Vân La ngượng ngùng, ngây ngô cười hì hì nói: “Ta chỉ là nghĩ gì thì hỏi nấy thôi, Gia sao lại khen.” Nói xong thì thấy Duẫn Giám Phi nói: “Hải vực này hết sức rộng lớn, trải dài dọc đường ven biển này có đến hơn một trăm quốc gia lớn nhỏ, chúng ta xa nhất có thể đi đến Hồng Vân quốc cách đây mấy vạn hải lý, nhiều quốc gia, thành thị bên bờ biển cũng sẽ nhiều, cửa cảng tự nhiên cũng sẽ không ít, cho nên xuất phát từ mùa xuân, đến mùa đông quay về, trong thời gian hơn chín tháng này, chúng ta sẽ bổ sung mấy thứ vật tư nước ngọt tại các thành thị cửa cảng của các nước, yên tâm, tuy rằng cuộc sống trên biển không an nhàn bằng trên đất liền, nhưng Gia cũng tuyệt không để ngươi mỗi ngày phải ăn hải ngư sống qua ngày đâu.” Vừa dứt lời, Vân La không khỏi cười rộ lên.
Phút chốc đã lên tới trên boong tàu, lúc này sóng gió có chút lớn, Vân La đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên boong tàu hơn hai trăm hán tử tinh tráng đang đứng, nhìn ra phía đối diện ngoài xa, trên biển hơn mười con thuyền lớn đang tiến đến, lại không thấy rõ trang phục của người phía trên như thế nào, Duẫn Giám Phi còn đang cùng đám A Tam đoán, chợt thấy trên thuyền kia một lá cờ lớn đang được từ từ kéo lên, trên nền màu cờ đen thêu một hình đầu lâu rất lớn, Duẫn Giám Phi cười lạnh một tiếng nói: “Xem ra quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, hải vực rộng lớn như thế, ta vốn còn đang suy nghĩ phải chạy đến chỗ nào tìm bọn chúng, ai ngờ lúc này ngay ngày đầu tiên bọn chúng đã đập vào cửa, có thể thấy được tội ác chồng chất, trời xanh cũng không dung.” Nói xong quay qua A Tam nói: “Thông báo xuống, vây quanh đội tàu kia, chuẩn bị đại chiến.”
Mệnh lệnh vừa được A Tam truyền đạt xuống, đội tàu đối diện đột nhiên cũng tản ra, tựa hồ cũng muốn vây lấy bọn họ. Lúc này chỗ Duẫn Giám Phi cùng Vân La, nơi thuyền chủ nghênh phong rẽ sóng, đã rất gần đội thuyền kia, trong tiếng gió truyền đến tiếng ồn ào hưng phấn, có người dùng thứ ngôn ngữ lúc trước Vân La nghe không hiểu kích động kêu to, cũng có người dùng Hán ngữ rống lên gì đó “A ha, lại một con dê béo, xem ra hôm nay có thể kiếm chác được kha khá rồi.” “Không sai, đội thuyền này to khiếp a, chắc chắn lắm của nhiều tiền hơn ba chiếc thuyền vừa rồi lắm, ha ha ha......” vân vân.
Duẫn Giám Phi lạnh lùng nói: “Hỗn đản, xem ra bọn này là vừa mới đánh cướp xong một đội thuyền buôn bán nhỏ. Mẹ nó, chết đến nơi còn không biết, dám ở chỗ này kêu to gọi nhỏ.” Nói xong quay đầu ra lệnh A Tam nói: “Kéo cờ.”
A Tam vui mừng cởi lòng cởi dạ kêu lên một tiếng: “Tuân lệnh.” rồi mới đưa tay ra hiệu, Vân La vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cột buồm trên boong tàu đang từ từ kéo lên cũng một lá cờ to lớn được thêu thùa vô cùng tinh xảo, tuy nhiên lúc nhìn thấy rõ hình vẽ phía trên, mí mắt không khỏi nhảy nhảy, thầm nghĩ má ơi, chẳng lẽ những người làm hải tặc đều thích đầu lâu hay sao? Nguyên lai màu chủ đạo của nền cờ này cũng là màu đen, bất quá là có thêu một đầu lâu màu đỏ mà thôi. Vân La không biết đầu lâu là đồ án thường dùng cho cờ hải tặc, lại cho là sở thích của bọn hắn giống nhau, hết sức kinh ngạc một phen, đến lúc xoay người lại, chỉ thấy hai mươi mấy chiếc thuyền bên ta đã ra tay trước một bước, vây quanh chiếc thuyền lớn kia, thuyền chủ bên mình cũng nhắm thẳng tắp vào trực diện thuyền chủ của bên kia, trong lúc đó chỉ còn là khoảng cách mấy trượng.
Vân La nghĩ thầm, rằng không biết trên biển đánh nhau thế này có giống trên đất bằng hay không, trước phái các tướng lĩnh đi ra đấu một mình, sau khi thời cơ chín muồi mới đưa đại đội binh lính sống mái với nhau. Mới nghĩ đến đây, chợt nghe đối diện đã vang lên tiếng hò hét tiếng chém giết rung trời, hắn không dám tin nhìn về phía Duẫn Giám Phi, hỏi một cách ngốc nghếch: “Thế...... Đã đánh nhau rồi ư? Vẫn còn chưa......” Không đợi nói xong, đối phương thình lình nắm lấy thắt lưng của hắn, một tay ôm, nhảy lên cao, qua mấy lần nhảy lên nhảy xuống đã đặt chân lên chiếc thuyền lớn phía đối diện, A Tam cùng Đăng Lung đã ở phía sau, như hải âu, theo sát bọn họ, còn các thuộc hạ khác của hắn, ngoại trừ mấy chục người để lại thủ thuyền, số còn lại đều tung thang dây, chân không chạm đất trượt trên thang dây mà tới.
Vân La tuy rằng không phải người trong võ lâm, nhưng ở trong sơn trang cũng thường xuyên nghe người ta nói đến chuyện xưa trong chốn võ lâm, bởi vậy trong lòng hiểu được, đây đều là những cao thủ khinh công, tuy rằng không tài giỏi bằng Duẫn Giám Phi cùng A Tam Đăng Lung, nhưng là đều là công phu thượng thừa, cũng nhờ thế, bọn họ mới dám tiến công như vậy, nếu không, thang dây dài như vậy, không đợi đến khi ngươi đi được tới nơi, người ta đã chém đứt từ lâu rồi, chẳng phải đều phải rớt xuống biển làm mồi cho cá hay sao. Đang còn nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe bên cạnh hét thảm một tiếng, tiếp theo vài giọt chất lỏng ấm áp dừng ở trên mặt, hắn trong lòng ngẩn ngơ, thầm nghĩ mình đang làm cái gì thế, đã vào thời điểm này, còn có tâm tư nghĩ này nghĩ nọ. Quay đầu vừa thấy, thì ra bằng công phu ngắn ngủn trong chớp mắt, Duẫn Giám Phi đã rút bảo kiếm trên thắt lưng ra, múa ra vài đường, máu tươi của địch nhân đã vấy đầy người, đầy mặt hắn, hắn lại chưa phát giác, tay trái vẫn ôm lấy Vân La, tay phải cầm kiếm chém địch, không khác nào chiến thần hạ phàm, chỉ qua mấy hiệp, trong mắt bọn hải tặc đều đã lộ ra vẻ sợ hãi.
A Tam cùng Đăng Lung cũng giết đỏ cả mắt, Đăng Lung công lực thấp nhưng chiêu thức lại cay độc, bọn đạo tặc chỉ ở trên biển đấu đá lung tung này tuy nói giết người cướp của, mọi cái đều thông, nhưng võ công làm sao được cao cường bằng bọn họ, bởi vậy không đến một canh giờ, hơn nữa lại tăng thêm huynh đệ dựa vào thang dây mà trượt qua, chỉ hơn một trăm người nhưng lại chém giết bọn hải tặc đến không còn một mảnh giáp.
Vân La bị Duẫn Giám Phi nửa ôm, trận giết chóc đầy máu tanh này đã thu trọn vào hai mắt, hắn chưa bao giờ trải qua trường hợp như vậy, mạng người ở trong trận chiến này, thì ra lại yếu ớt và rẻ rúng đến như thế, không đáng để đối thủ bỏ ra một chút ít thương tiếc, trong trận giết chóc hắn cũng từng hô to điên rồi nhiều lần, muốn cho Duẫn Giám Phi hạ thủ lưu tình, nhưng đối phương sao lại chịu nghe lời hắn, trên thuyền đã không còn một ai sống sót, hắn cùng Vân La máu đẫm toàn thân, mới đưa bảo kiếm đã đoạt vô số mạng người lại chưa nhiễm lấy một vệt máu tươi kia tra vào trong vỏ.
Phút chốc đã lên tới trên boong tàu, lúc này sóng gió có chút lớn, Vân La đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên boong tàu hơn hai trăm hán tử tinh tráng đang đứng, nhìn ra phía đối diện ngoài xa, trên biển hơn mười con thuyền lớn đang tiến đến, lại không thấy rõ trang phục của người phía trên như thế nào, Duẫn Giám Phi còn đang cùng đám A Tam đoán, chợt thấy trên thuyền kia một lá cờ lớn đang được từ từ kéo lên, trên nền màu cờ đen thêu một hình đầu lâu rất lớn, Duẫn Giám Phi cười lạnh một tiếng nói: “Xem ra quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, hải vực rộng lớn như thế, ta vốn còn đang suy nghĩ phải chạy đến chỗ nào tìm bọn chúng, ai ngờ lúc này ngay ngày đầu tiên bọn chúng đã đập vào cửa, có thể thấy được tội ác chồng chất, trời xanh cũng không dung.” Nói xong quay qua A Tam nói: “Thông báo xuống, vây quanh đội tàu kia, chuẩn bị đại chiến.”
Mệnh lệnh vừa được A Tam truyền đạt xuống, đội tàu đối diện đột nhiên cũng tản ra, tựa hồ cũng muốn vây lấy bọn họ. Lúc này chỗ Duẫn Giám Phi cùng Vân La, nơi thuyền chủ nghênh phong rẽ sóng, đã rất gần đội thuyền kia, trong tiếng gió truyền đến tiếng ồn ào hưng phấn, có người dùng thứ ngôn ngữ lúc trước Vân La nghe không hiểu kích động kêu to, cũng có người dùng Hán ngữ rống lên gì đó “A ha, lại một con dê béo, xem ra hôm nay có thể kiếm chác được kha khá rồi.” “Không sai, đội thuyền này to khiếp a, chắc chắn lắm của nhiều tiền hơn ba chiếc thuyền vừa rồi lắm, ha ha ha......” vân vân.
Duẫn Giám Phi lạnh lùng nói: “Hỗn đản, xem ra bọn này là vừa mới đánh cướp xong một đội thuyền buôn bán nhỏ. Mẹ nó, chết đến nơi còn không biết, dám ở chỗ này kêu to gọi nhỏ.” Nói xong quay đầu ra lệnh A Tam nói: “Kéo cờ.”
A Tam vui mừng cởi lòng cởi dạ kêu lên một tiếng: “Tuân lệnh.” rồi mới đưa tay ra hiệu, Vân La vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cột buồm trên boong tàu đang từ từ kéo lên cũng một lá cờ to lớn được thêu thùa vô cùng tinh xảo, tuy nhiên lúc nhìn thấy rõ hình vẽ phía trên, mí mắt không khỏi nhảy nhảy, thầm nghĩ má ơi, chẳng lẽ những người làm hải tặc đều thích đầu lâu hay sao? Nguyên lai màu chủ đạo của nền cờ này cũng là màu đen, bất quá là có thêu một đầu lâu màu đỏ mà thôi. Vân La không biết đầu lâu là đồ án thường dùng cho cờ hải tặc, lại cho là sở thích của bọn hắn giống nhau, hết sức kinh ngạc một phen, đến lúc xoay người lại, chỉ thấy hai mươi mấy chiếc thuyền bên ta đã ra tay trước một bước, vây quanh chiếc thuyền lớn kia, thuyền chủ bên mình cũng nhắm thẳng tắp vào trực diện thuyền chủ của bên kia, trong lúc đó chỉ còn là khoảng cách mấy trượng.
Vân La nghĩ thầm, rằng không biết trên biển đánh nhau thế này có giống trên đất bằng hay không, trước phái các tướng lĩnh đi ra đấu một mình, sau khi thời cơ chín muồi mới đưa đại đội binh lính sống mái với nhau. Mới nghĩ đến đây, chợt nghe đối diện đã vang lên tiếng hò hét tiếng chém giết rung trời, hắn không dám tin nhìn về phía Duẫn Giám Phi, hỏi một cách ngốc nghếch: “Thế...... Đã đánh nhau rồi ư? Vẫn còn chưa......” Không đợi nói xong, đối phương thình lình nắm lấy thắt lưng của hắn, một tay ôm, nhảy lên cao, qua mấy lần nhảy lên nhảy xuống đã đặt chân lên chiếc thuyền lớn phía đối diện, A Tam cùng Đăng Lung đã ở phía sau, như hải âu, theo sát bọn họ, còn các thuộc hạ khác của hắn, ngoại trừ mấy chục người để lại thủ thuyền, số còn lại đều tung thang dây, chân không chạm đất trượt trên thang dây mà tới.
Vân La tuy rằng không phải người trong võ lâm, nhưng ở trong sơn trang cũng thường xuyên nghe người ta nói đến chuyện xưa trong chốn võ lâm, bởi vậy trong lòng hiểu được, đây đều là những cao thủ khinh công, tuy rằng không tài giỏi bằng Duẫn Giám Phi cùng A Tam Đăng Lung, nhưng là đều là công phu thượng thừa, cũng nhờ thế, bọn họ mới dám tiến công như vậy, nếu không, thang dây dài như vậy, không đợi đến khi ngươi đi được tới nơi, người ta đã chém đứt từ lâu rồi, chẳng phải đều phải rớt xuống biển làm mồi cho cá hay sao. Đang còn nghĩ ngợi lung tung, chợt nghe bên cạnh hét thảm một tiếng, tiếp theo vài giọt chất lỏng ấm áp dừng ở trên mặt, hắn trong lòng ngẩn ngơ, thầm nghĩ mình đang làm cái gì thế, đã vào thời điểm này, còn có tâm tư nghĩ này nghĩ nọ. Quay đầu vừa thấy, thì ra bằng công phu ngắn ngủn trong chớp mắt, Duẫn Giám Phi đã rút bảo kiếm trên thắt lưng ra, múa ra vài đường, máu tươi của địch nhân đã vấy đầy người, đầy mặt hắn, hắn lại chưa phát giác, tay trái vẫn ôm lấy Vân La, tay phải cầm kiếm chém địch, không khác nào chiến thần hạ phàm, chỉ qua mấy hiệp, trong mắt bọn hải tặc đều đã lộ ra vẻ sợ hãi.
A Tam cùng Đăng Lung cũng giết đỏ cả mắt, Đăng Lung công lực thấp nhưng chiêu thức lại cay độc, bọn đạo tặc chỉ ở trên biển đấu đá lung tung này tuy nói giết người cướp của, mọi cái đều thông, nhưng võ công làm sao được cao cường bằng bọn họ, bởi vậy không đến một canh giờ, hơn nữa lại tăng thêm huynh đệ dựa vào thang dây mà trượt qua, chỉ hơn một trăm người nhưng lại chém giết bọn hải tặc đến không còn một mảnh giáp.
Vân La bị Duẫn Giám Phi nửa ôm, trận giết chóc đầy máu tanh này đã thu trọn vào hai mắt, hắn chưa bao giờ trải qua trường hợp như vậy, mạng người ở trong trận chiến này, thì ra lại yếu ớt và rẻ rúng đến như thế, không đáng để đối thủ bỏ ra một chút ít thương tiếc, trong trận giết chóc hắn cũng từng hô to điên rồi nhiều lần, muốn cho Duẫn Giám Phi hạ thủ lưu tình, nhưng đối phương sao lại chịu nghe lời hắn, trên thuyền đã không còn một ai sống sót, hắn cùng Vân La máu đẫm toàn thân, mới đưa bảo kiếm đã đoạt vô số mạng người lại chưa nhiễm lấy một vệt máu tươi kia tra vào trong vỏ.
Danh sách chương