Vốn định mười ngày sau rời bến, ai ngờ ngày thứ hai lại có mấy người ăn vận trang phục nước ngoài đến, nói chuyện với Duẫn Giám Phi bằng thứ ngôn ngữ hết sức lạ tai, Vân La mặc dù hầu hạ ở bên cạnh, nhưng nghe không hiểu gì hết trơn, mắt thấy Duẫn Giám Phi sắc mặt ngưng trọng, cũng liến thoắng nói lại bằng thứ ngôn ngữ khó hiểu đó, mấy người khách nước ngoài liên tục lễ bái, mặt lộ vẻ cảm kích vẻ mà đi. Đợi bọn họ đi xa, A Tam cũng tỏ ra nghiêm trọng nói: “Gia, không ngờ chúng ta mới đi có hơn ba tháng, trên biển đã không được yên ổn rồi, không bằng ngày mai ra biển luôn, xem xem là đám vớ vẩn nào, đúng rồi, còn có tên hỗn đản kia, vì cái gì lại không quan tâm, cứ mặc cho bọn hãn phỉ hoành hành như thế chứ?”

Duẫn Giám Phi nói: “Chỉ sợ là hắn cố ý để cho đám người này hoành hành, đến thời cơ thuận lợi đối phó chúng ta, đợi cho hai bên lưỡng bại câu thương, hắn mới đến làm ngư ông đắc lợi.” Nói xong vỗ bàn đứng lên, trầm thanh nói: “Được, Phương Lục Dương, ta sẽ để xem ngươi có được như ý hay không. A Tam, thông báo xuống, sáng mai, đội thuyền nhổ neo xuất phát. Đăng Lung, ngươi đi thu thập đồ đạc dự bị.” Phân phó xong, thấy Vân La cũng muốn chạy theo chân bọn họ, hắn vội vàng gọi lại, nói: “Ngươi cái gì cũng không biết, hiểu cái gì mà chạy theo (câu này tớ chém X”P), ở lại đây hầu hạ ta (óe >__<), đi, rót cho ta một ly trà đến đây.” Vân La vội vàng đi đến bên bàn, rót ra một chén trà nhỏ, cung kính đưa hai tay dâng cho Duẫn Giám Phi, nghĩ nghĩ, rốt cuộc nhịn không được hiếu kỳ hỏi: “Gia, mấy người vừa rồi là ai? Sao mà...... Các ngươi nói ta nghe không hiểu gì hết trơn a?”

Duẫn Giám Phi nhìn hắn một cái, thổi thổi trà, thản nhiên nói: “Ngươi đương nhiên không biết bọn họ, bọn họ là khách thương Ba Tư, ở trên biển, thuyền chuyên chở hàng hoá lại luôn luôn chịu sự bảo hộ của đội thuyền của ta. Ai ngờ ta không ở đây có mấy tháng, không biết từ nơi nào lại chui ra một đám hải tặc, mỗi lần chẳng những cướp hàng hóa mà còn nhất định giết người hủy thuyền, hành vi ác liệt vô cùng, thành ra người bên kia không dám tiếp tục đến buôn bán, người bên này cũng không dám về quê nhà, cho nên bọn họ vừa nghe nói ta trở về, liền tìm ta xin giúp đỡ.” Nói xong Vân La mới hiểu được, lại hỏi: “Còn Phương Lục Dương kia thì sao? Nghe cách Gia nói, hẳn là địch nhân của ta rồi.”

Duẫn Giám Phi gật đầu nói: “Đúng vậy, Phương Lục Dương này quả thật rất đáng căm tức, hắn là hoàng tử của Bảo Châu quốc, nhưng hắn không giống ta, hắn tự thích làm hải tặc, bởi vậy mới năn nỉ phụ huynh, từ nhỏ đã lên thuyền học tập võ nghệ, là một tên vô cùng lợi hại, đội tàu thuyền của hắn không nhỏ như của chúng ta, cũng thu phí bảo hộ của các thuyền, đả kích thuyền của địch quốc, cướp bóc của những thuyền chuyên kiếm tiền tài bất nghĩa, có thể nói là kẻ tranh đoạt bát cơm của chúng ta, thái độ của thằng cha đó thập phần cao ngạo tự đại, vẫn nghĩ đã độc bá được cả khu vực biển này, cũng từng đánh với ta mấy trận, hai bên bất phân thắng bại......” Nói tới đây bỗng nhiên nhịn không được nở nụ cười, cúi khụ một tiếng nói: “A La, ngươi có biết tên Phương Lục Dương này ở đời hận nhất là ai không?” Không đợi Vân La trả lời, hắn liền tự hỏi tự đáp, nói về ra đáp án: “Nói cho ngươi biết, người mà thằng cha đó hận nhất chính là A Tam, đơn giản là vì miệng A Tam rất độc, mỗi lần mắng chửi đều đem hắn mắng đến mức cẩu huyết lâm đầu*, nhân tài trên thuyền của hắn tuy nhiều, nhưng không có một ai có công phu mắng chửi vượt qua A Tam hết, cho nên Phương Lục Dương hận A Tam, có thể nói là ngay cả hàm răng tóc gáy đều ngứa a.”

*Cẩu huyết lâm đầu: còn cách nói khác là “Cẩu huyết phún đầu”, nghĩa là máu chó phun lên đầu, ý chỉ lời nhục mạ ghê gớm.

Vân La cũng cười, nói: “Ta cũng không biết A Tam lại lợi hại như thế, từ nay về sau càng nên rạp mình mà cúi lạy hắn rồi. Gia vừa rồi có nói Phương Lục Dương là hoàng tử của Bảo Châu quốc, nhưng hắn không giống ngươi, nghe ý Gia nói, chẳng lẽ Gia cũng là hoàng tử của nước nào đó......” Lời còn chưa nói xong, chợt thấy Duẫn Giám Phi ngạc nhiên ngẩng đầu, thất thanh nói: “Ta có nói như vậy ư?” Vân La hoảng sợ, ngơ ngác gật đầu, Duẫn Giám Phi mới thu vẻ khiếp sợ trên mặt về, nói lung tung: “Ngươi đừng có đoán mò, có một số việc, tới lúc rồi ngươi tự nhiên sẽ biết, chưa tới lúc thì đừng hỏi, cũng đừng đoán, lại càng không được phép nói. Được rồi, ngươi lui xuống nghỉ sớm một chút đi, ngày mai ra biển rồi, có muốn tự do như thế này cũng không được nữa đâu.”

Vân La nghi hoặc ngập ngừng lui xuống, lúc này sắc mặt của Duẫn Giám Phi liền thay đổi, hung hăng trừng bóng dáng hắn vừa biến mất, một lúc lâu sau mới hừ ra một tiếng, lẩm bẩm: “Ta ở trước mặt hắn sao mà không thể cảnh giác nổi, như vậy còn gì kế hoạch lâu dài, cũng may hắn coi như thành thật, nếu không người này nếu là thứ nhanh nhạy linh hoạt, quả thật không thể giữ lại. Đã trù tính lâu như vậy, đại sự sắp thành ngay trước mắt, quyết không thể để bị phá hủy trong tay hắn.” Vừa nói vừa nâng trà uống cạn, lúc đó A Tam cùng Đăng Lung đều đã trở về, nói rằng mọi thứ đã sẵn sàng, ngày mai có thể rời bến đúng giờ, Duẫn Giám Phi gật đầu, ba người lại thương nghị  một hồi, rồi đều tự giải tán đi nghỉ tạm.

Ngày hôm sau vạn dặm trời quang, trên mặt biển một ngọn gió cũng không thấy, mùa xuân ít khi có thời tiết tốt như vậy, đám A Tam Đăng Lung đều cười nói đó là điềm báo tốt, Duẫn Giám Phi hết sức đắc ý, đứng ở đầu thuyền chỉ huy hai mươi mấy con thuyền lớn phía sau chậm rãi bơi ra từ hải cảng, bao nhiêu thỏa mãn tự hào trong lòng không phải bàn, bản thân như muốn nói: không biết hoàng huynh đứng ở trên kim loan bảo điện, lúc quần thần sơn hô vạn tuế, phải chăng là cảm giác như vậy, quân lâm thiên hạ, hô phong hoán vũ, đó là một loại thống khoái. Vừa nghĩ, đôi con ngươi cũng trở nên nóng bỏng sắc bén, đợi cho đội thuyền toàn bộ đã nhập hải, hắn mới quay vào đại sảnh trong thuyền, trải hải đồ, lúc đó mấy tướng lãnh hải tặc quan trọng đều đã tề tụ ở nơi đây, lập tức mọi người cùng quây lại một chỗ, cẩn thận so sánh, nghiên cứu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện