Phòng bệnh đơn của Tô Ngôn có một cái ban công nhỏ. Đêm đến, thành phố H đổ tuyết lớn, Hạ Đình Vãn đứng trên ban công ngẩn ngơ nhìn tuyết dần dần phủ trắng các mái nhà trong tầm mắt, toàn bộ thế giới trở nên rất tinh khiết.
Y giơ tay đón lấy một bông tuyết, sau đó nhìn nó từ từ tan trong lòng bàn tay.
Hạ Đình Vãn không nhịn được hơi cười, y quay người đi vào phòng bệnh, sau đó ngồi bên giường bệnh ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của Tô Ngôn.
Tô Ngôn có một đôi mắt hẹp dài rất uy nghiêm sắc bén, nhưng khi nhắm mắt lại trông ôn nhu hẳn, khóe môi hơi nhếch lên, dường như đang chìm trong giấc mộng đẹp.
Từ hôm Tô Ngôn phẫu thuật xong đến nay là hai tuần lễ.
Tô Ngôn khôi phục rất tốt, anh đã có thể tự mình xuống đất hành động chậm rãi. Nhưng vì liên quan đến tình hình bệnh lý trong nhà nên bác sĩ vẫn kiên trì giữ anh lại bệnh viện để quan sát thêm một thời gian nữa, như vậy cũng giảm tỉ lệ nhiễm trùng đến mức thấp nhất.
Tính thời gian thì năm nay Hạ Đình Vãn sẽ đón tết với Tô Ngôn trong bệnh viện.
Mỗi ngày Hạ Đình Vãn đều ở bệnh viện, ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh giường bệnh của Tô Ngôn, chưa từng trở về Hương Sơn. Ngay cả quần áo để thay và đồ rửa mặt đều do dì Dung đưa tới.
Y cực kỳ dính người, trước nay chưa từng thấy.
Mấy hôm Tô Ngôn vừa phẫu thuật xong, y chỉ muốn mắt mình đừng nháy trong cả hai tư giờ, cứ thế nhìn chăm chú vào Tô Ngôn.
Khi đó Tô Ngôn vẫn chưa xuống giường được, chỉ có thể thi thoảng lại vươn tay vuốt ve cằm, khuôn mặt và trán y, giống như đang an ủi một con chó nhỏ hoảng sợ.
Cơ thể vừa động qua dao kéo của Tô Ngôn vẫn hơi yếu ớt, nhưng tinh thần và cảm xúc rất thả lỏng. Rời khỏi bên ngoài ồn ào náo động, hai người họ cùng nhau trải qua những tháng ngày khá tách biệt với cuộc đời.
Tô Ngôn vẫn duy trì thói quen hơi lạc hậu, ấy là thích đọc báo giấy vào sáng sớm.
Mỗi buổi sáng Hạ Đình Vãn sẽ xuống dưới lầu mua cho anh một tờ. Có một ngày y phát hiện ra ở ngã rẽ con đường sát vách có một tiệm hoa, thế là hôm đó trong tờ báo mang về có kẹp mấy cành mai vàng kiều diễm còn đọng sương.
Tô Ngôn mở báo ra, khi vừa nhìn thấy bó hoa bên trong, khuôn mặt tái nhợt của anh bỗng nở một nụ cười.
Người đàn ông luôn điềm tĩnh chín chắn ấy lại hơi ngại ngùng, anh cúi đầu dùng ngón tay gảy gảy cánh hoa, sau đó mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh: “Cho tôi hả?”
“Dạ.” Đây là lần đầu tiên Hạ Đình Vãn mua hoa cho Tô Ngôn, mặt cũng ửng đỏ.
Nhưng nhìn thấy phản ứng của Tô Ngôn, lần đầu tiên y mới cảm nhận được tình cảm mà Tô Ngôn đã viết trong thư — Hóa ra khi chiều lòng người yêu, bản thân mình cũng thấy trái tim tê dại.
Hạ Đình Vãn ngẩn ngơ nhìn cành mai vàng cắm trên bình hoa đầu giường, dù được chăm sóc rất kỹ, nhưng mấy ngày đông kế tiếp nó vẫn không khỏi tàn úa.
Bên cạnh bình hóa có đặt một cuốn “Tuyển tập thơ Haiku cổ Nhật Bản” đã đọc được một nửa, còn cả chiếc mắt kính gọng vàng của Tô Ngôn.
Hạ Đình Vãn buồn chán đeo chiếc kính lên.
Mũi Tô Ngôn cao hơn y rất nhiều, bởi vậy y luôn phải dùng ngón tay đẩy kính lên mới không bị trượt xuống. Y nhìn vào chiếc gương đặt trên đầu giường soi đi soi lại, cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc đeo kính của mình rất buồn cười, bèn không kìm được mà lén lút bật cười thành tiếng.
Đúng lúc đó Tô Ngôn tỉnh lại, anh vừa mở mắt ra đã thấy Hạ Đình Vãn đang bày trò, thấp giọng cười một cái: “Làm gì thế?”
Hạ Đình Vãn vừa căng thẳng, kính lại tuột khỏi mũi.
Y bối rối vội vàng gỡ ra, sau đó cười cười tiến lại gần bên Tô Ngôn: “Sao anh tỉnh rồi?”
“Ngủ không liền mạch, cũng đẫy giấc rồi.” Tô Ngôn đáp.
Anh cúi đầu nhìn Hạ Đình Vãn, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng, sau đó vén chăn lên rồi vỗ vỗ vào giường: “Nhóc con, lên giường tôi đi.”
Mắt Hạ Đình Vãn sáng lên, nhưng lập tức lại chần chừ: “Em, em, sợ chạm phải vết thương của anh, không được đâu.”
Vết mổ của Tô Ngôn dù đã có thể dính nước, nhưng làm phẫu thuật thay van tim phải cắt đứt xương ngực, nên phải mất ba tháng mới lành hoàn toàn, giai đoạn này tuyệt đối không thể va chạm và đè ép.
Giường bệnh là giường đơn, Hạ Đình Vãn thật sự sợ mình chen vào sẽ đụng đau Tô Ngôn.
“Không sao đâu, cẩn thận một chút là được rồi.”
Tô Ngôn nở nụ cười, anh nhích người vào trong chừa ra một khoảng trống rộng rãi, nói: “Lên đi, để tôi ôm cái nào.”
Hạ Đình Vãn vốn đã muốn dính lấy Tô Ngôn lắm rồi, nghe câu này xong lập tức không kiềm chế được nữa. Y cởi áo ngoài, chỉ mặc đồ ngủ, sau đó dè dặt cẩn thận chui vào ổ chăn của Tô Ngôn.
“Ấm áp quá đi mất.”
Vừa tiến vào chăn, Hạ Đình Vãn đã thỏa mãn lẩm bẩm.
Giường bệnh không nhỏ lắm, nhưng hai người đàn ông trưởng thành nằm vào vẫn khá chật, bởi vậy họ quấn riết lấy nhau thật chặt.
Hạ Đình Vãn lèn một chân vào giữa hai chân Tô Ngôn, ngón chân nhẹ nhàng giẫm lên mu bàn chân anh. Tay Tô Ngôn thì vòng qua eo y ôm thật chặt, hai người họ bất giác trao nhau một cái hôn.
Trong chăn ngập tràn khí tức của Tô Ngôn, khiến Hạ Đình Vãn cảm thấy mình đã chui vào trong ổ của một con mèo thật bự.
Nhiệt độ của Tô Ngôn, cái vuốt ve của Tô Ngôn tựa lông mèo mềm mại bao trùm lấy y, khiến y thấy vừa an toàn vừa thả lỏng.
Hạ Đình Vãn cẩn thận từng li từng tí tránh ngực Tô Ngôn, chậm rãi ghé mặt mình lên hõm vai anh.
Bên tóc mai anh được cắt gọn gàng, râu ria cũng cạo sạch sẽ, trên cơ thể vẫn đượm mùi hương lành lạnh quen thuộc. Hạ Đình Vãn không kìm được mà quay mặt Tô Ngôn qua rồi thân mật liếm cắn lên cằm.
Tô Ngôn bị y quấy rối đến nỗi mắt như hiện lên đốm lửa, tay từ từ men xuống eo Hạ Đình Vãn, lột cả quần ngủ và quần lót ra.
Hạ Đình Vãn cả kinh giật nảy người: ” Tô Ngôn, anh làm gì thế?”
“Đừng lộn xộn.”
Tô Ngôn dùng sức cắn lên vành tai y: “Tôi muốn sờ mông của bé chim công.”
“Không được.” Mặt Hạ Đình Vãn nóng bừng, cảm giác mông mình mát lạnh. Quần đã tuột xuống, cặp mông lõa lồ phơi ra ngoài.
Nghĩ đến nơi đây vẫn là bệnh viện, cảm giác xấu hổ lập tức ùa tới, y bèn vô thức nâng eo giãy giụa.
Tô Ngôn chỉ dùng một tay thì không đè y lại được, đột nhiên khẽ rên lên một tiếng.
Hạ Đình Vãn lập tức căng thẳng, ngẩng đầu lo lắng hỏi:” Tô Ngôn? Anh không sao chứ? Em đụng phải ngực anh hả?”
“Ừm…”
Tô Ngôn lên tiếng, nhưng trong mắt lại ánh lên nụ cười tính kế. Anh hấp háy mắt, chậm rãi nói: “Em đừng lộn xộn, nếu không lại chạm phải vết thương của tôi.”
Hạ Đình Vãn sửng sốt, chuyện này hơi vô lý quá.
Nhưng một Tô Ngôn vẫn luôn điềm tĩnh chín chắn lại bỗng nghịch ngợm, khiến y luống cuống không kịp đề phòng. Giây trước còn cảm thấy tức giận, một giây sau lại cảm thấy Tô Ngôn thế này rất đáng yêu.
“Ngoan.” Thấy y không giãy giụa nữa, tay Tô Ngôn bèn trượt dọc xuống từ eo rồi chậm rãi vuốt ve bờ mông mây mẩy.
Hạ Đình Vãn run run.
Bản thân đang ở trong bệnh viện, quần bị cởi một nửa lộ mông trong không khí, cảm giác quái dị này khiến người ta cảm thấy khó chịu khôn cùng.
Y muốn né đi, nhưng vì Tô Ngôn nên không dám giãy giụa lung tung, chỉ đành chôn mặt bên bả vai anh cầu khẩn: “Đừng sờ mà, tiên sinh, em…”
Y không nói được nữa.
Đương nhiên vào lúc này Tô Ngôn không thể tiến thêm một bước nữa, nhưng anh chỉ làm thế này, y đã không chịu nổi rồi.
Khoảng thời gian này y nhớ nhung Tô Ngôn đến sắp phát điên. Bây giờ dù Tô Ngôn chỉ dùng một ngón tay vô ý chạm vào da thịt, trong lòng y cũng đã bùng lên ngọn lửa.
“Ngẩng đầu lên.” Tô Ngôn thấp giọng nói.
Hạ Đình Vãn cố sức lắc đầu không chịu nghe lời, nhưng Tô Ngôn vừa dùng lực nắn bóp mông y, y đã đau đến nỗi lâp tức ngẩng đầu lên: “A…”
Vành mắt y hoe đỏ, y vừa hưng phấn vừa tức giận nhìn về phía Tô Ngôn.
“Hôn tôi.” Tô Ngôn nói.
Hạ Đình Vãn cũng hơi xù lông, há miệng muốn cắn cằm Tô Ngôn, nhưng lập tức bị Tô Ngôn phát hiện ra, sau đó “Bốp” một tiếng, mông bị tát một phát thật mạnh.
“Không được cắn.”
Lúc này Tô Ngôn rất ngang ngược, không hề giống như ngày xưa, giống như toàn bộ tính mèo trong người anh đều bộc lộ hết. Anh lại bá đạo lặp lại lần nữa: “Hôn tôi.”
Hạ Đình Vãn nghẹn ngào nức nở một tiếng.
Y không thể nào ngăn Tô Ngôn lại, chỉ đành nước mắt lưng tròng ngoan ngoãn sán lại gần.
Y không dám cắn nữa, bèn dùng đầu lưỡi mềm mại liên tục liếm láp cằm Tô Ngôn, giống như đang vuốt lông cho một con mèo giận dỗi, sau đó mới có thể rưng rưng nháy nháy mắt lấy lòng Tô Ngôn.
Tô Ngôn dùng một tay kia nâng cằm y lên, đột nhiên hỏi: “Em còn nhớ lá thư mình viết cho tôi không?”
Hạ Đình Vãn nhẹ gật đầu, đương nhiên là y nhớ rõ,
“Em nói, em sẽ vĩnh viễn là chim công nhỏ của tôi, sẽ dừng lại trong ngực tôi.” Tô Ngôn nhắc lại từng câu trong thư, không hề sai đến nửa chữ: “Em hỏi tôi, có thể làm chú mèo của em được không, đúng không?”
Hạ Đình Vãn lại gật đầu.
Lúc này đột nhiên nhớ đến nội dung trong lá thư, bỗng khiến y có cảm giác như đã cách một đời.
“Nếu quả thật là thế,” Tô Ngôn nhìn Hạ Đình Vãn, nói: “Tôi không hề ôn nhu, thậm chí còn rất ích kỷ. Lần trước khi ngã trên giường, tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu. Sức khỏe yếu ớt khiến tôi không thể thản nhiên bế em xuống lầu như Kỷ Triển, thậm chí còn không thể thỏa mãn em như trước kia. Tôi bất mãn với chính mình, nỗi bất mãn này khiến tôi không cho phép em phản kháng lại mình. Sau này, có lẽ tôi sẽ không nhịn được mà muốn em phải đau, muốn em phải khóc, để em thần phục tôi từng lần từng lần một, để thỏa mãn sự yếu đuối của mình. Em có làm được không?”
“Tôi muốn chiếm hữu em tuyệt đối, không cho phép có bất cứ bóng dáng của người khác trong lòng em. Kỷ Triển không được, Hạ Ngôn Tây cũng không được. Dù họ có đẹp trai cuốn hút đến cỡ nào thì lúc bên cạnh tôi, tôi sẽ không cho phép em nhớ đến họ. Em chỉ có thể có tôi, chỉ có thể ở trong lòng bàn tay tôi. Dù có một ngày tôi già nua bệnh tật, thì nhất định trong lòng em phải nhớ kỹ thời điểm tôi quyến rũ nhất, phải hoàn toàn yêu tôi như trước đây, em có thể làm được thế không?”
Mũi Hạ Đình Vãn cay cay, y nhẹ nhàng gật đầu và kiên định nói: “Em có thể, em có thể làm được.”
Y đã từng rất yếu đuối, là Tô Ngôn bảo vệ y để y lớn lên.
Mà bây giờ, có thể y vẫn rất yếu đuối, nhưng lần này là vì để giúp Tô Ngôn mạnh hơn.
Trong bóng tối, hai người họ nhìn nhau.
Trong mắt Tô Ngôn, lần đầu tiên có một tia yếu ớt nổi lên. Anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Hạ Đình Vãn, sau đó là chóp mũi, hôn từng lần từng lần một, mềm nhẹ tựa như lông vũ khe khẽ lướt qua.
Cuối cùng môi anh dừng lại bên tai Hạ Đình Vãn, thì thầm: “Bé chim công, bé chim công ngốc nghếch của tôi…”
Y giơ tay đón lấy một bông tuyết, sau đó nhìn nó từ từ tan trong lòng bàn tay.
Hạ Đình Vãn không nhịn được hơi cười, y quay người đi vào phòng bệnh, sau đó ngồi bên giường bệnh ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của Tô Ngôn.
Tô Ngôn có một đôi mắt hẹp dài rất uy nghiêm sắc bén, nhưng khi nhắm mắt lại trông ôn nhu hẳn, khóe môi hơi nhếch lên, dường như đang chìm trong giấc mộng đẹp.
Từ hôm Tô Ngôn phẫu thuật xong đến nay là hai tuần lễ.
Tô Ngôn khôi phục rất tốt, anh đã có thể tự mình xuống đất hành động chậm rãi. Nhưng vì liên quan đến tình hình bệnh lý trong nhà nên bác sĩ vẫn kiên trì giữ anh lại bệnh viện để quan sát thêm một thời gian nữa, như vậy cũng giảm tỉ lệ nhiễm trùng đến mức thấp nhất.
Tính thời gian thì năm nay Hạ Đình Vãn sẽ đón tết với Tô Ngôn trong bệnh viện.
Mỗi ngày Hạ Đình Vãn đều ở bệnh viện, ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh giường bệnh của Tô Ngôn, chưa từng trở về Hương Sơn. Ngay cả quần áo để thay và đồ rửa mặt đều do dì Dung đưa tới.
Y cực kỳ dính người, trước nay chưa từng thấy.
Mấy hôm Tô Ngôn vừa phẫu thuật xong, y chỉ muốn mắt mình đừng nháy trong cả hai tư giờ, cứ thế nhìn chăm chú vào Tô Ngôn.
Khi đó Tô Ngôn vẫn chưa xuống giường được, chỉ có thể thi thoảng lại vươn tay vuốt ve cằm, khuôn mặt và trán y, giống như đang an ủi một con chó nhỏ hoảng sợ.
Cơ thể vừa động qua dao kéo của Tô Ngôn vẫn hơi yếu ớt, nhưng tinh thần và cảm xúc rất thả lỏng. Rời khỏi bên ngoài ồn ào náo động, hai người họ cùng nhau trải qua những tháng ngày khá tách biệt với cuộc đời.
Tô Ngôn vẫn duy trì thói quen hơi lạc hậu, ấy là thích đọc báo giấy vào sáng sớm.
Mỗi buổi sáng Hạ Đình Vãn sẽ xuống dưới lầu mua cho anh một tờ. Có một ngày y phát hiện ra ở ngã rẽ con đường sát vách có một tiệm hoa, thế là hôm đó trong tờ báo mang về có kẹp mấy cành mai vàng kiều diễm còn đọng sương.
Tô Ngôn mở báo ra, khi vừa nhìn thấy bó hoa bên trong, khuôn mặt tái nhợt của anh bỗng nở một nụ cười.
Người đàn ông luôn điềm tĩnh chín chắn ấy lại hơi ngại ngùng, anh cúi đầu dùng ngón tay gảy gảy cánh hoa, sau đó mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh: “Cho tôi hả?”
“Dạ.” Đây là lần đầu tiên Hạ Đình Vãn mua hoa cho Tô Ngôn, mặt cũng ửng đỏ.
Nhưng nhìn thấy phản ứng của Tô Ngôn, lần đầu tiên y mới cảm nhận được tình cảm mà Tô Ngôn đã viết trong thư — Hóa ra khi chiều lòng người yêu, bản thân mình cũng thấy trái tim tê dại.
Hạ Đình Vãn ngẩn ngơ nhìn cành mai vàng cắm trên bình hoa đầu giường, dù được chăm sóc rất kỹ, nhưng mấy ngày đông kế tiếp nó vẫn không khỏi tàn úa.
Bên cạnh bình hóa có đặt một cuốn “Tuyển tập thơ Haiku cổ Nhật Bản” đã đọc được một nửa, còn cả chiếc mắt kính gọng vàng của Tô Ngôn.
Hạ Đình Vãn buồn chán đeo chiếc kính lên.
Mũi Tô Ngôn cao hơn y rất nhiều, bởi vậy y luôn phải dùng ngón tay đẩy kính lên mới không bị trượt xuống. Y nhìn vào chiếc gương đặt trên đầu giường soi đi soi lại, cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc đeo kính của mình rất buồn cười, bèn không kìm được mà lén lút bật cười thành tiếng.
Đúng lúc đó Tô Ngôn tỉnh lại, anh vừa mở mắt ra đã thấy Hạ Đình Vãn đang bày trò, thấp giọng cười một cái: “Làm gì thế?”
Hạ Đình Vãn vừa căng thẳng, kính lại tuột khỏi mũi.
Y bối rối vội vàng gỡ ra, sau đó cười cười tiến lại gần bên Tô Ngôn: “Sao anh tỉnh rồi?”
“Ngủ không liền mạch, cũng đẫy giấc rồi.” Tô Ngôn đáp.
Anh cúi đầu nhìn Hạ Đình Vãn, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng, sau đó vén chăn lên rồi vỗ vỗ vào giường: “Nhóc con, lên giường tôi đi.”
Mắt Hạ Đình Vãn sáng lên, nhưng lập tức lại chần chừ: “Em, em, sợ chạm phải vết thương của anh, không được đâu.”
Vết mổ của Tô Ngôn dù đã có thể dính nước, nhưng làm phẫu thuật thay van tim phải cắt đứt xương ngực, nên phải mất ba tháng mới lành hoàn toàn, giai đoạn này tuyệt đối không thể va chạm và đè ép.
Giường bệnh là giường đơn, Hạ Đình Vãn thật sự sợ mình chen vào sẽ đụng đau Tô Ngôn.
“Không sao đâu, cẩn thận một chút là được rồi.”
Tô Ngôn nở nụ cười, anh nhích người vào trong chừa ra một khoảng trống rộng rãi, nói: “Lên đi, để tôi ôm cái nào.”
Hạ Đình Vãn vốn đã muốn dính lấy Tô Ngôn lắm rồi, nghe câu này xong lập tức không kiềm chế được nữa. Y cởi áo ngoài, chỉ mặc đồ ngủ, sau đó dè dặt cẩn thận chui vào ổ chăn của Tô Ngôn.
“Ấm áp quá đi mất.”
Vừa tiến vào chăn, Hạ Đình Vãn đã thỏa mãn lẩm bẩm.
Giường bệnh không nhỏ lắm, nhưng hai người đàn ông trưởng thành nằm vào vẫn khá chật, bởi vậy họ quấn riết lấy nhau thật chặt.
Hạ Đình Vãn lèn một chân vào giữa hai chân Tô Ngôn, ngón chân nhẹ nhàng giẫm lên mu bàn chân anh. Tay Tô Ngôn thì vòng qua eo y ôm thật chặt, hai người họ bất giác trao nhau một cái hôn.
Trong chăn ngập tràn khí tức của Tô Ngôn, khiến Hạ Đình Vãn cảm thấy mình đã chui vào trong ổ của một con mèo thật bự.
Nhiệt độ của Tô Ngôn, cái vuốt ve của Tô Ngôn tựa lông mèo mềm mại bao trùm lấy y, khiến y thấy vừa an toàn vừa thả lỏng.
Hạ Đình Vãn cẩn thận từng li từng tí tránh ngực Tô Ngôn, chậm rãi ghé mặt mình lên hõm vai anh.
Bên tóc mai anh được cắt gọn gàng, râu ria cũng cạo sạch sẽ, trên cơ thể vẫn đượm mùi hương lành lạnh quen thuộc. Hạ Đình Vãn không kìm được mà quay mặt Tô Ngôn qua rồi thân mật liếm cắn lên cằm.
Tô Ngôn bị y quấy rối đến nỗi mắt như hiện lên đốm lửa, tay từ từ men xuống eo Hạ Đình Vãn, lột cả quần ngủ và quần lót ra.
Hạ Đình Vãn cả kinh giật nảy người: ” Tô Ngôn, anh làm gì thế?”
“Đừng lộn xộn.”
Tô Ngôn dùng sức cắn lên vành tai y: “Tôi muốn sờ mông của bé chim công.”
“Không được.” Mặt Hạ Đình Vãn nóng bừng, cảm giác mông mình mát lạnh. Quần đã tuột xuống, cặp mông lõa lồ phơi ra ngoài.
Nghĩ đến nơi đây vẫn là bệnh viện, cảm giác xấu hổ lập tức ùa tới, y bèn vô thức nâng eo giãy giụa.
Tô Ngôn chỉ dùng một tay thì không đè y lại được, đột nhiên khẽ rên lên một tiếng.
Hạ Đình Vãn lập tức căng thẳng, ngẩng đầu lo lắng hỏi:” Tô Ngôn? Anh không sao chứ? Em đụng phải ngực anh hả?”
“Ừm…”
Tô Ngôn lên tiếng, nhưng trong mắt lại ánh lên nụ cười tính kế. Anh hấp háy mắt, chậm rãi nói: “Em đừng lộn xộn, nếu không lại chạm phải vết thương của tôi.”
Hạ Đình Vãn sửng sốt, chuyện này hơi vô lý quá.
Nhưng một Tô Ngôn vẫn luôn điềm tĩnh chín chắn lại bỗng nghịch ngợm, khiến y luống cuống không kịp đề phòng. Giây trước còn cảm thấy tức giận, một giây sau lại cảm thấy Tô Ngôn thế này rất đáng yêu.
“Ngoan.” Thấy y không giãy giụa nữa, tay Tô Ngôn bèn trượt dọc xuống từ eo rồi chậm rãi vuốt ve bờ mông mây mẩy.
Hạ Đình Vãn run run.
Bản thân đang ở trong bệnh viện, quần bị cởi một nửa lộ mông trong không khí, cảm giác quái dị này khiến người ta cảm thấy khó chịu khôn cùng.
Y muốn né đi, nhưng vì Tô Ngôn nên không dám giãy giụa lung tung, chỉ đành chôn mặt bên bả vai anh cầu khẩn: “Đừng sờ mà, tiên sinh, em…”
Y không nói được nữa.
Đương nhiên vào lúc này Tô Ngôn không thể tiến thêm một bước nữa, nhưng anh chỉ làm thế này, y đã không chịu nổi rồi.
Khoảng thời gian này y nhớ nhung Tô Ngôn đến sắp phát điên. Bây giờ dù Tô Ngôn chỉ dùng một ngón tay vô ý chạm vào da thịt, trong lòng y cũng đã bùng lên ngọn lửa.
“Ngẩng đầu lên.” Tô Ngôn thấp giọng nói.
Hạ Đình Vãn cố sức lắc đầu không chịu nghe lời, nhưng Tô Ngôn vừa dùng lực nắn bóp mông y, y đã đau đến nỗi lâp tức ngẩng đầu lên: “A…”
Vành mắt y hoe đỏ, y vừa hưng phấn vừa tức giận nhìn về phía Tô Ngôn.
“Hôn tôi.” Tô Ngôn nói.
Hạ Đình Vãn cũng hơi xù lông, há miệng muốn cắn cằm Tô Ngôn, nhưng lập tức bị Tô Ngôn phát hiện ra, sau đó “Bốp” một tiếng, mông bị tát một phát thật mạnh.
“Không được cắn.”
Lúc này Tô Ngôn rất ngang ngược, không hề giống như ngày xưa, giống như toàn bộ tính mèo trong người anh đều bộc lộ hết. Anh lại bá đạo lặp lại lần nữa: “Hôn tôi.”
Hạ Đình Vãn nghẹn ngào nức nở một tiếng.
Y không thể nào ngăn Tô Ngôn lại, chỉ đành nước mắt lưng tròng ngoan ngoãn sán lại gần.
Y không dám cắn nữa, bèn dùng đầu lưỡi mềm mại liên tục liếm láp cằm Tô Ngôn, giống như đang vuốt lông cho một con mèo giận dỗi, sau đó mới có thể rưng rưng nháy nháy mắt lấy lòng Tô Ngôn.
Tô Ngôn dùng một tay kia nâng cằm y lên, đột nhiên hỏi: “Em còn nhớ lá thư mình viết cho tôi không?”
Hạ Đình Vãn nhẹ gật đầu, đương nhiên là y nhớ rõ,
“Em nói, em sẽ vĩnh viễn là chim công nhỏ của tôi, sẽ dừng lại trong ngực tôi.” Tô Ngôn nhắc lại từng câu trong thư, không hề sai đến nửa chữ: “Em hỏi tôi, có thể làm chú mèo của em được không, đúng không?”
Hạ Đình Vãn lại gật đầu.
Lúc này đột nhiên nhớ đến nội dung trong lá thư, bỗng khiến y có cảm giác như đã cách một đời.
“Nếu quả thật là thế,” Tô Ngôn nhìn Hạ Đình Vãn, nói: “Tôi không hề ôn nhu, thậm chí còn rất ích kỷ. Lần trước khi ngã trên giường, tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu. Sức khỏe yếu ớt khiến tôi không thể thản nhiên bế em xuống lầu như Kỷ Triển, thậm chí còn không thể thỏa mãn em như trước kia. Tôi bất mãn với chính mình, nỗi bất mãn này khiến tôi không cho phép em phản kháng lại mình. Sau này, có lẽ tôi sẽ không nhịn được mà muốn em phải đau, muốn em phải khóc, để em thần phục tôi từng lần từng lần một, để thỏa mãn sự yếu đuối của mình. Em có làm được không?”
“Tôi muốn chiếm hữu em tuyệt đối, không cho phép có bất cứ bóng dáng của người khác trong lòng em. Kỷ Triển không được, Hạ Ngôn Tây cũng không được. Dù họ có đẹp trai cuốn hút đến cỡ nào thì lúc bên cạnh tôi, tôi sẽ không cho phép em nhớ đến họ. Em chỉ có thể có tôi, chỉ có thể ở trong lòng bàn tay tôi. Dù có một ngày tôi già nua bệnh tật, thì nhất định trong lòng em phải nhớ kỹ thời điểm tôi quyến rũ nhất, phải hoàn toàn yêu tôi như trước đây, em có thể làm được thế không?”
Mũi Hạ Đình Vãn cay cay, y nhẹ nhàng gật đầu và kiên định nói: “Em có thể, em có thể làm được.”
Y đã từng rất yếu đuối, là Tô Ngôn bảo vệ y để y lớn lên.
Mà bây giờ, có thể y vẫn rất yếu đuối, nhưng lần này là vì để giúp Tô Ngôn mạnh hơn.
Trong bóng tối, hai người họ nhìn nhau.
Trong mắt Tô Ngôn, lần đầu tiên có một tia yếu ớt nổi lên. Anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Hạ Đình Vãn, sau đó là chóp mũi, hôn từng lần từng lần một, mềm nhẹ tựa như lông vũ khe khẽ lướt qua.
Cuối cùng môi anh dừng lại bên tai Hạ Đình Vãn, thì thầm: “Bé chim công, bé chim công ngốc nghếch của tôi…”
Danh sách chương