Cẩn Trạch ngơ ngác nhìn nàng, không khỏi thất thần, ánh mắt sáng rọi của Oánh Tú lúc này hắn chưa từng gặp qua, hắn vẫn còn nhớ năm đó tiểu cô cô mất, hắn theo mẫu thân qua Thẩm phủ thăm Oánh Tú, tiểu cô nương nhút nhát trốn trong lòng ma ma, hiện tại đã trưởng thành, thay đổi đó, hắn thật sự không chú ý tới.
"Vậy Nhị thiếu gia Tề gia thế nào?" Cẩn Trạch không quên phó thác của bạn tốt, tùy ý hỏi.
"Tại sao biểu ca lại giúp y?" Những lời trước đó Oánh Tú đã nghe ra ẩn ý của Cẩn Trạch, ba lần bốn lượt dùng danh nghĩa của hắn tặng lễ, có thể thấy được quan hệ của họ vô cùng tốt.
Cẩn Trạch thấy nàng nhìn mình, lúc này mới phát hiện bản thân làm vậy hình như không tốt cho lắm.
"Ta và Tề huynh quen biết nhiều năm, chưa từng thấy y vì một người mà dụng tâm như thế." Cẩn Trạch bị nàng nhìn chằm chằm tới yết hầu có chút khô khốc, trong lòng thầm thở dài.
Oánh Tú buồn cười rót cho hắn ly trà, Cẩn Trạch nhận lấy uống mấy ngụm, lúc này mới cảm thấy thoải mái, nghiêm túc nói: "Năm trước Tề huynh đã nhắc tới, cho nên xuân phường ta mới muốn muội tham gia, chuyện du hồ cũng là Tề huynh đề nghị, làm hại muội rơi xuống nước y rất áy náy. Đã hơn một năm, những gì y làm biểu ca đều nhìn thấy, ta từng nói, nếu Tú Nhi muội không muốn, cho dù là thân huynh đệ ta cũng sẽ không giúp."
Oánh Tú sững sờ, thì ra chuyện du hồ là Tề Hạo Minh an bài. Kiếp trước nàng không đồng ý với biểu ca tới Kiều phủ, cho nên bỏ lỡ một lần tương ngộ, cũng bởi vì không có lần du hồ kia mà không có tặng lễ sau này, cũng không có gặp mặt, càng không có cuộc nói chuyện với biểu ca hôm nay. Kiếp trước, thời gian này, nàng đang ngây ngốc ở Thẩm phủ chuẩn bị gả cho Tưởng Tam công tử.
Oánh Tú nắm chặt ly trà trong tay tới phát run: "Vậy, y bắt đầu nhắc với biểu ca từ khi nào?"
"Hẳn là sau khi muội tham gia thơ hội của Nam Dương Hầu phủ, lúc đó muội có gặp y sao?" Cẩn Trạch cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng hai người không có giao thoa, không thể vì một lần gặp mặt mà để tâm như thế, nhưng Tề Hạo Minh lại cho hắn cảm giác vô cùng nghiêm túc.
Oánh Tú lắc đầu, thời điểm tham gia thơ hội, nàng không hề chú ý tới Tề Hạo Minh, có điều nếu nhắc tới duyên phận ban đầu, hẳn là mười năm về trước.
"Tú Nhi, nếu muội không muốn, không cần cảm thấy khó xử, kỳ thật cho tới hiện tại ta vẫn còn hoài nghi không biết chính mình làm như vậy có đúng hay không, ta sợ sẽ hại muội." Nội tâm Kiều Cẩn Trạch áp lực rất lớn, gần nhất hắn không tin Thẩm phủ, chuyện của Tưởng Tam công tử khiến hắn đối với người dượng Thẩm Hạc Nghiệp này thất vọng tột đỉnh, nếu lại để bọn họ làm chủ hôn sự của Oánh Tú, chắc chắn cũng không hề tốt đẹp.
Nhưng Kiều gia rốt cuộc chỉ là nhà ngoại, Oánh Tú vẫn còn phụ mẫu, Kiều lão phu nhân và Kiều lão gia tử không thể quyết định chuyện này, cho dù cả nhà đều thương Oánh Tú nhưng có một số việc vẫn không thể nhúng tay vào. Tề Hạo Minh xuất hiện đúng lúc cho Kiều Cẩn Trạch một lựa chọn khác, hắn không cảm hề thấy loại thủ đoạn này thấp hèn, cưới vợ cầu hiền, Tề Hạo Minh dùng cách lặng lẽ như vậy để bày tỏ ngược lại khiến hắn thưởng thức, bạn tốt nhiều năm, con người Tề Hạo Minh hắn vô cùng tin tưởng.
Nếu không phải Tề Hạo Minh chủ động cầu thú, Thẩm Hạc Nghiệp dù thế nào cũng không thể gả Oánh Tú vào Nam Dương Hầu phủ, Kiều Cẩn Trạch có tâm tư của hắn, với thân phận địa vị của Tề Hạo Minh, cho dù thân thể y bất tiện nhưng với Thẩm gia cũng là trèo cao.
"Biểu ca đừng nói như vậy, muội biết huynh cũng vì tốt cho muội." Trầm mặc một hồi, Oánh Tú buông ly trà xuống, mỉm cười, "Biểu ca không cần cảm thấy có lỗi, chỉ là hôn nhân đại sự không phải việc Tú Nhi có thể làm chủ."
Ban đêm, Oánh Tú lăn qua lộn lại vẫn không thể vào giấc, trong đầu không ngừng nghĩ lại những chuyện ở hầu phủ năm đó. Nàng nhớ rất rõ, tới khi nàng chết, Tề Hạo Minh vẫn không đón dâu. Năm ấy nàng hai mươi mốt, Tề Hạo minh hai mươi bốn tuổi, khi đó nàng không biết nguyên nhân, còn vì hôn nhân đại sự của tiểu thúc này mà suy xét, nhưng mỗi khi đề nghị, Tề Hạo Minh đều uyển chuyển từ chối, sau nàng bệnh tới không thể xuống giường, việc này cũng không còn tâm trạng đi quản.
Nếu không có Tề Hạo Minh nhắc nhở, đời này sống lại Oánh Tú e rằng vẫn không thể nhớ tới đoạn ký ức khi nhỏ kia, nhưng y vẫn luôn ghi nhớ, nhìn mình đính hôn, hôn phu chết đi, gả cho Tề Hạo Thịnh, cuối cùng mất sớm. Nếu y thật sự có tình, chẳng phải rất thống khổ sao?
Tạo hóa trêu người!
Oánh Tú tâm phiền ý loạn, ngồi dậy, xuống giường mặc thêm áo khoác mở cửa, Bão Cầm gác đêm bên ngoài bừng tỉnh: "Tiểu thư, đã trễ thế này sao người còn ra đây? Để nô tỳ đi lấy thêm y phục cho người."
Oánh Tú kéo nàng quay lại: "Không lạnh, ở cùng ta một lúc." Trộm nhìn hành lang bốn phía, Oánh Tú bước lên trên, đỡ cây cột đi trên lan can.
Bão Cầm chưa từng thấy tiểu thư nhà mình làm chuyện khác người như thế, còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng kéo lên.
"Tiểu thư, như vậy quá nguy hiểm, chúng ta vẫn là xuống đi?" Bão Cầm ngồi trên lan can, muốn nhón chân chạm đất, nhưng thân thể khẽ động liền lắc lư.
"Ưm." Một tay Oánh Tú ôm lấy cây cột, một tay giữ chặt Bão Cầm, "Sợ gì chứ? Từ lâu ta đã muốn làm như vậy?" Trong giọng nói của nàng lộ ra ba phần tính khí trẻ con, hai chân đong đưa giữ không trung, nghịch ngợm lúc ẩn lúc hiện.
Bão Cầm nhìn nàng, thấy nàng chớp mắt, thấp giọng: "Ai cũng không được nói, giữ bí mật được không?"
Bão Cầm lập tức gật đầu, gương mặt cười tươi như hoa, cùng nàng ngắm trăng sao trên trời, đây là bí mật của nàng và tiểu thư!
Không biết ngồi bao lâu, Oánh Tú mới cảm thấy dưới mông có chút tê dại, thời điểm nghiêng đầu nhìn, nha đầu Bão Cầm kia đã ôm cây cột ngủ ngon lành. Oánh Tú dở khóc dở cười nhìn nàng ấy, ngẩng đầu nhìn trăng tròn bên trên.
Gió đêm thổi tới làm tâm tình phiền loạn của nàng dần bình tĩnh trở lại, kiếp này nàng và Tề Hạo Thịnh nhân duyên không còn giao thao, hôn sự giữa hắn và Gia Cát Ngọc Hân đã định, tất tả những vì nàng làm không phải vì tránh né hôn sự với Tưởng gia mà không muốn năm mười sáu tuổi gả cho hắn, vì thế hiện tại nàng không cần sợ, không cần lo lắng sẽ có một buổi sáng tỉnh lại, Tề Hạo Thịnh vì dung mạo của nàng có vài phần tương tự Liễu Nhứ Nhi mà ép nàng gả cho hắn, cũng không cần lo lắng chính mình sẽ giữ hỉ phục vì con ma ốm kia mà lãng phí mấy năm tươi đẹp nhất.
Mặt trời dần lên, đèn đuốc trong viện Kiều Thi Nhã vẫn còn sáng trưng, gần tới giờ cần rời giường tắm rửa thay y phục, Oánh Tú mới đánh thức Bão Cầm, kêu nàng đi chuẩn bị nước ấm. Thay xiêm y, Oánh Tú liền tới viện của Kiều Thi Nhã.
Kiều Thi nhã vừa mới tắm gội hong khô tóc xong, vừa mặc hỉ phục vào, ngồi chờ Toàn Phúc nãi nãi tới, thấy Oánh Tú đứng ngoài cửa liền vẫy tay bảo nàng vào, bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện: "Sáng sớm đã phải tỉnh, tối qua ta còn ngủ chưa đã."
"Nói gì thế hả? Ngày đại hỉ một chút cũng không biết kiêng dè!" Kiều phu nhân tới, nghe nàng oán trách như vậy liền nhẹ giọng quở trách.
Oánh Tú nhìn vẻ mặt ủy khuất của Thi Nhã, cười vỗ bả vai của nàng: "Cả đời chỉ có một lần như vậy, gả qua để Nhị biểu tỷ phu đền bù cho tỷ." Nửa câu sau, Oánh Tú tới gần tai nàng, nói nhỏ.
Mặt Thi Nhã đỏ lên, nắm lấy cổ tay áo của Oánh Tú định phản bác về, lại bị Kiều Nhị phu nhân trừng mắt một cái, đành phải thôi.
Không bao lâu, Thiệu phu nhân tới, thấy Thi Nhã ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm liền cười khích lệ: "A, tiểu nương tử nhà ai đây? Xinh đẹp như vậy!"
Oánh Tú nghiêng người nhìn ra bên ngoài, Thiệu phu nhân được Kiều gia mời tới làm Toàn Phúc nãi nãi chải đầu cho Thi Nhã. Thiệu phu nhân từ ái cầm lượt, nhẹ nhàng chải tóc cho nàng ấy.
Trong đầu vang lên những lời giống hệt năm đó khi nàng xuất giá: "Nhất sơ sơ đáo vỹ, nhị sơ sơ bạch phát tề mi, tam sơ sơ đáo nhân tôn mãn địa, tứ sơ sơ đáo tứ điều ngân duẫn tẫn tiêu tề (1)."
(1) 一梳梳到尾,二梳梳到白发齐眉,三梳梳到儿孙满地,四梳梳到四条银笋尽标齐: Một chải tới đuôi tóc, hai chải cùng nhau tóc bạc, ba chải con cháu đầy đàn...
Thời điểm hoàn hồn, đôi mắt đã một trận chua xót.
Trời rất nhanh liền sáng, Thi Nhã mặc hỉ phục ngồi trên giường, Kiều Nhị phu nhân tay cầm cái mâm, bên trong có một chén cá, một chén thịt, còn cả một chén cơm.
Oánh Tú đứng ngoài hành lang, trong phòng truyền tới tiếng khóc của Thi Nhã cùng mấy lời khuyên nhủ của Nhị phu nhân, không bao lâu, Nhị phu nhân ra ngoài, hốc mắt hồng hồng tựa như vừa khóc: "Tú Nhi, con vào trò chuyện với biểu tỷ của mình đi."
Oánh Tú vâng lời đi vào, Kiều Thi Nhã đang cầm khăn che mắt khóc, hốc mắt cũng đã đỏ lên. Oánh Tú ngồi bên cạnh nàng, cười nói: "Đừng khóc, còn khóc sẽ không xinh đẹp nữa."
Kiều Thi Nhã ngẩng đầu nhìn nàng, duỗi tay sờ đôi mắt đã bầm tím của mình: "Tú Nhi, ta sợ."
"Sợ gì chứ? Nhị biểu tỷ phu muốn cưới tỷ như thế, huynh ấy nhất định sẽ đối tốt với tỷ."
"Nhưng... Ta chỉ mới gặp mẫu thân chàng vài lần, còn cả tẩu tử của chàng, Tú Nhi, nếu ta làm không tốt thì làm sao đây, liệu chàng có phải sẽ không còn thích ta không?" Thi Nhã ủy khuất nhìn Oánh Tú, vừa rồi Nhị phu nhân nói với nàng nhiều chuyện như vậy, nàng nhất thời không tiếp thu hết, nếu nàng làm không tốt, người của Thượng Quan tướng quân phủ không thích nàng, vậy phải làm sao đây?
"Đừng nghĩ loạn, Nhị biểu tỷ phu sao có thể không thích tỷ? Nếu huynh ấy dám khi dễ tỷ, tỷ cứ đánh huynh ấy!" Oánh Tú giả vờ nắm chặt tay.
Thi Nhã bị chọc cười, vừa khóc vừa cười nhìn nàng: "Tú Nhi, muội học hư rồi!"
Thấy Thi Nhã rốt cuộc cũng cười, Oánh Tú mới yên tâm, kéo tay nàng an ủi: "Được rồi, đừng lo những việc đó, gả qua đó, tỷ chỉ cần ngoan ngoãn là được, không cần cố tình lấy lòng bọn họ, nhưng lễ nghĩa nên có thì không nên thiếu, quan trọng nhất là phải đối tốt với Nhị biểu tỷ phu, như vậy, hai người mới có thể phu thê đồng tâm."
"Nói cứ như muội đã gả đi vậy." Thi Nhã véo má Oánh Tú, lẩm bẩm.
Sắc mặt Oánh Tú thoáng thay đổi, ngay sau đó cười mắng: "Muội đây không phải nghe từ Đại cữu mẫu khi dạy tỷ sao, muội thì nhớ hết còn tỷ thì không!"
Thi Nhã hậm hực mà cười, không biết nghĩ tới cái gì, gương mặt đỏ bừng.
Bên ngoài bỗng nhiên nổi lên tiếng pháo, chỉ chốc lát, nha hoàn bên người Thi Nhã thở hồng hộc chạy vào thông báo: "Tiểu thư, kiệu hoa của cô gia tới rồi!"
Thi Nhã lập tức khẩn trương, hoảng loạn cầm lấy lụa hồng trên đầu, nửa ngày mới cảm thấy mang không tốt, lại luống cuống tay chân vén một góc lên nhìn Oánh Tú, đáng thương mà nói: "Làm sao bây giờ? Ta vẫn còn khẩn trương."
Oánh Tú đặt một trái táo vào tay nàng: "Che lại đi, muội ra ngoài trước."
Không bao lâu, Kiều lão phu nhân dẫn theo đám nữ quyến cuồn cuộn đi về phía này, Kiều phu nhân vén rèm nhìn vào bên trong, liền cười nói với mọi người: "A, không cần chúng ta hỗ trợ, nha đầu này đã mang hồng lụa lên rồi."
Kiều lão phu nhân vui vẻ cười: "Nha đầu này, vội vã lấy chồng kìa!" Dứt lời, bà liền nắm tay Oánh Tú, "Sang năm sẽ đến phiên Tú nha đầu của chúng ta, từng bước từng bước!"
Bên này tiếng cười không ngừng, ngoài cửa Kiều phủ, Thượng Quan Linh bị mọi người cản lại, Kiều gia nhiều nhất là nam đinh, thân là đại ca của Thi Nhã, đối với người cướp đi muội muội dưới mí mắt của mình thập phần khó chịu, hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội, vì thế liền nghĩ cách chỉnh bọn họ không cho tiến vào.
Bà mối đã sốt ruột, sợ giờ tốt sẽ lỡ, tới lúc đó kiệu hoa còn phải đi một vòng kinh thành, qua giờ bái đường thành thân thì thật không tốt.
Kiều lão gia đi ra, Thượng Quan Linh lúc này mới có thể thuận lợi tiến vào, lại ở ngoài viện của Kiều Thi Nhã bị ngăn cản. Kiều Cẩn Hồng cõng muội muội ra cổng lớn, một tiếng khởi kiệu, Oánh Tú dõi theo kiệu hoa chậm rãi rời xa tầm mắt của mình, mà Nhị cữu cữu bên này đã cầm một bình rượu đi theo.
"Vậy Nhị thiếu gia Tề gia thế nào?" Cẩn Trạch không quên phó thác của bạn tốt, tùy ý hỏi.
"Tại sao biểu ca lại giúp y?" Những lời trước đó Oánh Tú đã nghe ra ẩn ý của Cẩn Trạch, ba lần bốn lượt dùng danh nghĩa của hắn tặng lễ, có thể thấy được quan hệ của họ vô cùng tốt.
Cẩn Trạch thấy nàng nhìn mình, lúc này mới phát hiện bản thân làm vậy hình như không tốt cho lắm.
"Ta và Tề huynh quen biết nhiều năm, chưa từng thấy y vì một người mà dụng tâm như thế." Cẩn Trạch bị nàng nhìn chằm chằm tới yết hầu có chút khô khốc, trong lòng thầm thở dài.
Oánh Tú buồn cười rót cho hắn ly trà, Cẩn Trạch nhận lấy uống mấy ngụm, lúc này mới cảm thấy thoải mái, nghiêm túc nói: "Năm trước Tề huynh đã nhắc tới, cho nên xuân phường ta mới muốn muội tham gia, chuyện du hồ cũng là Tề huynh đề nghị, làm hại muội rơi xuống nước y rất áy náy. Đã hơn một năm, những gì y làm biểu ca đều nhìn thấy, ta từng nói, nếu Tú Nhi muội không muốn, cho dù là thân huynh đệ ta cũng sẽ không giúp."
Oánh Tú sững sờ, thì ra chuyện du hồ là Tề Hạo Minh an bài. Kiếp trước nàng không đồng ý với biểu ca tới Kiều phủ, cho nên bỏ lỡ một lần tương ngộ, cũng bởi vì không có lần du hồ kia mà không có tặng lễ sau này, cũng không có gặp mặt, càng không có cuộc nói chuyện với biểu ca hôm nay. Kiếp trước, thời gian này, nàng đang ngây ngốc ở Thẩm phủ chuẩn bị gả cho Tưởng Tam công tử.
Oánh Tú nắm chặt ly trà trong tay tới phát run: "Vậy, y bắt đầu nhắc với biểu ca từ khi nào?"
"Hẳn là sau khi muội tham gia thơ hội của Nam Dương Hầu phủ, lúc đó muội có gặp y sao?" Cẩn Trạch cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng hai người không có giao thoa, không thể vì một lần gặp mặt mà để tâm như thế, nhưng Tề Hạo Minh lại cho hắn cảm giác vô cùng nghiêm túc.
Oánh Tú lắc đầu, thời điểm tham gia thơ hội, nàng không hề chú ý tới Tề Hạo Minh, có điều nếu nhắc tới duyên phận ban đầu, hẳn là mười năm về trước.
"Tú Nhi, nếu muội không muốn, không cần cảm thấy khó xử, kỳ thật cho tới hiện tại ta vẫn còn hoài nghi không biết chính mình làm như vậy có đúng hay không, ta sợ sẽ hại muội." Nội tâm Kiều Cẩn Trạch áp lực rất lớn, gần nhất hắn không tin Thẩm phủ, chuyện của Tưởng Tam công tử khiến hắn đối với người dượng Thẩm Hạc Nghiệp này thất vọng tột đỉnh, nếu lại để bọn họ làm chủ hôn sự của Oánh Tú, chắc chắn cũng không hề tốt đẹp.
Nhưng Kiều gia rốt cuộc chỉ là nhà ngoại, Oánh Tú vẫn còn phụ mẫu, Kiều lão phu nhân và Kiều lão gia tử không thể quyết định chuyện này, cho dù cả nhà đều thương Oánh Tú nhưng có một số việc vẫn không thể nhúng tay vào. Tề Hạo Minh xuất hiện đúng lúc cho Kiều Cẩn Trạch một lựa chọn khác, hắn không cảm hề thấy loại thủ đoạn này thấp hèn, cưới vợ cầu hiền, Tề Hạo Minh dùng cách lặng lẽ như vậy để bày tỏ ngược lại khiến hắn thưởng thức, bạn tốt nhiều năm, con người Tề Hạo Minh hắn vô cùng tin tưởng.
Nếu không phải Tề Hạo Minh chủ động cầu thú, Thẩm Hạc Nghiệp dù thế nào cũng không thể gả Oánh Tú vào Nam Dương Hầu phủ, Kiều Cẩn Trạch có tâm tư của hắn, với thân phận địa vị của Tề Hạo Minh, cho dù thân thể y bất tiện nhưng với Thẩm gia cũng là trèo cao.
"Biểu ca đừng nói như vậy, muội biết huynh cũng vì tốt cho muội." Trầm mặc một hồi, Oánh Tú buông ly trà xuống, mỉm cười, "Biểu ca không cần cảm thấy có lỗi, chỉ là hôn nhân đại sự không phải việc Tú Nhi có thể làm chủ."
Ban đêm, Oánh Tú lăn qua lộn lại vẫn không thể vào giấc, trong đầu không ngừng nghĩ lại những chuyện ở hầu phủ năm đó. Nàng nhớ rất rõ, tới khi nàng chết, Tề Hạo Minh vẫn không đón dâu. Năm ấy nàng hai mươi mốt, Tề Hạo minh hai mươi bốn tuổi, khi đó nàng không biết nguyên nhân, còn vì hôn nhân đại sự của tiểu thúc này mà suy xét, nhưng mỗi khi đề nghị, Tề Hạo Minh đều uyển chuyển từ chối, sau nàng bệnh tới không thể xuống giường, việc này cũng không còn tâm trạng đi quản.
Nếu không có Tề Hạo Minh nhắc nhở, đời này sống lại Oánh Tú e rằng vẫn không thể nhớ tới đoạn ký ức khi nhỏ kia, nhưng y vẫn luôn ghi nhớ, nhìn mình đính hôn, hôn phu chết đi, gả cho Tề Hạo Thịnh, cuối cùng mất sớm. Nếu y thật sự có tình, chẳng phải rất thống khổ sao?
Tạo hóa trêu người!
Oánh Tú tâm phiền ý loạn, ngồi dậy, xuống giường mặc thêm áo khoác mở cửa, Bão Cầm gác đêm bên ngoài bừng tỉnh: "Tiểu thư, đã trễ thế này sao người còn ra đây? Để nô tỳ đi lấy thêm y phục cho người."
Oánh Tú kéo nàng quay lại: "Không lạnh, ở cùng ta một lúc." Trộm nhìn hành lang bốn phía, Oánh Tú bước lên trên, đỡ cây cột đi trên lan can.
Bão Cầm chưa từng thấy tiểu thư nhà mình làm chuyện khác người như thế, còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng kéo lên.
"Tiểu thư, như vậy quá nguy hiểm, chúng ta vẫn là xuống đi?" Bão Cầm ngồi trên lan can, muốn nhón chân chạm đất, nhưng thân thể khẽ động liền lắc lư.
"Ưm." Một tay Oánh Tú ôm lấy cây cột, một tay giữ chặt Bão Cầm, "Sợ gì chứ? Từ lâu ta đã muốn làm như vậy?" Trong giọng nói của nàng lộ ra ba phần tính khí trẻ con, hai chân đong đưa giữ không trung, nghịch ngợm lúc ẩn lúc hiện.
Bão Cầm nhìn nàng, thấy nàng chớp mắt, thấp giọng: "Ai cũng không được nói, giữ bí mật được không?"
Bão Cầm lập tức gật đầu, gương mặt cười tươi như hoa, cùng nàng ngắm trăng sao trên trời, đây là bí mật của nàng và tiểu thư!
Không biết ngồi bao lâu, Oánh Tú mới cảm thấy dưới mông có chút tê dại, thời điểm nghiêng đầu nhìn, nha đầu Bão Cầm kia đã ôm cây cột ngủ ngon lành. Oánh Tú dở khóc dở cười nhìn nàng ấy, ngẩng đầu nhìn trăng tròn bên trên.
Gió đêm thổi tới làm tâm tình phiền loạn của nàng dần bình tĩnh trở lại, kiếp này nàng và Tề Hạo Thịnh nhân duyên không còn giao thao, hôn sự giữa hắn và Gia Cát Ngọc Hân đã định, tất tả những vì nàng làm không phải vì tránh né hôn sự với Tưởng gia mà không muốn năm mười sáu tuổi gả cho hắn, vì thế hiện tại nàng không cần sợ, không cần lo lắng sẽ có một buổi sáng tỉnh lại, Tề Hạo Thịnh vì dung mạo của nàng có vài phần tương tự Liễu Nhứ Nhi mà ép nàng gả cho hắn, cũng không cần lo lắng chính mình sẽ giữ hỉ phục vì con ma ốm kia mà lãng phí mấy năm tươi đẹp nhất.
Mặt trời dần lên, đèn đuốc trong viện Kiều Thi Nhã vẫn còn sáng trưng, gần tới giờ cần rời giường tắm rửa thay y phục, Oánh Tú mới đánh thức Bão Cầm, kêu nàng đi chuẩn bị nước ấm. Thay xiêm y, Oánh Tú liền tới viện của Kiều Thi Nhã.
Kiều Thi nhã vừa mới tắm gội hong khô tóc xong, vừa mặc hỉ phục vào, ngồi chờ Toàn Phúc nãi nãi tới, thấy Oánh Tú đứng ngoài cửa liền vẫy tay bảo nàng vào, bĩu môi, vẻ mặt không tình nguyện: "Sáng sớm đã phải tỉnh, tối qua ta còn ngủ chưa đã."
"Nói gì thế hả? Ngày đại hỉ một chút cũng không biết kiêng dè!" Kiều phu nhân tới, nghe nàng oán trách như vậy liền nhẹ giọng quở trách.
Oánh Tú nhìn vẻ mặt ủy khuất của Thi Nhã, cười vỗ bả vai của nàng: "Cả đời chỉ có một lần như vậy, gả qua để Nhị biểu tỷ phu đền bù cho tỷ." Nửa câu sau, Oánh Tú tới gần tai nàng, nói nhỏ.
Mặt Thi Nhã đỏ lên, nắm lấy cổ tay áo của Oánh Tú định phản bác về, lại bị Kiều Nhị phu nhân trừng mắt một cái, đành phải thôi.
Không bao lâu, Thiệu phu nhân tới, thấy Thi Nhã ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm liền cười khích lệ: "A, tiểu nương tử nhà ai đây? Xinh đẹp như vậy!"
Oánh Tú nghiêng người nhìn ra bên ngoài, Thiệu phu nhân được Kiều gia mời tới làm Toàn Phúc nãi nãi chải đầu cho Thi Nhã. Thiệu phu nhân từ ái cầm lượt, nhẹ nhàng chải tóc cho nàng ấy.
Trong đầu vang lên những lời giống hệt năm đó khi nàng xuất giá: "Nhất sơ sơ đáo vỹ, nhị sơ sơ bạch phát tề mi, tam sơ sơ đáo nhân tôn mãn địa, tứ sơ sơ đáo tứ điều ngân duẫn tẫn tiêu tề (1)."
(1) 一梳梳到尾,二梳梳到白发齐眉,三梳梳到儿孙满地,四梳梳到四条银笋尽标齐: Một chải tới đuôi tóc, hai chải cùng nhau tóc bạc, ba chải con cháu đầy đàn...
Thời điểm hoàn hồn, đôi mắt đã một trận chua xót.
Trời rất nhanh liền sáng, Thi Nhã mặc hỉ phục ngồi trên giường, Kiều Nhị phu nhân tay cầm cái mâm, bên trong có một chén cá, một chén thịt, còn cả một chén cơm.
Oánh Tú đứng ngoài hành lang, trong phòng truyền tới tiếng khóc của Thi Nhã cùng mấy lời khuyên nhủ của Nhị phu nhân, không bao lâu, Nhị phu nhân ra ngoài, hốc mắt hồng hồng tựa như vừa khóc: "Tú Nhi, con vào trò chuyện với biểu tỷ của mình đi."
Oánh Tú vâng lời đi vào, Kiều Thi Nhã đang cầm khăn che mắt khóc, hốc mắt cũng đã đỏ lên. Oánh Tú ngồi bên cạnh nàng, cười nói: "Đừng khóc, còn khóc sẽ không xinh đẹp nữa."
Kiều Thi Nhã ngẩng đầu nhìn nàng, duỗi tay sờ đôi mắt đã bầm tím của mình: "Tú Nhi, ta sợ."
"Sợ gì chứ? Nhị biểu tỷ phu muốn cưới tỷ như thế, huynh ấy nhất định sẽ đối tốt với tỷ."
"Nhưng... Ta chỉ mới gặp mẫu thân chàng vài lần, còn cả tẩu tử của chàng, Tú Nhi, nếu ta làm không tốt thì làm sao đây, liệu chàng có phải sẽ không còn thích ta không?" Thi Nhã ủy khuất nhìn Oánh Tú, vừa rồi Nhị phu nhân nói với nàng nhiều chuyện như vậy, nàng nhất thời không tiếp thu hết, nếu nàng làm không tốt, người của Thượng Quan tướng quân phủ không thích nàng, vậy phải làm sao đây?
"Đừng nghĩ loạn, Nhị biểu tỷ phu sao có thể không thích tỷ? Nếu huynh ấy dám khi dễ tỷ, tỷ cứ đánh huynh ấy!" Oánh Tú giả vờ nắm chặt tay.
Thi Nhã bị chọc cười, vừa khóc vừa cười nhìn nàng: "Tú Nhi, muội học hư rồi!"
Thấy Thi Nhã rốt cuộc cũng cười, Oánh Tú mới yên tâm, kéo tay nàng an ủi: "Được rồi, đừng lo những việc đó, gả qua đó, tỷ chỉ cần ngoan ngoãn là được, không cần cố tình lấy lòng bọn họ, nhưng lễ nghĩa nên có thì không nên thiếu, quan trọng nhất là phải đối tốt với Nhị biểu tỷ phu, như vậy, hai người mới có thể phu thê đồng tâm."
"Nói cứ như muội đã gả đi vậy." Thi Nhã véo má Oánh Tú, lẩm bẩm.
Sắc mặt Oánh Tú thoáng thay đổi, ngay sau đó cười mắng: "Muội đây không phải nghe từ Đại cữu mẫu khi dạy tỷ sao, muội thì nhớ hết còn tỷ thì không!"
Thi Nhã hậm hực mà cười, không biết nghĩ tới cái gì, gương mặt đỏ bừng.
Bên ngoài bỗng nhiên nổi lên tiếng pháo, chỉ chốc lát, nha hoàn bên người Thi Nhã thở hồng hộc chạy vào thông báo: "Tiểu thư, kiệu hoa của cô gia tới rồi!"
Thi Nhã lập tức khẩn trương, hoảng loạn cầm lấy lụa hồng trên đầu, nửa ngày mới cảm thấy mang không tốt, lại luống cuống tay chân vén một góc lên nhìn Oánh Tú, đáng thương mà nói: "Làm sao bây giờ? Ta vẫn còn khẩn trương."
Oánh Tú đặt một trái táo vào tay nàng: "Che lại đi, muội ra ngoài trước."
Không bao lâu, Kiều lão phu nhân dẫn theo đám nữ quyến cuồn cuộn đi về phía này, Kiều phu nhân vén rèm nhìn vào bên trong, liền cười nói với mọi người: "A, không cần chúng ta hỗ trợ, nha đầu này đã mang hồng lụa lên rồi."
Kiều lão phu nhân vui vẻ cười: "Nha đầu này, vội vã lấy chồng kìa!" Dứt lời, bà liền nắm tay Oánh Tú, "Sang năm sẽ đến phiên Tú nha đầu của chúng ta, từng bước từng bước!"
Bên này tiếng cười không ngừng, ngoài cửa Kiều phủ, Thượng Quan Linh bị mọi người cản lại, Kiều gia nhiều nhất là nam đinh, thân là đại ca của Thi Nhã, đối với người cướp đi muội muội dưới mí mắt của mình thập phần khó chịu, hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội, vì thế liền nghĩ cách chỉnh bọn họ không cho tiến vào.
Bà mối đã sốt ruột, sợ giờ tốt sẽ lỡ, tới lúc đó kiệu hoa còn phải đi một vòng kinh thành, qua giờ bái đường thành thân thì thật không tốt.
Kiều lão gia đi ra, Thượng Quan Linh lúc này mới có thể thuận lợi tiến vào, lại ở ngoài viện của Kiều Thi Nhã bị ngăn cản. Kiều Cẩn Hồng cõng muội muội ra cổng lớn, một tiếng khởi kiệu, Oánh Tú dõi theo kiệu hoa chậm rãi rời xa tầm mắt của mình, mà Nhị cữu cữu bên này đã cầm một bình rượu đi theo.
Danh sách chương