Nam Dương Hầu phủ sớm đã phái người tới đón họ về ăn Tết, bữa cơm tất niên ba mươi này ai cũng không thể bỏ. Về Tề phủ thu dọn một ít, Thanh Bích nhanh chóng đưa lễ vật năm mới lên xe, Oánh Tú cũng mang theo một ít đặc sản mình mua được. Bế Tráng Tráng đang ngủ, bọn họ xuất phát tới Nam Dương Hầu phủ.

Sau khi dọn ra ngoài, nửa năm nay Oánh Tú không về Nam Dương Hầu phủ, Đinh Phong Viện vẫn được quét tước sạch sẽ, nhưng bọn họ đã trở thành khách, nha hoàn bà tử nơi này cũng đã thay đổi.

Tráng Tráng vẫn quen thuộc Đinh Phong Viện, theo thói quen muốn bà vú dẫn nó tới sương phòng lúc trước nó ở, Oánh Tú lẳng lặng nhìn căn phòng vẫn giữ nguyên bài trí khi xưa, Tề Hạo Minh chống quải trượng đi đến.

"Chúng ta chỉ ở đây mấy ngày, năm mới có phải đi tặng lễ cho các phủ." Mặc kệ Nam Dương Hầu có ý gì, Tề Hạo Minh cũng không muốn ở đây quá lâu.

Oánh Tú phân phó Thanh Bích đưa ít đặc sản của Lãm Châu qua chỗ hầu phu nhân và Gia Cát Ngọc Hân, sau đó kéo y ngồi xuống.

"Vừa rồi trên đường gặp Tứ thúc, Tứ thúc nói Tứ thẩm trong thời gian mang thai phản ứng quá mạnh, ngay cả cửa cũng không thể ra, ông ấy không thể ở lại, ăn xong bữa cơm tất niên liền về với Tứ thẩm."

Thành thân hơn một năm, Chu Sơ Nhu cuối cùng cũng có thai, hiện tại mới ba tháng đầu, Chu Sơ Nhu ốm nghén rất nặng, ăn cái gì cũng nôn ra, Tề Trung Châu không dám cho bà ngồi xe ngựa, ngày Tết tốt nhất vẫn nên ở trong nhà dưỡng thai.

Tứ thúc từng tuổi này mới có hài tử đầu tiên, Oánh Tú cao hứng cho hai người: "Vậy chờ chúng ta trở về sẽ tự mình qua thăm." Bọn họ không ở đây hai tháng, kinh thành đã xảy ra rất nhiều chuyện, ngoài sự tình khuê nữ Trương gia khó gả Oánh Tú sớm đã biết, còn có chiến sự Bắc Quyết, Thái Tử bệnh nặng nằm trên giường, và còn hôn sự giữa Kiều gia và Thượng Quan gia nàng sớm đã đoán được.

Thượng Quan Nghệ Dung gật đầu gả cho Kiều Cẩn Hiền, Oánh Tú chỉ than một tiếng, không đưa ra bất kỳ đánh giá nào, nàng thật sự cảm thấy tiếc cho cô nương thông tuệ kia, gả cho Đại biểu ca, thật sự ủy khuất nàng ấy.

"Tiểu thư, hầu phu nhân mời người qua." Oánh Tú phân phó Bão Cầm cầm đồ chuẩn bị đưa cho hầu phu nhân, kêu bà vú ôm theo Tráng Tráng, bản thân lại mặc thêm áo choàng, lúc này mới ra ngoài.

Tuyết vừa ngừng không bao lâu lại bắt đầu rơi, Oánh Tú nhìn một mảng trắng xóa trước mặt, hoàn toàn khác với Lãm Châu bên kia.

Đây là trận tuyết lớn nhất từ lúc Tráng Tráng có ý thức, hài tử giãy giụa muốn xuống đất tự đi. Vào hoa viên, con đường vừa được quét tước nay đã bị phủ một tầng tuyết mỏng, Oánh Tú bảo bà vú thả nó xuống, một tay nắm tay hài tử. Phía sau để lại dấu chân rất dài, trong đó có đôi giày nho nhỏ đáng yêu làm nổi bật nền tuyết.

Nhìn Tráng Tráng đã lớn không ít, Nam Dương Hầu rất vui, đùa với nó muốn nó gọi gia gia, Oánh Tú không vì lấy lòng ông ta mà dạy Tráng Tráng gọi, đang là thời điểm học nói, Tráng Tráng nghiêng đầu nhìn Nam Dương Hầu, nghe mấy lần liền líu nhíu gọi hai chữ.

Tề Trung Dương rất thích đích trưởng tôn này, thời điểm ở Tề phủ, Tráng Tráng đã luyện được bản lĩnh tạo niềm vui cho các nha hoàn cô cô và bà vú, vì thế sờ râu Tề Trung Dương một hồi, cho dù có lúc khiến ông ta đau tới kêu lên, nhưng ông ta vẫn rất cao hứng.

Hứa thị ngồi cạnh trước sau đều cười tủm tỉm mà nhìn, thời điểm nghe Tráng Tráng gọi nãi nãi, nhất thời sửng sốt, ngay sau đó kêu nha hoàn đi lấy vòng vàng tới đây, tự mình đeo lên cổ cho nó.

Đối với những món đồ lóe sáng xinh đẹp, Tráng Tráng trước nay đều thích, vì vậy nó không khách khí mà hôn lên má Hứa thị một cái, tuy Hứa thị luôn duy trì bộ dáng đoan trang nhưng trên mặt cũng lộ ra nụ cười sủng nịnh, hài tử này hiện tại ở Nam Dương Hầu phủ, ai cũng thích.

Rời khỏi viện của Nam Dương Hầu, Oánh Tú tiện đường qua Cẩm Trúc Viện. Tỷ muội song sinh kia đã biết chạy, mà Tề Quý Nhan lúc này cũng đã sắp tròn một tuổi. Cát di nương lại có thai, hiện tại rất thành thật ở trong phòng, ngay cả cửa cũng không dám ra, càng đừng nói đến thăm hài tử này.

Đối với ả, cái thai trong bụng mới là lợi thế lớn nhất, mà hài tử trong phòng Ngọc Hân, vĩnh viễn chỉ là một phế nhân mà thôi.

"Một chuyến đi Lãm Châu này thật tự tại, ta ngay cả cửa cũng không thể ra, cho dù là tới thôn trang vài ngày cũng không được." Gia Cát Ngọc Hân thật sự hâm mộ Oánh Tú được Tề Hạo Minh dẫn đi Lãm Châu hai tháng, thời điểm còn là khuê trung, Ngọc Hân xa nhất chỉ là cùng mẫu thân đi chùa miếu, hiện tại gả cho người ta, ngay cả kinh thành cũng không thể rời khỏi.

"Đại tẩu nhiều việc cần nhọc lòng, nào rảnh rỗi giống muội!"

Lạc Ninh ở bên cạnh chơi với Tráng Tráng, Lạc Ninh rất giống Gia Cát Ngọc Hân, mà hai tỷ muội song sinh kia lại giống Tề Hạo Thịnh, có điều, Tráng Tráng đều rất thích, kéo tay Lạc Ninh không chịu buông ra, thỉnh thoảng còn nhìn Tề Quý Nhan ngồi ở trên giường.

Bọn chúng rốt cuộc cũng còn nhỏ, Lạc Ninh kéo Tráng Tráng đi đến bên giường, Tráng Tráng duỗi tay nhẹ nhàng kéo y phục của Tề Quý Nhan, gọi một tiếng đệ đệ.

Tề Quý Nhan không nghe thấy, nhưng nhìn thấy Tráng Tráng nó rất vui, khóe miệng cũng cong lên, cầm đồ tay quơ quơ trước mặt Tráng Tráng.

Nhìn một màn huynh đệ hòa thuận này, Gia Cát Ngọc Hân và Oánh Tú đều không đành lòng. Ngọc Hân đã tìm cho Tề Quý Nhan một ma ma, nhưng hài tử không nghe thấy muốn nói chuyện rất khó, cho dù có ở bên cạnh nói với nó hàng ngàn chuyện, nó chỉ biết cười.

"Đại tẩu, tẩu không cần quá lo lắng, ít nhất hài tử này vẫn khỏe mạnh."

"Cũng may nó sinh ra trong gia đình phú quý, cho dù ta đi sớm, nó cũng có thể bình an mà sống." Gia Cát Ngọc Hân cảm khái một câu.

Tề Quý Nhan dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, buông thú bông trong tay, quay đầu cười với Gia Cát Ngọc Hân.

Oánh Tú nhịn không được mà rơi lệ: "Đại tẩu, tẩu đối tốt với nói, nó đều biết.|

OoOoO

Sắc trời dần tối, phòng khách Nam Dương Hầu phủ dọn cơm tất niên, Tề Trung Châu dùng bữa xong thừa dịp tuyết rơi còn nhỏ mà nhanh chóng trở về, chỉ có Nhị phòng và Tam phòng ở lại. Oánh Tú ôm Tráng Tráng ngủi mùi rượu bay tới, dạ dày có chút không thoải mái.

"Sao vậy?" Thấy sắc mặt nàng hơi kém, Gia Cát Ngọc Hân vội ôm Tráng Tráng giúp nàng, quan tâm hỏi.

"Cũng không biết thế nào, đột nhiên cảm thấy dạ dày không thoải mái, có lẽ do vừa mới trở về, vẫn chưa kịp thích ứng."

Lúc này, nha đầu mang canh cá tới, Oánh Tú vừa ngửi, dạ dày lại một trận quay cuồng, nghiêng người nôn ra.

Hứa thị ngồi ở bàn khác nghe động tĩnh liền quay đầu xem, Oánh Tú đã xoay người lại, nhận khăn tay nha hoàn đưa tới mà lau miệng.

"Tứ thúc đã đi từ sớm, nếu không có thể nhờ thúc ấy xem một cái, ta thấy muội không giống mệt mỏi." Gia Cát Ngọc Hân múc canh cho Tráng Tráng, nhẹ giọng.

Oánh Tú sửng sốt, ngay sau đó hiểu ý của Ngọc Hân, từ Lãm Châu ngồi xe ngựa nửa tháng trở về, nguyệt tín tới muộn cũng rất bình thường, tuy thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, nhưng Oánh Tú chưa từng nghĩ tới việc này.

"Trở về nhớ sớm kiểm tra, đừng ăn món này nữa, ăn chút đồ thanh đạm đi."

Gia Cát Ngọc Hân bên này vừa dứt lời, Hứa thị đã lên tiếng gọi một người trong gia tộc làm đại phu bắt mạch cho Oánh Tú.

Những người ngồi gần đó đều nghe thấy, đặc biệt là Tề Hạo Minh, y nhìn qua đây dò hỏi nàng rốt cuộc bị sao thế.

Oánh Tú nắm chặt khăn lụa, xấu hổ đáp: "Mẫu thân, chỉ là mấy ngày nay đi đường nên mệt nhọc, thân thể có chút không khỏe mà thôi, không đáng ngại."

"Tuổi còn trẻ, hơn nữa chúng ta đều là người trong nhà. Ngọc Hân à, dẫn đệ muội qua sương phòng đi. A Kỳ, ngươi bắt mạch cho nhị nãi nãi." Hứa thị cười nói, ngay cả Nam Dương Hầu cũng phụ họa muốn nàng nghỉ ngơi.

Bị đám người nhìn chằm chằm như vậy, Oánh Tú thật sự không thoải mái, sắc mặt càng trắng bệch. Tề Hạo Minh nhịn không được, đứng dậy muốn qua xem, lại bị Tề Hạo Thịnh kéo xuống: "Có Ngọc Hân bên cạnh sẽ không có việc gì, hai huynh đệ chúng ta lâu ngày không gặp, uống rượu đi."

"Đại ca, đệ đang dưỡng bệnh, không thể uống rượu nhiều, chi bằng đệ lấy trà thay rượu kính Đại ca một ly?"

Nha hoàn phía sau rất nhanh đổi trà cho y, Tề Hạo Minh nâng ly uống cạn, sau đó đặt ly không xuống.

Tề Hạo Thịnh cười cười, chỉ uống cạn chung rượu, không nhiều lời nữa.

Trong sương phòng, A Kỳ bắt mạch cho Oánh Tú, Tráng Tráng thấy sắc mặt nàng không tốt nên ngoan ngoãn ngồi trong lòng Gia Cát Ngọc Hân, không dám làm loạn. A Kỳ lấy khăn lụa ra, chúc mừng Oánh Tú: "Nhị nãi nãi, chúc mừng người, người có hỉ rồi."

"Ta có?" Oánh Tú theo bản năng xoa bụng, chẳng lẽ thật sự bị Tề Hạo Minh nói trúng, từ Bão Châu sẽ mang thêm một hài tử về?"

"Đúng vậy, đã có hơn một tháng, có điều mạch tượng của Nhị nãi nãi tương đối yếu, cần phải tĩnh dưỡng nhiều." A Kỳ dặn dò xong liền ra ngoài.

Oánh Tú nghe gã nói vậy không khỏi có chút lo lắng, hơn nửa tháng đi đường, liệu có động tới thai khí hay không? "Đừng lo lắng, hiện tại tháng còn nhỏ, mạc tượng yếu là đương nhiên, trở về lại tìm đại phu bắt mạch lại xem." Gia Cát Ngọc Hân ôm Tráng Tráng tới, Tráng Tráng bò đến bên cạnh thấy sắc mặt nàng vẫn tái nhợt, nhẹ nhàng gọi một tiếng nương.

Mà trong sảnh, một câu "Nhị nãi nãi có hỉ" của A Kỳ làm tất cả mọi người đều biết, Nhị nãi nãi sinh được đích trưởng tôn cho Nam Dương Hầu gia lại có thai.

Tề Hạo Minh vừa muốn đứng dậy đi xem, vô số tiếng chúc mừng liền ập tới, y vốn không có biểu tình vui sướng gì, hiện tại sắc mặt càng thâm trầm, Oánh Tú có hài tử vốn là chuyện không nên khoa trương, mẫu thân rốt cuộc có ý gì.

Tề Hạo Thịnh tay bưng chung rượu, trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng ánh mắt nhìn Tề Hạo Minh lại thoáng thay đổi.

Oánh Tú lần thứ hai có thai đối với Nam Dương Hầu là tin tốt, đối với Oánh Tú từng sinh một hài tử khỏe mạnh, ông ta vô cùng chờ mong: "Tốt, hôm nay là ngày đoàn tụ, thật đúng là tin tốt, tin tốt!"

Bởi vì Oánh Tú có thai, Tề Hạo Minh ngồi thêm một lúc liền lấy cớ muốn cùng Oánh Tú về Đinh Phong Viện. Tuyết bên ngoài đã lớn, Bão Cầm cẩn thận dìu Oánh Tú, phía sau là Trác Dạ đỡ Tề Hạo Minh, Tráng Tráng sớm đã ngủ trong lòng bà vú, bọn họ rất nhanh đã về tới Đinh Phong Viện.

Bão Cầm nhanh chóng đi tìm Nghiêm ma ma tới, biết Oánh Tú lại có thai, Nghiêm ma ma thiếu chút đã quỳ xuống cảm tạ ông trời, nhưng lại biết tất cả mọi người đã biết chuyện này, sắc mặt bỗng nhiên khó coi. Nữ tử mang thai đều có thai thần bảo hộ, nhiều người biết, sẽ chọc thai thần không cao hứng.

Nghiêm ma ma quỳ gối trước bụng Oánh Tú, dập đầu mấy cái: "Thai thần ơi thai thần, xin ngài bớt giận, tín nữ không hiểu chuyện, xin thai thần bảo vệ tiểu thư và hài tử."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện