, không cần cảm tạ ta, học phí ta không lấy nhiều của ngươi làm gì, đợi đến khi ngươi có tiền lương hàng tháng, đưa ta hai phần là được rồi.”
Vân La lần nữa lại ngây người, người chủ nhân trẻ tuổi đó lại sấn tới, ôm lấy bờ vai của hắn, Vân La trong lòng run lên, cũng không dám giãy giụa, nghe hắn hừ một tiếng, nói: “Thấy chưa? Thủ hạ của ta đều là đám sài lang ăn tươi nuốt sống không chừa lấy một khúc xương đấy, sau này thông minh hơn một chút, dựa dẫm chủ tử ta đây nhiều nhiều, chứ chỉ cần bất cẩn một chút là bị người ta ăn sạch, ngay cả da lẫn xương không còn một mẩu ấy chứ.” Nói rồi đi vào trong nhà. Nhờ ánh nến sáng ngời trên đại đường, Vân La lúc này mới thấy rõ chủ nhân trẻ tuổi anh tuấn thập phần, quả là người đẹp nhất mà hắn từng thấy, không khỏi liếc nhìn đến mấy lần, nhớ đến chủ tử này vừa rồi còn thân thiết bá lấy vai mình, tim không hiểu sao bất chợt nhảy loạn cào cào, lại nghe A Tam nói: “Được rồi được rồi, Gia tuy rằng đẹp, nhưng không cần phải ngắm nhìn nhiều như thế, nếu không tối nay hắn ngủ không ngon giấc mất, Gia chúng ta là kiểu chủ nhân không thể khen với sùng bái được đâu, điều này bọn hạ nhân đều hiểu, bằng không cái đuôi kia có khi lại dài ra chín cái mất.”
“A Tam, ngươi không sợ Gia ta cho ngươi câm điếc rồi bán đứt đi a? Lại còn chín cái đuôi, ngươi cho Gia là hồ ly hả?” Duẫn Giám Phi nói xong đi vào chủ vị ngồi, không kiên nhẫn nói: “Duẫn Long lão gia này làm cái gì mà còn không tới đây, dám để Gia phải chờ hắn.” Vừa dứt lời, ngoài cửa một lão giả tóc trắng hết nửa mà tinh thần vẫn quắc thước tiến vào, cười ha ha nói: “Gia đừng tức giận, lão nô này sao lại không tới chứ?”
Duẫn Giám Phi nhìn trên ngó dưới đánh giá lão giả vài lần, không vui nói: “Lão già kia, ngươi xem ra càng lúc càng có tinh thần, nói, có phải đã đem tuyết tham bổ khí đan chủ tử ta để ở đây ăn vụng rồi phải không? Nếu không thế nào mà càng già lại càng trẻ trung ra thế kia.”
Duẫn Long ha hả cười nói: “Gia đừng keo kiệt như thế, lão nô cũng chỉ là thấy thứ đó có khá nhiều, cho nên mới ăn hai viên mà thôi......” Nói còn chưa dứt lời, Duẫn Giám Phi đã tức giận nhảy dựng lên, nói: “Hai viên? Tổng cộng có mấy viên? Hả? Đó là lễ mừng năm mới ta muốn tặng cho lão thái bà trong kinh thành, thế mà ngươi cũng dám nuốt trộm mất.” Nói xong chán nản ngồi xuống nói: “Xong rồi xong rồi, ta nên sớm biết ngươi là người không đáng tin cậy, thôi quên đi.” Hắn khoát tay chặn lại, chỉ vào Vân La nói: “Đây là đứa ở ta mới mua, trước cứ để ở chỗ ngươi, hai đùi của hắn sợ là bị lạnh đóng băng vào rồi, tìm thầy thuốc tốt mà chữa trị chút, bạc ngươi trả đi, mẹ nó, ngươi lão già này chẳng lẽ còn lấy của ta ít bạc hay sao, ra một chút huyết cũng là phải rồi.”
Duẫn Long nói: “Vâng, chuyện này thuộc bổn phận của lão nô rồi, chỉ không biết ngày mai Gia có lên đường đi kinh thành hay không, hay là vài ngày nữa mới nói, khi trở về có đi qua đây không?”
Duẫn Giám Phi gật đầu, nói: “Ừm, ngày mai nếu không đi, trước lễ mừng năm mới không đến kinh thành nổi, các ngươi không biết được trình độ lợi hại của bà lão chủ chứa ấy đâu, bà ta thật có thể chặt gãy chân ta. Đầu xuân sang năm ta sẽ trở lại, Vân La này trước ngươi cứ huấn luyện, nếu có thể xuống nước, ta sẽ mang hắn theo, nếu vẫn như con vịt cạn, ta liền lưu lại hắn làm tổng quản của Phi Ly sơn trang này, hừ, ta thấy hắn thành thật chân chất, quyết sẽ không tham lam giống lão già nhà ngươi như vậy.”
Duẫn Long cười gượng một tiếng: “Vâng, Gia yên tâm, lão nô nhất định huấn luyện hắn thật tốt, quyết không thể để cho hắn lưu lại, đoạt mất bát cơm của lão nô, Gia cứ việc để hắn cho ta là được.” Nói xong lại nhịn không được cười nói: “Kỳ thật lão nô có thể trở thành như ngày hôm nay, còn phải đa tạ chủ tử đã dạy dỗ, dù sao từ rất lâu trước kia, lão nô nhớ rõ chính mình cũng là người rất thành thật mà, ha hả.”
Chỗ này mới vừa nói xong, trong hậu đường bỗng nhiên truyền ra một chuỗi thanh âm như chuông bạc, nói: “Sao vậy? Có tân tiểu đệ đến à? Lại đây nào, để tỷ tỷ nhìn xem một chút.” Theo hướng giọng nói phát ra, một nữ tử vận đại hồng cẩm y nhẹ nhàng như gió đi ra, A Tam vội nịnh nọt, cười nói: “Đăng Lung tỷ, đây là đứa ở mới mua về, tên Vân La, ba lượng bạc là ta trả đấy, Đăng Lung tỷ sau nhớ xóa sổ hộ ta nha.”
Đăng Lung không để ý đến hắn, kéo tay Vân La, đánh giá trên dưới vài lần, nghi hoặc nhìn về phía Duẫn Giám Phi: “Gia, đây là mĩ thiếu niên ngươi muốn mua để mang lên thuyền hầu hạ ư? Ngươi...... mắt của ngươi từ khi nào lại trở nên...... Nga, khác với người thường như thế? Ta thật không thể hiểu nổi.”
———————————
*Hạnh tai lạc họa: cười trên nỗi đau khổ của người khác.
*Đăng Lung: nghĩa là Đèn lồng.
Danh sách chương