Năm năm sau, thành phố Venice, đêm trao giải.
Tổng biên tập tạp chí V bị ngộ độc thức ăn, Tưởng Thiền — cô phóng viên mới thuộc mảng giải trí phải bất chấp nhận nhiệm vụ phỏng vấn ở nước ngoài.
Lúc đến nơi đã xảy ra một sơ suất khá nghiêm trọng, mặc dù các phóng viên chụp ảnh đã đi vào, nhưng vì cô không nhận thẻ thông hành vào trong hội trường trao giải từ chủ biên. Nên cô chỉ có thể thấp thỏm chờ ở ngoài, xem liệu có cơ hội tiếp xúc với những chủ chốt sáng tạo của “Tìm”, nhất là Hạ Đình Vãn và Hứa Triết.
Lễ trao giải diễn ra được một nửa, Tưởng Thiền đã nhanh chóng thu được tin tức từ bên trong.
Phim tiếng Trung đạt được thành tích tốt nhất kể từ gần hai mươi năm qua đến nay, bộ phim “Tìm” đột phá vòng vây, thu được giải Sư Tử Vàng Venice, lần đầu tiên Hứa Triết nhận được giải Đạo diễn xuất sắc nhất của một trong ba triển lãm phim quốc tế lớn.
Hạ Đình Vãn, người trước đó nhận được sự chú ý vì diễn xuất tuyệt vời đầy xúc động, mặc dù đã được đề cử Nam diễn viên xuất sắc nhất, nhưng cuối cùng lại bỏ lỡ cơ hội trở thành ảnh đế Venice.
Nam diễn viên người Trung Quốc ba mươi tuổi này cuối cùng không thể tạo ra kỷ lục là người trẻ tuổi nhất giành được danh hiệu ảnh đế của hai liên hoan phim lớn nhất châu Âu.
Trước đó đã có người lặng lẽ đoán được khả năng này. Năm ngoái liên hoan Venice đã trao giải ảnh đế cho một vị nam diễn viên châu Âu khác đóng phim nghệ thuật đề tài đồng tính. Nhân vật có sự tương đồng, đương nhiên sẽ khiến cho việc tranh đấu của Hạ Đình Vãn có độ khó cao hơn, huống chi mấy vị diễn viên khác được đề cử trong năm nay đều có tuổi tác và kinh nghiệm vượt xa y, tình thế hoàn toàn rất khó khăn.
Kết quả này vừa ngoài ý muốn, vừa như trong dự đoán.
Tưởng Thiền khá thất vọng, bất cứ một ai đã từng xem qua “Tìm” đều cảm thấy lòng mình rung động quá đỗi vì Hạ Đình Vãn.
Chàng trai câm đến từ thành thị phố núi, mặc dù từ đầu đến cuối chẳng nói đến một lời, nhưng ánh mắt của y, vết sẹo tràn đầy ý ngập ngừng, động tác tay chân của y lại như một tinh linh cô độc được gió núi thổi đến, khiến hồn người thổn thức mãi không nguôi.
Sau lễ trao giải còn có tiệc chúc mừng, Tưởng Thiền mặc chiếc váy dài ngồi canh giữ đến nửa đêm gió lạnh. Cuối cùng vận may cũng không phụ sự cố gắng của cô.
Đến nửa đêm, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy Hạ Đình Vãn xuất hiện. Y mặc bộ Versace được thiết kế riêng, dưới áo vest màu đen nghiêm túc là chiếc sơ mi thiết kế không đối xứng, khiến bộ trang phục đứng đắn mang theo một tia nghịch ngợm của vị công tử ăn chơi.
Cô xông đến cản Hạ Đình Vãn lại, vừa gọi điện thoại cho phóng viên chụp ảnh đang ở một bên khác.
“Hạ, Hạ tiên sinh, xin hỏi tôi có thể hỏi ngài một cuộc phỏng vấn ngắn không?”
Tưởng Thiền lắp ba lắp bắp, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với một diễn viên đẳng cấp gần đến vậy. Cô chỉ lo tâm trạng Hạ Đình Vãn không tốt sẽ đen mặt từ chối thẳng thừng.
“Được.”
Không ngờ Hạ Đình Vãn lại dừng lại, kiên nhẫn chờ phóng viên chụp ảnh đi cùng Tưởng Thiền chạy tới.
Tưởng Thiền kích động đến nỗi tay phát run.
Năm năm qua, trong giới không có ai phỏng vấn được Hạ Đình Vãn. Nghe nói sau khi y quay xong “Tìm” thì ra nước ngoài sống, thậm chí ngay cả tin tức cũng rất ít khi truyền về trong nước, chỉ có việc công bố quyên góp cuối mỗi năm là chưa từng qua loa.
Thời tiết tháng chín ở Venice rất dễ chịu.
Tưởng Thiền ngẩng đầu nhìn Hạ Đình Vãn, nhất thời hô hấp cũng dừng lại một giây.
Hạ Đình Vãn trong phim và ngoài đời hoàn toàn khác biệt. Lúc y xuất hiện, Tưởng Thiền phải kinh ngạc với vẻ ngoài đẹp đẽ của y, cùng vẻ ôn hòa lễ độ khác hoàn toàn so với khi mới debut.
Vết sẹo trên mặt y vẫn rõ ràng như trước, nhưng so với lúc mười bảy mười tám tuổi, y bây giờ lại càng thêm quyến rũ.
Trong bóng đêm, đôi mắt đào hoa trong trẻo lấp lánh như đang ẩn chứa ánh sáng. Làn da mịn màng không hề có nửa phần tì vết, đôi môi không trang điểm, chỉ lộ ra màu hồng nhạt bóng mịn.
Chóp mũi khẽ vểnh đặc trưng khiến dù đã ba mươi tuổi, Hạ Đình Vãn vẫn giữ được khí chất trong trẻo tự nhiên.
“Hạ Đình Vãn, xin hỏi lần này anh có hài lòng với thành tích của “Tìm” không?”
Vừa mới dứt lời Tưởng Thiền đã khá hối hận vì mình hỏi thẳng thắn quá, khiến Hạ Đình Vãn nhớ đến chuyện không vui.
“Hài lòng.”
Giọng nói của Hạ Đình Vãn rất dễ nghe, vừa ôn hòa vừa nghiêm túc: “Đạo diễn Hứa là thầy tôi, thầy ấy vẫn muốn có một lần nhận được giải thưởng Phim xuất sắc nhất của một trong ba liên hoan phim lớn nhất châu Âu. Năm nay rốt cuộc thầy cũng đã toại nguyện nhận được giải Sư Tử Vàng, còn cả giải thưởng Đạo diễn xuất sắc nhất, tôi cực kỳ vui vì thầy ấy.”
“Về phần tôi.” Y lơ đễnh cười cười: “Diễn xuất thỏa chí là tôi đã rất vui rồi, chuyện giải thưởng không thể gò ép quá nhiều. Xem ra chỉ có thể kiên trì nỗ lực, phải tiếp tục cố gắng hơn nữa.”
Y cười một tiếng, đôi mắt đào hoa kia cong cong híp lại như chứa rượu ngon mê người. Y thật sự hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thất bại giành giải.
Nói đến đây, Hạ Đình Vãn bỗng vẫy vẫy tay qua vai Tưởng Thiền.
Tưởng Thiền quay đầu lại, thấy một người đàn ông cao to chậm rãi bước tới. Mắt cô sáng lên, nhanh chóng nhận ra người này là Tô Ngôn.
“Tiên sinh của tôi.” Hạ Đình Vãn thản nhiên nắm tay anh, chân thành giới thiệu: “Tô Ngôn, anh ấy cùng đến tham gia buổi lễ trao giải với tôi.”
Trang phục của Tô Ngôn còn nghiêm chỉnh hơn Hạ Đình Vãn rất nhiều. Bên ngoài áo sơ mi màu xanh đậm là chiếc gi lê màu xám bạc, đi kèm với một chiếc cà vạt hoa văn mạ vàng chìm trông khá muộn tao.
Anh đã là một người đàn ông hơn bốn mươi, nhưng dáng người vẫn rắn rỏi cường tráng như xưa, dưới lớp áo sơ mi là đường cong đẹp mắt của thớ cơ được rèn luyện tỉ mỉ.
Tô Ngôn nom rất nghiêm túc, cái mũi cao thẳng sắc sảo, đôi mắt uy nghiêm màu xám nhạt, trông như một quý tộc cứng nhắc và thận trọng.
“Chào cô.”
Nhưng lúc bắt tay với Tưởng Thiền, nhiệt độ bàn tay anh lại rất ấm áp.
Tưởng Thiền cảm nhận được xúc cảm lành lạnh nơi ngón áp út của anh, cúi đầu nhìn mới phát hiện đó là một chiếc nhẫn phỉ thúy.
“Xin chào Tô tiên sinh, kể từ khi anh từ chức và rời khỏi tập đoàn Hanh Thái, trong nước rất ít khi nghe được tin tức của anh. Xin hỏi mấy năm nay anh vẫn luôn ở bên Hạ Đình Vãn ạ?” Tưởng Thiền thuận thế hỏi.
“Tôi đến Mỹ đi học.” Giọng của Tô Ngôn vừa trầm vừa có từ tính, anh chậm rãi nói: “Em ấy ở cạnh tôi, chúng tôi cùng sinh sống ở nước ngoài.”
Hạ Đình Vãn đứng bên cạnh không nhịn được bật cười, y thân mật tiến lại gần Tô Ngôn, nói tiếp: “Anh ấy luôn bận rộn viết luận văn. Tôi rảnh rỗi thì gia nhập đoàn làm phim ở Hollywood. quay mấy bộ phim kinh dị hạng B quy mô nhỏ, thực ra cũng thú vị lắm.”
Thật kỳ lạ, khí chất của Hạ Đình Vãn hình như có biến hóa rất nhỏ khi Tô Ngôn không có ở đây và khi đứng bên cạnh Tô Ngôn.
Tô Ngôn vừa đứng đây, người ta sẽ rất khó liên tưởng Hạ Đình Vãn với hai chữ chín chắn.
Nụ cười của y trở nên ngọt ngào hơn, khóe mắt đuôi mày như đặt trong vầng sáng mơ hồ, giống như bỗng quay lại thời niên thiếu vô tư vô lo, quyến rũ khôn cùng.
Không hiểu sao Tưởng Thiền cũng không nhịn được cười, cô nhẹ giọng hỏi: “Vậy sắp xếp kế tiếp của hai vị là gì ạ?”
“Là kế tiếp trong cuộc sống hay là đêm nay?” Hạ Đình Vãn hỏi. Y không đợi Tưởng Thiền trả lời đã cười nói: “Trong cuộc sống thì chúng tôi định thành lập một công ty điện ảnh của chính mình, đầu tư vào một vài phim nghệ thuật nhỏ, và cả phim tài liệu nữa. Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là quay một bộ phim phóng sự về nạn bạo hành gia đình, nhằm nâng cao sự chú ý của công chúng với vấn đề này. Có điều cái này phải chờ tôi cùng ngài học tra* này hoàn thành học vị đã. Anh ấy bị ở lại lớp cơ đấy, đúng là khó thể tin nổi.”
*Học tra là từ để chỉ những học sinh học kém.
“Là đề tài được chọn làm luận văn phát hiện có vấn đề.” Tô Ngôn cũng không giận, chỉ đứng bên cạnh hiền lành giải thích: “Cũng không tính là ở lại lớp.”
“Còn về đêm nay.” Lúc nói đến đây, trên gương mặt Hạ Đình Vãn thoáng nở một nụ cười. Y không ngại máy ảnh, bỗng tiến đến bên cạnh Tô Ngôn, thản nhiên hôn khẽ lên trán Tô Ngôn một cái, sau đó nghiêm túc nói với Tưởng Thiền: “Tối nay là ngày kỷ niệm mười năm kết hôn của chúng tôi, tôi và anh ấy phải trở về chúc mừng.”
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Tô Ngôn chu đáo bảo tài xế chở Tưởng Thiền và phóng viên chụp ảnh về khách sạn trước.
Lúc vẫy tay tạm biệt, Tưởng Thiền nhìn bàn tay vẫn nắm chặt từ đầu đến cuối của Hạ Đình Vãn và Tô Ngôn, hai chiếc nhẫn phỉ thúy kề sát bên nhau, trong lòng bỗng cảm thấy thổn thức.
Đêm đó khi viết bài, cô lật giở bài viết về Hạ Đình Vãn lúc y vừa mới xuất hiện của chủ biên tạp chí cô đang làm việc.
“Suy sụp, u ám, yếu ớt, kiêu căng.
Hạ Đình Vãn là vẻ đẹp khác thường đến từ biển sâu, cậu ta là dấu hiệu mỹ học trong thời đại kế tiếp, lúc chính cậu ta thậm chí còn chưa phát hiện ra.”
Tưởng Thiền hít một hơi thật sâu, bỗng cảm nhận được một số mệnh kỳ lạ bắc ngang giữa mười năm.
Cô tìm đến linh cảm của chính mình, trong màn đêm yên tĩnh, cô gõ ra tiêu đề bản thảo của mình: “Cái chết của một thời đại: Anh đã không còn là dấu hiệu mỹ học u ám.”
Tiêu đề phụ: Bỏ lỡ giải ảnh đế, anh vẫn sống thoải mái, giống như Hạ Đình Vãn.
….
Năm năm qua, giới showbiz đã xảy ra rất nhiều chuyện long trời lở đất.
Đầu tiên là video sex của Thời Miểu bị lộ ra, khiến một diễn viên trẻ tuổi phái kỹ xảo biểu diễn còn chưa kịp nở rộ hào quang trên sân khấu điện ảnh đã suy sụp mất tinh thần, thậm chí còn mắc bệnh trầm cảm. Đến cả quá trình quay phim “Tìm” cũng bị ảnh hưởng, vì Hạ Ngôn Tây khăng khăng muốn ở bên cạnh Thời Miểu để giúp đỡ, lần giúp đỡ này mất tròn tám tháng.
Tiếp đó là Hình Nhạc bị paparazi chụp được cảnh hôn một người đàn ông bên đường lúc nửa đêm. Sau đó các phóng viên giải trí tìm hiểu kỹ càng, phát hiện thân phận của người đàn ông nọ lại là ông chủ tiệm lẩu cạnh nhà Hình Nhạc.
Lúc ấy cả showbiz chấn động vì tin này, bởi vì thân phận của người này thật sự quá hiếm thấy.
Nhưng phản ứng của Hình Nhạc, người có hình tượng dương quang dịu dàng lại quyết liệt đến lạ. Sau hôm đăng báo, hắn tuyên bố vĩnh viễn rời giới, tất cả tài khoản xã hội công cộng bị xóa sạch, triệt để biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Doãn Ninh rời khỏi Hương Sơn ở chung với người mẹ đã cai nghiện của mình. Cậu bé nuôi một con golden tên là Danny, cực kỳ yêu thương.
Ngày kỷ niệm năm thứ tám kết hôn của Hạ Đình Vãn và Tô Ngôn, cậu đã nghiêm túc vẽ một bức chân dung nửa người cho họ, trên đó hai người mặc áo cưới kiểu Trung Quốc, nom rất vui vẻ.
Hạ Đình Vãn cực kỳ thích, y treo bức chân dung này trong phòng ngủ hai người ở Hương Sơn.
Năm năm này, Hạ Đình Vãn cũng tình cờ gặp Ôn Tử Thần một lần.
Khi đó y đưa con chó Doãn Ninh nuôi đến phòng khám thú y, không ngờ lại gặp được Ôn Tử Thần ở đây.
Khi đó cậu ta đã qua lại với một bác sĩ thú y nho nhã lớn tuổi hơn mình gần một năm. Lúc nhìn thấy Hạ Đình Vãn, Ôn Tử Thần mặc dù có hơi xấu hổ, nhưng sau đó vẫn len lén theo ra ngoài nói với y: “Đừng nói những lời năm đó tôi xin anh với Tô Ngôn nhé.”
“Vật đổi sao dời, giờ tôi cảm thấy mình khi ấy nói năng thật ngu ngốc, mất mặt quá.” Ôn Tử Thần ngượng ngùng cười cười.
Thiều Quang của Diệp Bỉnh Văn bị Tô Ngôn lật đổ, về sau không có ai quan tâm đến tin tức của gã nữa.
Mọi người luôn luôn có cuộc sống riêng của mình, có kinh hãi thế tục, cũng có chuyện khiến người nghe phải thấy đau khổ.
Nhưng mỗi một việc nhỏ đều khiến người ta hoài niệm thổn thức khi nghe thấy.
Mười năm, một thập kỷ cứ thế vội vàng trôi qua.
Ngày kỷ niệm năm thứ mười kết hôn, Tô Ngôn giao lá thư thứ 362 cho Hạ Đình Vãn, trích đoạn như sau:
“Đình Đình, chào em.
Bảy năm trước tôi đã viết hai câu thơ, nhưng vẫn xấu hổ không dám gửi cho em.
Có lẽ bây giờ lớn tuổi rồi, cảm thấy sến súa cũng là lãng mạn, nên cứ mặt dày mày dạn ghi ra ở đây.
“Em là ánh sáng vạn trượng, là mỹ thần chốn nhân gian.”
Tôi không làm màu, hai câu này thật sự là hai câu tôi thích nhất trong mười năm qua.
Rất nhiều lời càng thẳng thắn thì càng ý nghĩa.
Giống như những năm qua tôi mới phát hiện ra chân lý của cuộc đời.
Năm chúng ta gặp nhau, em là ảnh đế, tôi là chủ tịch Hanh Thái.
Một thập kỷ qua đi, dường như chúng ta không còn vinh quang như quá khứ nữa.
Nhưng mà, tôi càng ngày càng cảm thấy viên mãn.
Tôi và em như hai giọt nước chốn biển sâu, chân thực tan vào nhân gian bình thường và tươi đẹp.
Chúc chúng ta an yên vui vẻ, mười năm lại mười năm.
Till death do us part.
Tô Ngôn.”
***
Tác giả có lời:
Mấy hôm nay tôi mệt quá, viết rất rất nhiều chữ, nhất thời không nói lên được cảm nghĩ khi hoàn. Qua một thời gian ngắn nữa sẽ đăng lên weibo, mọi người có thể ghé weibo của tôi để chơi game rút thăm trúng thưởng nha, trúng một cái Kindle hoặc nước hoa Tiffany, sau đó lại thêm mấy bao lì xì.
Mặt khác, sau này có lẽ tôi sẽ viết thêm mấy phiên ngoại ngọt ngào. Tôi biết kết cục rất ngược, cần phải điều chỉnh lại cho cân bằng.
Tổng biên tập tạp chí V bị ngộ độc thức ăn, Tưởng Thiền — cô phóng viên mới thuộc mảng giải trí phải bất chấp nhận nhiệm vụ phỏng vấn ở nước ngoài.
Lúc đến nơi đã xảy ra một sơ suất khá nghiêm trọng, mặc dù các phóng viên chụp ảnh đã đi vào, nhưng vì cô không nhận thẻ thông hành vào trong hội trường trao giải từ chủ biên. Nên cô chỉ có thể thấp thỏm chờ ở ngoài, xem liệu có cơ hội tiếp xúc với những chủ chốt sáng tạo của “Tìm”, nhất là Hạ Đình Vãn và Hứa Triết.
Lễ trao giải diễn ra được một nửa, Tưởng Thiền đã nhanh chóng thu được tin tức từ bên trong.
Phim tiếng Trung đạt được thành tích tốt nhất kể từ gần hai mươi năm qua đến nay, bộ phim “Tìm” đột phá vòng vây, thu được giải Sư Tử Vàng Venice, lần đầu tiên Hứa Triết nhận được giải Đạo diễn xuất sắc nhất của một trong ba triển lãm phim quốc tế lớn.
Hạ Đình Vãn, người trước đó nhận được sự chú ý vì diễn xuất tuyệt vời đầy xúc động, mặc dù đã được đề cử Nam diễn viên xuất sắc nhất, nhưng cuối cùng lại bỏ lỡ cơ hội trở thành ảnh đế Venice.
Nam diễn viên người Trung Quốc ba mươi tuổi này cuối cùng không thể tạo ra kỷ lục là người trẻ tuổi nhất giành được danh hiệu ảnh đế của hai liên hoan phim lớn nhất châu Âu.
Trước đó đã có người lặng lẽ đoán được khả năng này. Năm ngoái liên hoan Venice đã trao giải ảnh đế cho một vị nam diễn viên châu Âu khác đóng phim nghệ thuật đề tài đồng tính. Nhân vật có sự tương đồng, đương nhiên sẽ khiến cho việc tranh đấu của Hạ Đình Vãn có độ khó cao hơn, huống chi mấy vị diễn viên khác được đề cử trong năm nay đều có tuổi tác và kinh nghiệm vượt xa y, tình thế hoàn toàn rất khó khăn.
Kết quả này vừa ngoài ý muốn, vừa như trong dự đoán.
Tưởng Thiền khá thất vọng, bất cứ một ai đã từng xem qua “Tìm” đều cảm thấy lòng mình rung động quá đỗi vì Hạ Đình Vãn.
Chàng trai câm đến từ thành thị phố núi, mặc dù từ đầu đến cuối chẳng nói đến một lời, nhưng ánh mắt của y, vết sẹo tràn đầy ý ngập ngừng, động tác tay chân của y lại như một tinh linh cô độc được gió núi thổi đến, khiến hồn người thổn thức mãi không nguôi.
Sau lễ trao giải còn có tiệc chúc mừng, Tưởng Thiền mặc chiếc váy dài ngồi canh giữ đến nửa đêm gió lạnh. Cuối cùng vận may cũng không phụ sự cố gắng của cô.
Đến nửa đêm, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy Hạ Đình Vãn xuất hiện. Y mặc bộ Versace được thiết kế riêng, dưới áo vest màu đen nghiêm túc là chiếc sơ mi thiết kế không đối xứng, khiến bộ trang phục đứng đắn mang theo một tia nghịch ngợm của vị công tử ăn chơi.
Cô xông đến cản Hạ Đình Vãn lại, vừa gọi điện thoại cho phóng viên chụp ảnh đang ở một bên khác.
“Hạ, Hạ tiên sinh, xin hỏi tôi có thể hỏi ngài một cuộc phỏng vấn ngắn không?”
Tưởng Thiền lắp ba lắp bắp, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với một diễn viên đẳng cấp gần đến vậy. Cô chỉ lo tâm trạng Hạ Đình Vãn không tốt sẽ đen mặt từ chối thẳng thừng.
“Được.”
Không ngờ Hạ Đình Vãn lại dừng lại, kiên nhẫn chờ phóng viên chụp ảnh đi cùng Tưởng Thiền chạy tới.
Tưởng Thiền kích động đến nỗi tay phát run.
Năm năm qua, trong giới không có ai phỏng vấn được Hạ Đình Vãn. Nghe nói sau khi y quay xong “Tìm” thì ra nước ngoài sống, thậm chí ngay cả tin tức cũng rất ít khi truyền về trong nước, chỉ có việc công bố quyên góp cuối mỗi năm là chưa từng qua loa.
Thời tiết tháng chín ở Venice rất dễ chịu.
Tưởng Thiền ngẩng đầu nhìn Hạ Đình Vãn, nhất thời hô hấp cũng dừng lại một giây.
Hạ Đình Vãn trong phim và ngoài đời hoàn toàn khác biệt. Lúc y xuất hiện, Tưởng Thiền phải kinh ngạc với vẻ ngoài đẹp đẽ của y, cùng vẻ ôn hòa lễ độ khác hoàn toàn so với khi mới debut.
Vết sẹo trên mặt y vẫn rõ ràng như trước, nhưng so với lúc mười bảy mười tám tuổi, y bây giờ lại càng thêm quyến rũ.
Trong bóng đêm, đôi mắt đào hoa trong trẻo lấp lánh như đang ẩn chứa ánh sáng. Làn da mịn màng không hề có nửa phần tì vết, đôi môi không trang điểm, chỉ lộ ra màu hồng nhạt bóng mịn.
Chóp mũi khẽ vểnh đặc trưng khiến dù đã ba mươi tuổi, Hạ Đình Vãn vẫn giữ được khí chất trong trẻo tự nhiên.
“Hạ Đình Vãn, xin hỏi lần này anh có hài lòng với thành tích của “Tìm” không?”
Vừa mới dứt lời Tưởng Thiền đã khá hối hận vì mình hỏi thẳng thắn quá, khiến Hạ Đình Vãn nhớ đến chuyện không vui.
“Hài lòng.”
Giọng nói của Hạ Đình Vãn rất dễ nghe, vừa ôn hòa vừa nghiêm túc: “Đạo diễn Hứa là thầy tôi, thầy ấy vẫn muốn có một lần nhận được giải thưởng Phim xuất sắc nhất của một trong ba liên hoan phim lớn nhất châu Âu. Năm nay rốt cuộc thầy cũng đã toại nguyện nhận được giải Sư Tử Vàng, còn cả giải thưởng Đạo diễn xuất sắc nhất, tôi cực kỳ vui vì thầy ấy.”
“Về phần tôi.” Y lơ đễnh cười cười: “Diễn xuất thỏa chí là tôi đã rất vui rồi, chuyện giải thưởng không thể gò ép quá nhiều. Xem ra chỉ có thể kiên trì nỗ lực, phải tiếp tục cố gắng hơn nữa.”
Y cười một tiếng, đôi mắt đào hoa kia cong cong híp lại như chứa rượu ngon mê người. Y thật sự hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thất bại giành giải.
Nói đến đây, Hạ Đình Vãn bỗng vẫy vẫy tay qua vai Tưởng Thiền.
Tưởng Thiền quay đầu lại, thấy một người đàn ông cao to chậm rãi bước tới. Mắt cô sáng lên, nhanh chóng nhận ra người này là Tô Ngôn.
“Tiên sinh của tôi.” Hạ Đình Vãn thản nhiên nắm tay anh, chân thành giới thiệu: “Tô Ngôn, anh ấy cùng đến tham gia buổi lễ trao giải với tôi.”
Trang phục của Tô Ngôn còn nghiêm chỉnh hơn Hạ Đình Vãn rất nhiều. Bên ngoài áo sơ mi màu xanh đậm là chiếc gi lê màu xám bạc, đi kèm với một chiếc cà vạt hoa văn mạ vàng chìm trông khá muộn tao.
Anh đã là một người đàn ông hơn bốn mươi, nhưng dáng người vẫn rắn rỏi cường tráng như xưa, dưới lớp áo sơ mi là đường cong đẹp mắt của thớ cơ được rèn luyện tỉ mỉ.
Tô Ngôn nom rất nghiêm túc, cái mũi cao thẳng sắc sảo, đôi mắt uy nghiêm màu xám nhạt, trông như một quý tộc cứng nhắc và thận trọng.
“Chào cô.”
Nhưng lúc bắt tay với Tưởng Thiền, nhiệt độ bàn tay anh lại rất ấm áp.
Tưởng Thiền cảm nhận được xúc cảm lành lạnh nơi ngón áp út của anh, cúi đầu nhìn mới phát hiện đó là một chiếc nhẫn phỉ thúy.
“Xin chào Tô tiên sinh, kể từ khi anh từ chức và rời khỏi tập đoàn Hanh Thái, trong nước rất ít khi nghe được tin tức của anh. Xin hỏi mấy năm nay anh vẫn luôn ở bên Hạ Đình Vãn ạ?” Tưởng Thiền thuận thế hỏi.
“Tôi đến Mỹ đi học.” Giọng của Tô Ngôn vừa trầm vừa có từ tính, anh chậm rãi nói: “Em ấy ở cạnh tôi, chúng tôi cùng sinh sống ở nước ngoài.”
Hạ Đình Vãn đứng bên cạnh không nhịn được bật cười, y thân mật tiến lại gần Tô Ngôn, nói tiếp: “Anh ấy luôn bận rộn viết luận văn. Tôi rảnh rỗi thì gia nhập đoàn làm phim ở Hollywood. quay mấy bộ phim kinh dị hạng B quy mô nhỏ, thực ra cũng thú vị lắm.”
Thật kỳ lạ, khí chất của Hạ Đình Vãn hình như có biến hóa rất nhỏ khi Tô Ngôn không có ở đây và khi đứng bên cạnh Tô Ngôn.
Tô Ngôn vừa đứng đây, người ta sẽ rất khó liên tưởng Hạ Đình Vãn với hai chữ chín chắn.
Nụ cười của y trở nên ngọt ngào hơn, khóe mắt đuôi mày như đặt trong vầng sáng mơ hồ, giống như bỗng quay lại thời niên thiếu vô tư vô lo, quyến rũ khôn cùng.
Không hiểu sao Tưởng Thiền cũng không nhịn được cười, cô nhẹ giọng hỏi: “Vậy sắp xếp kế tiếp của hai vị là gì ạ?”
“Là kế tiếp trong cuộc sống hay là đêm nay?” Hạ Đình Vãn hỏi. Y không đợi Tưởng Thiền trả lời đã cười nói: “Trong cuộc sống thì chúng tôi định thành lập một công ty điện ảnh của chính mình, đầu tư vào một vài phim nghệ thuật nhỏ, và cả phim tài liệu nữa. Kế hoạch ban đầu của chúng tôi là quay một bộ phim phóng sự về nạn bạo hành gia đình, nhằm nâng cao sự chú ý của công chúng với vấn đề này. Có điều cái này phải chờ tôi cùng ngài học tra* này hoàn thành học vị đã. Anh ấy bị ở lại lớp cơ đấy, đúng là khó thể tin nổi.”
*Học tra là từ để chỉ những học sinh học kém.
“Là đề tài được chọn làm luận văn phát hiện có vấn đề.” Tô Ngôn cũng không giận, chỉ đứng bên cạnh hiền lành giải thích: “Cũng không tính là ở lại lớp.”
“Còn về đêm nay.” Lúc nói đến đây, trên gương mặt Hạ Đình Vãn thoáng nở một nụ cười. Y không ngại máy ảnh, bỗng tiến đến bên cạnh Tô Ngôn, thản nhiên hôn khẽ lên trán Tô Ngôn một cái, sau đó nghiêm túc nói với Tưởng Thiền: “Tối nay là ngày kỷ niệm mười năm kết hôn của chúng tôi, tôi và anh ấy phải trở về chúc mừng.”
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Tô Ngôn chu đáo bảo tài xế chở Tưởng Thiền và phóng viên chụp ảnh về khách sạn trước.
Lúc vẫy tay tạm biệt, Tưởng Thiền nhìn bàn tay vẫn nắm chặt từ đầu đến cuối của Hạ Đình Vãn và Tô Ngôn, hai chiếc nhẫn phỉ thúy kề sát bên nhau, trong lòng bỗng cảm thấy thổn thức.
Đêm đó khi viết bài, cô lật giở bài viết về Hạ Đình Vãn lúc y vừa mới xuất hiện của chủ biên tạp chí cô đang làm việc.
“Suy sụp, u ám, yếu ớt, kiêu căng.
Hạ Đình Vãn là vẻ đẹp khác thường đến từ biển sâu, cậu ta là dấu hiệu mỹ học trong thời đại kế tiếp, lúc chính cậu ta thậm chí còn chưa phát hiện ra.”
Tưởng Thiền hít một hơi thật sâu, bỗng cảm nhận được một số mệnh kỳ lạ bắc ngang giữa mười năm.
Cô tìm đến linh cảm của chính mình, trong màn đêm yên tĩnh, cô gõ ra tiêu đề bản thảo của mình: “Cái chết của một thời đại: Anh đã không còn là dấu hiệu mỹ học u ám.”
Tiêu đề phụ: Bỏ lỡ giải ảnh đế, anh vẫn sống thoải mái, giống như Hạ Đình Vãn.
….
Năm năm qua, giới showbiz đã xảy ra rất nhiều chuyện long trời lở đất.
Đầu tiên là video sex của Thời Miểu bị lộ ra, khiến một diễn viên trẻ tuổi phái kỹ xảo biểu diễn còn chưa kịp nở rộ hào quang trên sân khấu điện ảnh đã suy sụp mất tinh thần, thậm chí còn mắc bệnh trầm cảm. Đến cả quá trình quay phim “Tìm” cũng bị ảnh hưởng, vì Hạ Ngôn Tây khăng khăng muốn ở bên cạnh Thời Miểu để giúp đỡ, lần giúp đỡ này mất tròn tám tháng.
Tiếp đó là Hình Nhạc bị paparazi chụp được cảnh hôn một người đàn ông bên đường lúc nửa đêm. Sau đó các phóng viên giải trí tìm hiểu kỹ càng, phát hiện thân phận của người đàn ông nọ lại là ông chủ tiệm lẩu cạnh nhà Hình Nhạc.
Lúc ấy cả showbiz chấn động vì tin này, bởi vì thân phận của người này thật sự quá hiếm thấy.
Nhưng phản ứng của Hình Nhạc, người có hình tượng dương quang dịu dàng lại quyết liệt đến lạ. Sau hôm đăng báo, hắn tuyên bố vĩnh viễn rời giới, tất cả tài khoản xã hội công cộng bị xóa sạch, triệt để biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Doãn Ninh rời khỏi Hương Sơn ở chung với người mẹ đã cai nghiện của mình. Cậu bé nuôi một con golden tên là Danny, cực kỳ yêu thương.
Ngày kỷ niệm năm thứ tám kết hôn của Hạ Đình Vãn và Tô Ngôn, cậu đã nghiêm túc vẽ một bức chân dung nửa người cho họ, trên đó hai người mặc áo cưới kiểu Trung Quốc, nom rất vui vẻ.
Hạ Đình Vãn cực kỳ thích, y treo bức chân dung này trong phòng ngủ hai người ở Hương Sơn.
Năm năm này, Hạ Đình Vãn cũng tình cờ gặp Ôn Tử Thần một lần.
Khi đó y đưa con chó Doãn Ninh nuôi đến phòng khám thú y, không ngờ lại gặp được Ôn Tử Thần ở đây.
Khi đó cậu ta đã qua lại với một bác sĩ thú y nho nhã lớn tuổi hơn mình gần một năm. Lúc nhìn thấy Hạ Đình Vãn, Ôn Tử Thần mặc dù có hơi xấu hổ, nhưng sau đó vẫn len lén theo ra ngoài nói với y: “Đừng nói những lời năm đó tôi xin anh với Tô Ngôn nhé.”
“Vật đổi sao dời, giờ tôi cảm thấy mình khi ấy nói năng thật ngu ngốc, mất mặt quá.” Ôn Tử Thần ngượng ngùng cười cười.
Thiều Quang của Diệp Bỉnh Văn bị Tô Ngôn lật đổ, về sau không có ai quan tâm đến tin tức của gã nữa.
Mọi người luôn luôn có cuộc sống riêng của mình, có kinh hãi thế tục, cũng có chuyện khiến người nghe phải thấy đau khổ.
Nhưng mỗi một việc nhỏ đều khiến người ta hoài niệm thổn thức khi nghe thấy.
Mười năm, một thập kỷ cứ thế vội vàng trôi qua.
Ngày kỷ niệm năm thứ mười kết hôn, Tô Ngôn giao lá thư thứ 362 cho Hạ Đình Vãn, trích đoạn như sau:
“Đình Đình, chào em.
Bảy năm trước tôi đã viết hai câu thơ, nhưng vẫn xấu hổ không dám gửi cho em.
Có lẽ bây giờ lớn tuổi rồi, cảm thấy sến súa cũng là lãng mạn, nên cứ mặt dày mày dạn ghi ra ở đây.
“Em là ánh sáng vạn trượng, là mỹ thần chốn nhân gian.”
Tôi không làm màu, hai câu này thật sự là hai câu tôi thích nhất trong mười năm qua.
Rất nhiều lời càng thẳng thắn thì càng ý nghĩa.
Giống như những năm qua tôi mới phát hiện ra chân lý của cuộc đời.
Năm chúng ta gặp nhau, em là ảnh đế, tôi là chủ tịch Hanh Thái.
Một thập kỷ qua đi, dường như chúng ta không còn vinh quang như quá khứ nữa.
Nhưng mà, tôi càng ngày càng cảm thấy viên mãn.
Tôi và em như hai giọt nước chốn biển sâu, chân thực tan vào nhân gian bình thường và tươi đẹp.
Chúc chúng ta an yên vui vẻ, mười năm lại mười năm.
Till death do us part.
Tô Ngôn.”
***
Tác giả có lời:
Mấy hôm nay tôi mệt quá, viết rất rất nhiều chữ, nhất thời không nói lên được cảm nghĩ khi hoàn. Qua một thời gian ngắn nữa sẽ đăng lên weibo, mọi người có thể ghé weibo của tôi để chơi game rút thăm trúng thưởng nha, trúng một cái Kindle hoặc nước hoa Tiffany, sau đó lại thêm mấy bao lì xì.
Mặt khác, sau này có lẽ tôi sẽ viết thêm mấy phiên ngoại ngọt ngào. Tôi biết kết cục rất ngược, cần phải điều chỉnh lại cho cân bằng.
Danh sách chương