Gần chạng vạng, A Thiến mới về Tề phủ, lúc này Oánh Tú đang chuẩn bị lễ đưa qua chỗ Tứ thúc Tề Trung Châu. Trưa nay Tứ thẩm Chu Sơ Nhu hạ sinh một nữ nhi sáu cân, Tề Trung Châu vô cùng cao hứng. Đêm qua lúc Chu Sơ Nhu phát động, Tề Trung Châu không báo với bất kỳ ai, cũng may bên cạnh có ma ma trước đó Hoàng Hậu nương nương phái xuống, cả quá trình vô cùng thuận lợi.

"Thanh Bích, lấy chìa khóa xuống kho, mang bộ trang sức khi trước của ta tới." Oánh Tú giao chìa khóa cho Thanh Bích, với quan hệ giữa Tề Hạo Minh và Tề Tứ thúc, cho dù Oánh Tú tặng quà quý trọng cũng không tính quá.

"Tiểu thư, A Thiến đã về." Bão Cầm tới, theo sau là A Thiến trong tay còn cầm nguyên liệu hầm canh.

Sắc mặt A Thiến tái nhợt, lấy bình sứ nhỏ giao ra: "Nhị nãi nãi nói không sai, sau khi hầu phu nhân biết thân thể tiểu thiếu gia tốt lên liền muốn nô tỳ bỏ thứ này vào đồ ăn."

Oánh Tú nhìn cái bình kia: "Mang thỏ tới đây."

Nha hoàn pha thuốc vào chén thức ăn, nhìn con thỏ sau khi ăn không có phản ứng gì, Oánh Tú không khỏi nhíu mày, phân phó: "Đi tìm con thỏ nhỏ hơn, tốt nhất là mới sinh, tìm thêm thỏ đang có thai về."

A Thiến kinh ngạc, bất giác cảm thấy may mắn, chính mình chưa nói gì mà Nhị nãi nãi đã đoán ra người bình thường ăn vào sẽ không gặp chuyện, hầu phu nhân rõ ràng nhằm vào nàng ấy và tiểu thiếu gia. Nhị nãi nãi thông tuệ, xem ra nước cờ này nàng không đi nhầm.

Muốn tìm thỏ đang mang thai không dễ, nửa canh giờ sau Tử Yên mới xách một rổ về, trong đó có mấy con thỏ mới sinh được hai ngày, còn cả một con bụng phệ.

Ăn đồ ăn trộn thuốc không bao lâu, hai con thỏ con ngã xuống, con thỏ có thai kia cũng uể oải nằm dưới đất, chúng đều không chết, nhưng bộ dáng lại như bệnh nặng.

Đúng như A Thiến nói, ăn nhiều mới có khả năng xảy ra chuyện, ăn ít chỉ khiến thân mình không khỏe mà thôi, nhưng nếu sử dụng mười ngày nửa tháng, Oánh Tú lúc lâm bồn sao có thể chịu được? "Ngươi làm rất tốt." Thật lâu sau, Oánh Tú mới kêu Thanh Bích cất bình sứ kia, ngẩng đầu nhìn nha hoàn tuổi không còn nhỏ này, "Chờ bình an sinh hạ hài tử, ta sẽ cầu hầu gia giữ ngươi lại Tề phủ, sau khi có được khế ước, tự nhiên sẽ thả ngươi đi."

A Thiến run lên, lập tức quỳ xuống: "Đa tạ Nhị nãi nãi thành toàn."

"Có điều ta cũng phải nhắc nhở ngươi, sau khi rời khỏi Tề phủ, an nguy của ngươi cùng ca ca đệ đệ không còn liên quan tới Tề phủ ta." Một ngày ở đây, ít nhất vẫn an toàn, nếu Hứa thị có hành động, sau khi rời khỏi Tề phủ, chỉ bằng sức lực nhỏ bé của họ chỉ sợ không đủ chống lại.

"A Thiến hiểu."

"Lui xuống đi." Oánh Tú ôm trán, kêu Thanh Bích đưa lọ thuốc này cho Tề Hạo Minh. Từ lúc hầu phu nhân để nha hoàn này ở lại đây, Oánh Tú liền đoán được đây không chỉ là giám sát đơn giản, thân là chủ mẫu của Nam Dương Hầu phủ, việc này Oánh Tú không cự tuyệt được, có điều không ngờ bà ta xuống tay nhanh như thế, chuyện Hứa gia đúng là khiến bà ta sứt đầu mẻ trán.

Tráng Tráng nghe bên ngoài không còn động tĩnh, năn nỉ bà vú giúp nó mang giày, lén lút đi ra, thấy Oánh Tú ngồi một chỗ, cho rằng nàng không thoải mái, liền vội vàng chạy tới.

Bão Cầm ôm hài tử lên giường, Tráng Tráng tự mình cởi giày, chậm rãi tới gần Oánh Tú, tay nhỏ đặt lên bụng nàng, lẩm bẩm: "Ngoan."

Oánh Tú nắm lấy tay nó, dịu dàng hỏi: "Tỉnh rồi sao?"

Tráng Tráng nghiêm túc gật đầu, nhìn chằm chằm bụng Oánh Tú một hồi mới ngước mắt hỏi: "Sao muội muội còn chưa ra?"

"Tráng Tráng của chúng ta cũng ở trong bụng nương lâu như vậy mới chào đời, cho nên muội muội còn mấy ngày nữa mới ra." Oánh Tú mang thai chỉ kém Chu Sơ Nhu một tháng, hiện tại đã đến tháng chín, ngày sinh cũng đã gần kề.

Tráng Tráng mờ mịt gật đầu, Oánh Tú đau lòng ôm lấy hài tử, phân phó bà vú buổi tối không cần để nó một mình ở sương phòng dùng cơm.

Có bình sứ kia, quá trình điều tra của Tề Hạo Minh vô cùng thuận lợi, thuốc bột như vậy ở kinh thành không thường thấy, mà nơi đầu tiên tra được lại là mấy hiệu thuốc của Hứa gia, vài ngày sau, tiệm thuốc dưới danh nghĩa của trưởng nữ Hứa gia lần thứ hai bị mất trộm.

Mà lúc này, trưởng tử của Hứa gia không biết vì nguyên nhân gì ở thiên lao xảy ra tranh chấp, bị đánh gãy một tay.

Hứa phu nhân nghe được tin liền hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại liền gọi Hứa thị qua, một hai ép bà ta cùng hầu gia nghĩ cách.

Hứa thị nhìn Hứa phu nhân khóc lóc kêu gào, trên mặt lộ rõ sự không bình tĩnh, từ lúc bà ta vào Nam Dương Hầu phủ, tất cả mọi việc đều do một mình bà ta nỗ lực, nguyên nhân là vì nhà mẹ đẻ không có khả năng trợ giúp, bà ta không dám khoa trương, thậm chí nhi tử của mình cũng không được hầu gia coi trọng như Tề Hạo Thịnh và Tề Hạo Minh.

"Sổ sách ở cửa hàng của Đại tỷ lại bị mất trộm." Hứa thị lại bổ sung, "Hai cửa hàng trong nhà đều bị mất trộm, chỗ Đại tỷ đây đã là lần thứ hai."

Hứa phu nhân đang muốn đặt câu hỏi, Hứa đại nhân ở cạnh nghe hiểu ý bà ta: "Có phải con lại lấy thuốc chỗ Đại tỷ mình không?"

"Cha, chúng ta tìm Tiết Tam lâu như vậy vẫn không tìm thấy gã, con sợ gã đã bị kẻ khác tìm thấy rồi, phương thuốc năm đó chúng ta căn bản không hiểu gì, con cũng không biết dược tính của nó lợi hại đến thế, nếu hầu gia biết chuyện này, con bị hưu không nói, tiền đồ của Hạo Chi phải làm sao đây?" Ở trước mặt Hứa đại nhân, Hứa thị mới để lộ sự nôn nóng.

"Không phải con nói tức phụ của Hạo Chi đã có thai sao?" Hứa đại nhân trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu hỏi.

"Vâng, con đã tìm đại phu lặng lẽ xem qua, muốn giấu thêm chút thời gian." Hà thị mới hoài thai một tháng, Hứa thị không muốn ngay lúc này lại xảy ra ngoài ý muốn.

"Thế lực của Chung gia sau lưng Nhị thiếu gia không thấp, Cảnh đại học sĩ bị bắt, người của Chun gia được điều về, ngay cả Khang Bình Vương muốn ngăn cản cũng không được."

"Hầu gia tuổi đã cao, hầu phủ sớm muộn cũng truyền xuống, Đại phòng tới nay vẫn chưa có nhi tử, vị trí thế tử rất có khả năng phải nhường ra." Hứa thị đột nhiên lạnh giọng.

"Vậy hiện tại con định làm gì?"

Hứa thị không đáp, lúc này bà ta đã cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống, cho dù không làm gì, nhưng ở nơi nào đó vẫn đang có kẻ điều tra chuyện trúng độc trong quá khứ, nếu đã như vậy, bà ta dứt khoát phải làm đến cùng.

"Việc này con tự cẩn thận, chỗ tỷ tỷ con không tiện đi, phiền mẫu thân đi một chuyến nói với tỷ tỷ, cứ coi như hiệu thuốc bị trộm bình thường ghé thăm." Hứa thị nhìn Hứa phu nhân nằm trên giường, "Còn chuyện của Đại ca, con sẽ đi nói với hầu gia, còn có thể đi thăm hay không là vấn đề khác."

Hứa phu nhân giật giật khóe môi, cuối cùng lại không nói gì.

Sau khi trở về, Hứa phu nhân nhận được thư của ca ca A Thiến, tiểu thiếu gia Tề phủ tiêu chảy không ngừng, thân mình vừa khỏe lên lại ngã xuống.

Đây có lẽ là chuyện khiến Hứa thị vui nhất trong mấy ngày nay, không bao lâu, Hà thị tới thỉnh an.

"Không phải đã miễn thỉnh an cho con rồi sao? Hiện tại tháng nhỏ không nên đi lại nhiều." Hứa thị duỗi tay kéo nàng ngồi xuống.

"Đã khá hơn nhiều, biết mấy ngày nay mẫu thân có nhiều việc lo lắng, Hoàn Nhi không thể giúp được gì, chỉ có thể tới đây nhiều trò chuyện với người." Hà thị khẽ cười, đã ngồi một lúc lâu vẫn nắm tay Hứa thị không buông.

"Con có phần tâm ý này là đủ, kêu Hạo Chi ở cạnh con nhiều một chút, mấy ngày nay nếu không thoải mái cứ việc nói với nương." Hứa thị càng nhìn càng vừa lòng với tức phụ mình chọn.

Thời điểm bà ta gả vào, Tề Hạo Thịnh đã năm tuổi, Tề Hạo minh hai tuổi được lão phu nhân thu dưỡng, cùng bà căn bản không có thân tình đáng nhắc tới, mãi đến khi hài tử của mình ra đời, tình cảm của Hứa thị mới dần phong phú. Hiện tại nhi tử cũng thành thân, tức phụ có thai, bà mới cảm thấy tất cả những gì mình làm đều không uổng phí.

"Nghe nói hài tử của Nhị ca không khỏe, Hạo Chi và con thương lượng muốn qua thăm, có phải mẫu thân đã đi gặp trước đó rồi không?"

Sắc mặt Hứa thị lập tức thay đổi, vội khuyên nhủ nàng: "Thân mình con lúc nào sao thích hợp ngồi xe ngựa? Nhị ca con sẽ thông cảm, tặng lễ qua là được, Tề phủ hiện giờ rất loạn."

"Vâng." Lần trước Tráng Tráng sốt không đi thăm, lần này lại đi, dường như không hợp lễ nghĩa, Hà thị nhìn Hứa thị, đáp, "Vậy con trở về chuẩn bị, kêu người đưa lễ qua."

"A Hỉ, đưa Tam nãi nãi về, cẩn thận một chút." Hứa thị vừa lòng gật đầu, sai người đưa Hà thị về.

Mà ở Cẩm Trúc Viện, sau một hồi cân nhắc, Gia Cát Ngọc Hân hoài thai ba tháng vẫn quyết định tới Tề phủ thăm Oánh Tú và Tráng Tráng, nếu chỉ có Tráng Tráng sinh bệnh thì thôi, nhưng Oánh Tú sắp lâm bồn, tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng tới hài tử.

"Tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong."

"Về Khánh Vương phủ trước, sau đó mới tới Tề phủ."

Gia Cát Ngọc Hân sớm đã điều tra rõ ràng thân phận của vị nhạc sư kia, chính là Tô Diệu Qua năm đó bị Khánh Vương bày kế đuổi khỏi Nhạc Phường, qua nhiều năm như vậy lại trở về, bà ta rốt cuộc có ý đồ gì?

Nữ nhi về nhà Khánh vương gia đương nhiên vui vẻ, đặc biệt là khi thấy bụng nàng đã nhô lên, ý cười trên mặt càng đậm: "Nghe nói hoài thai này vô cùng vất vả, không giống thời điểm có Lạc Ninh, ta thấy, nhất định là nam hài.

"Nếu không khỏe mạnh, là nam hay nữ thì khác gì nhau?" Gia Cát Ngọc Hân lãnh đạm đáp, "Thật ra là phụ thân, nói không chừng có thể cho Ngọc Hân thêm mấy đệ đệ muội muội."

Khánh vương gia nhìn đáy mắt không che giấu khinh thường của nữ nhi mình, đưa tay vuốt ve chòm râu: "Con chỉ cần an ổn sinh hạ đích trưởng tôn cho Nam Dương Hầu phủ là đủ."

"Đích trưởng tôn của Nam Dương Hầu phủ đã có, chỉ là hiện tại đang thoi thóp nằm trên giường, không biết phụ thân có nghe ngóng gì không?" Quả thật Gia Cát Ngọc Hân nghi ngờ Tráng Tráng xảy ra chuyện có phần của Khánh vương gia quạt gió thêm củi, nếu Tráng Tráng chết, nếu nàng sinh hạ nam hài, nó liền thuận lý thành chương trở thành đích trưởng tôn của Nam Dương Hầu phủ.

"Đó là do hài tử kia phúc mỏng, mà cháu ngoại của Khánh Vương ta tự nhiên có mệnh tốt hưởng thụ vị trí kia." Khánh vương gia nhìn bụng nhỏ của Gia Cát Ngọc Hân, "Những chuyện khác, con không cần suy nghĩ."

"Nhưng chuyện trong vương phủ không thể giúp con an ổn ở Nam Dương Hầu phủ, phụ thân muốn nạp thị thiếp, còn vì bà ta xây tòa các mới, phụ thân có từng nghĩ tới mẫu thân ở Phật đường không? Nhị nương vì cái nhà này lo lắng nửa đời người, phụ thân sao có thể làm ra chuyện khiến họ thương tâm?" Ngày thường nạp thiếp thì thôi, gióng trống khua chiêng như vậy đúng là khiến Khánh Vương phủ mất hết thể diện.

"Đây là vi phu thiếu nợ nàng." Khánh vương gia không hề tức giận, ngược lại còn bất đắc dĩ giải thích, "Một nữ tử như nàng rời khỏi Nhạc Phường lang bạc nhiều năm như vậy, phụ thân nên cho nàng một nơi để trở về, tuy rằng nơi này không được coi là tốt."

Gia Cát Ngọc Hân khẽ cười: "Khi đó không phải là phụ thân hại bà ta rời khỏi Nhạc Phường sao? Phụ thân hại bà ta lang bạc nhiều năm, bây giờ lại vì chuộc tội mà đón bà ta vào phủ, phụ thân đúng là người trọng tình trọng nghĩa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện