“Hạ tiên sinh, xin hỏi tôi có thể gặp mặt anh một lần được không?”

Phản ứng đầu tiên của Hạ Đình Vãn đương nhiên là kinh ngạc, y thật sự không biết Ôn Tử Thần có lý do gì để liên hệ với mình.

Y trả lời một tin ngắn gọn “Không cần”, rồi không nói thêm gì nữa.

Dù đã từ chối dứt khoát, nhưng sự xuất hiện của Ôn Tử Thần vẫn khiến trong lòng y có một dấu chấm hỏi — Ôn Tử Thần có chuyện gì cần nói với mình.

Hạ Đình Vãn vẫn thường xuyên nhìn Doãn Ninh. Doãn Ninh vẫn chưa có quyết định, nhưng hình như cũng dần dần không còn chống lại việc thấy y nữa. Thậm chí có một đêm nọ, lần đầu tiên Doãn Ninh gửi wechat hỏi Hạ Đình Vãn liệu y có thể đi ăn McDonald cùng cậu bé không.

Tô Ngôn vẫn đang bận rộn công việc chưa về nhà, đương nhiên Hạ Đình Vãn không hề do dự, y phủ thêm áo khoác đi ra ngoài.

Lúc đặt chân phải xuống đất y phải rất nhẹ nhàng và khấp khểnh, không đi nhanh được, nhưng y cũng không gọi tài xế, dù sao McDonald cũng nằm trong khu vực chung ngay dưới Hương Sơn, không xa lắm, đi hơn mười phút là tới.

Doãn Ninh đang đứng ở cửa McDonald chờ y, lưng đeo một chiếc cặp màu xanh đen, trên người khoác chiếc áo khoác len cashmere rất ấm áp.

“Lạnh quá…” Cuối thu trời khá lạnh, Hạ Đình Vãn lại mặc mỏng, y thổi thổi vào đầu ngón tay rồi huơ huơ tay với Doãn Ninh, sau đó tiến lại gần: “Sao muộn thế này mà vẫn muốn ăn McDonald.”

“Đột nhiên muốn ăn thôi ạ.” Doãn Ninh đạp đạp lá khô rơi trên đất.

“Được, muốn gì cứ bảo anh, anh dẫn em đi.”

Hạ Đình Vãn nở nụ cười, y nhìn thoáng qua cửa tiệm McDonald sáng đèn, thấy bên trong cũng không có mấy người do trời đã khuya bèn không mấy lo lắng nữa. Y trùm mũ qua đầu rồi nắm tay Doãn Ninh đi vào trong.

Doãn Ninh đứng trước quầy nghiêm túc nhìn món ăn. Một bên mắt của cậu bé không dùng được, hễ nhìn là phải nghiêng đầu lại. Cậu bé ngập ngừng một hồi mới nói: “Muốn ăn gà rán.”

Doãn Ninh rất hướng nội, cậu bé cũng không giỏi giao tiếp với người lạ, nên khi chọn món ăn chỉ nhỏ giọng nói với y chứ không trực tiếp bảo nhân viên cửa hàng.

Nhìn dáng vẻ của Doãn Ninh, trong lòng Hạ Đình Vãn lại cảm thấy thương xót và áy náy. Y xoa xoa đầu Doãn Ninh, nói: “Em đến ngồi đi.”

Sau khi cầm đồ ăn về, Hạ Đình Vãn và Doãn Ninh ngồi ở góc bên cạnh cửa sổ. Doãn Ninh ăn gà rán, còn Hạ Đình Vãn thì chống cằm nhìn cậu ăn.

Doãn Ninh gặm đùi gà, ăn đến nỗi không nhịn được mà ợ một cái. Cậu bé nhìn qua đùi gà trong tay, bỗng chẳng biết vì sao mà vành mắt chợt ửng đỏ.

Hạ Đình Vãn ngây ra một lúc, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”

“Em… Em nhớ mẹ.” Doãn Ninh rũ mắt xuống, giọt nước mắt rơi cái độp lên mu bàn tay.

Hạ Đình Vãn nhìn bé trai trước mắt, viền mắt cũng đau xót: “Ninh Ninh…”

“Trước đây khi làm đúng chuyện gì đó, mẹ sẽ thưởng cho em một bữa McDonald để khen ngợi. Khi ấy em cho rằng McDonald là thứ ngon nhất trên thế giới này, lúc nào cũng muốn ăn. Sau đó anh Tử Thần nói ăn McDonald không tốt cho sức khỏe, không cho ăn nữa, em cũng nghe theo anh ấy. Em rất nhớ mẹ, có đôi khi cũng nhớ anh Tử Thần, nhưng hai người vẫn không thể ở bên em. Lòng em thấy rất khó chịu.”

Hạ Đình Vãn xoa xoa gáy Doãn Ninh, khẽ nói: “Xin lỗi Ninh Ninh, xin lỗi, là lỗi của anh.”

“Anh đừng nói xin lỗi mãi thế.” Doãn Ninh dụi dụi mắt, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe: “Thật ra không phải lúc nào em cũng ghét anh. Có đôi khi em rất hận thế giới này, vì thế càng hận anh hơn. Có một khoảng thời gian em đã cảm thấy anh rất tốt, là lúc anh vẽ tranh với em, lúc ăn McDonald với em, lúc giấu chuyện em đẩy anh ngã. Em đã cảm thấy anh… Rất tốt. Nên anh không cần xin lỗi đâu, anh xin lỗi làm em lại phải nghĩ xem có nên tha thứ hay không, chỉ cần vừa nghĩ sẽ không nhịn được mà hận anh. Em chỉ muốn nói một lúc với anh. Không hiểu sao, em luôn nghĩ chỉ có mình anh là nghiêm túc lắng nghe.”

“Anh biết không, từ nhỏ em đã nhớ mình chưa từng có một mái nhà yên ổn, lúc nào cũng đi theo mẹ đến ở nhờ nhà họ hàng, nhưng không được bao lâu đã bị đuổi đi. Tất cả mọi người đều ghét em và mẹ, em cảm thấy bản thân mình giống một con chuột. Có đôi lúc em nghĩ nếu mình không tồn tại thì tốt biết bao.”

“Mẹ em lúc thì dịu dàng, có lúc lại rất đáng sợ. Em rất nhớ mẹ, cũng rất sợ mẹ. Anh Tô Ngôn nói, chờ mẹ em khỏe lên sẽ để em và mẹ ở cùng nhau. Anh ơi, mẹ em, mẹ em sẽ khỏe đúng không?”

Nhất thời Hạ Đình Vãn không trả lời được vấn đề này.

Đây là lần đầu tiên Doãn Ninh mở lòng nói những lời từ sâu trong đáy lòng của mình với y, và cũng lần đầu tiên y phát hiện, hóa ra đứa trẻ nho nhỏ này cũng có nỗi lòng rất phức tạp và sâu sắc.

Doãn Ninh cúi đầu uống một ngụm coca, thì thào: “Lần này trước khi dọn ra ngoài, anh Tô Ngôn đã nói rất nhiều với em. Anh ấy bảo khi còn bé anh cũng không hạnh phúc. Mẹ anh bỏ đi từ sớm, cha anh cũng hung dữ đánh đập anh, nên anh có thể hiểu được cảm xúc của em, cũng thật lòng đối xử tốt với em. Dù sau này mẹ em thế nào, hai người cũng sẽ có trách nhiệm với em, bảo em yên tâm.”

“Anh ấy còn nói, anh ấy coi em là một nửa người lớn, vì thế mới nghiêm túc thương lượng. Anh ấy bảo trước đó tùy tiện đưa em cho anh là anh ấy không tốt, là anh ấy không để mắt đến nguyện vọng của em, khiến em lo sợ và bất an. Sau này anh ấy sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Nên lần này anh ấy sẽ cố gắng để em tự mình quyết định xem mình muốn ở đâu. Nhưng anh là người anh Tô Ngôn quan tâm nhất trên đời, vì thế anh ấy nói em hãy để ý đến tâm trạng của anh, đừng làm tổn thương anh giống như lần trước. Bảo em cho anh một cơ hội, dù không muốn tha thứ cho anh cũng được, nhưng hãy thử đi tìm hiểu anh một chút.”

Khi nghe đến đây, mắt Hạ Đình Vãn hoe đỏ: “Tô Ngôn đã nói thế sao?”

“Dạ.” Doãn Ninh gật đầu, cậu bỏ miếng khoai tây cuối cùng vào miệng, rồi ngẩng đầu lên: “Em vẫn chưa nghĩ ra xem có nên về Hương Sơn ở không, nhưng em muốn… Em, em đồng ý hiểu anh thêm một chút.”

“Cảm ơn em, cảm ơn em.” Hạ Đình Vãn lắp ba lắp bắp nói.

Y không thể hình dung được lòng mình đang cảm kích nhường nào. Y biết mình không đáng được Doãn Ninh tha thứ, nhưng dù chỉ một chút đồng ý đi tìm hiểu nhau, cố gắng bước tiếp một bước nữa, cũng đủ khiến lòng y run rẩy.

Trước khi đi, Doãn Ninh còn muốn ăn kem McFlurry. Hạ Đình Vãn bèn mua hai cái, sau đó mỗi người một cái vừa ăn vừa đi ra ngoài.

Trước khi ra khỏi cửa hàng, Doãn Ninh bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Cậu bé do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Anh Đình Vãn, em không được gặp anh Tử Thần nữa sao? Em, em thật sự rất nhớ anh ấy… Sau khi xảy ra tai nạn, anh Tô Ngôn luôn bận rộn công việc, mỗi ngày anh Tử Thần đều chơi với em, anh ấy thật sự rất tốt, đối xử với anh Tô Ngôn cũng rất tốt. Nhưng anh Tô Ngôn lại nói mình không muốn nghe thấy tên anh ấy nữa, em…”

Nhìn đôi mắt u buồn của Doãn Ninh, Hạ Đình Vãn không khỏi hoảng hốt.

Y còn chưa kịp trả lời đã thấy chiếc Maybach quen thuộc của Tô Ngôn đang đỗ bên ngoài.

Tô Ngôn mặc chiếc áo khoác gió dài màu đen đang đứng ngoài cửa McDonald nhìn hai người.

“Sao anh lại tới đây?” Hạ Đình Vãn ngây ra một lúc, lập tức nắm tay Doãn Ninh khập khiễng bước tới.

“Nghe người chăm sóc Doãn Ninh nói hai người đang ở chỗ này, tôi xong việc thì đến đón em luôn, nhân tiện đưa Ninh Ninh về.” Tô Ngôn bình tĩnh nhìn lướt qua chân phải Hạ Đình Vãn: “Vết thương của em vẫn chưa lành hẳn, ít đi lại thôi.”

Chẳng hiểu sao Hạ Đình Vãn lại thấy hơi chột dạ.

Sau khi đưa Doãn Ninh về nhà, y lặng lẽ xúc một thìa McFlurry đưa cho Tô Ngôn. Tô Ngôn nhìn y không nói gì, chỉ cúi đầu ăn.

Hạ Đình Vãn thừa cơ chui vào lòng Tô Ngôn. Trong chiếc xe an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở giao nhau của hai người họ.

Trong khoảng thời gian này, tình cảm của hai người không tốt bằng trước đây, cảm giác xa cách vô hình khiến bầu không khí an yên lúc này có vẻ vô cùng quý giá.

Hạ Đình Vãn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.

Hôm sau Hạ Đình Vãn ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng vẫn gửi một tin nhắn cho Ôn Tử Thần: “Cậu còn muốn gặp mặt nữa không?”

Có lẽ câu nói của Doãn Ninh khiến y có một tia dao động, cũng có lẽ trong đáy lòng y vẫn không thể nào buông ra, vẫn luôn muốn biết rốt cuộc Ôn Tử Thần muốn nói gì.

Nhưng y biết tuyệt đối Tô Ngôn sẽ không đồng ý, nên dứt khoát không cho anh biết chuyện gặp mặt lần này.

Ôn Tử Thần trả lời rất nhanh, hai người quyết định ba giờ chiều nay hẹn gặp nhau tại một quán cà phê nhỏ kín đáo ở xã khu Hương Sơn.

Hạ Đình Vãn đến khá sớm. Y gọi một ly Cappucchino, sau đó ngồi ngẩn ra trên ghế.

Y hơi thấp thỏm, thật ra y vốn không muốn thấy Ôn Tử Thần, nhưng vẫn tò mò về những gì cậu ta muốn nói.

Đúng ba giờ Ôn Tử Thần có mặt. Cậu ta mặc một chiếc áo khoác màu trắng. Sau khi ngồi xuống, Hạ Đình Vãn mới phát hiện chưa đầy một tháng mà Ôn Tử Thần đã gầy đi rất nhiều.

Ôn Tử Thần cởi chiếc khăn quàng len cashmere ra để lộ chiếc cằm nhọn, gắng gượng nở nụ cười: “Chào Hạ tiên sinh. Thật ra tôi không ngờ anh lại đồng ý gặp tôi đâu.”

Hạ Đình Vãn im lặng nhìn cậu ta.

Ôn Tử Thần gọi một cốc ca cao nóng. Chờ khi đồ uống được bưng lên, cậu ta mới dùng hai tay ôm lấy cốc nước ấm, hít một hơi rồi nhẹ giọng nói: “Ban đầu tôi còn thử liên hệ với Tô tiên sinh, nhưng anh ấy đã chặn số tôi, wechat cũng chặn, tôi không dám làm phiền anh ấy, nhưng tôi thật sự rất đau khổ.”

Ôn Tử Thần ngẩng đầu lên. Lúc nói xong câu cuối cùng, cậu ta bất giác run lên: “Tôi, chuyện của tôi, cảm xúc của tôi, tôi không biết có thể nói cho ai cả. Mấy ngày nay tôi ngột ngạt đến sắp phát điên. Lời tôi nói Tô tiên sinh không bao giờ muốn nghe nữa. Hạ Đình Vãn, dù tôi ghen tị với anh thế nào, anh cũng là người duy nhất có thể liên lạc với Tô tiên sinh mà tôi biết, tôi chỉ có thể nói với anh, cũng chỉ có anh mới có thể hiểu rõ một chút.”

“Tôi biết, nhất định anh, anh và Tô tiên sinh đều nghĩ tôi là vì tiền mới có thể dùng hết tâm tư muốn ở lại bên cạnh anh ấy.”

Hạ Đình Vãn bình tĩnh nhìn Ôn Tử Thần.

Dùng góc độ này nhìn sang, lông mi Ôn Tử Thần rất dài, dưới khóe mắt có một nốt ruồi lệ, thoạt nhìn có hơi đáng thương.

“Đúng vậy, tôi thừa nhận là lúc mới bắt đầu tôi đã có ý nghĩ như vậy.”

Ôn Tử Thần cười đau khổ, cậu ta hít sâu một hơi rồi mới thấp giọng nói: “Đúng, tôi chính là một kẻ, một kẻ vô cùng vô cùng muốn tiền.”

“Tôi sinh ra trong một gia đình đơn thân, tôi là con cả, sau còn có hai đứa em trai, cho đến nay cả gia đình đều nhờ mẹ tôi chống đỡ. Từ nhỏ tôi đã giúp mẹ chăm sóc em trai, không để ý đến học tập, thành tích cũng kém. Nhưng tính tôi rất tốt, cũng kiên trì, sau đó mới học ngành y tá của đại học N, học xong làm y tá. Nhưng hai đứa em trai tôi rất thông minh, đứa lớn thi đậu khoa Pháp luật, nhưng học phí cực kỳ đắt. Hai năm nay sức khỏe mẹ tôi càng ngày càng kém, cuối cùng phải vào bệnh viện, nhà tôi… Có gánh nặng rất lớn. Tôi, tôi thật sự… Từ nhỏ tôi đã khao khát có tiền, nhưng chẳng thể nào thoát được cái nghèo…”

Hạ Đình Vãn nghe mà thấy khó chịu, bèn mở miệng cắt ngang lời Ôn Tử Thần: “Việc này có cần nói cho tôi không? Nếu những gì cậu muốn nói đều là những việc riêng thế này thì thôi, tôi về đây.”

“Chờ một chút,” Ôn Tử Thần vội vàng mở miệng. Cậu ta vươn tay ra nhưng không chạm vào Hạ Đình Vãn, đôi mắt đã đỏ lên: “Xin anh, hãy nghe tôi nói hết đã.”

Cậu ta cầu khẩn nhìn Hạ Đình Vãn như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm, mãi đến khi Hạ Đình Vãn im lặng ngồi xuống, Ôn Tử Thần mới run rẩy nói tiếp: “Sau khi tốt nghiệp tôi có quen một người, là một kẻ rất giàu. Khoảng thời gian ấy tôi vẫn ở với người đó, người khác đều cho là bọn tôi đang hẹn hò, nhưng thật ra không phải. Người kia…”

Nói đến đây, thân thể Ôn Tử Thần khẽ run lên vì nhớ đến thứ gì đó đáng sợ, cậu ta dừng lại một chút mới thấp giọng nói: “Gã là một kẻ cuồng bạo hành, lúc quen gã tôi đã biết rồi, nhưng tôi quá túng thiếu. Em trai tôi vất vả lắm mới thi đỗ một trường đại học tốt như vậy, nhưng trong nhà không có tiền. Tôi nghĩ, trong nhà có một người có tiền đồ là được, sau này có thể thoát khỏi cảnh nghèo đói này, vì thế mới cắn răng đi theo người đó. Nhưng người đó, gã, gã thật sự đáng sợ, tôi không biết nên hình dung thế nào cả. Khi đó mỗi lần nhận được điện thoại của gã chân tôi run bần bật, mà gã lại thích tôi như vậy… Tuy không tình nguyện, nhưng vì có tiền, tôi phải cầu xin gã ta ngược đãi mình tàn bạo. Gã ra tay càng lúc càng độc ác, tôi cũng càng ngày càng sợ. Sau này có một lần cực kỳ tồi tệ, nửa đêm tôi phải vào viện, bên dưới khâu mấy mũi. Khi đó tôi có dự cảm rất rõ, nếu cứ tiếp tục thế này nhất định sẽ chết trên giường gã, tôi thật sự không dám.”

Hạ Đình Vãn nhìn gương mặt trắng bệch của Ôn Tử Thần, nhất thời không biết nói gì.

“Gã ta thấy chẳng sao cả, gã nghĩ nhất định tôi sẽ trở về cầu xin, vì gã cho tôi tiền, là khoản tiền chỉ có thể đủ cho viện phí một lần nằm viện của mẹ tôi, hoặc là học phí một học kỳ của em trai. Gã biết tình huống nhà tôi, nên gã tuyệt đối không lo lắng. Khoảng thời gian kia tôi sắp phát điên… Tôi không biết mình nên làm gì cả, cũng không dám nói cho người thân. Họ đều cho rằng tôi đã chia tay với gã bạn trai giàu có. Nhưng thật ra không phải, cả nhà tôi đều dựa vào tôi, tôi sợ nếu nói thật với họ thì trong nhà sẽ rối loạn. Chính lúc đó, anh xảy ra tai nạn, vì vậy mà tôi quen Tô Ngôn….”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện