Hiện tại Tề phủ có hai người mang thai, so với Tề Hạo Minh, Trác Dạ càng thêm căng thẳng, lần đầu tiên làm cha, trên mặt hắn lúc nào cũng là biểu cảm không biết làm thế nào. Tráng Tráng lại có thêm một chờ mong, hi vọng cái thai trong bụng Oánh Tú là muội muội, trong bụng Trác Nhân thẩm thẩm cũng nên là muội muội.

Hôn sự của Nam Dương Hầu phủ này vừa qua, mọi thứ lại trở về bình thường, chỉ khác là Nam Dương Hầu phu nhân ngày thường luôn an tĩnh bỗng nhiên cười nhiều hơn, cũng bắt đầu qua lại với các phu nhân khác trong kinh thành.

Mà trong thư phòng của Tề gia, Tề Hạo Minh nhìn mười phong thư trên bàn, thần sắc càng nghiêm trọng.

Năm sáu phong thư giấy viết đã ố vàng, đủ để thấy năm tháng xa xăm, trong đó có hai phong thư thậm chí chữ viết đã có chút mơ hồ.

Trác Dạ đứng cạnh lên tiếng: "May là gã để lại nhược điểm để áp chế, nếu không phong thư này đã không giấu dưới đáy giường lâu như vậy."

"Ngươi so chiêu với gã?" Tề Hạo minh thoáng nhìn lụa trắng quấn trên cổ tay Trác Dạ, hỏi.

"Đúng dự tính của thiếu gia, am hiểu dùng độc, có điều công phu không cao, hắn cũng bị thương trốn thoát." Trác Dạ không để ý chút thương tích này, chỉ quan tâm thân phận người nọ, nhiều phong thư như vậy không hề có bằng chứng chứng minh Tiết Lão Tam là người mua độc dược năm đó, tất cả chỉ thay thế bằng một chữ Ngô.

"Nếu điều tra không ra, vậy chờ bọn họ tìm tới cửa, nhìn xem rốt cuộc là ai." Tề Hạo Minh đọc kỹ mỗi phong thư, chữ viết đều khác nhau, liên lạc với Tiết Lão Tam không chỉ có một người, trong mấy phong thư rõ ràng có bút ký của nữ tử, vô cùng quyên tú.

"Tiết Lão Tam kia đã bị thương, hoặc là an tĩnh dưỡng thương, hoặc là đi tìm người ủy thác năm đó, ngươi phái người canh giữ chỗ ở của gã, tránh gã trở về." Phân phó xong, Tề Hạo Minh đi rửa tay, sau đó về phòng Oánh Tú.

Tráng Tráng ngày càng có tinh thần, mà thân mình Oánh Tú ngày càng nặng, có chút thể thích ứng với hài tử bướng bỉnh, cũng may bên cạnh lúc nào cũng có bà vú và nha hoàn. Tề Hạo Minh buông quải trượng xuống, trực tiếp ôm Tráng Tráng lên bàn nhỏ, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Oánh Tú, cười nói: "Xem ra nhi tử còn kiên trì hơn chúng ta, lần này nhất định sẽ là nữ nhi."

Oánh Tú sờ bụng, sản kỳ hai hài tử cách nhau không quá xa, chỉ cần khỏe mạnh, sinh nam hay nữ đều không phải trọng điểm, "Nó cũng đi tìm Trác Nhân gọi muội muội, lần trước Định Vương Phi tới cũng nói là muội muội, nhưng mọi chuyện đâu thể chắc chắn."

Tráng Tráng vừa nghe Oánh Tú nhắc tới muội muội liền quay đầu nhìn bụng nàng chằm chằm, lại gọi một tiếng muội muội, bộ dáng vô cùng chấp nhất.

"Chiến sự Bắc Quyết không ngừng, nói không chừng Tứ ca cần đi một chuyến, lần này tình hình Bắc Quyết vô cùng kỳ quái."

Oánh Tú cúi đầu không nói, qua nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn y: "Nếu Tứ ca đi Bắc Quyết, kêu Trác Dạ tìm vài đồng môn theo Tứ ca tới Bắc Quyết được không?"

Tề Hạo Minh kinh ngạc, qua hồi lâu mới gật đầu, sau khi giao Tráng Tráng cho Thanh Bích ôm ra ngoài, chính mình mới ngồi xuống: "Trác Dạ tìm được Tiết Tam rồi."

Trái tim Oánh Tú nhảy dựng lên: "Điều tra được gì không?"

Tề Hạo Minh lắc đầu, nắm chặt tay nàng: "Ta đã kêu Trác Dạ tung tin ra ngoài, tuy hành động này vô cùng mạo hiểm, nhưng nếu có thể dẫn dụ rắn độc xuất động, tương lai chúng ta sẽ không cần lo lắng nữa."

Oánh Tú thở dài, chuyện trúng độc Tề Hạo Minh luôn để trong lòng, so với chỉ có đối tượng hoài nghi, điều tra rõ ràng mới khiến lòng nhẹ nhõm hơn.

"Ừ." Oánh Tú cúi người nhẹ nhàng tựa vào vai y, nàng nguyện ý đứng sau ủng hộ, để y có thể không chút lo lắng mà làm việc mình muốn.

Hai ngày sau, trong kinh thành xuất hiện lời đồn năm đó chuyện hai chân Nhị thiếu gia Nam Dương Hầu phủ bị thương không phải do sốt cao, mà vì có kẻ hạ độc, nhất thời Tề phủ đang yên ổn lần thứ hai bị đẩy tới đầu mũi giáo, đơn giản thì nói đây chỉ là thủ đoạn hãm hại của nội trạch, nặng thì mắng Nam Dương Hầu phủ to như vậy lại để Nhị thiếu gia tang mẫu từ nhỏ gặp chuyện không may.

Nam Dương Hầu nghe hạ nhân bẩm báo, vò nát phong thư trong tay, nhíu chặt cung mày, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn người quỳ dưới đất, hỏi: "Thế tử gia đâu?"

"Hồi bẩm hầu gia, thế tử gia đã xuống phía Nam, ngày mai mới trở về."

"Khi nào trở về kêu nó lập tức qua gặp ta." Nam Dương Hầu buông phong thư trong tay xuống, cho kẻ hầu lui ra ngoài. Nội dung phong thư ngắn gọn mấy chữ, ông ta nhịn không được mà nhìn hai bức họa treo trên tường, rơi vào trầm tư, qua nửa ngày mới thở dài một tiếng, Nam Dương Hầu phủ này, rốt cuộc vẫn không thể bình tĩnh.

Vào đêm, trong viện của Nam Dương Hầu phu nhân vẫn đèn đuốc sáng trưng, Triệu Như Hải quỳ dưới đất, trán đầy mồ hôi. Hứa thị cầm tách trà nhỏ thổi thổi, dường như không chú ý trước mặt có một người như thế.

Qua một lát, Hứa thị mới buông chung trà xuống, mở hộp gỗ cũ bên cạnh ra, bên trong trống không, chỉ có bùn đất và tro bụi.

"Ngươi chỉ mang về một cái hộp như vậy? Người đâu?"

"Hồi phu nhân, thời điểm thuộc hạ tới Tiết Tam đã đào tẩu, trong nhà có dấu vết đánh nhau, thuộc hạ ở mép giường chỉ phát hiện cái hộp này." Triệu Như Hải lau mồ hôi, nơm nớp lo sợ quỳ dưới đất.

Hứa thị nhìn nhìn bên trong cái hộp, phát hiện có một mảnh giấy, sắc mặt lập tức thay đổi.

Rõ ràng là mảnh giấy từ phong thư, cái hộp này trước đó chắc chắn dùng để cất giữ thư từ.

"Kinh thành đồn Tiết Tam bị thương đào tẩu, chỉ sợ thứ tên trộm muốn là thư từ này." Ngữ khí của Hứa thị vô cùng đạm nhiên, thần sắc đã khôi phục bình thường, người năm đó rõ ràng đã trông thấy Tiết Tam thiêu hủy thư từ, nếu gã đánh tráo không thiêu hủy, vậy những  phong thư đó hiện tại đang ở đâu? Triệu Như Hải quỳ bên dưới không dám nói gì, phụng mệnh tìm Tiết Tâm nhiều ngày như vậy, thế mà lại để kẻ khác đi trước một bước.

Hứa thị nhìn chằm chằm cái hộp, lên tiếng: "Phái người tìm gã, nếu gã thích nắm nhược điểm trong tay, chắc chắn sẽ không cam nguyện từ bỏ, một khi tìm được người, liền giết." Đáy mắt bà ta lộ một tia âm ngoan, nhiều năm lặng lẽ như vậy, bà ta sao có thể cho phép thời khắc mấu chốt này mọi thứ bị hủy hoại!

Triệu Như Hải vội lui xuống, Hứa thị lại gọi nha hoàn vào, cúi đầu phân phó mấy câu, nha hoàn kia lập tức ra ngoài, từ cửa sau vội vàng rời khỏi Nam Dương Hầu phủ.

OoOoO

Bảy ngày sau, trong Tề phủ truyền ra tin tức, Tề Đại thiếu gia bỗng nhiên sốt cao không lùi không rõ nguyên nhân, Tề Hạo Minh giận dữ, thay đổi toàn bộ nô bộc, bao gồm bà tử trông cửa và người hầu, hơn nữa cấm bất kỳ kẻ nào hỏi thăm. Một chiếc xe ngựa vội vàng chạy tới dừng trước cửa Tề gia, Tề Trung Châu bước xuống, đi vào.

Bão Cầm nhanh chóng đưa Tề Trung Châu tới phòng Oánh Tú, Tráng Tráng nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng ủy khuất nhìn Tề Trung Châu, nức nở gọi một tiếng: "Tứ thúc công."

Tề Trung Châu nhìn Tề Hạo Minh sắc mặt thản nhiên ngồi bên cạnh, bất đắc dĩ buông hòm thuốc xuống, đi qua bắt mạch cho Tráng Tráng, "Cháu cũng nên báo trước một tiếng, ta thật sự cho rằng hài tử này xảy ra chuyện."

"Tứ thúc sốt ruột tới Tề phủ, người có lòng nhìn mới tin là thật, nếu không vỡ kịch này không thể diễn được." Tề Hạo Minh ra hiệu cho Thanh Bích rót trà cho Tề Trung Châu, "Thời điểm Tứ thúc tới, bên ngoài nói thế nào?"

"Nói rằng Tráng Tráng sốt cao, bệnh trạng giống cháu khi trước, nếu trước đó cháu trúng độc, vậy hài tử này khẳng định cũng bị kẻ xấu hãm hại, không muốn đích trưởng tôn của Nam Dương Hầu phủ sống sót, cho dù đã rời khỏi Nam Dương Hầu phủ, nó vẫn bị hạ độc." Tề Trung Châu uống ngụm trà bình ổn cảm xúc, khi nãy nghĩ tới khả năng Tráng Tráng có thể cũng bị hạ độc, ông lập tức xuất cung chạy tới nơi này, không ngờ đây là kế của Tề Hạo Minh, bản thân chẳng qua giúp vở kịch của y thêm vài phần chân thật mà thôi.

Tề Hạo Minh khẽ cười, đúng vậy, nhi tử của y cũng giống như y, trúng độc, nói không chừng sẽ bị tê liệt.

Tráng Tráng thấy bọn họ nói chuyện hồi lâu, nhịn không được mà gọi một tiếng: "Cha, con có thể đứng dậy chưa?"

Nghiêm ma ma đi tới giúp nó chỉnh lại góc chăn, dỗ dành: "Thiếu gia ngoan, ngài nằm đi, muốn cái gì bà bà sẽ lấy giúp ngài được không?"

Tráng Tráng ngoan ngoãn bắt lấy chăn, nó cảm thấy nằm như vậy thật nhàm chán, nhưng nương đã nói, trong nhà có người xấu, cha và nương muốn bắt kẻ đó, cho nên nó bắt buộc phải giả trang bị bệnh.

"Tứ thúc, người xem cái này." Tề Hạo Minh dẫn ông qua một bên.

Tề Trung Châu cầm chén thuốc lên ngửi ngửi, lại duỗi tay chấm một ít đặt trên đầu lưỡi: "Uống hết chén thuốc này, hài tử thật sự sẽ ngã xuống."

Trong chén thuốc có ba đậu (1) và hạt mã tiền (2), Tề Trung Châu lại nhìn gói thuốc, xác nhận trong đó không có hai thứ này.

(1) Ba đậu: Hạt dùng chữa hàn tích đình trệ, bụng đầy trướng, táo bón, đại tiện bí kết (tắc nghẽn ruột) ho nhiều đờm loãng, đau tức ngực, bạch hầu và sốt rét. Rễ dùng trị Thấp khớp dạng thống phong, bọc máu, đòn ngã, rắn cắn.Lá dùng bên ngoài khi bị phát cước hoặc làm thuốc sát trùng.

(2) Hạt mã tiền: kích thích tiêu hóa hiệu quả (tuy nhiên khi sử dụng trực tiếp loại cây này sẽ không những không giúp ích cho hệ tiêu hóa mà còn gây ra rối loạn tiêu hóa, rối loạn co bóp dạ dày), trị phong tê thấp, bán thân bất hoại, bại liệt, kích thích thần kinh ngoại vi

Thanh Bích đút nước cho Tráng Tráng, mở miệng: "Tiểu thư đã cho Bình Nhi sắc thuốc hôm đó rời đi mấy ngày."

"Vậy còn người hạ độc?"

"Lần này Tráng Tráng bị bệnh, người trong phủ đều bị nương tử thay đổi, tất cả nha hoàn và bà tử mang từ Nam Dương Hầu phủ tới đều bị nàng đuổi đi." Tráng Tráng bị sốt, Oánh Tú không truy cứu trách nhiệm của ai, trực tiếp đuổi toàn bộ kẻ hầu ra ngoài, đặc biệt là người dưới phòng bếp, tất cả đều bị bắt ngậm miệng, người ngoài căn bản không tìm hiểu được gì.

Tề Trung Châu giật mình: "Người nọ cũng theo?"

Tề Hạo Minh gật đầu: "Đương nhiên, trong đó có mấy người bị đánh, cần được tĩnh dưỡng mấy ngày, hiện tại tin tức trong phủ không thể truyền ra, cháu thật muốn xem có kẻ nào chờ không kịp mà tới xem nhi tử cháu rốt cuộc bệnh nặng thế nào!"

Tề Trung Châu ở lại Tề phủ tới buổi tối mới rời đi, sáng hôm sau có người nói rằng, thiếu gia Tề phủ nhất định bệnh rất nặng, thái y phải ở bên cạnh trông chừng cả ngày, có lẽ giống Tề Nhị thiếu gia năm xưa, bị người ta hãm hại.

Nhất thời kinh thành lại bàn tán chuyện năm xưa Tề Hạo Minh rơi xuống nước tới sốt cao không lùi, sau đó hai chân tàn phế, mà lúc này ở hầu phủ, Tề Hạo Thịnh bình tĩnh nghe Nam Dương Hầu nói chuyện, bản thân ra ngoài chẳng qua mới bảy tám ngày, không ngờ vừa trở về lại gặp chuyện như vậy.

"Hiện tại có ý kiến muốn tra rõ chuyện năm đó, Hoàng Thượng đối với việc này đã có chút phê bình." Hoàng đế vốn không có ý quan tâm, nhưng chuyện của Tề Hạo Minh Định Vương Phi vô cùng rõ ràng, một lần tiến cung, chỉ cần trong phút lơ đãng Định Vương Phi nhắc tới Hoàng Hậu, hoàng đế tự nhiên sẽ biết, đều làm phụ mẫu, chuyện xưa của Tề Hạo Minh đương nhiên khiến Hoàng Hậu nương nương đau lòng.

"Ý của phụ thân là đã biết người hạ độc Nhị đệ năm đó?"

Sắc mặt Nam Dương Hầu thay đổi, lạnh giọng, "Chẳng lẽ người làm phụ thân như ta không nhìn ra Nhị đệ ngươi bị hại sao? Vốn là chuyện trong phủ, hiện tại truyền ra ngoài, mặc kệ là ai làm, một khi nháo lớn sẽ không thể xử lý!"

"Phụ thân, nếu không phải người trong phủ chúng ta làm, cho dù nháo lớn, đó cũng sẽ là bất bình thay Nhị đệ, còn Nam Dương Hầu phủ vẫn giữ được trong sạch, con nghĩ chỗ Thánh Thượng cũng hi vọng sự tình tra ra manh mối."

"Ngươi đừng quên ngươi từng..."

"Con không quên, nhưng phụ thân cũng đừng quên, khi đó con muốn đỡ Nhị đệ, chỉ tiếc không thể giữ chặt đệ ấy, khi đó con chẳng qua chỉ mới chín tuổi." Tề Hạo Thịnh nhìn thẳng Nam Dương Hầu, nói rõ từng câu từng chữ.

Nam Dương Hầu phủ im lặng, thật lâu sau, ngoài cửa truyền tới động tĩnh, có người bẩm báo: "Hầu gia, thế tử gia, thế tử phu nhân vừa khám ra hỉ mạch."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện