12 giờ, Lương Quốc Cường lại vào phòng báo cáo. Nhưng địa điểm khác là phòng khách nhà tôi, nhà tôi đã đổi thành phòng làm việc của chủ nhiệm huyện Cách Tú.
"Vương Hữu Phúc về nhà rồi. Vương Thiệu Hồng ở lại nhà Đỗ Quyên, Đàm Bình An đi đến nhà nhân viên phục vụ Mã Lan, người yêu của Mã Lan đang trong bộ đội làm lính tình nguyện.
Nói đến đây,quai hàm của Lương Quốc Cường kêu lên từng tiếng từng tiếng, hai hàng lông mày nhíu lại.
Nghiên Ngọc Thành chỉ nói đúng hai từ.
"Đồng chí của đồn công an, đã leo đến địa vị này chưa?"
Lương Quốc Cường gật đầu :"Đã leo đến chức này rồi, cộng thêm chức các sự có tiếng đứng thứ tư trong tổ bảo vệ huyện Cách Tú, mỗi lần đi ra ngoài luôn có 5 người đi theo, không thể chạy thoát.
Điều động lực lượng công an của thôn chứ không phải là lực lượng công an của bộ công an, cái này cũng phải nói. Vương Bản Thanh rời tổ điều tra không lâu, bộ công an, đã mất không ít thời gian và công sức thực hiện, thời gian này, Nghiêm Ngọc Thành không có hành động gì đối việc điều động các bộ. Thời gian này, chỉ sợ có người làm gián điệp . Như vậy không thể thu ngắn được. Công an thôn Hướng Dương, là do mẹ lắm gữi, muốn chọn người đi điều tra cũng phải chọn người có thể tin tưởng được.
Vương Thiệu Hồng và Đàm Bình An, chức vị không cao, là cán bộ cấp khu vực, nhưng lần này lại là thành viên trong tổ điều tra. Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho triệt để, không để cho bọn họ tìm đường thoát thân.
Do bên công an thực hiện điều tra trị an, trình tự rất đơn giản.
"Quốc Cường, ngài dẫn hai đồng trí công an, đến nhà Vương Hữu Phúc,khống chế hắn lại."
"Vâng"
Nghiêm Ngọc Thành và Cha nhìn với ánh mắt khinh thường, ra lệnh.
"Hành động!"
Tổ trưởng, tổ phó các khu vực, tổ trưởng tổ điều tra Đàm Lực Dương ngủ rất say, điều kiện tiếp đãi trong khác sạn rất tốt. Tổ trưởng Đàm tắm xong, soi gương. chải đầu, nhổ hai sợi tóc trắng trên đầu, sấy khô tóc, kạo dâu, sau đó mới mặc quần áo, đi ra khỏi phòng, vào phòng ăn.
Trên đường đi gặp nhân viên phục vụ, nhường họ đi trước rất lễ phép.
Đây chính là phòng tiếp dân, được xây dựng trong thời kì đại cách mệnh, trước kia được gọi là phòng công tác dân phòng, trong đó, bộ phận này không thể không có. Đàm Lực Dương là phó tổ trưởng phòng tiếp dân, ngày thường ở khu vực này cũng rất cẩn thận , không dám lên mặt.Trong đại viện Cách Tú, hắn nhường đường cho người khác rất nhiều lần. Đến huyện, hắn cảm thấy đây là một vai diễn,cảm nhận có rất nhiều quan chức khác đang uy hiếp.
Cảm nhận này thực sự không phải là xấu.
Rất may, đây là một cảm giác tốt của tổ trưởng Đàm sau khi đến nhà ăn.
Chủ nhiệm Nghiêm Ngọc Thành ở huyện Hướng Dương thôn Cách Tú, Liễu Tấn Tài là phó chủ nhiệm, Đường Hải Thiên cũng là phó chủ nhiệm nhưng dưới chức Liễu Tấn Tài, phó chủ nhiệm Lâm Vân làm bên bộ tư pháp và cục trưởng Nhan Tùng Bá ở phòng ăn đợi mọi người.
Trong lòng Đàm Lực Dương bất an, lần đầu tiên có cảm giác có việc sảy ra.Dù hắn cảm thấy tốt cho bản thân, nhưng dựa vao thân phận và địa vị của hắn để cho các vị lãnh đạo ở phòng ăn đợi là một điều không được ổn.
"Tổ trưởng Đàm, tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?"
Nghiêm Ngọc Thành cười, đứng lên bắt tay, khẩu ngữ rất ôn hòa.
Đàm Lực Dương nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Ngọc Thành đỏ, không dám cười, nhân vật Phong Vân của huyện Hướng Dương tôi qua ngủ không được yên giấc.
"Chủ nhiệm Nghiêm, chuyện gì sảy ra vậy?"
"Tổ trưởng Đàm ăn sáng trước đi. Ăn xong chúng ta nói chuyện tiếp."
Đàm Lực Dương mặt méo mó.
"Màn kịch này, quý trọng quá tôi ăn không được. Chủ nhiệm Nghiêm có gì thì nói ra.
"Chuyện nhỏ, chỉ là án trị an nhỏ, nhưng có hai đồng chí tổ điều tra can thiệp, cho nên muốn đến đây nói chuyện với tổ trưởng Đàm.
Chủ nhiệm Nghiêm không phải úp mở nữa, nói thẳng vào vấn đề.
Sắc mặt của Đàm Lực Dương lập tức thay đổi, ý kiến của Nghiêm Ngọc Thành, mắt nhìn quanh, phát hiện ra những cán bộ khác trong tổ điều tra đều có mặt, chỉ có Vương Thiệu Hồng và Đàm Bình An là không có mặt, trong lòng cũng hiểu ra một chút.
Cha lên phía trước nói :"Tổ trưởng Đàm , ngài ắn sáng xong rồi nói. Gặp việc lớn đến đâu thì cũng phải ăn sáng xong rồi nói."
Vương Thiệu Hồng và Đàm Bình An là ít thấy mặt, ngược lại Đàm Lực Dương lại cũng không có gì lo lắng, ha ha cười, tiện tay lấy hai cái bánh bao liền một lúc.
"Chủ nhiệm Nghiêm, chủ nhiệm Liễu, chúng ta vừa ăn vừa nói nhé."
Nghiêm Ngọc Thành không khác sáo, nói :" Cũng được, ở đây nói chuyện không được tiện cho lắm, vào phòng hội nghị của huyện Cách Tú nói ."
"Được."
Trong phòng hội nghị nhỏ của huyện Cách Tú, nghe Trương Minh Lượng tổ công an thôn Hướng Dương nói tóm tắt tình hình vụ án, sắc mặt Đàm Lực Dương có vẻ do dự. Quan hệ nam nữ , thời đó mọi người kì thị , đối với cán bộ mà nói đây là một con đường chết, hơn nữa nhân viên phục vụ Mã Lan, lại là bộ đội. Chuyện này mang lại tổn thất không nhỏ đối với Đàm Bình An. Quan trọng hơn nữa , bọn họ lại là các bộ điều tra, tính chất càng trở lên nghiêm trọng.
Tổ điều tra vừa đến, mới được một buổi tối, đã sảy ra chuyện không hay , rất khó nói với chủ nhiệm Long. Đàm Lực Dương thấy rất khó sử, nghỉ làm thế nào để đối mặt với với Long Thiết Quân. Hai tên háo sắc này thật không may mắn, không chịu đề phòng những người xung quanh mình.
Trời làm chuyện sấu có thể miễn cưỡng tha thứ, tự gây nghiệp chướng không thê không dung tha.
Do bọn họ tự tìm đến cái chết.
Trong đầu Đàm Lực Dương đã biến sông thành biển, ngược lại sắc mặt lại rất bình tĩnh, nhìn quanh, có người đang quét dọn.
Nghiêm Ngọc Thành nhíu hai hàng lông mày, sắc mặt có chút phẫn lộ ; Liễu Tấn Tài cúi đầu rót cốc chà uống, về việc này hình như Liễu Tấn Tài không quan tâm, thái độ của Đường Hải Thiên rất thoải mái, như không có chuyện gì sảy ra ; Lâm Vân và Nhan Tùng Bách lúng túng, đặc biệt là Nhan Tùng Bách, đầu toát mồ hôi, nhưng không dán đưa tay lên lau, hành động rất khôi hài.
Đàm Lực Dương không biết, hành động đêm hôm qua, Nghiêm Ngọc Thành đã thành lập tổ công an, trực tiếp dùng lực lượng của tổ bảo vệ huyện Cách Tú và bên công an thôn Hướng Dương. Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ Nghiêm Ngọc Thành không tin tưởng lãnh đạo bên công an, nói trắng ra là Nghiêm Ngọc Thành không còn tin tưởng Nhan Tùng Bách. Cái này cũng không có gì đáng nói, ai bảo hắn có quan hệ thân thích với Vương Bản Thanh?Hơn nữa, Đàm Bình An ban đầu từ Văn phòng Công an địa phương nhờ vào quan hệ mới được thăng chức, chuyển đến bộ công an huyện Hướng Dương
Đàm Lực Dương cũng không nghĩ được nhiều như vậy, việc này, không phải do hắn có thể sắp đặt. Hắn chỉ là người phụ trách tổ điều tra, quan hệ các thành viên trong tổ điều tra, đơn vị nào vẫn ở nguyên đơn vị đó, hắn quản lí không hết.
"Chủ nhiệm Nghiêm, việc này tôi nhất định phải thay mặt huyện Cách Tú, báo cáo với chủ nhiệm Long."
Nghiêm Ngọc Thành gật đầu. Đây là việc đương nhiêm rồi.
Phản ứng của Long Thiết Quân có thể đoán được, lém điện thoại đi.
Chủ nhiệm Long là người bộ đội truyền thống, không chịu được những việc như thế này.
Trong điện thoại có tiếng tút tút, Đàm Lực Dương từ từ đặt điện thoại xuống, nhìn Nghiêm Ngọc Thành nhăn mặt nói :"Chủ nhiệm Nghiêm, chủ nhiệm Long yêu cầu chúng ta điều tra rồi lập tức báo cáo tình hình.
Nghiêm Ngọc Thành nói :" Mệnh lệnh của chủ nhiệm Long, chúng ta đương nhiên phải thi hành rồi."
"Ngài theo dõi đồng chí Vương Thiệu hồng và đồng chí Đàm Bình An...."
"Việc này cơ bản đã rõ, đồng chí công an ghi rõ vào sổ ghi nhớ. Theo quy định của tổ trị an, phải bắt giữ 3 đến 7 ngày. Nhưng hai đồng chí này lại là cán bộ tổ điều tra khu vực, đồng chí công an cho rằng để tự đơn vị đó giải quyết là phù hợp nhất."
Đàm Lực Dương thở phào nhẹ nhõm.
Sớm đã nghe nói Nghiêm Ngọc Thành sẽ suất một con bài lớn, nhất định không tha cho Vương Thiệu Hồng và Đàm Bình An, tự mình vẫn chưa tìm ra lí do tha cho hai người đó. Tuy là Vương, Đàm tự mình gây ra nghiệp chướng, nhưng dù sao hắn cũng là tổ trưởng tổ điều tra, bắt người không thả về, sợ mọi người lại rèm pha. Chuyện sau này của chúng ta, gặp nhau sẽ rất khó nói chuyện.
Đã lên được chức vị này rồi, thể diện là phân quan trọng nhất.
Chỉ cần huyện Hướng Dương đồng ý thả người, tương đương với việc từ chức. Đàn Lực Dương sẽ đảm nhiệm áp giải hai kẻ khốn nạn này về đơn vị, bên tổ chức và bên công an đều phải chịu trách nhiệm, đảm bảo toàn. Ngoài việc đã sảy ra, tổ trưởng Đàm không phải bận tâm.
Nghiêm Ngọc Thành phát hỏa, trực tiếp đi đến đại viện Cách Tú. Nội trong 3 ngày, tổ điều tra mới tạm thời không được điều người xuống. Trong thời gian 3 ngày này, đối với Nghiêm Ngọc Thành và Nhan Tùng Bách mà nói đây là thời khắc quan trọng.
Nghiêm Ngọc Thành muốn lợi dụng điểm này để bịt mồn Vương Bản Phúc, nếu hắn có thể chứng minh bức thư đó do chính tay hắn viết, phải để hắn thừa nhận là do hắn viết, tổ điều tra có cho người xuống hay không vẫn cò là một vấn đề.
Thực ra tình hình của nhà máy gạch Liễu Gia Sơn được bỏ qua, Nghiêm Ngọc Thành và cha không lo lắng tổ điều tra đến. Dù sao cũng không điều tra ra nhiều vấn đề quan trọng. Chỉ là quá trình sản xuất và tiêu thụ có phần giảm sút, không quan trọng. Quan hệ của đại đội nhà máy sản xuất gạch và lãnh đạo huyện Cách Tú không được hùng mạnh.
Điều Nghiêm Ngọc Thành quan tâm là biểu hiện của bản thân có thỏa mãn kết quả hay không? Nghiêm Ngọc Thành và cha vừa nhậm chức, để ổn định quyền lực, đối với phe phó chủ nhiệm Vương và phe phó chủ nhiệm Trịnh phải giữ lại để củng cố thế lực, không thanh lí vội. Phe chủ nhiệm Trịnh mạnh hơn một chút, thực lực cũng hơn một chút, nghe nói về cơ bản tương đối tốt, nhưng phe phó chủ nhiệm Vương lại là thâm canh cố đế, trong cơ quan, tạo thành một mạng lưới quan hệ rất lớn trong khu vực và công xã. Trước mặt thì không dám phản đối cán bộ huyện Cách Tú, nhưng lại là kẻ hai mặt. Đến bây giờ vẫn đang âm thầm hãm hại, không bỏ sót một cơ hội nào, về sau không biết bọn chúng còn làm lên những chuyện như thế nào?
Long Thiết Quân nói :"bản thân trong sáng không sợ người khác nói sấu", câu nói này không sai, khó khăn đến mấy cũng phải điều tra .
Đây chứng minh, sau khi Vương Bản Thanh ra đi, tay chân của Vương Bản Thanh biến thành tay chân của Vương Hữu Phúc. Hắn chiến toàn bộ quyền hành của khách san, các bộ phía dưới đến huyện họp, đều đến khách sạn của hắn sống, thân là tổ trưởng, khi đi phỏng vấn, nói vài câu, cũng không xong. Vương Bản Thanh giao phó cho cấp dưới, những cuộc nói chuyện như thế này không được truyền đạt xuống dưới.
Nhất định phải đánh bại Vương Hữu Phúc, phải diệt tận gốc mối quan hệ này.
Nhan Tùng Bách phải đánh bại Vương Hữu Phúc đây là cơ hội biểu hiện tâm ý của hắn với Nghiêm Ngọc Thành.Nghiêm Ngọc Thành cũng không tin vào bản thân, trừ khi bản thân không muốn làm chức tổ trưởng công an này, nếu không như vậy, nhất định phải nhanh chóng lấy được lệnh hành động.
Nghĩ đến Nghiêm Ngọc Thành ở trong phòng làm việc nói những lời đó với Nhan Tùng Bách, Nhan Tùng Bách không ngừng toát mồ hôi.
Nghiêm Ngọc Thành và Nhan Duyệt Sắc, không phải là một cái mặt đen, khẩu ngữ nói chuyện rất bình tĩnh, thậm chí biểu đạt ý còn rất ấm áp, nội dung nói chuyện là về các đồng chí, nhiều khi còn nói chuyện phiếm với nhau.
Nghiêm Ngọc Thành hỏi tình hình bên bộ công an, chủ yếu về việc chuẩn bi lực lượng. Nhan Tùng Bá nói rất cẩn thận, tường từ từng câu, suy nghĩ kĩ mới trả lời. Nghiêm Ngọc Thành lại hỏi một số vấn đề về Nhan Tùng Bách, như vào đảng năm nào, năm nào bắt đầu làm các bộ, làm thế nào để đảm nhiệm tốt công việc. Nhan Tùng Bách cũng... nghĩ một lúc mới trả lời, không khí rất ôn hòa và lễ phép.
Nhưng nói rồi nói, trong lòng Nhan Tùng Bách càng ngày cang không yên.
Trước tình hình này, Nghiêm Ngọc Thành đều biết trước. Nói kĩ hơn, 6 năm về trước, hai người còn làm cùng một trong phòng . Tuy bây giờ không phải là anh thân thích, nhưng vẫn giữ quan hệ với nhau. Chỉ là sau này Nghiêm Ngọc Thành lên chức cao hơn Vương Bản Thanh , quan hệ hai người dần dần cách xa.
Nghiêm Ngọc Thành nói ra những lời trong tim, hình như lãnh đạo tổ điều tra mới đang tìm hiểu tình hình, tình cảm rất thắm thiết, nhưng thực ra lại là nước lạnh.
"Đồng chí Tùng Bách, vấn đề của Vương Hữu Phúc, bên công an dự định sử lí như thế nào?"
Dựng một trận thiên la địa võng, Nghiêm Ngọc Thành không có ý định hỏi đến việc này.
Nhan Tùng Bách cười, biết đến sự lợi hại chưa?
"Vương Hữu Phúc, bản thân là cán bộ đảng, bỗng nhiên làm những chuyện trái lương tâm, không thể tha thứ, trên nguyên tắc và lập trường, hoàn toàn mất đi tư chất của người cán bộ đảng viên. Cơ quan hình pháp của chúng ta nhất định phải sử lí nghiêm minh , tuyệt đối không được bao che.
Nhan Tùng Bách nói rất đúng.
Nghiêm Ngọc Thành không gật đầu và cũng không lắc đầu, mặt cũng không có một chút kinh ngạc, nói :"Vấn đề của đồng chí Vương Hữu Phúc, vẫn chưa rõ ràng. Bên công an các ngài phải thâm nhập điều tra cho rõ.
"Đúng, đúng, chủ nhiệm Nghiêm, chúng tôi nhất định thâm nhập điều tra rõ ràng, lấy lại.....một đáp án chính xác cho huyện Cách Tứ....."
" A ,a, không đổ tội cho người tốt, không tha cho người có tội, đây là trách nhiệm của bên công an các ngài."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Bên công an phải nhanh chóng điều tra ra kết quả, nếu bên bên công không đủ lực lượng, tôi sẽ nói với đồng chí Ngô Thu Dương, phái người xuống giúp đỡ.
Trước kia không lâu Ngô Thu Dương làm chức phó chủ nhiệm thôn Cách Tú, phân bổ và quản lí, tổ chức nhân sự, còn kiêm cả chức tổ trưởng tổ chức. Hình như trước kia Ngô Thu Dương là cấp dưới của Vương Bản Thanh, bây giờ có thể khẳng định, chữ "Nghiêm" luôn treo trên đầu của hắn.Lúc đó tổ điều tra kỉ luật của đảng vẫn chưa hình thành, kỷ luật kiểm tra, giám sát của một số chức năng, đều do tổ trưởng tổ chức ban hành. Nếu để Ngô Thu Dương trực tiếp tham dự, chức trưởng phòng công an này đã rơi vào tay Nhan Tùng Bách rồi.
Nghiêm Ngọc Thành để cho Nhan Tùng Bách điều tra Vương Hữu Phúc, kế hoach này, Liễu Tuấn tôi bái phục. Hai người đều có quan hệ thân thích với phe của phó chủ nhiệm Vương, Vương Hữu Phúc làm chuyện gì, đương nhiên Nhan Tùng Bách là người hiểu hơn ai hết. Nhan Tùng Bách vì muốn bảo vệ bản thân, hắn biết phải làm thế nào ,ra tay thuật tiện nhất.
Tuy nhiên, Nghiêm Ngọc Thành cũng không thể quyên được trong nội bộ công an có không ít nội gián.
"Đồng chí Tùng Bách, đồng chí gần một năm làm công an của thôn Hướng Dương, gọi theo Trình Tân Kiến nữa , công việc rất yên ổn, lần này điều tra về Vương Hữu Phúc, tôi thấy có thể cho cậu ấy tham gia."
Trình Tân Kiến trong buổi hành động "băt cướp" hôm qua, biểu hiện rất dũng cảm. Tôi nhớ là cậu ấy đã giúp tôi, trước mặt Nghiêm Ngọc Thành đề đạt cậu ấy. Tuy do tổ cảnh thám phái đến, nhưng đối với việc điều tra của Vương Hữu Phúc không phù hợp quy luật, lúc đó Nhan Tùng Bách không dám lí luận với Nghiêm Ngọc Thành. Trong lòng chỉ cảm thấy kì lạ, Trình Tân Kiến, bình thường không suất đầu lộ diện, bỗng dưng lại cộng tác với Nghiêm Ngọc Thành. Việc điều tra Vương Phúc Hữu , Nghiêm Ngọc Thành sẽ nghe được nhiều tin tức bí mật từ Trình Tân Kiến báo cáo.
"Vương Hữu Phúc về nhà rồi. Vương Thiệu Hồng ở lại nhà Đỗ Quyên, Đàm Bình An đi đến nhà nhân viên phục vụ Mã Lan, người yêu của Mã Lan đang trong bộ đội làm lính tình nguyện.
Nói đến đây,quai hàm của Lương Quốc Cường kêu lên từng tiếng từng tiếng, hai hàng lông mày nhíu lại.
Nghiên Ngọc Thành chỉ nói đúng hai từ.
"Đồng chí của đồn công an, đã leo đến địa vị này chưa?"
Lương Quốc Cường gật đầu :"Đã leo đến chức này rồi, cộng thêm chức các sự có tiếng đứng thứ tư trong tổ bảo vệ huyện Cách Tú, mỗi lần đi ra ngoài luôn có 5 người đi theo, không thể chạy thoát.
Điều động lực lượng công an của thôn chứ không phải là lực lượng công an của bộ công an, cái này cũng phải nói. Vương Bản Thanh rời tổ điều tra không lâu, bộ công an, đã mất không ít thời gian và công sức thực hiện, thời gian này, Nghiêm Ngọc Thành không có hành động gì đối việc điều động các bộ. Thời gian này, chỉ sợ có người làm gián điệp . Như vậy không thể thu ngắn được. Công an thôn Hướng Dương, là do mẹ lắm gữi, muốn chọn người đi điều tra cũng phải chọn người có thể tin tưởng được.
Vương Thiệu Hồng và Đàm Bình An, chức vị không cao, là cán bộ cấp khu vực, nhưng lần này lại là thành viên trong tổ điều tra. Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho triệt để, không để cho bọn họ tìm đường thoát thân.
Do bên công an thực hiện điều tra trị an, trình tự rất đơn giản.
"Quốc Cường, ngài dẫn hai đồng trí công an, đến nhà Vương Hữu Phúc,khống chế hắn lại."
"Vâng"
Nghiêm Ngọc Thành và Cha nhìn với ánh mắt khinh thường, ra lệnh.
"Hành động!"
Tổ trưởng, tổ phó các khu vực, tổ trưởng tổ điều tra Đàm Lực Dương ngủ rất say, điều kiện tiếp đãi trong khác sạn rất tốt. Tổ trưởng Đàm tắm xong, soi gương. chải đầu, nhổ hai sợi tóc trắng trên đầu, sấy khô tóc, kạo dâu, sau đó mới mặc quần áo, đi ra khỏi phòng, vào phòng ăn.
Trên đường đi gặp nhân viên phục vụ, nhường họ đi trước rất lễ phép.
Đây chính là phòng tiếp dân, được xây dựng trong thời kì đại cách mệnh, trước kia được gọi là phòng công tác dân phòng, trong đó, bộ phận này không thể không có. Đàm Lực Dương là phó tổ trưởng phòng tiếp dân, ngày thường ở khu vực này cũng rất cẩn thận , không dám lên mặt.Trong đại viện Cách Tú, hắn nhường đường cho người khác rất nhiều lần. Đến huyện, hắn cảm thấy đây là một vai diễn,cảm nhận có rất nhiều quan chức khác đang uy hiếp.
Cảm nhận này thực sự không phải là xấu.
Rất may, đây là một cảm giác tốt của tổ trưởng Đàm sau khi đến nhà ăn.
Chủ nhiệm Nghiêm Ngọc Thành ở huyện Hướng Dương thôn Cách Tú, Liễu Tấn Tài là phó chủ nhiệm, Đường Hải Thiên cũng là phó chủ nhiệm nhưng dưới chức Liễu Tấn Tài, phó chủ nhiệm Lâm Vân làm bên bộ tư pháp và cục trưởng Nhan Tùng Bá ở phòng ăn đợi mọi người.
Trong lòng Đàm Lực Dương bất an, lần đầu tiên có cảm giác có việc sảy ra.Dù hắn cảm thấy tốt cho bản thân, nhưng dựa vao thân phận và địa vị của hắn để cho các vị lãnh đạo ở phòng ăn đợi là một điều không được ổn.
"Tổ trưởng Đàm, tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?"
Nghiêm Ngọc Thành cười, đứng lên bắt tay, khẩu ngữ rất ôn hòa.
Đàm Lực Dương nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Ngọc Thành đỏ, không dám cười, nhân vật Phong Vân của huyện Hướng Dương tôi qua ngủ không được yên giấc.
"Chủ nhiệm Nghiêm, chuyện gì sảy ra vậy?"
"Tổ trưởng Đàm ăn sáng trước đi. Ăn xong chúng ta nói chuyện tiếp."
Đàm Lực Dương mặt méo mó.
"Màn kịch này, quý trọng quá tôi ăn không được. Chủ nhiệm Nghiêm có gì thì nói ra.
"Chuyện nhỏ, chỉ là án trị an nhỏ, nhưng có hai đồng chí tổ điều tra can thiệp, cho nên muốn đến đây nói chuyện với tổ trưởng Đàm.
Chủ nhiệm Nghiêm không phải úp mở nữa, nói thẳng vào vấn đề.
Sắc mặt của Đàm Lực Dương lập tức thay đổi, ý kiến của Nghiêm Ngọc Thành, mắt nhìn quanh, phát hiện ra những cán bộ khác trong tổ điều tra đều có mặt, chỉ có Vương Thiệu Hồng và Đàm Bình An là không có mặt, trong lòng cũng hiểu ra một chút.
Cha lên phía trước nói :"Tổ trưởng Đàm , ngài ắn sáng xong rồi nói. Gặp việc lớn đến đâu thì cũng phải ăn sáng xong rồi nói."
Vương Thiệu Hồng và Đàm Bình An là ít thấy mặt, ngược lại Đàm Lực Dương lại cũng không có gì lo lắng, ha ha cười, tiện tay lấy hai cái bánh bao liền một lúc.
"Chủ nhiệm Nghiêm, chủ nhiệm Liễu, chúng ta vừa ăn vừa nói nhé."
Nghiêm Ngọc Thành không khác sáo, nói :" Cũng được, ở đây nói chuyện không được tiện cho lắm, vào phòng hội nghị của huyện Cách Tú nói ."
"Được."
Trong phòng hội nghị nhỏ của huyện Cách Tú, nghe Trương Minh Lượng tổ công an thôn Hướng Dương nói tóm tắt tình hình vụ án, sắc mặt Đàm Lực Dương có vẻ do dự. Quan hệ nam nữ , thời đó mọi người kì thị , đối với cán bộ mà nói đây là một con đường chết, hơn nữa nhân viên phục vụ Mã Lan, lại là bộ đội. Chuyện này mang lại tổn thất không nhỏ đối với Đàm Bình An. Quan trọng hơn nữa , bọn họ lại là các bộ điều tra, tính chất càng trở lên nghiêm trọng.
Tổ điều tra vừa đến, mới được một buổi tối, đã sảy ra chuyện không hay , rất khó nói với chủ nhiệm Long. Đàm Lực Dương thấy rất khó sử, nghỉ làm thế nào để đối mặt với với Long Thiết Quân. Hai tên háo sắc này thật không may mắn, không chịu đề phòng những người xung quanh mình.
Trời làm chuyện sấu có thể miễn cưỡng tha thứ, tự gây nghiệp chướng không thê không dung tha.
Do bọn họ tự tìm đến cái chết.
Trong đầu Đàm Lực Dương đã biến sông thành biển, ngược lại sắc mặt lại rất bình tĩnh, nhìn quanh, có người đang quét dọn.
Nghiêm Ngọc Thành nhíu hai hàng lông mày, sắc mặt có chút phẫn lộ ; Liễu Tấn Tài cúi đầu rót cốc chà uống, về việc này hình như Liễu Tấn Tài không quan tâm, thái độ của Đường Hải Thiên rất thoải mái, như không có chuyện gì sảy ra ; Lâm Vân và Nhan Tùng Bách lúng túng, đặc biệt là Nhan Tùng Bách, đầu toát mồ hôi, nhưng không dán đưa tay lên lau, hành động rất khôi hài.
Đàm Lực Dương không biết, hành động đêm hôm qua, Nghiêm Ngọc Thành đã thành lập tổ công an, trực tiếp dùng lực lượng của tổ bảo vệ huyện Cách Tú và bên công an thôn Hướng Dương. Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ Nghiêm Ngọc Thành không tin tưởng lãnh đạo bên công an, nói trắng ra là Nghiêm Ngọc Thành không còn tin tưởng Nhan Tùng Bách. Cái này cũng không có gì đáng nói, ai bảo hắn có quan hệ thân thích với Vương Bản Thanh?Hơn nữa, Đàm Bình An ban đầu từ Văn phòng Công an địa phương nhờ vào quan hệ mới được thăng chức, chuyển đến bộ công an huyện Hướng Dương
Đàm Lực Dương cũng không nghĩ được nhiều như vậy, việc này, không phải do hắn có thể sắp đặt. Hắn chỉ là người phụ trách tổ điều tra, quan hệ các thành viên trong tổ điều tra, đơn vị nào vẫn ở nguyên đơn vị đó, hắn quản lí không hết.
"Chủ nhiệm Nghiêm, việc này tôi nhất định phải thay mặt huyện Cách Tú, báo cáo với chủ nhiệm Long."
Nghiêm Ngọc Thành gật đầu. Đây là việc đương nhiêm rồi.
Phản ứng của Long Thiết Quân có thể đoán được, lém điện thoại đi.
Chủ nhiệm Long là người bộ đội truyền thống, không chịu được những việc như thế này.
Trong điện thoại có tiếng tút tút, Đàm Lực Dương từ từ đặt điện thoại xuống, nhìn Nghiêm Ngọc Thành nhăn mặt nói :"Chủ nhiệm Nghiêm, chủ nhiệm Long yêu cầu chúng ta điều tra rồi lập tức báo cáo tình hình.
Nghiêm Ngọc Thành nói :" Mệnh lệnh của chủ nhiệm Long, chúng ta đương nhiên phải thi hành rồi."
"Ngài theo dõi đồng chí Vương Thiệu hồng và đồng chí Đàm Bình An...."
"Việc này cơ bản đã rõ, đồng chí công an ghi rõ vào sổ ghi nhớ. Theo quy định của tổ trị an, phải bắt giữ 3 đến 7 ngày. Nhưng hai đồng chí này lại là cán bộ tổ điều tra khu vực, đồng chí công an cho rằng để tự đơn vị đó giải quyết là phù hợp nhất."
Đàm Lực Dương thở phào nhẹ nhõm.
Sớm đã nghe nói Nghiêm Ngọc Thành sẽ suất một con bài lớn, nhất định không tha cho Vương Thiệu Hồng và Đàm Bình An, tự mình vẫn chưa tìm ra lí do tha cho hai người đó. Tuy là Vương, Đàm tự mình gây ra nghiệp chướng, nhưng dù sao hắn cũng là tổ trưởng tổ điều tra, bắt người không thả về, sợ mọi người lại rèm pha. Chuyện sau này của chúng ta, gặp nhau sẽ rất khó nói chuyện.
Đã lên được chức vị này rồi, thể diện là phân quan trọng nhất.
Chỉ cần huyện Hướng Dương đồng ý thả người, tương đương với việc từ chức. Đàn Lực Dương sẽ đảm nhiệm áp giải hai kẻ khốn nạn này về đơn vị, bên tổ chức và bên công an đều phải chịu trách nhiệm, đảm bảo toàn. Ngoài việc đã sảy ra, tổ trưởng Đàm không phải bận tâm.
Nghiêm Ngọc Thành phát hỏa, trực tiếp đi đến đại viện Cách Tú. Nội trong 3 ngày, tổ điều tra mới tạm thời không được điều người xuống. Trong thời gian 3 ngày này, đối với Nghiêm Ngọc Thành và Nhan Tùng Bách mà nói đây là thời khắc quan trọng.
Nghiêm Ngọc Thành muốn lợi dụng điểm này để bịt mồn Vương Bản Phúc, nếu hắn có thể chứng minh bức thư đó do chính tay hắn viết, phải để hắn thừa nhận là do hắn viết, tổ điều tra có cho người xuống hay không vẫn cò là một vấn đề.
Thực ra tình hình của nhà máy gạch Liễu Gia Sơn được bỏ qua, Nghiêm Ngọc Thành và cha không lo lắng tổ điều tra đến. Dù sao cũng không điều tra ra nhiều vấn đề quan trọng. Chỉ là quá trình sản xuất và tiêu thụ có phần giảm sút, không quan trọng. Quan hệ của đại đội nhà máy sản xuất gạch và lãnh đạo huyện Cách Tú không được hùng mạnh.
Điều Nghiêm Ngọc Thành quan tâm là biểu hiện của bản thân có thỏa mãn kết quả hay không? Nghiêm Ngọc Thành và cha vừa nhậm chức, để ổn định quyền lực, đối với phe phó chủ nhiệm Vương và phe phó chủ nhiệm Trịnh phải giữ lại để củng cố thế lực, không thanh lí vội. Phe chủ nhiệm Trịnh mạnh hơn một chút, thực lực cũng hơn một chút, nghe nói về cơ bản tương đối tốt, nhưng phe phó chủ nhiệm Vương lại là thâm canh cố đế, trong cơ quan, tạo thành một mạng lưới quan hệ rất lớn trong khu vực và công xã. Trước mặt thì không dám phản đối cán bộ huyện Cách Tú, nhưng lại là kẻ hai mặt. Đến bây giờ vẫn đang âm thầm hãm hại, không bỏ sót một cơ hội nào, về sau không biết bọn chúng còn làm lên những chuyện như thế nào?
Long Thiết Quân nói :"bản thân trong sáng không sợ người khác nói sấu", câu nói này không sai, khó khăn đến mấy cũng phải điều tra .
Đây chứng minh, sau khi Vương Bản Thanh ra đi, tay chân của Vương Bản Thanh biến thành tay chân của Vương Hữu Phúc. Hắn chiến toàn bộ quyền hành của khách san, các bộ phía dưới đến huyện họp, đều đến khách sạn của hắn sống, thân là tổ trưởng, khi đi phỏng vấn, nói vài câu, cũng không xong. Vương Bản Thanh giao phó cho cấp dưới, những cuộc nói chuyện như thế này không được truyền đạt xuống dưới.
Nhất định phải đánh bại Vương Hữu Phúc, phải diệt tận gốc mối quan hệ này.
Nhan Tùng Bách phải đánh bại Vương Hữu Phúc đây là cơ hội biểu hiện tâm ý của hắn với Nghiêm Ngọc Thành.Nghiêm Ngọc Thành cũng không tin vào bản thân, trừ khi bản thân không muốn làm chức tổ trưởng công an này, nếu không như vậy, nhất định phải nhanh chóng lấy được lệnh hành động.
Nghĩ đến Nghiêm Ngọc Thành ở trong phòng làm việc nói những lời đó với Nhan Tùng Bách, Nhan Tùng Bách không ngừng toát mồ hôi.
Nghiêm Ngọc Thành và Nhan Duyệt Sắc, không phải là một cái mặt đen, khẩu ngữ nói chuyện rất bình tĩnh, thậm chí biểu đạt ý còn rất ấm áp, nội dung nói chuyện là về các đồng chí, nhiều khi còn nói chuyện phiếm với nhau.
Nghiêm Ngọc Thành hỏi tình hình bên bộ công an, chủ yếu về việc chuẩn bi lực lượng. Nhan Tùng Bá nói rất cẩn thận, tường từ từng câu, suy nghĩ kĩ mới trả lời. Nghiêm Ngọc Thành lại hỏi một số vấn đề về Nhan Tùng Bách, như vào đảng năm nào, năm nào bắt đầu làm các bộ, làm thế nào để đảm nhiệm tốt công việc. Nhan Tùng Bách cũng... nghĩ một lúc mới trả lời, không khí rất ôn hòa và lễ phép.
Nhưng nói rồi nói, trong lòng Nhan Tùng Bách càng ngày cang không yên.
Trước tình hình này, Nghiêm Ngọc Thành đều biết trước. Nói kĩ hơn, 6 năm về trước, hai người còn làm cùng một trong phòng . Tuy bây giờ không phải là anh thân thích, nhưng vẫn giữ quan hệ với nhau. Chỉ là sau này Nghiêm Ngọc Thành lên chức cao hơn Vương Bản Thanh , quan hệ hai người dần dần cách xa.
Nghiêm Ngọc Thành nói ra những lời trong tim, hình như lãnh đạo tổ điều tra mới đang tìm hiểu tình hình, tình cảm rất thắm thiết, nhưng thực ra lại là nước lạnh.
"Đồng chí Tùng Bách, vấn đề của Vương Hữu Phúc, bên công an dự định sử lí như thế nào?"
Dựng một trận thiên la địa võng, Nghiêm Ngọc Thành không có ý định hỏi đến việc này.
Nhan Tùng Bách cười, biết đến sự lợi hại chưa?
"Vương Hữu Phúc, bản thân là cán bộ đảng, bỗng nhiên làm những chuyện trái lương tâm, không thể tha thứ, trên nguyên tắc và lập trường, hoàn toàn mất đi tư chất của người cán bộ đảng viên. Cơ quan hình pháp của chúng ta nhất định phải sử lí nghiêm minh , tuyệt đối không được bao che.
Nhan Tùng Bách nói rất đúng.
Nghiêm Ngọc Thành không gật đầu và cũng không lắc đầu, mặt cũng không có một chút kinh ngạc, nói :"Vấn đề của đồng chí Vương Hữu Phúc, vẫn chưa rõ ràng. Bên công an các ngài phải thâm nhập điều tra cho rõ.
"Đúng, đúng, chủ nhiệm Nghiêm, chúng tôi nhất định thâm nhập điều tra rõ ràng, lấy lại.....một đáp án chính xác cho huyện Cách Tứ....."
" A ,a, không đổ tội cho người tốt, không tha cho người có tội, đây là trách nhiệm của bên công an các ngài."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Bên công an phải nhanh chóng điều tra ra kết quả, nếu bên bên công không đủ lực lượng, tôi sẽ nói với đồng chí Ngô Thu Dương, phái người xuống giúp đỡ.
Trước kia không lâu Ngô Thu Dương làm chức phó chủ nhiệm thôn Cách Tú, phân bổ và quản lí, tổ chức nhân sự, còn kiêm cả chức tổ trưởng tổ chức. Hình như trước kia Ngô Thu Dương là cấp dưới của Vương Bản Thanh, bây giờ có thể khẳng định, chữ "Nghiêm" luôn treo trên đầu của hắn.Lúc đó tổ điều tra kỉ luật của đảng vẫn chưa hình thành, kỷ luật kiểm tra, giám sát của một số chức năng, đều do tổ trưởng tổ chức ban hành. Nếu để Ngô Thu Dương trực tiếp tham dự, chức trưởng phòng công an này đã rơi vào tay Nhan Tùng Bách rồi.
Nghiêm Ngọc Thành để cho Nhan Tùng Bách điều tra Vương Hữu Phúc, kế hoach này, Liễu Tuấn tôi bái phục. Hai người đều có quan hệ thân thích với phe của phó chủ nhiệm Vương, Vương Hữu Phúc làm chuyện gì, đương nhiên Nhan Tùng Bách là người hiểu hơn ai hết. Nhan Tùng Bách vì muốn bảo vệ bản thân, hắn biết phải làm thế nào ,ra tay thuật tiện nhất.
Tuy nhiên, Nghiêm Ngọc Thành cũng không thể quyên được trong nội bộ công an có không ít nội gián.
"Đồng chí Tùng Bách, đồng chí gần một năm làm công an của thôn Hướng Dương, gọi theo Trình Tân Kiến nữa , công việc rất yên ổn, lần này điều tra về Vương Hữu Phúc, tôi thấy có thể cho cậu ấy tham gia."
Trình Tân Kiến trong buổi hành động "băt cướp" hôm qua, biểu hiện rất dũng cảm. Tôi nhớ là cậu ấy đã giúp tôi, trước mặt Nghiêm Ngọc Thành đề đạt cậu ấy. Tuy do tổ cảnh thám phái đến, nhưng đối với việc điều tra của Vương Hữu Phúc không phù hợp quy luật, lúc đó Nhan Tùng Bách không dám lí luận với Nghiêm Ngọc Thành. Trong lòng chỉ cảm thấy kì lạ, Trình Tân Kiến, bình thường không suất đầu lộ diện, bỗng dưng lại cộng tác với Nghiêm Ngọc Thành. Việc điều tra Vương Phúc Hữu , Nghiêm Ngọc Thành sẽ nghe được nhiều tin tức bí mật từ Trình Tân Kiến báo cáo.
Danh sách chương