“Lần đầu tiên gặp Tô Ngôn, tôi đã cảm thấy anh ấy không tầm thường.”
Ôn Tử Thần cúi đầu nhìn ngón tay mình: “Có lẽ anh không biết, những kẻ giống như tôi càng sẽ nhận ra hạng người nào có tiền nhất trong đám người.”
Hạ Đình Vãn nhìn Ôn Tử Thần, người này khiến y có cảm giác bức bối khó nói rõ, thậm chí ngụm cà phê trong miệng y bỗng có vị đắng chát.
“Nhất định anh cảm thấy rất buồn nôn nhỉ.” Ôn Tử Thần nhếch khóe miệng tự giễu, chậm rãi nói: “Thật ra có đôi khi tôi cũng thấy chính mình thật buồn nôn.”
“Đêm hôm ấy khi xe cấp cứu chở anh và Ninh Ninh đến bệnh viện, máu me đầy người. Đúng lúc đó tôi đang xử lý vài chuyện bên khoa cấp cứu, lại là khoa nhi nên cũng vội vàng hỗ trợ xử lý. Vết thương của Ninh Ninh không nặng, ngoại trừ trầy da thì bị thương ở mắt, còn anh phải vào phòng cấp cứu. Bên Ninh Ninh xử lý ổn thỏa rồi, anh cũng đã thoát khỏi nguy hiểm. Lúc tôi ra ngoài tranh thủ uống cốc nước thì thấy Tô Ngôn đang ngồi trên ghế ở một góc phòng kín, anh ấy…”
Nói đến đây, Ôn Tử Thần cắn môi một cái, qua hồi lâu mới thấp giọng nói: “Tô Ngôn khóc.”
Hạ Đình Vãn bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Tử Thần, ngón tay y run lên suýt nữa làm rơi cốc cà phê.
Dường như Ôn Tử Thần đang lâm vào hồi ức, cậu ta thì thào nói: “Anh ấy dùng một tay bụm kín mặt, vẫn cố nhẫn nhịn, nên vai run bần bật, lúc nhịn không được nữa mới nấc lên mấy tiếng rất nhẹ. Tôi đi đến đưa cho anh ấy một tờ khăn giấy. Anh ấy ngẩng đầu lên, mũi và mắt đều đỏ bừng, trên áo sơ mi còn dính máu. Tô Ngôn nói cảm ơn với tôi, nhìn anh ấy thật nhếch nhác, hoàn toàn không giống với một người có địa vị.”
“Nhưng Hạ Đình Vãn, anh biết không, trong chính nháy mắt đó, tôi cảm thấy mình đã yêu rồi. Anh ấy yếu ớt như vậy, dường như… Dường như không hề xa xôi với tôi, chỉ cần đến gần là tôi có thể ôm lấy anh ấy, nói cho anh ấy biết không sao đâu.”
Ôn Tử Thần nhìn về phía Hạ Đình Vãn, trong mắt cậu ta lấp lánh vệt nước mắt, trên mặt cũng bất giác có nụ cười mơ hồ vì nghĩ đến tình cảnh lúc đó.
“Anh hỏi tình cảm của tôi dành cho Tô Ngôn có liên quan đến tiền hay không, tôi cảm thấy có lẽ ban đầu là có. Khi đó tôi đã biết thân phận của Tô Ngôn, đương nhiên cũng biết anh ấy là ai. Nhưng khi đó tình hình hỗn loạn, anh lại là người mà anh ấy đã kết hôn, tôi làm sao dám suy nghĩ nhiều. Chỉ đến giây phút ấy, tôi mới thật sự mất lý trí. Tim tôi đập rất nhanh, không thể kìm được mà cứ muốn nhìn anh ấy, từ trước đến giờ tôi chưa từng có ý nghĩ như vậy với ai cả. Đây không phải là vì tiền, thật đấy.”
“Tôi hiếu kỳ về anh ấy, tôi muốn biết tình cảm anh ấy dành cho anh là gì, càng muốn biết anh ấy là hạng người gì, cũng không nhịn được mà nghĩ — Nếu là tôi thì sao, nếu anh ấy có thể có tình cảm như vậy với mình, dù chỉ một chút thôi, tôi cảm thấy, dù chỉ một chút thôi cũng khiến tôi thỏa mãn lắm rồi. Tôi rất muốn có được Tô Ngôn. Anh biết không Hạ Đình Vãn, đêm đó tôi thật sự rất đố kỵ với anh, tôi muốn thay thế anh. Tự bản thân tôi cũng thấy rất đáng sợ, anh vẫn nằm trong phòng bệnh, thế mà tôi lại có thể nảy ra suy nghĩ như vậy. Nhưng đó đúng chính là suy nghĩ thật sự của tôi.”
Hạ Đình Vãn cảm thấy mình không thở nổi nữa, y dường như không nghe rõ Ôn Tử Thần đang nói cái gì, cũng không quan tâm xem cậu ta nói gì.
Trong đầu y ngập tràn Tô Ngôn.
Y chưa từng thấy Tô Ngôn khóc.
Năm năm rồi, chưa từng thấy.
Y tưởng tượng đến cảnh tượng đó.
Buổi tối trong bệnh viện, Tô Ngôn ngồi một mình ngoài phòng cấp cứu, trốn vào một góc mà anh nghĩ không ai thấy được để lén lút rơi nước mắt.
Mãi đến gần đây nhất Tô Ngôn mới không nhịn được mà nói cho y một câu — “Đình Đình, đêm đó tôi sợ lắm, em biết không hả?”
Nhưng chỉ một câu thế thôi làm sao có thể miêu tả được nỗi sợ mà anh phải chịu trong đêm hôm đó chứ.
Nếu không phải Ôn Tử Thần nói thì Tô Ngôn sẽ vĩnh viễn không mở miệng nói cho y biết.
Tô Ngôn sẽ không nói cho y, anh yêu y đến mức nào…
Yêu đến sợ hãi.
Yêu đến độ dù y đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng chỉ cần nghĩ đến khả năng mất y, anh vẫn trốn đi khóc như một đứa trẻ.
Y rất nhớ Tô Ngôn.
Em biết rồi, Tô Ngôn, lần này em thật sự biết rồi.
“Dù tôi có ý nghĩ như vậy, nhưng cũng chẳng có cơ hội. Tô Ngôn bận rộn nhiều việc, lại vẫn luôn chăm sóc anh, có điều mỗi ngày sẽ hỏi tôi về tình hình của Doãn Ninh. Tôi cũng chẳng dám để lộ suy nghĩ kia, chỉ gắng sức chăm sóc Doãn Ninh thật tốt. Doãn Ninh là một đứa trẻ đáng thương và rất ngoan ngoãn, tôi cùng thực hiện các hoạt động hồi sức với cậu bé, mỗi ngày nói chuyện, dần dần Doãn Ninh rất thân thiết với tôi. Nên Tô Ngôn tìm tôi, nói để tôi làm người chăm sóc riêng cho Doãn Ninh. Mức lương anh ấy đưa ra khiến tôi giật nảy mình, với số tiền đó tôi vốn không cần nghĩ đến cái gì nữa, đã có thể gánh vác chi tiêu trong nhà. Nhưng tôi thấy chưa đủ, tôi vẫn nảy sinh lòng tham, càng ở chung với Tô Ngôn, tôi lại càng muốn có được anh ấy.”
“Sau đó, hai người ly hôn.” Ôn Tử Thần chậm rãi nói.
Hạ Đình Vãn nhìn chằm chằm vào Ôn Tử Thần, nhưng cậu ta không lảng tránh ánh mắt của y, vẫn bình tĩnh nói: “Vì Doãn Ninh mà tôi có thể chuyển vào Hương Sơn, có thể gần Tô Ngôn thêm một chút. Anh ấy rất đau khổ, ngày nào cũng đau khổ. Anh ấy không thích nói chuyện, cũng chẳng thiết ăn uống. Mỗi lần gặp nhau, tôi đều thấy anh ấy rất tiều tụy.”
“Trong lúc này có một chuyện rất đáng sợ, đó là cái người kia đã quay về một lần — Gã đó cưỡng hiếp tôi, sau đó rất hối hận. Thật ra gã không phải là người thích ép buộc. Buồn cười nhỉ, một tên biến thái như vậy lại rất có nguyên tắc, gã chỉ làm những chuyện biến thái với người chịu vì tiền mà cúi đầu trước gã. Nhưng tôi bị thương, phải nghỉ ngơi mấy ngày mới quay lại Hương Sơn được. Đêm hôm đó, Tô Ngôn say khướt nằm ở lầu một, đập phá đồ đạc quăng đầy đất, không có bất cứ ai đến nói chuyện với mình cả. Thật ra tôi rất sợ anh ấy, cũng không dám chống lại ý của anh ấy, nhưng đêm hôm đó, tôi… Tôi…”
Hạ Đình Vãn hít một hơi thật sâu, y biết Ôn Tử Thần sắp nói đến chỗ đó rồi.
Y không có cách nào làm lơ chuyện này, lúc đến đây trong tiềm thức của y vẫn muốn tìm hiểu về nó.
“Tôi cố lấy hết dũng khí, tôi nghĩ, đó có thể là cơ hội duy nhất trong cuộc đời tôi.”
“Tôi dìu anh ấy vào phòng mình, sau đó quỳ gối bên giường cầu xin anh ấy. Tôi nói, hãy cho tôi một đêm với anh ấy được không, tôi chẳng cần gì cả, tôi chỉ yêu anh ấy, muốn ở bên anh ấy mà thôi. Tô Ngôn khó chịu thì cứ phát tiết trên người tôi, làm gì cũng được, tôi có thể nhẫn nhịn được cả, thô bạo chút cũng chẳng sao. Tôi sẽ vẫn ở bên anh ấy, đau đớn đến đâu cũng đã qua rồi, tôi sẽ cùng vượt qua khoảng thời gian này với anh ấy.”
Nói đến đây, Ôn Tử Thần nở nụ cười thê lương. Cậu ta dừng lại một chút mới nói tiếp: “Lúc ấy vết thương của tôi vẫn chưa lành, nhưng tôi nghĩ, anh ấy say rồi, có lẽ sẽ không phát hiện. Hoặc là nếu phát hiện, tôi sẽ nói chuyện trước đó với anh ấy, có lẽ, có lẽ… Anh ấy sẽ có chút thương hại tôi.”
“Hai người đã làm à?” Hạ Đình Vãn đột nhiên hỏi.
Ôn Tử Thần im lặng hồi lâu mới đáp: “Tôi dùng miệng cho anh ấy một lúc. Nhưng Tô Ngôn không làm tôi — Tôi, tôi cởi sạch quần áo, nhưng anh ấy không làm, anh biết tại sao không?”
“Tại sao?”
“Vì,” Ôn Tử Thần ngẩng đầu lên gằn từng chữ một: “Trên đùi tôi có vết bỏng do gã kia dùng tàn thuốc lá dụi vào. Anh ấy vuốt chỗ đó, hỏi tôi có đau không. Khi đó, khi đó tôi cho rằng Tô Ngôn thật sự hỏi mình, thật sự quan tâm tôi. Tôi sướng đến phát điên, bèn kéo tay anh ấy nói, đau lắm. Sau đó Tô Ngôn….”
Nói đến đây Ôn Tử Thần bỗng rơi nước mắt, cậu ta nghẹn ngào nói: “Tô Ngôn nhìn vết thương của tôi rồi đau khổ nói — Khi còn bé, nhất định Đình Đình phải đau chết đi được.”
****
Lời tác giả:
Có lẽ đêm nay sẽ mất điện, nên tôi viết thêm một chút để cập nhật, nên tối sẽ không có chương mới đâu. Còn nữa, dù mọi người cảm thấy thế nào với Ôn Tử Thần tôi đều có thể hiểu cả, tẩy trắng gì gì đó không phải là mong muốn của tôi, cũng chẳng quan trọng, tôi chỉ miêu tả một nhân vật trong góc độ của riêng mình mà thôi. Cứ để tôi yên lặng trốn sau từng con chữ viết văn là được, mọi người không cần để ý đến lập trường của tác giả đâu, suy nghĩ của tác giả không có ảnh hưởng lớn đến phán đoán của cá nhân mỗi người.
Ôn Tử Thần cúi đầu nhìn ngón tay mình: “Có lẽ anh không biết, những kẻ giống như tôi càng sẽ nhận ra hạng người nào có tiền nhất trong đám người.”
Hạ Đình Vãn nhìn Ôn Tử Thần, người này khiến y có cảm giác bức bối khó nói rõ, thậm chí ngụm cà phê trong miệng y bỗng có vị đắng chát.
“Nhất định anh cảm thấy rất buồn nôn nhỉ.” Ôn Tử Thần nhếch khóe miệng tự giễu, chậm rãi nói: “Thật ra có đôi khi tôi cũng thấy chính mình thật buồn nôn.”
“Đêm hôm ấy khi xe cấp cứu chở anh và Ninh Ninh đến bệnh viện, máu me đầy người. Đúng lúc đó tôi đang xử lý vài chuyện bên khoa cấp cứu, lại là khoa nhi nên cũng vội vàng hỗ trợ xử lý. Vết thương của Ninh Ninh không nặng, ngoại trừ trầy da thì bị thương ở mắt, còn anh phải vào phòng cấp cứu. Bên Ninh Ninh xử lý ổn thỏa rồi, anh cũng đã thoát khỏi nguy hiểm. Lúc tôi ra ngoài tranh thủ uống cốc nước thì thấy Tô Ngôn đang ngồi trên ghế ở một góc phòng kín, anh ấy…”
Nói đến đây, Ôn Tử Thần cắn môi một cái, qua hồi lâu mới thấp giọng nói: “Tô Ngôn khóc.”
Hạ Đình Vãn bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Tử Thần, ngón tay y run lên suýt nữa làm rơi cốc cà phê.
Dường như Ôn Tử Thần đang lâm vào hồi ức, cậu ta thì thào nói: “Anh ấy dùng một tay bụm kín mặt, vẫn cố nhẫn nhịn, nên vai run bần bật, lúc nhịn không được nữa mới nấc lên mấy tiếng rất nhẹ. Tôi đi đến đưa cho anh ấy một tờ khăn giấy. Anh ấy ngẩng đầu lên, mũi và mắt đều đỏ bừng, trên áo sơ mi còn dính máu. Tô Ngôn nói cảm ơn với tôi, nhìn anh ấy thật nhếch nhác, hoàn toàn không giống với một người có địa vị.”
“Nhưng Hạ Đình Vãn, anh biết không, trong chính nháy mắt đó, tôi cảm thấy mình đã yêu rồi. Anh ấy yếu ớt như vậy, dường như… Dường như không hề xa xôi với tôi, chỉ cần đến gần là tôi có thể ôm lấy anh ấy, nói cho anh ấy biết không sao đâu.”
Ôn Tử Thần nhìn về phía Hạ Đình Vãn, trong mắt cậu ta lấp lánh vệt nước mắt, trên mặt cũng bất giác có nụ cười mơ hồ vì nghĩ đến tình cảnh lúc đó.
“Anh hỏi tình cảm của tôi dành cho Tô Ngôn có liên quan đến tiền hay không, tôi cảm thấy có lẽ ban đầu là có. Khi đó tôi đã biết thân phận của Tô Ngôn, đương nhiên cũng biết anh ấy là ai. Nhưng khi đó tình hình hỗn loạn, anh lại là người mà anh ấy đã kết hôn, tôi làm sao dám suy nghĩ nhiều. Chỉ đến giây phút ấy, tôi mới thật sự mất lý trí. Tim tôi đập rất nhanh, không thể kìm được mà cứ muốn nhìn anh ấy, từ trước đến giờ tôi chưa từng có ý nghĩ như vậy với ai cả. Đây không phải là vì tiền, thật đấy.”
“Tôi hiếu kỳ về anh ấy, tôi muốn biết tình cảm anh ấy dành cho anh là gì, càng muốn biết anh ấy là hạng người gì, cũng không nhịn được mà nghĩ — Nếu là tôi thì sao, nếu anh ấy có thể có tình cảm như vậy với mình, dù chỉ một chút thôi, tôi cảm thấy, dù chỉ một chút thôi cũng khiến tôi thỏa mãn lắm rồi. Tôi rất muốn có được Tô Ngôn. Anh biết không Hạ Đình Vãn, đêm đó tôi thật sự rất đố kỵ với anh, tôi muốn thay thế anh. Tự bản thân tôi cũng thấy rất đáng sợ, anh vẫn nằm trong phòng bệnh, thế mà tôi lại có thể nảy ra suy nghĩ như vậy. Nhưng đó đúng chính là suy nghĩ thật sự của tôi.”
Hạ Đình Vãn cảm thấy mình không thở nổi nữa, y dường như không nghe rõ Ôn Tử Thần đang nói cái gì, cũng không quan tâm xem cậu ta nói gì.
Trong đầu y ngập tràn Tô Ngôn.
Y chưa từng thấy Tô Ngôn khóc.
Năm năm rồi, chưa từng thấy.
Y tưởng tượng đến cảnh tượng đó.
Buổi tối trong bệnh viện, Tô Ngôn ngồi một mình ngoài phòng cấp cứu, trốn vào một góc mà anh nghĩ không ai thấy được để lén lút rơi nước mắt.
Mãi đến gần đây nhất Tô Ngôn mới không nhịn được mà nói cho y một câu — “Đình Đình, đêm đó tôi sợ lắm, em biết không hả?”
Nhưng chỉ một câu thế thôi làm sao có thể miêu tả được nỗi sợ mà anh phải chịu trong đêm hôm đó chứ.
Nếu không phải Ôn Tử Thần nói thì Tô Ngôn sẽ vĩnh viễn không mở miệng nói cho y biết.
Tô Ngôn sẽ không nói cho y, anh yêu y đến mức nào…
Yêu đến sợ hãi.
Yêu đến độ dù y đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng chỉ cần nghĩ đến khả năng mất y, anh vẫn trốn đi khóc như một đứa trẻ.
Y rất nhớ Tô Ngôn.
Em biết rồi, Tô Ngôn, lần này em thật sự biết rồi.
“Dù tôi có ý nghĩ như vậy, nhưng cũng chẳng có cơ hội. Tô Ngôn bận rộn nhiều việc, lại vẫn luôn chăm sóc anh, có điều mỗi ngày sẽ hỏi tôi về tình hình của Doãn Ninh. Tôi cũng chẳng dám để lộ suy nghĩ kia, chỉ gắng sức chăm sóc Doãn Ninh thật tốt. Doãn Ninh là một đứa trẻ đáng thương và rất ngoan ngoãn, tôi cùng thực hiện các hoạt động hồi sức với cậu bé, mỗi ngày nói chuyện, dần dần Doãn Ninh rất thân thiết với tôi. Nên Tô Ngôn tìm tôi, nói để tôi làm người chăm sóc riêng cho Doãn Ninh. Mức lương anh ấy đưa ra khiến tôi giật nảy mình, với số tiền đó tôi vốn không cần nghĩ đến cái gì nữa, đã có thể gánh vác chi tiêu trong nhà. Nhưng tôi thấy chưa đủ, tôi vẫn nảy sinh lòng tham, càng ở chung với Tô Ngôn, tôi lại càng muốn có được anh ấy.”
“Sau đó, hai người ly hôn.” Ôn Tử Thần chậm rãi nói.
Hạ Đình Vãn nhìn chằm chằm vào Ôn Tử Thần, nhưng cậu ta không lảng tránh ánh mắt của y, vẫn bình tĩnh nói: “Vì Doãn Ninh mà tôi có thể chuyển vào Hương Sơn, có thể gần Tô Ngôn thêm một chút. Anh ấy rất đau khổ, ngày nào cũng đau khổ. Anh ấy không thích nói chuyện, cũng chẳng thiết ăn uống. Mỗi lần gặp nhau, tôi đều thấy anh ấy rất tiều tụy.”
“Trong lúc này có một chuyện rất đáng sợ, đó là cái người kia đã quay về một lần — Gã đó cưỡng hiếp tôi, sau đó rất hối hận. Thật ra gã không phải là người thích ép buộc. Buồn cười nhỉ, một tên biến thái như vậy lại rất có nguyên tắc, gã chỉ làm những chuyện biến thái với người chịu vì tiền mà cúi đầu trước gã. Nhưng tôi bị thương, phải nghỉ ngơi mấy ngày mới quay lại Hương Sơn được. Đêm hôm đó, Tô Ngôn say khướt nằm ở lầu một, đập phá đồ đạc quăng đầy đất, không có bất cứ ai đến nói chuyện với mình cả. Thật ra tôi rất sợ anh ấy, cũng không dám chống lại ý của anh ấy, nhưng đêm hôm đó, tôi… Tôi…”
Hạ Đình Vãn hít một hơi thật sâu, y biết Ôn Tử Thần sắp nói đến chỗ đó rồi.
Y không có cách nào làm lơ chuyện này, lúc đến đây trong tiềm thức của y vẫn muốn tìm hiểu về nó.
“Tôi cố lấy hết dũng khí, tôi nghĩ, đó có thể là cơ hội duy nhất trong cuộc đời tôi.”
“Tôi dìu anh ấy vào phòng mình, sau đó quỳ gối bên giường cầu xin anh ấy. Tôi nói, hãy cho tôi một đêm với anh ấy được không, tôi chẳng cần gì cả, tôi chỉ yêu anh ấy, muốn ở bên anh ấy mà thôi. Tô Ngôn khó chịu thì cứ phát tiết trên người tôi, làm gì cũng được, tôi có thể nhẫn nhịn được cả, thô bạo chút cũng chẳng sao. Tôi sẽ vẫn ở bên anh ấy, đau đớn đến đâu cũng đã qua rồi, tôi sẽ cùng vượt qua khoảng thời gian này với anh ấy.”
Nói đến đây, Ôn Tử Thần nở nụ cười thê lương. Cậu ta dừng lại một chút mới nói tiếp: “Lúc ấy vết thương của tôi vẫn chưa lành, nhưng tôi nghĩ, anh ấy say rồi, có lẽ sẽ không phát hiện. Hoặc là nếu phát hiện, tôi sẽ nói chuyện trước đó với anh ấy, có lẽ, có lẽ… Anh ấy sẽ có chút thương hại tôi.”
“Hai người đã làm à?” Hạ Đình Vãn đột nhiên hỏi.
Ôn Tử Thần im lặng hồi lâu mới đáp: “Tôi dùng miệng cho anh ấy một lúc. Nhưng Tô Ngôn không làm tôi — Tôi, tôi cởi sạch quần áo, nhưng anh ấy không làm, anh biết tại sao không?”
“Tại sao?”
“Vì,” Ôn Tử Thần ngẩng đầu lên gằn từng chữ một: “Trên đùi tôi có vết bỏng do gã kia dùng tàn thuốc lá dụi vào. Anh ấy vuốt chỗ đó, hỏi tôi có đau không. Khi đó, khi đó tôi cho rằng Tô Ngôn thật sự hỏi mình, thật sự quan tâm tôi. Tôi sướng đến phát điên, bèn kéo tay anh ấy nói, đau lắm. Sau đó Tô Ngôn….”
Nói đến đây Ôn Tử Thần bỗng rơi nước mắt, cậu ta nghẹn ngào nói: “Tô Ngôn nhìn vết thương của tôi rồi đau khổ nói — Khi còn bé, nhất định Đình Đình phải đau chết đi được.”
****
Lời tác giả:
Có lẽ đêm nay sẽ mất điện, nên tôi viết thêm một chút để cập nhật, nên tối sẽ không có chương mới đâu. Còn nữa, dù mọi người cảm thấy thế nào với Ôn Tử Thần tôi đều có thể hiểu cả, tẩy trắng gì gì đó không phải là mong muốn của tôi, cũng chẳng quan trọng, tôi chỉ miêu tả một nhân vật trong góc độ của riêng mình mà thôi. Cứ để tôi yên lặng trốn sau từng con chữ viết văn là được, mọi người không cần để ý đến lập trường của tác giả đâu, suy nghĩ của tác giả không có ảnh hưởng lớn đến phán đoán của cá nhân mỗi người.
Danh sách chương