Tôi không có gì phải do dự, hôm nay ở Liễu Gia Sơn, bác Ngũ và mọi người đã thương lượng với nhau, sẽ nói chuyện này ra. Nghiêm Ngọc Thành và cha nghe rất chăm chỉ, hai hàng long mày từ từ giãn ra .

Nghiêm Ngọc Thành nói :"Việc này, không liên quan đến cháu, sao cháu lại hiểu rõ như vậy?"

"Hì hì, thì cháu không liên quan gì, nhưng mọi người tố cáo rồi, tổ điều tra cũng đến rồi, cháu không quan tâm không được. Việc này rõ ràng có người sắp đặt muốn lợi dụng cha tôi, trực tiếp hại bác Nghiêm . Hai người là lãnh đạo cán bộ, có tổ chức có kỉ luật, vấn đề này phải nghiêm túc thi hành. Cháu là trẻ con, không có nhiều đố kị. Chẳng lẽ mọi người đã tố cáo cha cháu, cháu cũng không được phép về nhà thăm ông bà ngoại?"

Tôi nói rất mơ hồ, cha và Nghiêm Ngọc Thành đều biết tính khí của tôi, "ý nghĩ của người trưởng thành", trong khoảng thời gian ngắn quả rất khó có thể tiếp nhận. Một đứa trẻ, bây giờ mới có 9 tuổi. Giả sử cha có gặp vấn đề, người có thể làm những chuyện nhỏ chỉ có thể là tôi. Đặc biệt bọn họ không thể ngờ được chính là, tôi lại nghĩ đến lời "thông đồng bịa đặt", hơn nữa động tác vừa nhanh vừa kín đáo. Việc này không thương lượng với họ trước, trực tiếp chạy đến Liễu Gia Sơn, thống nhất "khẩu cung". Việc này cần phải có năng lực, rất nhiều người trong quan trường, cũng không thể nghĩ ra.

Nghiêm Ngọc Thành ngồi im một lúc, nhìn cha gật đầu.

Cha cũng cười rồi gật đầu đáp lại.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Động tác nhỏ này tôi đều hiểu. Nghi ngờ trong lòng hai người,về cơ bản, tôi cũng đã giải quyết xong" hiềm nghi". Việc này phải rất cẩn thận, hai người họ mới tôi "người bạn cùng chiến hào". Nếu không, hai người nghi ngờ tôi biết từ đầu đến cuối chuyện nhà máy sản xuất ngạch, sợ sau này không cho tôi tham gia bàn đối sách thương nghị.

Đảng viên cán bộ thời đó, có nguyên tắc, có tổ chức, kỉ luật cũng không cho là mạnh. Vì đại nghĩa mà diệt người thân cũng thường xuất hiện. Bon họ biết được chân tướng, có thể lập tức dẫn tôi đến tổ điều tra "tự thú".

Nếu tôi có làm chuyện sai, tự thú, chịu hình phạt, cha cũng bị liên lụy, trên khách quan mà nói, cũng là điều đương nhiên. Ai làm sai cũng phải trả một cái giá. Vấn đề là tôi không thấy việc mở một nhà máy sản xuất gạch là sai . Nói một cách cứng nhắc, là có một chút không phù hợp với chính sách. Nhiều nhất là đến sang năm, chính sách có thể sẽ điều chỉnh, tôi làm như vậy hoàn toàn là hợp pháp, hợp lí, nếu may mắn, nói không rõ, có thể trở thành một người giàu có "trí phúc năng thủ".

Không làm những việc bỉ ổi, kiếm tiền bằng chính sức lực của mình, nói thế nào đi nữa tôi cũng không nhận sai.

"Nếu đã như vậy rồi, vậy thì cũng không có gì phải lo lắng."

Nghiêm Ngọc Thành nói.

Cha cười :" Tôi cũng không có gì phải lo lắng. Chủ nhiệm Long không phải nói, bản thân không làm điều sai trái? Liễu Gia Sơn mở nhà máy sản xuất ngạch, từ đầu đến cuối tôi đều không biết, sao lại đổ hết tội lên tôi, sợ có chút kho khăn."

Trong lòng không có bệnh, không sợ ăn dưa hấu.

Cha làm phó chủ nhiệm huyện Cánh Tú, sao nghĩ vấn đề lại như vậy, hỏi sao lại "bình dân hóa" vậy? Người trong quan trường, có rất nhiều thủ đoạn. Mọi người muốn đối phó với cha, dựa vào cái gì chứng minh, chỉ có "mạc tư hữu", dám lấy tính mệnh ra đùa với ông nội. Bịa đặt ra chuyện, không có căn cứ có thể làm hại cả đời ông, còn có thể làm cho ông vĩnh viễn không tìm ra người làm hại đó.

Xem ra, vẫn còn thiếu kinh nghiệm.

"Chủ nhiệm Liễu, việc náy là ngài không đúng rồi, không quan tâm đến sự phát triển của quê nhà.

Tôi nửa đùa nửa thật, nói những lời mỉa mai cha.

"Liễu Gia Sơn có được như bây giờ, trong ruộng có cá, có đất trồng rau, thay đổi hình thức. Theo đà phát triển như vậy, sang năm, sẽ thay da đổi thịt ."

Nghiêm Ngọc Thành và cha đều ngạc nhiên. Trong lòng của họ , "đi theo con đường tư bản chủ nghĩa" và "tội phạm tham ô" đều đặt ở trên đầu, ngược lại việc này lại có quan hệ đến phát triển kinh tế nông thôn.

Nghiêm Ngọc Thành lấy ra một điếu thuốc, khói thuốc từ từ bay ra, trong làn khói thuốc, ánh mắt dần dần phát sáng.

"Tấn Tài, tiểu Tuấn nói rất có lí. Nói không chắc, việc sấu lại biến thành việc tốt."

Kinh nghiệm của cha trên quan trường không được phong phú, suy nghĩ rất nhanh, ý nghĩ trùng với Nghiêm Ngọc Thành.

"Ý của ngài là, dứt khoát phát triển đại đội Liễu Gai Sơn, thành một cá thể kinh tế điển hình?"

"Ừ, Chỉ cần những việc này, đều dựa vào danh nghĩa đại đội tập thể làm, tôi thấy, điển hình kinh tế nhất định được thực hiện."

Tôi không biết nói gì.

Việc sấu biến thành việc tốt lại không phạm pháp? Thủ đoạn "nguy cơ sắp đặt" quả nhiên hiệu nghiệm.

Tôi lắc đầu.

"Tiểu tử thối, lại muốn thế nào?"

Nghiêm Ngọc Thành nói một tiếng "tiểu tử thối", tôi đã biết là chúng tôi đã đi chung một chiến hào rồi.

"Bác Nghiêm, bác quá kích động rồi. Tổ điều tra vẫn chưa bắt đầu đi kiểm tra mà, ai biết được kết quả điều tra sẽ thế nào? Việc thiết lập kinh tế điển hình vẫn còn mơ hồ lắm, vội vàng sẽ không ăn được đậu phụ nóng."

"Ừ, cũng có lí."

Cha nói ;"Thực ta thành lập kinh tế điển hình không cần phải thành lập ngay lập tức, tôi thấy chúng ta phải suy nghĩ thêm. Tổ điều tra đã phái người đến Liễu Gia Sơn rồi, chúng ta lại phong cho Liễu gia Sơn là hộ kinh tế điển hình, không phải là không công bằng với các khu vực khác?"

Viêc này phải nghĩ cho ổn thỏa.

Nghiêm Ngọc Thành lại nhíu hang lông mày, nhớ lại những lời đối thoại cùng Long Thiết Quân. Xem ra, tổ điều tra này vẫn còn có một nguyên nhân khác.Theo lí luận mà nói, sự việc "đi theo con được tư bản chủ nghĩa" và "đầu cơ sụp đổ" tất cả đều phát sinh ở một đại đội, đương nhiên phải đi kiểm tra trong huyện trước. Cho là phó chủ nhiệm huyện Cách Tú can thiệp vào, cha cũng không phải là người đứng đầu, phía trên vẫn còn Nghiêm Ngọc Thành, kiểm tra trong huyện trước hay là bỏ qua. Có thể là do lãnh đạo các khu vực, quyết định phải thành lập tổ điều tra, chủ nhiệm là Long Thiết Quân, cũng phải nói ra một sách lược bình ổn.

Nhưng Long Thiết Quân tổ trưởng tổ điều tra, hắn chỉ tin tưởng những người đã làm cho hắn, hắn đã tố cáo Nghiêm Ngọc Thành, tổ điều tra do hắn quản lí, nhất định không lộn xộn.

"Chúng tôi phải sắp xếp lại thái độ với những việc có thật sẽ và sắp sảy ra. Nếu thật sự có vấn đề, sắp xếp thế nào thì làm như thế, tuyệt đối không được nhân nhượng vô nguyên tắc.Tương phản, có thành tích thật sự, cần biểu dương thì biểu dương. Nếu không, một số đồng trí sẽ không tin tưởng.

Nghiêm Ngọc Thành nói những lời này vừa có tính nguyên tắc vừa có tính linh hoạt, quả nhiên là thủ đoạn cao tay.

"Báo cáo!"

Một tiếng "báo cáo" rất đột ngột từ bên ngoài vọng vào. Khí thế người nói rất hung hồn, âm thanh vang lớn, đúng là tổ trưởng tổ bảo vệ Lương Quốc Cường.

Đã hơn 9 giờ rồi, tổ trưởng Lương còn chạy đến "báo cáo" chuyện gì vậy? "Vào đi."

Cha cũng đi làm binh, tự nhiên trả lời một câu.

"Chủ nhiệm Nghiêm, chủ nhiệm Liễu, tôi có việc muốn hồi báo với hai người."

Tổ trưởng Lương từng bước lui ra cửa, bước đi cũng khá dài và thẳng, liên tục nhìn về phía trước. Nhìn dáng vẻ như vậy, cha và Nghiêm Ngọc Thành một sự ngạc nhiên.

"Ồ, đồng trí Quốc Cường, mời ngồi."

Theo thói quen, mời tổ trưởng Lương ngồi.

"Là liên quan đến việc tiếp đãi."

"Việc tiếp đãi?"

Sắc mặt Nghiêm Ngọc Thành lập tức nghiêm khắc. Phải biết, tổ điều tra sẽ sống ở khác sạn.

"Đúng. Cũng có đồng trí phản ánh với tôi, tiếp đãi Vương Phúc Hữu và những đồng trí trong tổ điều tra, tiếp xúc có chút không bình thường.

Nghiêm Ngọc Thành nhíu mày, lạnh nhạt nói :" Tiếp xúc có gì không bình thường?"

"Báo cáo chủ nhiệm Nghiêm, cụ thể tình hình như thế nào, tôi cũng không được rõ ràng. Đồng trí Trịnh Thùy Hoa nhân viên phục vụ đã phản ánh về việc tiếp đãi. Bây giờ, tiểu Trịnh đang ở bên ngoài, có cần gọi cô ấy về hồi báo với hai vị không?"

Nghiêm Ngọc Thành tố cáo Lương Quốc Cường làm việc không thận trọng, nói như vậy, sự việc nhất định là không bình thường, cũng gật đầu.

"Ngài mời cô ấy đến."

Trịnh Thùy Hoa là một cô gái 20 tuổi, thân hình và chiều cao không tồi, rất xinh đẹp. Vào trong phòng khách, cúi đầu chào, nhìn thấy lãnh đạo cảm giác không được yên tâm.

Nhân viên phục vụ khách sạn thường gặp các vị lãnh đạo trong huyện, lãnh đạo các khu vực khác cũng ít khi gặp. Nhưng đều đứng từ phía xa nhìn, khi lại gần, chỉ khi rót chà rót nước mới tiến lại gần, không giống như bây giờ, đối mặt những vị lãnh đạo nói chuyện? Căng thẳng cũng là điều hợp lí.

"Tiểu Trịnh à, đừng có căng thẳng quá..."

Nghiêm Ngọc Thành cũng được coi là người hiền lành, an ủi cô ấy một câu. Chỉ làt khuôn mặt, cần nghiêm khắc có nghiêm khắc, mọi người không lo lắng mới lạ.

".....Việc tiếp đãi có gì không bình thường?"

"Chủ nhiệm Nghiêm...Chủ nhiệm Liễu, đúng, đúng như vậy, sau khi các đồng trí trong tổ điều tra đến sẽ sống ở khác sạn, trưởng phòng Vương nói phải tổ chức một một buổi ca hát để tiếp đãi..."

Trịnh Thùy Hoa vừa nói vừa nhìn sắc mặt của hai vị chủ nhiệm.

Nghiêm Ngọc Thành cau mày nói :"Mở buổi ca hát tiếp đãi các đồng tríđó, rất bình thường mà."

Tiết mục ca hát hôm đó rất ít, tất cả những việc tiếp đãi đều do nội bộ chính phủ tiếp đãi, khi tiếp đãi những vị lãnh đạo cấp cao, buổi tối sẽ tổ chức một buổi ca hát tiếp đãi cũng là một việc rất bình thường. Nếu bỏ quan hệ Vương Bản Thanh sang một bên, những việc như thế này Vương Hữu Phúc được coi là một tài năng.

"Đúng..."

Nhìn thấy sắc mặt chủ nhiệm Nghiêm không vui, Trịnh Thùy Hoa sợ không dám nói.

"Tiêp theo sẽ có cái gì? Tiệc nhảy múa đã làm chưa?"

Cha hỏi.

"Chưa...Chưa, người phụ trách tổ điều tra mới không đồng ý. Nói là mọi người đến là vì công việc, không phải đến để nhảy múa."

Nghiêm Ngọc Thành cười đắc ý, Đàm Lực Dương, rất xứng đáng để Long Thiết Quân coi trọng .

"Vậy sau đó thế nào?"

"Sau đó...Vương sở Trường hẹn hai vi lãnh đạo ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa thấy quay về."

"Ừ ."

Đúng lúc đó Nghiêm Ngọc Thành và cha cùng nhăn mày. Tôi cười nhạt trong bụng. Trời ạ , Tôi sớm đã nghi ngờ bản cáo trạng lần náy là do Vương Bản Thanh khi còn ở huyện Hướng Dương làm..., xem ra bây giờ, nghi ngờ này không sai.

Hì hì,chủ nhiệm Vương, tổ trưởng Vương, ngài vẫn chưa từ bỏ sao, chịu không được rồi hả.

"Hai vị lãnh đạo của tổ điều tra nào?"

Trịnh Thúy Hoa nghĩ , nói :"Cụ thể thế nào tôi cũng không biết, chỉ biết là có một người họ Vương, một người họ Đàm."

"Là cán bộ , trưởng phòng Vương Thiệu Hồng và các vị phó phòng , trưởng phòng Đàm bình An bên công an.Vương Thiệu Hồng là tổ phó, hai vị, đều là cán bộ gương mẫu của huyện Hướng Dương.

Lương Quốc Cường giải thích. Xem ra hắn tương đối là hiểu tình hình, Nghiêm Ngọc Thành chỉ lắm đươc một phần nhỏ, cười lạnh nhạt nói :"Là hai người này, người quen rồi."

Lương Quốc Cường nhìn cha, bổ xung thêm, :"Vương Thiệu Hồng và Vương Bản Thanh là anh em họ, còn Đàm Bình An hình như cũng có quan hệ họ hàng."

Tôi và cha gật đầu cùng một lúc, thì ra là như vậy. Trong ánh mắt của cha nhìn Lương Quốc Cường cũng có mấy phần tán đồng. Con người này, mọi ngày nói nhiều lắm mà, làm việc ngược lại rất cẩn thận.

"Vương Hữu Phúc và hai vi lãnh đạo đi những nơi nào có biết không?"

Nghiêm Ngọc Thành hỏi.

Trịnh Thúy Hoa do dự một chút, lắc đầu, tiếp theo, chẳng hiểu vì sao lại gật đầu.

Chị, thế này là có ý gì?

Trong lòng tôi rất khó chịu.

Vương Ngọc Thành trực tiếp hỏi lại :"Đồng chí tiểu Trịnh, không phải sợ mà, biết những cái gì thì nói ra cái đó."

"Vầng,trưởng phòng Vương và tổ trưởng Vương ở phòng 2102, khi ttổ trưởng Đàm nói chuyện, đúng lúc tôi đi mang nước đến, nghe được mấy câu....Tôi không phải cố ý...Tôi nghe ban họ nói, muốn đi đánh bài..."

"Đi đâu đánh bài."

Nghiêm Ngọc Thành hỏi.

"Đây, cái đó thì tôi không biết...Tôi chỉ nghe được mấy câu đó thôi.."

"Đi đánh bài."

Lương Quốc cường bổ xung thêm.

Nghiêm Ngọc Thành hỏi ;"Ngươi làm sao biết được? Đỗ Quyên này là người như thế nào trong khu đó?"

Lương Quốc cường thân hình cử động, hai chân cũng múa theo, vừa báo cáo vừa chuyển động :"Tiếp đãi khách là một việc quan trọng, bọn họ cũng lằm trong phạm vi giám ám sát của chúng tôi."

Đây chính là nguyên nhân.

Tuy việc tiếp đãi lằm trong giới hạn giám sát của đội bảo vệ, Lương Quốc Cường làm việc rất cẩn thận, những việc như thế này hiểu rõ cũng là đương nhiên .

"Đỗ Quyên là một nữ diễn viên, 3 năm trước chồng mắc bệnh và chết."

Thì ra là một quả phụ, hơn nữa là quả phụ làm diễn viên. Trong đó có rất nhiều cô gái đẹp, thân hình , tướng mạo phải đến mới biết. Khi đó Vương Hữu Phúc gọi Vương Thiệu Hồng và Đàm Bình An , hai vị quan trọng trong tổ điều tra đi đến nhà một quả phụ xinh đẹp đánh bài, trong lòng nghĩ đến những trò tiêu khiển.

Nghiêm Ngọc Thành cười, cười rất lạnh nhạt.

"Đồng trí tiểu Trịnh, cảm ơn . Tin tức vừa nói rất quan trọng....Cô đi về nghỉ ngơi trước đi. Trời cũng tối rồi, Đồng trí Quốc Cường, ngài đưa đồng trí tiểu Trịnh đi về."

"Vâng ." Lương Quốc Cường chào, cười nói :"Tiểu Trịnh là vị hôn phu của Tiêu Vũ đội bảo vệ chúng tôi, Tiêu Vũ đang ở dưới lầu đợi cô ấy."

"Là như vậy . Anh được miễn đi làm nhiệm vụ rồi."

Nghiêm Ngọc Thành cười ha ha, lần náy mới là cười thật sự, rất vui vẻ.

"Vâng. Tôi đi về trước, tạm biệt hai vị chủ nhiệm."

Nghiêm Ngọc Thành và cha đứng dậy, bắt tay tổ trưởng Lương.

Khi tổ trưởng Lương ra khỏi cửa, nhìn tôi với vẻ kinh ngạc. Tôi cũng nhìn lại, hắn mới gật đầu chào.

Nghiêm Ngọc Thành và cha nhìn một cách coi thường, im lặng.

Cha rút ra điếu thuốc khi tiễn hắn ra cửa, Nghiêm Ngọc Thành đi sau, cha châm thuốc cho hắn, rồi châm thuốc cho mình. Tôi nhìn chiếc bàn trước cửa, bỗng nhiên rất kích động. Rất may là chịu đựng được.

"Bên đó."

Im nặng một lúc, cha nói được nửa câu.

"Ai."

Nghiêm Ngọc Thành hút liên tiếp mấy hơi, được một nửa rồi vút ở trước của, lấy chân day cho điếu thuốc tắt đi.

"Hổ không ra oai, tưởng là con mèo bệnh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện